Quyền Tài

Chương 129: Hội đấu giá!




Sáng sớm hôm sau.
Lúc trời tờ mở sáng, Đổng Học Bản tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ hắn một bên xoa tròng mắt một bên duỗi người, hô, cuối cùng còn há mồm lớn tiếng ngáp một cái, cũng không chờ cái ngáp này kêu lên mức cao nhất, bốp, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn non đè xuống miệng mình, lại có một tay làm thủ thế. Đổng Học Bân a một tiếng, mới nhớ tới mình là tại Cù gia, mà Cù mẫu đang ngủ ở trên ghế sofa gian ngoài, thế là hắn vội dựng thẳng lỗ tai nghe một chút, một giây đồng hồ, hai giây, phòng khách không có động tĩnh, mới yên tâm.
“Huyên Huyên, em đã sớm tỉnh?”.
“Gọi dì, không lớn không nhỏ, ừm, tỉnh trong chốc lát”. “Hai ta đã làm cái kia, còn gọi cái gì dì nữa”.
Lúc này Huyên di đang ôm ngang mình, sợi tóc rủ xuống trên bả vai mình, đến đầu cũng đem cánh tay hắn trở thành gối đầu, rất có cảm giác chim nhỏ nép vào người. Đổng Học Bân phát giác tâm lý Huyên di biến hóa vi diệu, không khỏi cười ha ha, ở sâu trong nội tâm bộc phát ra một cảm giác thành tựu, cực kỳ thỏa mãn, cũng vươn tay ôm thân thể trơn bóng của nàng, “Em đã tỉnh, sau này cũng một mực ôm anh như vậy? A, có phải em ngoài miệng không thừa nhận hay không, thật ra trong lòng một mực đặc biệt yêu thích anh?”
“Tự sướng, vớ vẩn” Cù Vân Huyên vừa nghe, lập tức đỏ mặt đẩy hắn ra, “Ai thích anh!”
“Tiểu Huyên Huyên...”
“Gọi dì".
Đổng Học Bân thấp giọng ho khan một tiếng, “Huyên di, giờ đây đc suy nghĩ kỹ chưa? Có thể làm bạn gái anh không?”
Huyên di ngó ngó hắn, cười cười nhéo đầu mũi hắn một cái, “Dì còn phải cẩn thận ngẫm lại”.
“Chóng mặt, đã như vậy còn phải ngẫm lại?” Đổng Học Bân buồn bực sờ sờ trên mông nàng.
“Đánh anh đó! Không cho phép sờ loạn”.
“Ài, tính cái gì, cần thận nghĩ cần thận nghĩ đi, dựa vào anh còn không được sao?”
Cù Vân Huyên cười ấm áp, nhéo cái mũi hắn nói: “ừm, em nghĩ kỹ một lần nữa, sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục, có ngủ hay không? Mẹ của em hẳn là còn chưa tỉnh, như thế này, đợi mẹ đi phòng bếp lấy điếm tâm sáng thì anh lẻn đi ra giờ đây không thể đi ra, một nhọc thì nên ngủ một hồi”.
“Không mệt” Đổng Học Bân ôm thân thể mềm nhũn đầy lửa nóng của nàng, “Làm tiếp lần nữa”.
“Không cho phép náo loạn, còn đau lắm”.
“Hẳn là không có việc gì đâu, nhanh, thử lại lần nữa, đau thì nói sau”.
“Anh đi chết đi” Cù Vân Huyên tức giận véo đùi hắn nói: “Ngày hôm qua thiểu chút nữa để cho mẫu thân em nghe được, không được, muốn làm thì buổi tối lại làm”.
“...Thật sự không được à?”
“Tuyệt đối không được”.
Tám Đổng Học Bân ngứa ngáy, hưởng qua tư vị Huyên di một lần lại muốn nếm lần thứ hai lần thứ ba, nhưng thấy Huyên di chết sổng không đáp ứng, hắn cũng không nên miễn cưỡng, cưỡng bức áp chế dục hỏa, Đổng Học Bân đành phải dùng tay xoa bóp thân thể Huyên di nóng hầm hập, Huyên di lúc này không cự tuyệt mình, trừng trừng mắt, cũng giơ tay lên xoa một đám tóc Đổng Học Bân, trong chốc lát trên tay quấn lại, trong chốc lát cầm tóc chọc chọc lỗ tai và mặt hắn.
Bên ngoài vang lên tiếng dép lê, ken két, cửa phòng ngủ bị người kéo, “Khóa cái gì? Tỉnh chưa?"
