Quyền Tài

Chương 1803: Đi thành phố báo danh!




Hai ngày sau.
Đồn công an.
Sáng sớm tám giờ hơn.
Trong phòng trực ban dành cho Đổng Học Bân dừng chân, Đổng Học Bân sáng sớm đã rời giường rửa mặt, đem hành lý thu dọn, quần áo cũng chỉnh sửa lại, sau khi xong hắn còn soi gương hết nửa ngày, xác nhận không có vấn đề, Đổng Học Bân mới kéo hành lý đi ra. Ngày hôm nay là thời gian chính thức báo danh trong thư bổ nhiệm của Đổng Học Bân, ở đồn công an mấy ngày nay, thứ nên biểu đạt cũng đã biểu đạt rồi, người khác nghĩ như thế nào Đổng Học Bân cũng không biết, dù sao lần này khai triển trước tiền nhiệm, Đổng Học Bân cá nhân thấy tương đối thỏa mãn, cũng thấy rất thú vị, về phần hiệu quả như thế nào thì chưa biết được, tóm lại là coi như đi thử một lần.
Đi.
Đi thành phố báo danh.
Đổng Học Bân mang theo hành lý đi tới sân.
Nhưng vừa đi ra hắn mới phát hiện, bí thư chính pháp uỷ kiêm cục trưởng cục công an Thường Lâm đã chờ ở trong sân, cũng không biết tới bao lâu. Đổng Học Bân mấy ngày nay đã không chỉ một lần biểu thị rõ ràng, hắn còn chưa có tiền nhiệm, sẽ không gặp bất luận lãnh đạo huyện và cán bộ nào, nhưng bởi vì quan hệ của chuyện kia, Thường Lâm làm thường ủy huyện ủy khẳng định là không trốn được, cũng là một người duy nhất có thể gặp mặt giao lưu với Đổng Học Bân, hai người hai ngày nay cũng ăn cơm không ít lần, uống qua không ít rượu, cơ bản cũng đều là Đổng Học Bân tự tay làm, cho nên quan hệ cũng gần hơn một ít, cũng từ chỗ Thường Lâm lý giải tới một ít tình huống của huyện Tiêu Lân, đại khái trong lòng một chút.
"Đổng bí thư!" Thường Lâm lập tức đi tới.
Đổng Học Bân cười cười, "Thường cục trưởng, sao ông lại tới đây?"
Thường Lâm nói: "Nghe nói ngài ngày hôm nay đi thành phố báo danh, giao thông bên này cũng không đặc biệt thuận tiện, cũng không thể khiến cho ngài ngồi xe đường dài, cố ý tìm xe cho ngài."
Đổng Học Bân khách khí nói: "Không cần, tôi tự mình đi là được, thành phố cũng có xe."
Thường Lâm nói: "Như vậy sao được. Tài xế tôi đều gọi tới, sau khi tới nơi thì kêu hắn trở về, sau đó ngài ngồi xe của thành phố đến đây."
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, "Vậy được rồi."
Thường Lâm lại nhìn va li hành lý của hắn, vội đi tới tiếp nhận, "Ngài đưa hành lý cho tôi đi, tôi cho người an bài, đưa đến gia thuộc viện cho ngài."
Đổng Học Bân nói: "Không thích hợp, không cần đâu."
Thường Lâm không nhiều lời cầm lấy va li hành lý."Ngài còn khách khí với tôi làm gì? Chuyện tiện thể mà."
Đổng Học Bân cũng đẩy không được, không thể làm gì khác hơn là nhận ý tốt của Thường Lâm, sau đó cúi đầu lên xe.
...
Bốn mươi phút sau.
Xe xuống đường cao tốc, tới thành phố Bảo Hồng.
Bên này, Đổng Học Bân từ lúc tới tỉnh thành cũng thấy qua. Chỉ bất quá phong cảnh trên đường cao tốc có chút khác, cũng thấy không được đầy đủ, lúc này vừa vào thành phố, Đổng Học Bân mới phát hiện thành phố Bảo Hồng và huyện Tiêu Lân cũng không có gì khác nhau quá lớn, dù rằng đỡ hơn so với huyện Tiêu Lân, kiến trúc, nhân văn, hoàn cảnh, nhưng thật sự khác nhau không quá lớn, dù sao ở đây không là có cái gì đặc biệt, dân bản xứ có thể nhiều một ít. Nhưng theo Đổng Học Bân xem ra thật ra đều là không khác biệt lắm, trong lòng cũng không có gì thất vọng, lúc tới hắn đã có cái chuẩn bị này, huống hồ mục đích hắn tới bên này không ai biết. Đổng Học Bân căn bản sẽ không bới móc làm chi, mà là thẳng đến cấp phó sở. Cho nên cho dù bên này hoàn cảnh tồi tệ hơn nữa, Đổng Học Bân cũng không có gì không thể tiếp thu, huyện nghèo khó cấp quốc gia Đổng Học Bân đều công tác không ít thời gian, hắn sợ gì? Hắn cũng không phải một người thích xoi mói.
