Tần Hoan biết Lưu thị không muốn nói thêm gì nữa nên mới đứng lên, "Sao lại trách tội được, đại nương đã cởi bỏ nghi hoặc cho ta, ta còn phải đa tạ đại nương mới phải." Tần Hoan nói xong liền liếc Phục Linh một cái, Phục Linh rút một túi hương nhỏ từ trong tay áo ra.
Phục Linh cười cười rồi đưa cho Lưu thị, "Thân thể tiểu thư phải nhờ cậy vào đại nương rồi."
Lưu thị hơi do dự, Phục Linh vừa phần trần vừa nhét vào tay bà.
Tần Hoan thấy thế thì xoay người đi ra khỏi phòng, Phục Linh đuổi theo kịp rồi chủ tớ 2 người lập tức đi về hướng đông nam.
Đợi đến lúc ra khỏi viện của hạ nhân rồi Phục Linh mới nói, "Tiểu thư, xem ra chắc chắn là Nhị di nương năm đó đã có hài tử rồi, do bị sảy thai sớm nên nhất thời chịu không nổi mới tự sát."
Tần Hoan gật đầu, trong lòng nàng cũng nhận định như vậy. Sảy thai không phải là việc nhỏ, vừa tổn thương thân thể lẫn lòng người, cộng thêm nếu như hài tử của Nhị di nương không phải sảy tự nhiên mà là có người ám hại thì chỉ sợ trong lòng Nhị di nương sẽ oán hận sâu nặng. Lúc đó Tần An lại không đứng ra làm chủ cho nàng, nàng quyết định quyên sinh trong nỗi tuyệt vọng thì cũng không phải là không có khả năng.
Tần Hoan thở dài, như lời nói của Lưu đại nương, người trong danh gia vọng tộc có xảy ra những chuyện như vậy thật sự là chẳng lạ lùng gì.
"Tiểu thư, hiện tại chúng ta đến kho thuốc à?"
Tần Hoan gật đầu rồi lại nhìn về hướng của phủ, "Lúc này có lẽ Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân cũng sắp đến đây rồi, chúng ta đi nhanh chút."
Tần Hoan nói xong thì bước chân cũng nhanh nhẹn hẳn lên, Phục Linh đi theo từ đằng sau, hai người đi lên đường tắt dẫn đến kho thuốc. Lấy thuốc xong liền quay về Đinh Lan uyển, còn chưa đến cửa viện thì Phục Linh đã thở dài, "Tiểu thư..."
Tần Hoan ngước mắt lên nhìn đã thấy Bạch Phong đang đứng ở cửa viện, Yến Trì đã đến đây rồi!
Tần Hoan bước nhanh qua đó, Bạch Phong thấy Tần Hoan đến liền vội vàng hành lễ, "Bái kiến Cửu tiểu thư."
Tần Hoan nhìn trái nhìn phải, "Thế tử Điện hạ đến rồi à?"
Bạch Phong gật đầu, "Vâng, chủ tử và Tri phủ Đại nhân đã đến rừng trúc tím, hôm nay muốn đào thi cốt chôn dưới giếng lên. Ban nãy chủ tử đến, nghe thấy nô tỳ trong viện nói Cửu tiểu thư không có đây cho nên chủ tử mới bảo tiểu nhân đứng ở đây chờ còn bản thân thì đến rừng trúc trước rồi."
Tần Hoan gật đầu, "Ngươi chờ một lát, ta ra ngay đây."
Tần Hoan nói xong thì bước nhanh vào sân, nàng đặt gói thuốc xuống xong thì dẫn Phục Linh ra ngoài cùng với Bạch Phong, cả 3 đi thẳng đến rừng trúc tím. Ngày xưa rừng trúc tím vốn là cấm địa của Tần phủ thì nay đã tràn ngập tiếng người ra vào. Tần Hoan đứng ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bóng người tấp nập, do có người đến cho nên cảm giác u ám âm trầm bên trong rừng trúc cũng được phai nhạt đi không ít. Tần Hoan bước nhanh tiến vào trong.
"Điện hạ, Tri phủ Đại nhân..."
Yến Trì và Hoắc Hoài Tín đang nhìn về hướng miệng giếng, nghe thấy tiếng chào liền quay người lại.
Vừa quay lại đã thấy Tần Hoan nhẹ nhàng hành lễ, ánh sáng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua khoảng trống của rừng trúc đậu lại trên vai nàng tạo thành một vầng sáng loang lổ, đáy mắt Yến Trì cũng sáng lên, "Đứng lên đi, ngươi lại đây xem thử..."