Cù Vân Huyên chặn lại nói: “Ngày hôm qua mệt mỏi, con ngủ tiếp trong chốc lát, điểm tâm sáng mẹ làm hay con làm?”
“Con đang nói nhảm à, con ngủ để mẹ nấu cơm!? Nhanh dậy, ban ngày đi xem một chút tìm kiếm chỗ nào để làm việc” Nói xong, Cù mẫu đi vào buông vệ sinh đánh răng rữa mặt.
Trong phòng ngủ, Cù Vân Huyên mở tay nắm trên bộ ngực nàng ra, “Ngoan, đi mặc quần áo".
Đổng Học Bân lưu luyến mà dịch chuyển ánh mắt khôi trên người nàng, mặc từng món từng món quần áo, Cù Vân Huyên có vẻ không được tự nhiên, sau khi ho khan nàng mới leo ra ổ chắn, thân thể trần truồng xuống giường tìm được nội y và quần áo, dưới cái nhìn soi mới của Đổng Học Bân, xấu hổ mặc lại trên người, thỉnh thoảng còn hung dữ trừng mắt nhìn Đổng Học Bân, đợi sau khi nàng mặc quần áo, Cù Vân Huyên đi đến trước mặt Đổng Học Bân, hiền lành giúp hắn thất từng cái nút, cái này thật ôn nhu nhiệt tình, thật giống như thể tử tân hôn.
Đổng Học Bân tâm huyết dâng trào nói: “Huyên di, em gọi anh một câu chồng yêu để nghe một chút được không?”
Cái cổ Huyên di nóng lên, hung hắng lườm hắn một cái, “Nói cái gì đó, không lớn không nhỏ”.
“Kêu một tiếng, một tiếng”.
“...Không biết xấu hổ” Cù Vân Huyên xử lý quần áo cổ áo cho hắn, “Không gọi”.
“Ai da, gọi một cái cũng không thể thiểu một miếng thịt”.
Cù Vân Huyên trắng mắt cũng không để ý tới hắn, sau khi mình cũng mặc quần áo tử tế, nàng liền thu thập hết ga giường dính máu, đặt ở một tầng dưới cùng ngăn tủ.
Lúc này, phòng bếp vang lên động tĩnh bếp lò đánh lửa, là Cù mẫu nấu cơm.
“Nhanh về nhà, không đi không còn kịp rồi” Cù Vân Huyên mở cửa trước, ra bên ngoài ngó ngó, thấy phòng khách không có người, trở về lối kéo Đổng Học Bân, bước nhanh đi vào lối đi nhỏ bên ngoài, nhẹ nhàng mộ cửa, ‘Nhanh”.
Đổng Học Bân nói: “Buổi sáng anh có việc phải đi ra ngoài, nhắm chừng buổi chiều mới có thể trở về, đến lúc đó tới tìm em”.
Cù Vân Huyên ừm một cái, “...Em chờ anh”.
“Buổi tối tận lực nói với mẹ của em đi, hai ta...”
“Đi đi đi, không đứng đắn, đi nhanh lên”.
Đổng Học Bân vui thích về đến nhà, tâm tình vui sướng, cuối cùng đã bắt được Huyên di, rốt cục nếm qua mùi vị nữ nhân, quà thực... quà thực cái gì cũng không thể nói, chỉ có hai chữ - kích động. Đổng Học Bân cởi y phục xuống, đi vào buông vệ sinh tắm rữa một cái, chờ sau khi làm khô tóc đi ra khỏi wc, hắn còn cân nhắc, mình hẳn là nên xem chút cuộn phim XXX để học tập, đợi buổi tối biến đổi tư thế, lăn qua lăn lại với Huyên di?
Reng reng reng, IPHONE4 vang lên.
Đổng Học Bân xem xét dãy sổ, là Tôn lão sư đấu giá Biển Cát, “Alo, Tôn lão sư?”
“Tiểu Đổng, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, cậu muốn thẻ đấu giá, tôi cũng chuẩn bị cho cậu tốt rồi, khi nào thì đến?”
“Cảm ơn ngài thật nhiều, là khách sạn Nhã An à? Tôi giờ đây mới gọi xe đi”.
“Được, tôi ở bãi đỗ xe chờ cậu”.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân nghĩ mình cùng nên cho Huyên di một sự vui mừng, vòng cổ trân châu của mình sẽ bán đấu giá ở buối sáng, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, một trăm vạn vững vàng cầm tới tay, đến lúc đó muốn cái dạng công ty gì mà không được?
