Quyền Tài

Chương 1827: Ngài là cái giọng gì vậy!




"Người đâu!"
"Người đâu!!"
"Người đâu!!!"
Trong mưa to, cả ngọn núi Thang Nga đều quanh quẩn một tiếng hô của Đổng Học Bân vừa rồi, lá cây rầm lạp phiêu động, chim trong rừng không ngừng bay loạn, còn có rất nhiều dã thú phát ra tiếng rên rĩ khó nghe, giờ phút này, tiếng sấm trên trời đều bị một tiếng hô Đổng Học Bân chắn luôn, đây là một hình ảnh căn bản không cách nào dùng từ ngôn hình dung, hiệu quả đó thật giống như là một ngôi sao chổi đụng vào núi Thang Nga vậy.
"A!"
"Lổ tai của tôi!"
"Không nghe thấy!"
"Thượng Đế! Âm thanh gì vậy!"
Thảm nhất cũng là những người trên núi này, che lổ tai có che lổ tai, che ngực có che ngực, một ít người trẻ tuổi của đội cứu viện tố chất thân thể tốt nhất cũng không tốt hơn được chổ nào đi, có người suýt nữa trượt chân từ trên núi ngã xuống, người có tình huống tốt nhất cũng là đầu óc choáng váng một chút mới hồi phục lại.
Chỉ có Đổng Học Bân một mình bình thản, đứng ở nơi đó phản ứng gì cũng không có, nhìn thảm trạng của người xung quanh, Đổng Học Bân trong lòng khẽ gật đầu, xem ra tiếng hô này có hiệu quả, tuy rằng Đổng Học Bân cũng không biết có thể hô đi bao xa, nhưng hẳn là không khác biệt lắm, cho dù học sinh và giáo viên chạy đến phía sau núi, phỏng chừng cũng có thể nghe được? Hắn đều thấy đối diện có chim trên núi bị kinh động.
Đổng Học Bân rất thoả mãn, vì bảo hiểm, còn chuẩn bị hô tiếp một tiếng.
Hắn thanh thanh tiếng nói chuẩn bị hô một lần, nhưng Thường Lâm bên cạnh đang che lỗ tai và chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Mạnh Hàn Mai vừa rồi từ dưới chân núi đi lên lại nhanh tay lẹ mắt, lập tức phát giác ý đồ của Đổng Học Bân, hai người lúc đó sợ đến chan đều mềm ra, vội vàng lao tới.
"Bí thư! Đừng!" Thường Lâm vội chụp lấy hắn.
Mạnh Hàn Mai bưng lỗ tai không dám buông ra, trong miệng hét lớn: "Đổng bí thư! Ngài lưu tình! Lưu tình! Chúng tôi chịu không nổi!" Cô ấy là mới tới, nghe nói Đổng Học Bân và Trương Đông Phương đã lên núi tự mình tham gia cứu viện, Mạnh Hàn Mai cũng ném xuống dù thay đổi một thân áo mưa. Kết quả tới giữa sườn núi vừa lúc nghe thấy được Đổng Học Bân khiến cho tất cả mọi người im lặng, tựa như muốn tự mình hô, còn không dùng loa, Mạnh Hàn Mai trong lòng cũng buồn bực như mọi người, kết quả sau một giây đồng hồ cô ấy xém chút té xuống núi, cảm giác bị một tiếng hô ấy xé rách màng tai, Mạnh Hàn Mai xin thề, cô ấy đời này còn không có nghe qua âm thanh lớn như vậy, cô ấy không ngờ rằng tiếng hô của một người sao có thể phát ra tần suất lớn như vậy. Đương nhiên không dám khiến cho Đổng Học Bân hô nữa, nếu như Đổng Học Bân hô thêm một tiếng, học sinh và các giáo viên có nghe hay không thì bọn họ không biết, đám người bọn họ này phỏng chừng có thể không có mấy người có thể đứng mà xuống núi.
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, "Các người che lỗ tai là được."
Thường Lâm thoáng giảm bớt ù tai. Kinh thiên động địa nhìn hắn, nói: "Không được, che lổ tai cũng không được, cái âm thanh này căn bản không che được!"
"Trương huyện trưởng!" Một người cán bộ vội đỡ lấy Trương Đông Phương, "Ngài thế nào?"
Trương Đông Phương đầu đầy đều mồ hôi, cầm lấy ngực thở dốc không thôi, lòng còn cảm giác sợ hãi. Bất quá đối với người bên cạnh nói ông ta tựa như không có nghe được, "Hả? Nói cái gì?"
"Ngài làm sao vậy?"
"Bệnh tim? Thuốc của ngài ở chổ nào?"
"Trương huyện trưởng, ngài có cần uống thuốc bệnh tim không?"
Mấy người đều vây lấy quan tâm hỏi han một chút, nói cũng rất lớn tiếng. Nếu không Trương Đông Phương không nghe thấy.
Một lát sau, lỗ tai của Trương Đông Phương mới đỡ hơn, trái tim cũng không có chuyện gì, mới được người đỡ qua một bên nghỉ ngơi.
Còn có nhiều cán bộ và ký giả cùng với mấy người của đội cứu viện cũng đi ngồi nghỉ ngơi. Thân thể hoặc nhiều hoặc ít đều xảy ra vấn đề.
Không có biện pháp!
Tiếng hô của Đổng Học Bân này quá ngoài dự đoán của mọi người!