Tần Hoan nghe thấy thế liền đứng dậy rồi tiến lên trước 1 bước, nàng liếc thấy ở cạnh miếng giếng đang bày một tấm vải, bên trên có một khúc xương người màu xám nhạt. Yến Trì nói, "Gần một khắc trước đã đào ra được, xem ra lão phu nhân nói là sự thật, xương này không nằm ở quá sâu nên chứng tỏ năm đó sau khi Nhị di nương nhảy xuống đã trực tiếp dùng trấn yêu thạch bịt kín miệng giếng luôn rồi."
Tần Hoan gật đầu, "Đây là xương ống đồng của nữ nhân."
Trong mắt Yến Trì như có chút tán thưởng, Tần Hoan liền nói ra chuyện vừa rồi nàng đi gặp Lưu đại nương, Yến Trì và Hoắc Hoài Tín cùng chau mày, Hoắc Hoài Tín nói, "Cho nên, sau khi nàng sảy thai mới nhảy xuống giếng?"
Tần Hoan gật đầu, "Cực kỳ có khả năng này..."
Khóe môi Hoắc Hoài Tín co giật, "Vậy... vậy thì cũng hơi khó, đã qua 8 năm rồi, cho dù có sảy thai thì chúng ta cũng khó có thể biết được nguyên nhân vì sao. Phải rồi, Cửu cô nương, có thể nghiệm xương rồi đoán được không?"
Sắc mặt Tần Hoan u ám, nàng lắc đầu, "Không thể, đã 8 năm rồi, hiện tại chỉ có thể nhìn xương suy đoán thôi. Nhưng nếu như mới chỉ có thai vài tháng đầu thì cũng không thể làm thay đổi hình dạng của xương được."
Hoắc Hoài Tín thở dài, "Một khi đã như vậy, có lẽ chỉ còn nước đem đi hạ táng mà thôi."
Tần Hoan liếc nhìn Yến Trì, Yến Trì suy nghĩ giây lát rồi nói, "Như vậy cũng được, truyện này đã không thể nào kiểm chứng được rồi, chúng ta tìm ra hung thủ đã giết Liễu thị và Lưu Xuân là được. Hiện tại hung thủ vẫn ẩn náu trong phủ, nói không chừng chính là hy vọng bọn ta đặt lực chú ý lên chuyện của Nhị di nương, hoặc là... hoặc là vụ án này có chút liên quan đến Nhị di nương."
"Chờ bắt được hung thủ rồi sẽ biết được tất cả."
Tần Hoan dùng giọng nói thâm trầm tiếp lời hắn, sau đó ánh mắt nàng rơi lên miệng giếng đen kịt kia.
"Được rồi! Kéo lên trên đi..."
Dưới giếng truyền lên tiếng hô lớn, nha sai đứng bên cạnh liền kéo dây thừng lên, giây lát sau đã kéo được một cái làn bằng trúc. Nha sai vừa kéo làn lên thì Tần Hoan bước đến nhìn, bên trong toàn là xương trắng dính đầy bùn xám, vừa nhìn thấy như vậy đột nhiên trong đầu Tần Hoan như hiện lên hình ảnh Nhị di nương nhảy xuống giếng vào 8 năm trước.
"Ngươi đang nghi ngờ cái gì?"
Đang mải nghĩ ngợi thì đột nhiên Yến Trì đến đứng bên cạnh nàng rồi hỏi.
Tần Hoan quay sang nhìn Yến Trì giây lát, "Ta đang nghĩ đến lúc Nhị di nương nhảy xuống giếng, lại nghĩ đến hung thủ gây ra vụ án của Liễu thị và Lưu quản gia, không biết có liên quan gì đến Nhị di nương hay không."
"Ngươi đang nghi ngờ có người muốn báo thù cho Nhị di nương?"
Ngay lập tức Yến Trì nghĩ đến khả năng này, nhưng sau đó Tần Hoan lắc đầu, "Có vẻ như không phải, 4 năm trước Liễu thị mới vào phủ, thời điểm đó Nhị di nương đã chết lâu rồi. Nếu như nói báo thù thì có khả năng liên quan đến Lưu quản gia..."
"Nhưng người chết đầu tiên lại là Liễu thị." Giọng Yến Trì trầm trầm, còn chưa nói xong thì có mấy bóng người xuất hiện bên ngoài rừng trúc. Hắn quay đầu ra nhìn, Tần Hoan cũng nhìn theo hắn, vừa thấy thì nàng không khỏi chau mày. Người đến đây thật ra là tỷ muội Tần Sương, Tần Tương, đứng giữa các nàng lại là Diêu Tâm Lan.
"Thế tử Điện hạ, ta ra ngoài xem..."