Không đến mười giờ.
Khách sạn Nhã An.
Cửa bãi đỗ xe ngoài trời, Đổng Học Bân ở trong xe taxi thoáng cái thấy được thán ảnh Tôn lão sư, hắn đang ở cách cửa chính khách sạn không xa gọi điện thoại, bộ dáng giống như bề bộn nhiều việc. Đổng Học Bân đi qua thì hắn vừa để điện thoại di động xuống, nhìn lại, cười nói với mình: “Đến rồi à? Đi một chút, vừa vặn hai chúng ta đi lên, tại sảnh tầng bày có bữa tiệc” Tôn lão sư vừa đi vừa lấy ra một cái thẻ đấu giá, “Cho cậu, sổ ba mươi ba”.
Đổng Học Bân nhận lấy, “Đa tạ đa tạ”.
“Đừng khách khí, thật ra không cần thẻ đấu giá cùng có thể đi vào, tôi nói chút cùng bên kia là được”.
“A, như vậy à, tôi còn tưởng rằng tiến vào hội trưởng đều cần giao tiền thế chấp lấy thẻ”.
“Ha ha, cậu là người bán, đương nhiên có thể dàn xếp, ừm, thẻ cậu cầm, trông thấy có cái gì thú vị thì mua trở về, tôi xem catalog, lần này có vài món không tệ đó”.
Đổng Học Bân cáp ứng hai tiếng, trong lòng tự nhủ anh em trên người đến hai ngàn đồng cũng không có, còn mua cái gì.
Sau khi đưa Đổng Học Bân vào hội trưởng, Tôn lão sư tận dụng thời gian đi ra, đoán chừng là Biển Cát bên kia có những nhiệm vụ khác cho hắn.
Xem xét yến tiệc trong hội sảnh, địa phương này rất rộng rãi, nhưng mà ghế không phải rất nhiều, đằng sau sắp xếp bảy tám cái, không ít nhân sĩ mặc âu phục, sau khi đăng kí thành công lục tục đi vào hội trưởng đấu giá, thấy thế, Đổng Học Bân đưa ra thể đấu giá cho nhân viên công tác ở cửa ra nhìn, sau đó cũng đi theo đi vào, tại hàng cuối cùng tìm cái vị trí ngồi xuống, nhìn xem đài Chủ tịch trải thảm đỏ, kiên nhẫn đợi.
Mười phút sau, đấu giá bắt đầu.
Người chủ trì đấu giá chậm rẫi đi lên đài Chủ tịch, cầm microphone nói với phía dưới: “Các vị, các tiên sinh, mọi người buổi sáng tốt lành, hoan nghênh đến kỳ đấu giá hội đấu giá Biển Cát thứ 27, rất vinh hạnh, hôm nay hội đấu giá do tôi làm chủ trì, tôi là chủ trì đấu giá do quốc gia đăng kí, LÝ Bân, tôi có chứng mình thứ sổ là 15336781, xin ngài giám sát” Chủ trì đấu giá ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, sau lời dạo đầu, hắn bắt đầu kiểm kê sổ thẻ.
Không lâu, một vật đấu giá hiện ra trên màn hình.
Chủ trì đấu giá giới thiệu: “Đây là một đinh Hoàng Dương bằng gỗ ba chân thời nhà thanh, cao 13 centimet, màu ánh sáng tinh tế, chạm trố tinh xảo, lượng tồn tại rất thưa thớt, là tinh phẩm tượng điêu khắc gỗ hiếm có, giá cả khởi điểm 2000 đồng, mỗi lần giơ thẻ cố định tăng giá 500 động, được, giờ đây bắt đầu cạnh tranh”.
Đổng Học Bân vừa nghe giơ thẻ mới gia tăng 500 đồng chỉ biết thứ này khẳng định không được.
Một cô gái mập mạp giơ bảng hiệu lên.
Chủ trì đấu giá nói: “Hai ngàn năm... sổ 2 ra giá hai ngàn rưỡi...”
Lại một cái người phương nam giơ thẻ, trực tiếp hô giá cả lên, “Bốn ngàn”.
“Ra giá bốn ngàn... Còn có người cạnh tranh hay không... Bốn ngàn.
Cuối cùng, cái này đinh Hoàng Dương gỗ ba chân bị một cái người phương bấc lấy đi rồi, giá cả thành giao là một vạn đồng.
Hai phút sau, ánh chụp vật đấu giá thứ hai xuất hiện.
