Quyền Tài

Chương 201: Người giúp việc tri kỷ




Hai ngày sau.
Huyện Duyên Đài.
Mùa xuân trôi qua hơn phân nửa, không khí nhộn nhạo hương hoa vị cỏ cũng dần dần nóng lên.
Ngoài gia thuộc viện huyện cục công an, Ngu Mỹ Hà cùng Ngu Thiến Thiến một thân váy dài màu sáng nắm tay. Hai mẹ con đều một tay mang theo cái làn rau, mới từ cái siêu thị phố buôn bán kia mua thức ăn trở về, có tôm to, có cá Hoàng Hoa, có cua, sở dĩ mua nhiều đồ như vậy, là Tiểu Đổng Cục trưởng gọi điện thoại nói trước buổi trưa có thể trở lại Duyên Đài, mẹ Đổng Cục trưởng có thể cũng tới, Ngu Mỹ Hà đối với Đổng Học Bân rất là cảm ơn, thể là liền muốn làm nhiều chút món ăn biểu hiện một phen.
Vừa mới vào gia thuộc viện, đối diện bước đi ra một đối vợ chồng trung niên.
“ơ, Ngu đại tỷ, mua thức ăn à?” Người trung niên nhiệt tình chào hỏi.
Ngu Mỹ Hà hơi chút câu nệ một chút: “ừm, mua thức ăn. Chào Tôn chủ nhiệm” Ngu Mỹ Hà không biết Tôn chủ nhiệm này tên đầy đủ là gì, cũng không biết hắn chức quan gì, nhưng nghe tất cả mọi người gọi hắn Tôn chủ nhiệm, cũng hẳn là lãnh đạo huyện cục công an, cũng có thể không có quan to như Đổng Cục trưởng
Người trung niên ha ha cười: “Cái gì Tôn chủ nhiệm chứ, Ngu đại tỷ, chị sau này gọi tôi lão Tôn là được”.
Ngu Mỹ Hà cũng không dám gọi như vậy, không biết làm sao đứng ở nơi đó khó xử được không được.
Người trung niên cười nói: “Đổng Cục trưởng khi nào thì trở về?”
Ngu Mỹ Hà không nói thật: “Cái này, tôi cũng không biết” Nàng biết mình không thể cái gì cũng nói.
Bên cạnh người phụ nữ trung niên kia mỉm cười nhìn nhìn Ngu Thiến Thiến: “Cháu là Thiến Thiến à? Thật là xinh đẹp, lên lớp mấy rồi?”
Ngu Thiến Thiến nhút nhát e lệ hướng bên người mẹ dựa dựa: “Dì, chú, cháu, cháu lên cấp 2”.
“Mới vừa lên cấp 2 liền đẹp như vậy, lớn lên còn phải?” Người phụ nữ tán dương nói: “Sau này, khẳng định với mẹ cháu xinh đẹp tương tự”.
Ngu Mỹ Hà xấu hổ đỏ mặt: “Ngài quá khen”.
Người phụ nữ thân mặt khoác tay Ngu Mỹ Hà: “Ngu đại tỷ, chúng tôi còn có chút việc, đi trước, sau này chị ở nhà lúc nhàn rồi, thì ghé qua nhà tôi nơi đó chút, chúng ta trò chuyện một lát, nhà của tôi thì ở tầng một, hai bên cái cửa kia, chị cũng biết” Dứt lời, người phụ nữ nhìn Ngu Thiến Thiến một cái: “Thiến thiến, cô đi đây, hôm nào đến nhà cô chơi”.
Ngu Thiến Thiến rất sợ nửa cúi đầu: “Dạ, gặp lại cô sau, gặp lại chú sau”.
Chờ hai người vừa đi, Ngu Thiến Thiến liền hỏi: “Mẹ, bọn họ vì sao gọi mẹ là đại tỷ, bọn họ không phải so với mẹ còn lớn tuổi hơn?”
Ngu Mỹ Hà cảm khái thở dài: “Chúng ta là được nhờ Đổng Cục trưởng, bọn họ đều không có quan to bằng Đổng ca ca con, cho nên mới đối với chúng ta khách khí như vậy” Những ngày này, Ngu Mỹ Hà đã quen thái độ mọi người gia thuộc viện, thậm chí tại sau khi Đổng Cục trưởng đi kinh thành, còn có hai người đặc biệt đến thăm vội tới tặng lễ Ngu Mỹ Hà, tựa như muốn nàng giúp đỡ, tìm Đổng Cục trưởng bàn chuyện, Ngu Mỹ Hà đương nhiên không dám nhận, bối rối uyển chuyển cự tuyệt.