Thành phố Bảo Hồng.
Đại viện thị ủy.
Xe tới, đứng ở cửa.
Đổng Học Bân trên người cũng không có hành lý, cầm lấy cặp đẩy cửa xe, nói với tài xế: "Sư phụ, cảm ơn ông, quay về đi."
Tài xế rất cung kính nói: "Tôi chờ ngài?"
Đổng Học Bân cười nói: "Không cần, thành phố có xe đưa tôi."
Tài xế chần chờ một chút, "Vậy, vậy được, tôi đi."
Đổng Học Bân nói: "Được, trên đường đi chậm một chút, thuận buồm xuôi gió."
Tài xế cảm thấy Đổng Học Bân quá khách khí, hắn không phải một người thích nói chuyện, nói vài câu rồi nói cảm ơn, sau đó Đổng Học Bân đi xuống xe.
Tài xế vừa nhìn, chờ Đổng Học Bân tiến vào sân mới lái xe trở về.
...
Trong đại viện.
Đổng Học Bân đi vào, đã bị bảo vệ cửa ngăn cản.
Bảo vệ cửa có thể là chưa thấy qua Đổng Học Bân, liền nói: "Đăng ký một chút, cậu tìm ai?"
Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Tôi đi bộ tổ chức thị ủy."
"Đăng ký đi." Bảo vệ cửa lấy ra một quyển vở.
Đổng Học Bân cũng không tức giận, cầm bút, viết tên của mình.
Bảo vệ cửa vừa nhìn, sửng sốt một chút, "Đổng Học Bân? Ngài là bí thư huyện uỷ của huyện Tiêu Lân tới báo danh?"
Đổng Học Bân ừ một tiếng, "Là tôi."
"Xin lỗi, mau mời vào." Bảo vệ cửa lập tức nói.
Đổng Học Bân nói: "Bộ tổ chức ở đâu vậy?"
Bảo vệ cửa chỉ cho hắn, "Chính là dãy nhà kia, tầng ba."
Đổng Học Bân cười ha ha nói: "Tốt, cảm ơn."
Bên trong, Đổng Học Bân đi vào, tiến vào ký túc xá lên cầu thang, bên này kinh tế bình thường, tự nhiên cũng hiện ra trên khía cạnh, ví dụ như tòa nhà của thị ủy có vẻ có chút cũ, phỏng chừng vài chục năm lịch sử khẳng định là có dư, tường vẫn là cái loại nước sơn màu xanh như bệnh viện cũ trước đây, dù sao nhìn đặc biệt cũ nát, đi lên lầu, Đổng Học Bân tìm được tầng của bộ tổ chức thị ủy, ở trên có bảng tên.
Trước mặt đi tới một người nhân viên công tác, sau khi thấy Đổng Học Bân, cô ấy dừng chân hỏi một tiếng, "Anh tìm ai?" Có thể cũng là nhìn mặt đoán người.
Đổng Học Bân nói: "Tôi tìm bộ trưởng của các người."
Nữ đồng chí nhíu nhíu mày, "Tìm bộ trưởng? Anh là?"
Đổng Học Bân nói: "Đổng Học Bân, tới bộ tổ chức báo danh."
Người nữ đồng chí vừa nghe, không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, nhìn vài giây, cô ấy mới à một tiếng, "Tôi biết anh, ừm, bất quá bộ trưởng đi ra ngoài làm việc, ngày hôm nay có thể cũng không đến, nếu như anh đến báo danh, anh đi tìm Mã bộ trưởng đi, ngay tại hành lang bên này, phòng thứ ba."
Đổng Học Bân ừm nói: "Tốt, cảm ơn."
"Không khách khí." Nữ đồng chí lại nhìn hắn, mới chịu đi.
Đổng Học Bân theo chổ cô ấy nói đi qua, nhìn cánh cửa, còn có bảng tên chức vụ của thường vụ phó bộ trưởng bộ tổ chức, nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa.
Cốc cốc.
Bên trong truyền ra một giọng nam, "Mời vào."
Đổng Học Bân đẩy cửa vào phòng, "Xin chào ngài Mã bộ trưởng."
Mã Uy ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt xa lạ nói: "Cậu là?"
Mã Uy là một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi hơn, không có bụng bia và đầu hói giống lãnh đạo bình thường, cả người nhìn rất trẻ tuổi, tóc đen, răng cũng đầy đủ, người cũng rất gầy, chỉ có một chút nếp nhăn trên mặt mới có thể nhìn ra tuổi tác nhỏ.
Đổng Học Bân nói: "Tôi là Đổng Học Bân, tới bộ tổ chức báo danh."
Mã Uy bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới đứng lên nói: "Xin chào, vẫn chờ cậu đây."