Đổng Học Bân lần đầu đến hiện trưởng đấu giá đang hết sức chuyên chú xem náo nhiệt, đột nhiên, cách bên người không xa truyền đến tiếng mở cửa, bốn thanh niên cầm thè đấu giá bước nhanh tới, bắt đầu tìm vị trí ở đằng sau, tìm tới tìm lui, một thanh niên cầm đầu khoảng ba mươi tuổi gì đó đề tóc rất dài đem ánh mắt rơi xuống Đổng Học Bân bên này, chỉ có ở đây mới đủ ba vị trí, chỗ khác đều không còn vị trí ngồi.
Thanh niên bên cạnh vẻ mặt dài dài đối nói với thanh niên tóc dài: “Ngụy Nam, ngồi nơi đó đi”.
Tóc dài thanh niên Ngụy Nam gật gật đầu, mang theo mặt khác ba người tùy tiện đi tới, “Bằng hữu”.
Đổng Học Bân đã sớm nhìn thấy bọn họ, chỉ biết bọn họ đến ba chỗ không người bên cạnh mình, thế là hơi thu chân lại để cho bọn họ qua. Ai ngờ mấy người đối phương lại không động, Đổng Học Bân không khỏi sững sờ, “Không qua à?”
Thanh niên được kêu là Ngụy Nam nói: “Bằng hữu, thương lượng chuyện này, cậu đi phía trước tìm một chỗ khác đi”.
Đổng Học Bân ngơ ngác một chút, “Anh nói gì?”
Ngụy Nam nói: “Phía trước còn có chỗ trống, mấy người chúng tôi ở cùng một chỗ, muốn ngồi cùng một chỗ”.
Đổng Học Bân vừa nghe đã thấy chán, tôi X, các người ngồi một khối để cho tôi phải đi? Hắn là cái quái gì, cũng quá coi mình là một nhân vật rồi, “Muốn ngồi cùng một chỗ mà nói, lần sau đấu giá thì đừng ăn điềm tâm sáng, ở đây tôi ngồi, các người tìm nơi khác đi”
Đổng Học Bân đã trở thành lãnh đạo một tháng, bây giờ nói năng đều mang theo một vẻ giáo dục. Thật ra chính là như vậy, nếu như bọn họ đi ra tại trước lúc chụp ảnh, mọi người thay đổi chổ ngồi cũng không phải cái vấn đề lớn gì, ít chuyện hơn bao nhiêu? Nhưng bây giờ trên kia đã đấu giá, các người tới chậm, còn muốn chọn ba lấy bốn rồi đổi vị trí? Để cho tôi dưới ánh mắt nhiều người như vậy đi phía trước tìm chỗ ngồi? Tôi đâu có bệnh.
“Hắc” Cơn tức thanh niên mặt dài bốc lên, “Tiểu tử ngươi lợi hại!?”
Ngụy Nam nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Đổng Học Bân nói: “Anh em, cho chút mặt mũi được không?”
Đổng Học Bân tự nhủ trong lòng, các người nói lời khách khí cũng đã không nói, còn muốn để cho tôi chuyền đi? Cười lạnh nói: “Tôi cho anh mặt mũi? Ai cho tôi mặt mũi!”
Thanh niên khác đằng sau vỗ cái bàn, “Cậu không đổi?”
Đổng Học Bân nhìn mất người nọ, nói từna chữ một: “Tôi nói miệng anh sạch sẽ hơn một chút”.
Thanh niên kia thoáng cái đã nồi giận, nhưng Ngụy Nam lại kéo hắn, trầm mặt lắc đầu, sau khi lại liếc nhìn Đổng Học Bân, hắn mới nói với một thanh niên bên cạnh: “Cậu đi phía trước tìm chỗ ngồi” Người nọ giống như người hầu, gật gật đầu lập tức đi. Ngụy Nam thì cùng hai người khác ngồi xuống bên cạnh Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lười liếc bọn họ, tiếp tục chú ý đài Chủ tịch.
Đấu giá cái thử ba...
Đấu giá cái thứ năm...
Ngụy Nam hình như là đang đợi vật aì đó, bảng hiệu một lần cũng không đưa lên.