Giờ đây, gia thuộc viện cục công an từ trên xuống dưói không có mấy người không biết hai mẹ con Ngu Mỹ Hà. Không chỉ có bởi vì các nàng ở nhà Đổng Cục trưởng làm giúp việc cho Đổng Cục trưởng, càng bởi vì khuôn mặt hoàn mỹ kinh thiên động địa của hai mẹ con. Tiểu Đổng Cục trưởng đúng là tuổi huyết khí phương cương, đột nhiên thoáng cái thuê đến hai người giúp việc như vậy. Đổi lại trong lòng ai cũng phải nói thầm: Cái này thật sư lả giúp viẻc sao? Người xinh đẹp như vây có thể cho làm người giúp việc sao? Hay là bồ nhí của Tiểu Đổng Cục trưởng? Là mẹ hay là con? Rất nhiều người cảm thấy là mẹ, cũng có rất nhiều người cảm thấy là con gái.
Đương nhiên, bất kể là bồ nhí hay là giúp việc, đều không thay đổi được thái độ của mọi người.
Không có cách nào, giúp việc cái từ này nhìn về phía trên rất binh thường rất không thu hút, nhưng dính đến bên người lãnh đạo, ý nghĩa liền khác nhau rất lớn.
Thư ký, lái xe, giúp việc, những người bên cạnh lãnh đạo này cũng là phi thường quan trọng, thư ký một ống loa của lãnh đạo, vòng sáng sau lưng lãnh đạo, ý nghĩa không cần nói cũng biết, nhưng nếu như luận đến thân thuộc, rất nhiều thư ký cũng không như lái xe cùng giúp việc, lái xe cũng không cần nói, lúc lãnh đạo lo liệu việc riêng bởi vì cần bận tâm ảnh hưởng, rất nhiều cũng sẽ không tìm thư ký, mà là muốn tìm lái xe, buổi tối đi nhà ai, lén lút ăn cơm với ai, thư ký không nhất định biết, nhưng lái xe lại nhất định biết.
Giúp việc tương tự cũng là như thế, mỗi ngày ở trong nhà lãnh đạo chiếu cố cuộc sống hàng ngày của lãnh đạo, có khi còn có thể chiếu cố cha mẹ gia thuộc lãnh đạo, tầng quan hệ này ai có thể so được? Nhiều khi muốn lãnh đạo làm việc, trực tiếp tìm lãnh đạo ngược lại không đẹp, ngược lại không bằng đả thông quan hệ giúp việc bên kia nhanh và tiện hơn.
“Ngu đại tỷ” Cách đó không xa, lại đi tới một người, đúng là Tần Dũng muốn rời nhà.
Ngu Mỹ Hà vội cung kính nói: “Tần Cục trưởng!”
Ngu Thiến Thiến cũng gọi: “Chú Tần”.
“Ha ha, cháu gọi Đổng Cục trưởng là ca ca, sao có thể bảo tôi là chú? Tôi khi nào thì già như vậy?” Tần Dũng vui đùa nói.
Ngu Mỹ Hà sợ hãi: “Tần Cục trưởng, trẻ con không hiểu chuyện, gọi bừa, ngài, ngài đừng cùng nó chấp nhặt”.
Tần Dũng hết chỗ nói rồi, trong lòng tự nhủ hai mẹ con này động một chút cảm giác ẩn dấu cũng không có, đối với nàng cười cười: “Không có việc gì. Gọi chú thì cứ kêu chú đi, dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, ha ha...” Đi đến gần đó, Tần Dũng thấp giọng hỏi: “Đổng Cục trưởng nói khi nào trở về chưa?”
Ngu Mỹ Hà hơi lưỡng lự: “ Chỉ... anh ấy nói giữa trưa trở về”.
Tần Dũng gật gật đầu, “ừm, vậy tôi buổi chiều lại hẹn hắn, được rồi, hai mẹ con cô làm đi, tôi đi đây”.
“Tần Cục trưởng đi thong thả” Quan hệ Tần Dũng cùng Đổng Học Bân, Ngu Mỹ Hà tự nhiên biết, cho nên vừa rồi Tôn chủ nhiệm hỏi Đổng Cục trưởng khi nào trở về nàng cũng không nói, Tần Cục trưởng hỏi lại không thể không nói.