Đổng Học Bân thấy ông ta vươn tay, cũng đi tới nắm tay với ông ta, trong do dự, Đổng Học Bân vẫn là dùng hai tay, tuy rằng cấp bậc của đối phương không cao mình nhiều, nhưng cũng là cao hơn, khách khí một chút luôn luôn không sai, bất quá Đổng Học Bân trời sinh bên trong cũng có một loại tính tình thích thì nhích, cái này cũng không tự giác biểu hiện ra ngoài thông qua một ít hành vi của hắn, ngay cả là hai tay cung kính đưa qua, biểu tình của Đổng Học Bân cũng là không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có khí độ.
Mã Uy cũng nhìn hắn nhiều một cái.
Đơn giản nhận thức một chút, Đổng Học Bân đem thư bổ nhiệm lấy ra, đưa cho ông ta.
Mã Uy mở ra nhìn, ừ một tiếng, "Bộ trưởng ngày hôm nay không đến, đi ra ngoài làm việc, cậu là ngày hôm nay tiền nhiệm, ừm, vậy tôi mang cậu xuống phía dưới."
Đổng Học Bân cười cười, "Được, vậy phiền phức Mã bộ trưởng."
Mã Uy nói: "Không cần khách khí, hành lý của cậu đâu? Tôi tìm người mang giúp cậu một chút?"
Đổng Học Bân nói: "Không cần, tôi trước đó vài ngày đã tới rồi, đã đi qua huyện Tiêu Lân, hành lý cũng đặt ở bên kia, trên người chỉ có một cái cặp da, ha ha."
Mã Uy nói: "Vậy bớt việc, ừm, cậu chờ tôi một chút, tôi đem chuyện bên này xử lý xong rồi chúng ta đi, thuận tiện gọi xe một chút."
Đổng Học Bân nói: "Được, ngài bận của ngài, không vội."
Trên sô pha tiếp khách, Đổng Học Bân thoải mái ngồi, cũng không lấy điện thoại di động ra chơi, biểu hiện vẫn là rất bình ổn, chỉ rót cho mình một ly nước nóng, ngồi ở chỗ đó chậm rãi uống. Từ trong ánh mắt của thường vụ phó bộ trưởng bộ tổ chức Mã Uy Đổng Học Bân cũng nhìn ra, chuyện mình gây ra tại huyện Tiêu Lân, thành phố tám phần mười là đã biết, cho nên ánh mắt của Mã Uy mới có chút quái lạ, nhìn hắn hơn nửa ngày.
Còn có một chút, Đổng Học Bân cũng có thể xác định không khác biệt lắm.
Đó chính là mình lần này tiền nhiệm, tựa như cũng không quá được thành phố hoan nghênh.
Vì sao? Từ bộ trưởng bộ tổ chức không ở đơn vị là có thể đã nhìn ra, trước đây Đổng Học Bân cho dù cấp bậc nhỏ hơn bây giờ, lúc tiền nhiệm cũng là người đứng đầu dẫn hắn đi qua, cái này không chỉ là một tôn trọng tối thiểu, cũng là một nhắn nhủ trên thái độ, ngày Đổng Học Bân được bổ nhiệm báo danh đã sớm xác định nửa tháng trước, địa phương khẳng định cũng biết tin tức, bộ tổ chức cũng khẳng định sớm nhận được thông báo, ngay cả bảo vệ cửa đều biết rõ tên của Đổng Học Bân, bộ trưởng bộ tổ chức ông chẳng lẽ không biết? Hiển nhiên không có khả năng, nhưng lúc này ông cũng không ở đơn vị, chọn lúc này đi ra ngoài làm việc, rõ ràng là không coi trọng Đổng Học Bân, người ta tám phần mười là căn bản không muốn mang Đổng Học Bân đi tiền nhiệm, hoặc là ngay cả tiếp xúc cũng không muốn tiếp xúc với Đổng Học Bân, cho nên mới có thái độ như thế, Đổng Học Bân cũng không tin bộ trưởng bộ tổ chức là thật sự có việc gấp, trong thể chế mấy chuyện như vậy đều là một tín hiệu, mọi người làm việc cũng đều là có mục đích, trong quan trường, có đôi khi không thể thông cảm giống như trong sinh hoạt, bởi vì có vài hành vi người ta căn bản là cố ý biểu hiện ra ngoài.
Về phần vì sao?
Đổng Học Bân cũng đại khái rõ ràng.
Bên này là địa bàn của Phương gia, lần trước Phương Văn Bình cũng cho Đổng Học Bân một châm dự phòng, lần này Đổng Học Bân tới tiền nhiệm, thân tín của Phương gia không có khả năng không biết, tám phần mười là có người chào hỏi xuống rồi, cái này mới đưa đến Đổng Học Bân ngày đầu tiên báo danh đã bị bộ tổ chức bên này cho một cái phủ đầu, biểu lộ rõ ràng trong tỉnh và thành phố đều không chào đón hắn, cũng báo trước Đổng Học Bân sau này khai triển công tác khẳng định rất khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.