Lúc này, trên đài chủ trì đấu giá nói: “Một vật đấu giá tiếp theo... chắc là rất nhiều người đều chờ đợi đẫ lâu, đây là một món đồ vật buổi sáng trưng bày cuối cùng — vòng cổ trân châu, cấu thành cái vòng cổ trân châu này chẳng những là trân châu nước ngọt tự nhiên, hơn nữa còn là kim trân châu, mỗi một viên trân châu lớn nhỏ đều từ 1.4 centimet đến 1.8 centimet, là tinh phâm châu báu phi thường khó gập” Thanh âm dừng lại, chủ trì đấu giá cố ý điều chỉnh giọng điệu thoáng cái, “Được, giờ đây công bố giá khởi điểm, giá cả khởi điểm là... Năm mươi vạn nhân dân tệ, mỗi lần nâng thẻ tăng giá tối thiểu một vạn, giờ đây bắt đầu cạnh tranh”.
Đến đây, Đổng Học Bân thoáng cái đã chú ý tập trung lại, chú ý mỗi một biến hóa trên trận.
Một người trung niên râu mép xoạt thoáng cái đã nâng thẻ.
“Năm mươi mốt vạn... Còn có ai ra giá cao hơn hay không... Năm mươi mốt vạn...”
Một cô gái trung niên không chút do dự aiơ thẻ lên, lớn tiếng nói: “...Năm mươi lăm vạn”.
Thanh niên ngồi tại hàng trước nhất nâng thẻ — năm mươi sáu vạn.
Cô gái trung niên kia lại hô: “Sáu mươi vạn”.
Chủ trì đấu giá cầm microphone nói: “Sáu mươi vạn... số 6 ra giá sáu mươi vạn... Còn có người cạnh tranh hay không... Sáu mươi vạn lần thứ nhất...”
Xem ra tràng diện tranh đoạt kịch liệt như vậy, Đổng Học Bân cũna bị lây nhiễm không khí, hơi cỗjliềm kích động, hắn âm thầm cầu nguyện lúc này có thể nhiều thêm vài phú ổng, chỉ cần hai naười đều có tình thế bắt buộc cần vòng cổ này mà nói, giá cã-thành giao có thể lên rồi. Còn có thể cao cao hơn chút nữa không? Có the cạo tới đâu?
“...Sáu mươi hai vạn”.
“Số 21 ra giá sáu mươi hai vạn... Sáu mươi hai vạn... a, nữ sĩ bên kia, số 6 ra giá sáu mươi ba vạn... Sáu mươi ba vạn đã là cao nhất sao... Sáu mươi ba vạn lần thứ nhất... Còn có ai hay không... A, sổ 21 ra giá sáu mươi lăm vạn... sáu mươi lăm vạn lần thứ nhất... sáu mươi lăm vạn lần... Bên này, sáu mươi chín vạn... Có người ra giá sáu mươi chín vạn... Còn có cao tới đâu?”
Phụ nữ trung niên sổ 6 buông tha cạnh tranh.
Đột nhiên, tại lúc tinh thần Đổng Học Bân chú ý thế cục mà căng cứng, bên tai vang lên một thanh âm, “Bảy mươi lăm vạn”.
Đổng Học Bân ngẩn ngơ, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy người gọi giá kia chính là thanh niên tóc dài ngồi ở bên cạnh mình — tiểu tử gọi Ngụy Nam. Đổng Học Bân tự nhủ trong lòng, người này thì ra là nhìn trúng chính vòng cố trân châu của mình, không trách được, vừa rồi một mực không gọi giá, hắc, còn rất trượng nghĩa, một hơi bò thêm sáu vạn, ừm, nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.
Nhưng lúc Đổng Học Bân nhìn Ngụy Nam, đối phương đã nhìn hắn, hơn nữa từ trong ánh mắt toát ra ý đồ, rất giống như khoe khoang của cài, giống vậy đang nói: Nhìn một cái xem, chúng tôi có thể ra nâng bảy mươi lăm vạn, cậu được không?
Mẹ nó, các cậu đấu cái vòng cổ kia là của tôi, cậu nhìn tôi khoe của làm cái rắm, Đổng Học Bân nhìn ra được, trong cái nhóm người này thì người được kêu là Ngụy Nam có chút tiền, trong người hắn giống như ai cũng xem thường, sau khi liếc liếc Đổng Học Bân liền thu hồi ánh mắt, rất khinh miệt.
“Bày mươi lăm vạn... số 36 ra giá bảy mươi lăm vạn... Còn có ai hay không...”
Bên kia, trung niên vừa rồi ra giá quay đầu nhìn tới, sau khi nhìn thấy Ngụy Nam có chút sững sờ, sau đó liền cười thiện ý.
Ngụy Nam cũng nở nụ cười.
Người trung niên buông thẻ đấu giá, không hề cãi cùng hắn.