Về đến vài bước trên đường gia thuộc lâu, lại có mấy người cùng Ngu Mỹ Hà Ngu Thiến Thiến khách khí chào hỏi. Ngu Mỹ Hà sợ nói sai hại cho Đổng Cục trưởng, cho nên làm việc cẩn thận, cho dù một người ân cần thăm hỏi, nàng cũng phải lo lắng một hai giây mới dám mở miệng.
Sau khi đi vào trong hành lang, Ngu Mỹ Hà mới là thở phào một hơi, trong lòng cũng bị một loại tâm tĩnh rất phức tạp lấp đầy, trước kia, hai người mình đi tới chỗ nào, ánh mắt người khác không phải lộ ra vẻ khinh miệt chính là tràn đầy tham lam, giống như đang nhìn hàng hóa. Nhưng hiện tại, Ngu Mỹ Hà rốt cục nếm được tư vị được người tôn trọng, có đối khi thậm chí còn sẽ được người nịnh bợ, được người khen tặng, Ngu Mỹ Hà biết, tất cả cái này đều là Đổng Học Bân cho các nàng.
“Thiến Thiến, lát nữa mẹ Đổng Cục trưởng tới, con không được nói lung tung, chớ chọc người ta mất hứng”.
“Thiến Thiến?”
Gọi hai tiếng con gái cũng không có đáp lời, Ngu Mỹ Hà nhìn lại, chỉ thây Ngu Thiến Thiến con măt đăm đăm nhìn sang một đứa bé lưng đeo cặp sách tấn hộc về nhà ở ngoài hành lang: “Nhìn gì vậy?”
Ngu Thiến Thiến lấỵ lại tinh thần, vẻ mặt chờ mong nói: “Mẹ, con, con cũng muốn đến trường”.
Ngu Mỹ Hà biểu tĩnh ngưng trọng, đau khổ nhẹ nhàng ôm con gái: “Mẹ trước ngày mồng một tháng năm đã hỏi cho con rồi, hộ khẩu chúng ta không ở trong huyện, muốn chuyển trường đến trường bên này, người ta căn bản không nhận, con nếu về quê tiếp tục đến trường mà nói, chúng ta, chúng ta ở đâu? Mẹ làm việc thế nào bây giờ?” Đổng Học Bân trước khi đi trước hết dự chi Ngu Mỹ Hà một tháng tiền lương, nàng giờ đây cùng có tiền sách vở, nhưng chuyển trường lại thành vấn đề khó.
Ngu Thiến Thiến cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện, nghe vậy, tí tách rơi giọt nước mắt: “Mẹ, không sao cả, con, con không đi học”.
Ngu Mỹ Hà cùng đau lòng đỏ vành mắt: “Mẹ thực xin lỗi con, thực xin lỗi”.
Ngu Thiến Thiến ấp ấp mẹ: “Mẹ, Là con luôn liên lụy mẹ. Là con thực xin lỗi mẹ”.
“Đừng nói lời ngốc, đi, đi lên lầu đi”.
Đang lúc hai mẹ con dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, phát hiện trong phòng ngồi một người phụ nữ trung niên.
Giữa trưa, Đổng Học Bân phong trần mệt mỏi về tới gia thuộc viện cục công an
Sự tĩnh kinh thành đều làm thỏa đáng, lần này thu hoạch không nhỏ, chẳng những có thu hoạch trên tiền tài, công ty đấu giá dần dần đi vào quỳ đạo, hơn nữa cùng Lựơng Thành Bằng Cục trường cùng có phát triển đột phá, mẹ Lương Cục trường vừa vượt qua kỳ nguy hiểm, dụng crparaní hộ cùng đã bỏ, lưu lại vợ Lương Cục trường theo dõi là được. Lương Cục trường nhắm chừng ngày mai cùng phải trở lại huyện Duyên Đài, chờ hắn trở về, Đổng Học Bân là có thể dứt khoát hẳn hơi sửa trị trị an quê nhà, cho dù đắc tội người, tin tưởng chỉ cần không phải áp lực quá lớn, Lương Thành Băng hắn là sẽ giúp chính mình đỡ đấu.
Phía trên có người chính là thoải mái!
Đổng Học Bân lên lầu, cảm thấy mỹ mãn cầm chìa khóa mở cửa.
“Đổng, Đổng Cục trưởng, ngài đã trở về?” Ngu Mỹ Hà cuống quít từ trên ghế salon đứng lên, chạy chậm đi qua cầm dép lê cho Đổng Học Bân
“Ca ca” Ngu Thiến Thiến thấy, cùng ân cần rót nước cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nhìn bọn họ: “ừm, trở về rồi, ồ. Mẹ, mẹ cùng đến?”