Yến Trì không biết nữ quyến của Tần phủ, nhưng Tần Hoan lại không thể làm ngơ như không. Tần Sương và Tần Tương thì thôi không nói, Diêu Tâm Lan là do nàng hao tâm tổn sức chữa trị, đang yên đang lành sao Diêu Tâm Lan lại đến đây chứ?
Tần Hoan đi từ bên trong rừng trúc ra ngoài, Tần Sương nhìn thấy nàng thì hừ lạnh một tiếng, Tần Tương thì âm thầm quét mắt nhìn qua người nàng một cái nhưng không có biểu cảm gì. Chỉ có Diêu Tâm Lan tiến lên phía trước 2 bước định kéo lấy tay Tần Hoan, "Nghe nói Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân chỉ định Cửu muội muội đi theo hỗ trợ, hóa ra lại là sự thật, chẳng trách 2 ngày nay Cửu muội muội không đến chỗ ta."
Tần Hoan quan sát Diêu Tâm Lan từ trên xuống dưới, thấy thần sắc Diêu Tâm Lan vẫn tốt thì nàng mới yên lòng, "Sao Đại tẩu lại qua đây? Chỗ này đều là nha sai đến làm việc, huống chi nếu để lão phu nhân biết thì ắt sẽ..."
Diêu Tâm Lan đang mang thai trưởng tôn của Tần phủ, chính bản thân nàng cũng được Tưởng thị yêu thương, trong rừng trúc này đã lưu lại 2 mạng người rồi cho nên trong mắt Tưởng thị là một nơi cực kỳ không lành. Nếu như Tưởng thị biết Diêu Tâm Lan đến đây thì nhất định sẽ không thích.
Diêu Tâm Lan lắc đầu rồi lại nhìn sang 2 người Tần Tương, "Trong phủ xảy ra chuyện như vậy cho nên mấy hôm nay cả ta lẫn Tương nhi, Sương nhi đều bị hạn chế, không cho bọn ta nhìn cũng không cho hỏi. Thế nhưng đã là con người, càng không cho làm cái gì thì lại càng gợi lên lòng hiếu kỳ. Hôm nay ta nhìn thời tiết nắng ráo nên mới ra ngoài một chút, 3 người bọn ta vốn là muốn đi dạ vườn cúc, thế nhưng đi tới đi lui thế nào lại đi đến chỗ này. Hiện giờ chỗ này cũng không còn là cấm địa nữa rồi cho nên bọn ta mới đứng bên ngoài nhìn xem thôi, không ngại gì đó đâu."
Diêu Tâm Lan nói thế rồi nên Tần Hoan cũng chẳng có biện pháp nào ngăn cản nàng, Tần Sương lại tiến lên một bước, "Chỉ cho phép ngươi đến, còn chúng ta thì không thể sao?" Nói xong nàng ta lại nhìn về bên trong rừng, mơ hồ nhìn thấy mấy bóng người, "Đó chính là Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ sao?"
Yến Trì đứng ở mãi sâu bên trong rừng trúc, mà ánh sáng trong rừng tối hơn nhiều so với bên ngoài, cho nên vừa rồi Tần Hoan đứng bên trong nhìn ra thì thấy rất rõ ràng, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì không thể nhìn được gì. Tần Sương cái gì cũng không thấy rõ mà hỏi như vậy, rốt cuộc nàng đang nói ai?
Tần Hoan không trả lời, chỉ nói chuyện với Diêu Tâm Lan, "Đại tẩu đi dạo một lát rồi trở về viện đi, dù sao chỗ này cũng không nên lui tới."
Diêu Tâm Lan vỗ vỗ bàn tay Tần Hoan, "Ta biết, muội cứ yên tâm, muội cùng đừng coi thường ta nhát gan yếu đuối, nếu như không vì đang mang thai thì ta còn thật sự rất muốn đi vào trong rừng nhìn xem."
Tần Hoan hơi bất đắc dĩ, Diêu Tâm Lan lại khẽ nói, "Lưu Xuân thật sự đã chết ở trong giếng? Vậy giếng đó sâu bao nhiêu? Ta thật sự không biết trong rừng này còn có một cái giếng nữa..."
"Là chết ở trong giếng, sâu bao nhiêu ta cũng không biết, có lẽ cũng chỉ sâu ngang ngửa với các giếng bình thường thôi. Trước khi chuyện này xảy ra ta cũng không biết có giếng ở đó." Do Diêu Tâm Lan khẽ hỏi cho nên Tần Hoan cũng khẽ trả lời.
Tần Sương nhíu mày, "Đại tẩu đang thầm thì gì với nàng ta vậy?"