Đổng Học Bân ồ lên một tiếng, trong lòng tự nhủ hai người này có quen biết hay không!? Mẹ? Cái này không tranh? Tranh đi! Nhanh gọi giá đi! Giờ đây mới bảy mươi lăm vạn, cái này quá thấp đó.
Một người phương nam sắp xếp ngồi ở trong đột nhiên gia nhập tranh đoạt, “Tám mươi vạn”.
Ngụy Nam không chút nghĩ ngợi giơ bảng hiệu, “...Tám mươi lăm vạn”.
Người phương nam nghĩ nghĩ, “...Tám mươi sáu vạn”.
Ngụy Nam lớn tiếng nói: “Tám mươi tám vạn”.
Khiến cho Đổng Học Bân kinh ngạc là, hiện trưởng giống như không chỉ có một người nhận thức người gọi Ngụy Nam này, cũng đều rất khách khí cùng hắn, hắn cười xong người khác mới cười. Đổng Học Bân chỉ biết Ngụy Nam này có khả năng không đơn giản, nếu không thì hay đến loại địa phương hội đấu giá này, bởi vậy nhận thức thật nhiều người, hay là người nhà hắn quen biết rất rộng, bằng không những ông chủ bốn mươi năm mươi tuổi kia không có khả năng khách khí như vậy đối với một tiểu tử ba mươi tuổi.
Có lai lịch? Quản ngươi có cái địa vị gì, nhanh tăng giá mới là đúng, tám mươi tám vạn vẫn quá ít.
Đổng Học Bân không quan tâm, hắn chỉ quan tâm vòng cổ của mình có thể tăng đến bao nhiêu tiền, hắn cần tiền này để mở công ty.
“Tám mươi tám vạn nhất lần... Còn có người nào ra giá cao hơn không... Tám mươi tám vạn...” Chủ trì đấu giá nói: “...Tám mươi tám vạn lần.
Một màn Đổng Học Bân lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Đã không có người nào trong phòng đấu giá có thể cạnh tranh cùng hắn.
Ta chóng mặt, chuyện gì xảy ra đây!? Nhanh tăng giá lên! Đừng như vậy mà xong rồi chứ?
Trong lòng Đổng Học Bân lộp bộp một tiếng, thế bắt đầu rất tốt là vì giá cả khởi điểm thấp, rất đáng, nhưng cho tới bây giờ, nếu như tám mươi tám vạn thành giao mà nói, còn phải giao thủ tục phí tiền thuê, vậy cũng là một trăm vạn, cái giá cả này đã kém hơn rất nhiều so với giá cả bí mặt giaọ dịch, hơn nữa có khả năng lần này người tới hứng thú không lớn đối với vòng cố trân châu, hoặc là cái các nguyên nhân khác, cho nên mới phải tạo thành cục diện khó xử như vậy.
Tám mươi tám vạn à, trừ tiền thuê ra, mình có thể tới tay khoáng sáu mươi vạn.
Ta mất khí lực lớn như vậy đi làm một chuỗi vòng cổ, chẳng lẽ chỉ có thể tới tay sáu mươi vạn? Còn mở công ty chó má gì! Cách một trăm vạn quá xa.
“Tám mươi tám vạn còn có ai tăng giá hay không?” Chủ trì đấu giá đã giơ chùy lên.
Ngụy Nam lộ ra nụ cười, cái này thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, lẽ ra cái này tăng đến một trăm hai mươi vạn là không có vân để, nhưng hôm nay người tới trong đại khái không có ai đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với hắn, ha ha, cái này giảm đi không ít tiền.
Con mẹ nó, nhìn hắn cười kìa, Đổng Học Bân giống như ăn phải con ruồi.
Cứ kết thúc như vậy? Để cho cái tên này nhật một cái tiện nghi lớn như vậy? Chính mình chỉ có thể lấy được hơn sáu mươi vạn? Lần đi Giang Chiết vô ích?
“Tám mươi tám vạn...” Chủ trì đấu giá động chùy, chậm rãi rơi xuống, “...Lần thứ ba...”
Tại lúc muốn thốt ra “Lần thứ ba”, tại muốn thời khắc mấu chốt thành giao, một người nhanh chóng giơ bảng hiệu lên, lớn tiếng nói: “...Một trăm vạn”.
Ánh mắt không ít người xoạt xoạt xoạt xoạt đều nhìn tới.
Gọi giá lại là Đổng Học Bân.
Ngụy Nam ngẩn người, ngoài ý muốn liếc hắn một cái.
Đổng Học Bản ai cũng không nhìn, con mắt nhìn thẳng phía trước.
