Quyền Tài

Chương 1962: Lão Phương dịu ngoan




0 giờ.
Đã khuya.
Trong tiểu khu mọi người hầu như đều nghỉ ngơi, chỉ có phòng ngủ nhà của Phương Văn Bình còn sáng đèn, trong phòng một mảnh không khí mờ ám kiều diễm.
Phương Văn Bình trên người đều là vị thuốc đông y.
Nhưng cẩn thận ngửi, cũng có một chút mùi vị phụ nữ phát ra.
Đổng Học Bân sao chịu được cái này, sau khi nuốt nuốt nước bọt trở tay đem đèn trong phòng tắt đi, ánh trăng còn đó, còn có thể thấy đồ, xoay người trở về Đổng Học Bân cởi giầy lên giường, đứng ở trên nệm từ trên cao nhìn xuống cúi đầu xem xét Phương Văn Bình nằm úp ở đây, ngồi xổm xuống, lại đem dây lưng trên cổ của lão Phương chộp vào trong tay, đứng thẳng thân thể lên, Đổng Học Bân kéo một chút.
Phương Văn Bình nhất thời phát ra tiếng rên rỉ, "Không muốn!"
Đổng Học Bân thoáng cố sức một ít, kéo lên trên.
Phương Văn Bình ánh mắt ngập nước, sau một khắc thì theo độ mạnh trên tay của Đổng Học Bân nhanh chóng leo lên, tay chân cùng leo lên bên chân Đổng Học Bân, đặc biệt nghe lời.
Đổng Học Bân trong lúc nhất thời cảm thấy tâm đều bị hòa tan của cái loại cảm giác thỏa mãn, quả thật sẽ không có biện pháp dùng ngôn từ hình dung, trong lòng nói lão Phương thật là được, trước đây sao không nhìn ra Phương Văn Bình còn có một mặt tính cách như thế, đây là một chút tôn nghiêm cũng không có, sớm biết lão Phương dễ thu thập như vậy Đổng Học Bân đã sớm thu thập cô ấy, làm gì còn cần nhịn cô ấy lâu như vậy, hiện tại được rồi, anh em cũng rốt cục xoay người làm nhân.
Đổng Học Bân nói: "Phương tỷ."
"Ừm." Phương Văn Bình đáp.
"Ngài thích như vậy?" Đổng Học Bân cúi đầu nhìn cô ấy.
"..." Phương Văn Bình cúi đầu không lên tiếng.
"Hỏi ngài đấy? Thích như vậy?" Đổng Học Bân nói.
Phương Văn Bình rốt cục nói, "... Đúng vậy!"
Đổng Học Bân cố sức kéo một bả cái, "Đặc biệt thích?"
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Phương Văn Bình bị kẹp cái cổ, ngữ tốc nhanh hơn.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, cũng không dám quá mức, dù sao trước đó đã đem Phương Văn Bình làm bị thương không ít chỗ, hắn trong lòng cũng băn khoăn, lúc này ra tay cũng có chừng mực hơn, không dám nặng tay kéo cô ấy, sau đó Đổng Học Bân cũng đứng mệt mỏi, ngồi xuống nằm ở trên giường.
Phương Văn Bình nhìn hắn, dời một chút, đem thân thể đối diện hướng Đổng Học Bân, còn vẫn duy trì tư thế nằm úp, cực kỳ thuận theo.
"Đến đây chút." Đổng Học Bân nói.
Phương Văn Bình lập tức đi qua một ít.
Đổng Học Bân làm như lão đại nói, "Đem cho tôi điếu thuốc được không?"
"Được." Phương Văn Bình bò xuống dưới giường, bởi vì quần của Đổng Học Bân là ném nơi đầu ghế, không để trên giường, Phương Văn Bình sau khi tới bên giường rồi dùng tay chạm đất sờ trên sàn nhà, sau đó thân thể mới xuống dưới, xuống mặt đất rồi cũng vẫn chỉ dùng tư thế bò, sau khi tìm được quần của Đổng Học Bân rồi, Phương Văn Bình từ bên trong lấy ra gói thuốc và cái bật lửa, sau đó lại bò lại trên giường cho hắn. Vài ngày không ở nhà, trên mặt đất rất không sạch sẽ, có thể thấy rõ trên đầu gối và bàn tay Phương Văn Bình đều dính đất, nhưng Phương Văn Bình lại dường như không phát hiện.
"Cảm ơn." Đổng Học Bân mồi điếu thuốc hút.
Phương Văn Bình nằm úp ngay bên cạnh hắn, vẫn không có nằm xuống, một điếu thuốc hút sáu bảy phút, Phương Văn Bình cũng nằm úp ở chỗ này sáu bảy phút.
Cơn nghiện lão đại cũng đãi qua, Đổng Học Bân cũng sợ cô ấy mệt, vì vậy nhanh chóng nói: "Nằm xuống đi Phương tỷ."