Hôm đó Tần Sương gây ra náo loạn, quả nhiên Lâm thị không thể không giải trừ lệnh cấm túc của nàng ta, có điều xem ra kinh nghiệm đau đớn khi rơi xuống giếng đó cũng không làm cho tính tình nàng bớt tùy tiện đi chút nào.
Diêu Tâm Lan đứng thẳng lên, "Ta đang hỏi Cửu muội muội giếng ở trong rừng đó sâu bao nhiêu."
Nói như vậy song thì sắc mặt Tần Sương cũng khẽ biến, nàng xoay người, theo bản năng nhìn sang bên giàn hoa ở cách đó không xa. Mặc dù miện giếng đó đã bị lấp đất kín thế nhưng sự sợ hãi khi rơi xuống giếng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Mà nàng lại biết, ngay tối hôm mà nàng rơi xuống rồi được kéo lên đó, bên dưới giàn hoa đã có người chết, lại còn là Bát di nương mà nàng ghét nhất.
Sống lưng Tần Sương hơi lạnh, "Sâu bao nhiên... Đương nhiên là giếng nào cũng sâu như nhau... Ngã xuống cũng không chết người được."
Nói như vậy thế nhưng sắc mặt Tần Sương đột nhiên trắng bệch, "Chờ một chút, hôm đó ta nói đụng phải xương người ở dưới đáy giếng, sau đó nhìn thấy sắc mặt mẫu thân biến sắc mấy lần. Bây giờ nghĩ lại có lẽ là do mẫu thân nghĩ đến miệng giếng bên trong rừng trúc tím kia, trong giếng đó chẳng phải đã có một vị di nương nhảy xuống tự sát hay sao?"
Vẻ mặt Tần Sương căng thẳng, còn phía bên này Tần Tương lại chau mày, "Lục muội muội đừng nói bậy, lúc đó là mẫu thân lo lắng cho ngươi. Xương người chết với chả không, mẫu thân cũng làm sao mà biết được."
Giọng nói Tần Tương thản nhiên như không, còn có cảm giác giáo huấn người ta. Điều này khiến cho trong lòng Tần Sương hơi tức giận, hôm đó nàng bị người ta vây đuổi, nếu không phải thế thì nàng cũng chẳng bị rơi xuống đi, mà nàng kêu cứu gào khóc đều vô dụng, bình thường nàng luôn tìm mọi cách đối xử tốt với Ngũ tỷ tỷ này vậy mà nàng ta cũng chẳng nói một lời nào giải vây. Người nhốt nàng lại cũng chính là mẫu thân của Tần Tương, mà hiện tại nàng ta lại nói tốt cho mẫu thân mình, bởi vậy cho nên mẹ con hai người này thật sự chẳng có chút thật lòng quan tâm nào đối với nàng cả.
Tần Sương hừ lạnh, "Làm gì có chuyện mẫu thân không biết? Tổ mẫu cũng biết rõ! Năm đó khi di nương kia vào phủ thì ta và Ngũ tỷ tỷ vẫn là hai đứa trẻ, chẳng qua hiện giờ nhớ đến thì thấy mẫu thân không thích vị di nương kia lắm..."
Tần Tương liếc mắt nhìn Tần Hoan đang đứng bên cạnh một cái, sắc mặt nhất thời nổi giận!
"Tần Sương! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi dám nói xấu mẫu thân?"
Tần Sương trừng mắt, quai hàm vốn đầy đặn nay càng bạnh to ra, "Ta nói xấu? Ta chỉ nói là mẫu thân không thích vị di nương kia! Nói thế thì có gì không đúng? Lúc đó phụ thân sủng ái vị di nương đó như vậy, mẫu thân không thích cũng là chuyện bình thường. Ta cũng không hề nói là mẫu thân hại vị di nương đó, ngươi lại căng thẳng cái gì? Ta nói xấu mẫu thân chỗ nào?"
Tần Tương hơi sốt ruột, nhìn cái miệng mấp máy của Tần Sương khiến nàng hận không thể xé toạc ra, "Tần Sương! Ngươi im miệng cho ta! Ngươi thật to gan! Ngươi còn nói ngươi không nói xấu mẫu thân?"
"Ta không hề! Ta chính là không nói! Là ngươi có tật giật mình!"
Tần Sương đứng chống nạnh, thái độ của nàng hoàn toàn khác với trước đây lúc mà luôn đi theo sau lưng Tần Tương. Nàng ầm ĩ cùng Tần Tương thì giọng nói càng lúc càng lớn, Tần Tương ngày thường vẫn luôn ra vẻ quý nữ hiền hậu nay nhất thời không có cách nào cãi lại được Tần Sương.