“Một trăm vạn... sổ ba mươi ba ra giá một trăm vạn...”
Bên cạnh, một thanh niên mắng câu thô tục, sau đó nhỏ giọng nói gì đó cùng Ngụy Nam đang, một lát sau, Ngụy Nam giơ lên đấu giá thẻ, “...Một trăm lẻ năm vạn” Trong lòng hắn tự nhủ, cái tên này lại dám kêu giá sao? Điều kiện nhà Ngụy Nam cực kỳ ưu việt, ông chủ thương nhân gặp qua sẽ không thể không nhường hắn, tất nhiên luyện ra một phen nhãn lực, từ cách ăn mặc và khí chất Đổng Học Bân nhìn ra hắn không phải người có tiền.
Nhưng mà, Đổng Học Bân lại cũng không do dự nâng thẻ, hơn nữa nhanh chóng đấu giá, nói ra một đống tiền lớn, “Một trăm hai mươi vạn”.
Ngụy Nam kinh ngạc, mấy bằng hữu hắn cũng ngây ngẩn cả người, tiểu tử này thật sự nâng lên hơn một trăm vạn?
“A... một trăm hai mươi vạn... bỗng chốc gọi một trăm hai mươi vạn... Còn có ai ra giá hay không... sổ ba mươi ba một trăm hai mươi vạn lần thứ nhất... một trăm hai mươi vạn lần...”
Ánh mắt Ngụy Nam hung ác, “Một trăm ba mươi vạn” Hắn tự nhủ trong lòng, tiểu tử ngươi còn dám kêu giá không?
Đổng Học Bân thật đúng là dám, “Một trăm bốn mươi vạn”.
Ngụy Nam cũng nổi cơn tức lên, vừa rồi đến phòng đấu giá thì tiểu tử này khiến cho mình bị mất mặt mũi ở trước mặt bằng hữu, hơn nữa mình rõ ràng có thể dùng giá thấp tám mươi tám vạn, mắt thấy sắp có vòng cổ, tiểu tử này rồi lại quấy rối mình, trong lòng Ngụy Nam nghĩ đây không phải là muốn so tiền sao? Ai sợ ai đây! Thế là há mồm hô: “Một trăm bốn mươi lăm vạn”.
Đổng Học Bân nói: “Một trăm năm mươi vạn”.
Ngụy Nam cắn răng nói: “Một trăm năm mươi lăm vạn"
Đổng Học Bân nghiêng đầu nhìn hắn, giơ bảng hiệu lên cao cao nói: “Một trăm sáu mươi vạn”.
Tiếng nghị luận đột nhiên nổi lên.
Hiện trưởng, mọi người đã ngửi được mùi thuốc súng mười phần, phía dưới lập tức không có thanh âm, tất cả mọi người chú ý hai người Ngụy Nam cùng Đổng Học Bân. Một trăm sáu mươi vạn đó, đây đã là giá cả không quá lý trí, cao như vậy cũng mua? Chẳng lẽ là muốn làm vật kết hôn đính ước cho nên thành tình thế bắt buộc?
Sắc mặt Ngụy Nam khẽ biến, trong nháy mắt tức giận qua đi, hắn cũng tỉnh táo, biết mình không thể hô nữa, không phải hắn không có tiền, mà là cái này không cần thiết. Nghĩ tới đây, trong lòng Ngụy Nam cười lạnh, một trăm sáu mươi vạn mua một chuỗi vòng cổ trân châu giá trị một trăm vạn? Mày không phải là ngốc chứ? Sau khi hắn cúi đầu nói vài câu cùng hai thanh niên bên cạnh, hại người cũng giống như chế giễu nhìn Đổng Học Bân, muốn tăng thêm tiền, Đổng Học Bân sẽ trả một trăm tám mươi vạn gì đó.
“Một trăm sáu mươi vạn nhất lần... Một trăm sáu mươi vạn lượng lần...” Chủ trì đấu giá giơ lên chùy, nặng nề rơi xuống, “Một trăm sáu mươi vạn ba, thành giao”.
Ngụy Nam vui lên, trong lòng mắng hắn câu ngu xuẩn.
Đổng Học Bân liếc liếc Ngụy Nam, trong lòng đã mắng hắn ngu xuẩn, chợt không nhịn được cười hô lên một tiếng, BACK.
Hình ảnh lóe lên.
Đổng Học Bân chỉ cảm thấy tay mình giơ ở phía trên, giương mắt xem xét, là thẻ đấu giá.