Phương Văn Bình lúc này mới nằm xuống, sau khi nằm ổn, thì nhìn thấy tay nàng cũng run lên, hiển nhiên là chống tay lâu nên mỏi.
Đổng Học Bân đắc ý ôm cô ấy, hôn trán cô ấy một cái, ài, lão Phương nếu như cứ dịu ngoan như thế thì thật tốt, bất quá anh em như vậy có phải là có chút không được không? Luôn cảm giác là dường như khi dễ Phương tỷ, nhưng... Hắn cũng không cho Phương tỷ nằm úp nữa, là Phương tỷ tự mình chủ động như vậy, Đổng Học Bân dù sao là không lý giải được trạng thái hiện tại của Phương Văn Bình, tự sờ soạng mũi.
"Học Bân." Phương Văn Bình nói.
Đổng Học Bân sửng sốt một chút, còn chưa có thích ứng cái xưng hô này, trước đây lão Phương cho tới bây giờ cũng chưa từng gọi hắn như thế, vẫn đều là Tiểu Đổng Tiểu Đổng, "Làm sao vậy?"
Phương Văn Bình dò hỏi: "Tôi có thể đi phòng vệ sinh hay không."
"Cái này còn cần hỏi tôi?" Đổng Học Bân cười khổ, " Ngài đi đi."
"Cảm ơn." Phương Văn Bình xoay người ngồi xuống.
Đổng Học Bân liền lấy điện thoại di động từ tủ đầu giường nhìn thời gian, chờ sau khi buông điện thoại di động nhìn lại, lại có thể nhìn thấy dây lưng trên cổ của Phương Văn Bình kéo lê trên mặt đất, cô ấy bò trên giường xuống dưới mặt đất, xem ra là muốn bò đi ra phòng vệ sinh.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Đổng Học Bân vội nói: "Phương tỷ, đất bẩn, ngài cái này... Ngài đứng đi." Lão Phương thật là được, Đổng Học Bân cũng sợ đầu gối cô ấy bị thương.
Nghe vậy, Phương Văn Bình lúc này mới đứng lên, đi đến WC.
Đại khái sau hai phút, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước.
Phương Văn Bình trở về, tiến vào phòng ngủ đóng kín cửa đứng ở bên giường, nhưng không có đi tới, mà là nhìn Đổng Học Bân hỏi: "Tôi có thể lên giường không?"
Đổng Học Bân không nói gì, cái này là nhà ngài mà ngài còn hỏi tôi?
Vì vậy hắn nói giỡn một câu, "Không được."
Phương Văn Bình nghe xong, thật sự không lên, thì đứng ở nơi đó.
Đổng Học Bân ặc một cái, sửa lời nói: "Mau lên đây mau lên đây."
Phương Văn Bình lúc này mới cởi giầy lên giường, nhưng sau khi lên giường thì vẫn duy trì tư thế nằm úp, hình như dây lưng còn nằm trên cổ cô ấy, cái trạng thái này của Phương Văn Bình sẽ không khôi phục được.
Đổng Học Bân không nhịn được, đem áo tắm của mình cởi ra, đưa tay túm dây lưng kéo cái cổ của Phương Văn Bình đem cô ấy đến đây.
"A!" Phương Văn Bình khó thở kêu một tiếng, cuống quít bò qua.
Đổng Học Bân cái gì cũng không nói, từ phía sau cởi lên trên người Phương Văn Bình, lại một lần bắt đầu lăn qua lăn lại cô ấy. Ngay từ đầu Phương Văn Bình còn chưa có thế nào, cũng là từng ngụm từng ngụm thở phì phò, đợi sau đó Đổng Học Bân nhớ tới cái gì đó, vừa lăn qua lăn lại cô ấy vừa túm dây lưng trên cổ của cô ấy, dùng sức kéo về sau, lúc này, Phương Văn Bình nhất thời có chút thất thanh, trên mặt là biểu tình vừa đau khổ lại vui sướng, kêu to khắp cả phòng!
Đổng Học Bân sợ hàng xóm nghe được, "Đừng kêu!"
Phương Văn Bình rất nghe lời, lấy tay che miệng của mình, trong ngón tay tất cả đều là âm thanh ô ô, ánh mắt mê ly, cuối cùng lại có nước mắt chảy ra.
Lúc này cũng là một giờ.
Trước đó Đổng Học Bân đã cùng Phương Văn Bình ở trên xe chiến đấu hăng hái rất lâu, lão Phương cũng đã lớn tuổi, thân thể khẳng định không mạnh như Đổng Học Bân, tới cuối cùng, Phương Văn Bình hai con mắt đều trợn lên, cái miệng vô lực há ra, tròng mắt đều thấy rất nhiều tròng trắng, khóe miệng cũng chảy rất nhiều nướt bọt, có cảm giác hư thoát, cả người đều không ngừng run, nhất là hai chân run lợi hại nhất, hình như tùy thời đều muốn ngất xỉu đi.
Đổng Học Bân lúc này mới không dám tai họa cô ấy, thật ra cũng tai họa xong rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.