Mọi người căn bản sẽ không có chuẩn bị tâm lý, cho nên đều bị đột nhiên tập kích của Đổng Học Bân đánh cho một cái không kịp trở tay. Thật ra cũng không trách bọn họ. Cầm loa phóng thanh ở đây hô, đều hô không ra bao nhiêu âm thanh, tạp âm xung quanh và tiếng mưa rơi quá lớn, vừa thấy Đổng Học Bân ngay cả loa cũng không cần mà chỉ dùng cái miệng, ai sẽ coi là gì? Ai cũng không ngờ Đổng Học Bân lần này tự nhiên lại hô một tiếng kinh thiên động địa quỷ sợ thần khiếp!
Cái này con mẹ nó lẽ nào cũng là sư tử hống trong truyền thuyết??
Đổng Học Bân ngày đầu tiên đến huyện Tiêu Lân, mọi người cũng đều nghe nói, theo tin đồn là một cước đá bay một chiếc xe khách, khi đó rất nhiều người nói là Đổng bí thư biết võ thuật, cho nên lần này mọi người cũng đều suy nghĩ, hơn nữa cái này đã không phải là phạm trù của võ thuật, đây là con mẹ nó là võ công rồi!
Thấy mọi người ngã trái ngã phải lâu như vậy cũng không đứng lên nổi, Đổng Học Bân lúc này cũng mới hậu tri hậu giác ý thức được một tiếng hô của mình có bao nhiêu lực sát thương, nhất là thấy sắc mặt tái nhợt của vài một lão đồng chí thiếu chút nữa phát bệnh tim, hắn cũng có chút ngượng ngùng, "Mọi người thế nào?"
"Tạm thời không có việc gì."
"Bí thư, chúng tôi cũng tốt."
Tất cả mọi người vô tình trả lời một câu.
Đổng Học Bân vừa nhìn không được, lập tức nói với một người nhân viên cứu viện: "Bộ đàm nói cùng phía dưới một chút, gọi thêm vài người lên, cầm cáng cứu thương."
"Vâng." Người nọ phải đi liên hệ, "Gọi, gọi."
Bộ đàm qua hơn nửa ngày mới truyền đến tín hiệu dưới chân núi, "Thu được, vừa rồi là cái âm thanh gì hả?"
Nhân viên cứu viện ngẩn ra, "Dưới chân núi đều nghe thấy được?"
Đối phương nói: "Đâu chỉ là nghe thấy được, quả thật lại khủng hoảng, cậu xác định không phải núi sụp chứ? Chúng tôi ở đây rất nhiều người đều ù tai!"
Nhân viên cứu viện đổ mồ hôi, nhanh chóng nói rõ tình huống của bên này.
Bộ phận cứu viện tạm thời đình chỉ, tất cả mọi người nghỉ ngơi xung quanh, cũng là chờ đợi học sinh và các giáo viên mất tích hồi âm, chỉ mong bọn họ có thể đi tìm tới phương hướng của âm thanh.
Cùng lúc đó, công an cơ quan nhận được ít nhất hơn mười cú điện thoại báo án, cơ bản đều là báo nhiễu dân, nói nhà mình bên này có người điên kêu to, rất nhiều người đều đang công tác hoặc là ngủ chiều nghe thấy, kết quả bị dọa hết hồn, còn có người già thiếu chút nữa phát bệnh tim.
Tin tức rất nhanh truyền tới trong tai bí thư chính pháp uỷ Thường Lâm giữa sườn núi.
Nghe được cái tình huống này, Thường Lâm đã không nói, nửa ngày không hé răng.
"Làm sao vậy Thường cục trưởng?" Mạnh Hàn Mai hỏi một tiếng.
Thường Lâm hít vào nói: "Rất nhiều chỗ đều nhận được báo án nhiễu dân, cũng là một tiếng 'Người đâu'Đổng bí thư vừa rồi hô, có Trương Khẩu thôn, có Nam trấn."
Mạnh Hàn Mai ngạc nhiên a một tiếng.
Xung quanh có người nghe được, cũng toàn bộ trợn tròn mắt.
Trương Khẩu thôn? Đó không phải thôn phía sau núi sao?
Nam trấn? Là trấn lúc bọn họ tới núi Thang Nga phải đi ngang qua! Cách nơi này cũng không gần!
Chổ xa như vậy đều nghe thấy được? Nghĩ tới đây, mọi người cảm giác cả người đổ đầy mồ hôi, ánh mắt nhìn về hướng của Đổng Học Bân đều thay đổi.
Cái đệch!
Ngài là cái giọng gì vậy!!
May mà mới vừa rồi Thường cục trưởng ngăn cản không khiến cho ngài hô lên tiếng thứ hai, bằng không học sinh và các giáo viên không cứu ra, đám người chúng tôi chắc chết trước tại đây rồi!
...
(Lạm bàn ngoài lề: Theo các tín đồ RPG thì tiếng hô của ku Bân còn được gọi biết với một cái tên khác - Thu’um, tiếng hét của rồng. Nếu bạn là một người nghiện game hay xem tin tức nhiều thì chắc chắn sẽ biết nguồn gốc xuất phát của Thu’um, và trò chơi đó là trò gì, nói chung đây là game best of 2011, nhưng đến bây giờ vẫn còn rất nhiều người đang chơi, trong đó có mình)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.