Vốn là chủ trì đấu giá định đập chùy xuống, lại lần nữa về tới gian đoạn lúc trước hô to nâng giá, chủ trì đấu giá chỉ vào Đổng Học Bân phương hướng nói: “A... một trăm hai mươi vạn... bỗng chốc gọi một trăm hai mươi vạn... Còn có ai ra giá hay không... sổ ba mươi ba một trăm hai mươi vạn lần thứ nhất... một trăm hai mươi vạn lần...”
Lui trở về thời gian vòng cổ trân châu chưa thành giao.
Đổng Học Bân mấy ngày nay chừa ba lượt BACK, giờ đây dùng một lần còn thừa hai lần.
Đây là hắn trong nháy mắt tại lúc tám mươi tám vạn Ngụy Nam sấp thành giao thì linh cơ khẽ động nghĩ đến, mấy ngày không dùng, mình thiếu chút nữa đã quên BACK.
Ánh mắt Ngụy Nam lạnh lẽo, khiêu khích nhìn Đổng Học Bân một chút, “Một trăm ba mươi vạn” ỷ tứ hình như là đang nói: Ngươi còn dám hô giá.
Đổng Học Bân đương nhiên dám, phái dám, khẳng định dám, “...Một trăm bốn mươi vạn”.
Ngụy Nam có lửa trên đuôi chân mày, hô: “Một trăm bốn mươi lăm vạn”.
Đổng Học Bân không chút do dự giơ thẻ đấu giá lên, “Một trăm năm mươi vạn”.
Ngụy Nam và hai bằng hữu bên cạnh liếc nhau một cái, rốt cuộc hô lên:“Một trăm năm mươi lăm vạn”.
Phẫn nộ qua đi, Ngụy Nam dần dần tỉnh táo xuống, hô hai lần tức giận, hắn đã nghĩ kỹ, nhìn bộ dáng tiểu tử trước mặt mấy lần không chút nghĩ ngợi tăng giá lên trên, lần này khắng định tăng, cái này đã thành giao, muốn gia tăng để cho hắn gia tăng đi, muốn vòng cổ trân châu thì cho hắn muốn đi, tình thế mày bắt buộc? Tao lại không có tình thế bắt buộc, mình không thể uổng phí tiêu tiền vì cái này, một điểm cần thiết đều không có, ha ha, khiến cho tiểu tử không biết trời cao đất dầy ăn được một cái ngậm bổ hòn, như vậy so với cạnh tranh trân châu vòng cồ sẽ đã giận hơn nhiều.
“Một trăm năm mươi lãm vạn... Còn có ai ra giá... Một trăm năm mươi lăm vạn lần thứ nhất...”
Ngụy Nam cúi đầu nói gì đó cùng hai thanh niên bên cạnh.
Hai thanh niên cũng rõ ràng, vui tươi hớn hở nhìn Đổng Học Bân, ý là mày hô tiếp đi, không dám hô giá à?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Đổng Học Bân từ sau khi hô qua một trăm năm mươi vạn, không nói câu nào, nhấm mất dưỡng thần.
Ngụy Nam không ngờ rằng hắn lại phản ứng kiểu này, thoáng cái đã mộng mơ.
“Một trăm năm mươi lăm vạn đồng... Còn có ai cao hơn...” Con mắt chủ trì đấu giá lướt qua phía dưới, cố ý chú ý Đổng Học Bân thoáng cái, thấy hắn giống như đang ngủ, chủ trì đấu giá hết chỗ nói, đợi một lát, giơ chùy lên nói: “Một trăm năm mươi lăm vạn... lần thứ ba”, “thình” chùy nặng nề rơi xuống, “...Thành giao”.
Sắc mặt Ngụy Nam và hai bằng hữu hắn trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, tại sao hắn không hô giá? Vừa rồi không phải không do dự sao? Tại sao lại thế? Hắn không phải là tình thế bắt buộc à? Không phải tình thế bắt buộc tại sao hắn phải ra đến một trăm năm mươi vạn??
Bốp bốp bốp, thanh âm vỗ tay hiện trưởng vang lên, hình như là vì Ngụy Nam quyết đoán mà vỗ tay.
Trong lòng Đổng Học Bân sớm đã nỡ hoa, lần này thu hoạch quá lớn.
Một trăm năm mươi lãm vạn đỏ.
Trừ tiền thuê cùng phí tổn khác, mình có thể bắt được hơn một trăm ba mươi vạn, so với dự tính một trăm vạn nhiêu hơn đến ba mươi vạn.
Phát tài rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.