Ngồi ở trên ghế sofa Loan Hiểu Bình nhàn nhạt ừm một tiếng, có chút bộ dáng lạnh lẽo.
Đổng Học Bân buồn bực, chớp chớp con mắt: “Mẹ, làm sao vậy đây là? Ai dẫn đến mẹ tức giận?”
Hắn đã được Ngu Mỹ Hà hầu hạ thành quen, cởi giày ra giẫm lên trên dép lê Ngu Mỹ Hà lấy ra, Ngu Mỹ Hà thì xoay người đem giày da của hắn chỉnh tề đặt trên tủ giày.Ngu Thiến Thiến lúc này cùng mau bước tới đem chén trà đưa cho Đổng Học Bân, chờ sau khi Đổng Học Bân cúi đầu uống nước, Ngu Thiển Thiển mới đem cái chén cầm trở về.
Loan Hiểu Bình không nói gì nhìn đứa con giống như “đại lão gia”, mất hứng nói: “Tiểu Bân. Con cùng mẹ tới đây, gặp mẹ ở trong phòng ngủ”.
Đổng Học Bân mặt đầy nghi ngờ cùng đi vào theo, trở tay đóng cửa lại: “Có gì vậy?”
Loan Hiểu Bình cái cằm hất hất bên ngoài: “Tiểu Ngu đó là chuyện gì?”
“Cái gì chuyện gì? Không phải cùng mẹ nói qua sao, con mời giúp việc”.
Loan Hiểu Bình là từ trong điện thoại nghe con trai nói một lỗ tai, lúc ấy bà cũng không có cho là chuyện gì, mời giúp việc thì mời giúp việc. Con trai cũng là Phó Cục trưởng, cũng không có cái gì không phải, nhưng buổi sáng sau khi Loan Hiểu Bình vừa tới thấy Ngu Mỹ Hà cùng Ngu Thiến Thiến cái dung nhan đẹp chết người kia, trong lòng thoáng cái liền nổi lên nghi ngờ: “Nào không có giúp việc, con tìm xinh đẹp như vậy làm gì? Để cho người ta nói linh tinh à!”
Đổng Học Bân tặc lưỡi: “Thích nói để cho bọn họ nói đi, cây ngay không sợ chết đứng”.
Loan Hiểu Bình bất đắc dĩ nói: “Con cùng mẹ nói thật, con có phải vừa ý người ta hay không?”
“Ai ui, mẹ, nhìn mẹ nói kia, Ngu đại tỷ so với con lớn hơn mười tuổi, Thiến Thiến so với con nhỏ hơn mười tuổi, con có thể vừa ý với ai” Đổng Học Bân tuyệt đối không thể thừa nhận, ho khan một tiếng, cất lời giải thích: “Con cũng là thấy hai mẹ con thật đáng thương, lúc trước gặp phải hai người họ, hai người đang quỳ gối trên đường cái xin cơm, chồng Ngu đại tỷ đã chết, trong nhà thiếu không ít tiền, ừm, về sau là con trả cho hết” Đổng Học Bân đem sự tĩnh từ đầu đến cuối cùng mẹ nói một lần.
Loan Hiểu Bình vừa nghe còn có loại chuyện này, lập tức liền tức giận không nổi: “Ài, cùng hai mẹ con ta lúc trước giống nhau như vậy!”
“Còn không phải sao, cho nên con mới giúp các nàng một phen, không có ý tứ gì khác”.
Loan Hiểu Bình tâm đồng tĩnh lan tràn: “ừm, con làm rất đúng. Làm rất đúng”.
Ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy Ngu Mỹ Hà cùng Thiến Thiến đang khẩn trương nhìn sang cửa phòng ngủ bên này, hai nàng nhìn ra mẹ Đổng Cục trưởng đối với các nàng rất không hài lòng, sợ bị Loan Hiểu Bình đuổi đi. Thấy như thế, Loan Hiểu Bình trong lòng thở dài, cười giữ chặt tay Ngu Mỹ Hà cùng Ngu Thiến Thiên: “Vừa rồi tôi thái độ không tốt lắm, các người đừng để ý, chuyện các người tôi nghe con trai tôi nói rồi. Ài, Ở lại ở lại đi, sau này có cái khó khắn gì tất cả nói với Tiểu Bân”.
Ngu Mỹ Hà như trút được gánh nặng cảm kích nói: “Loan Đại tỷ, cảm ơn ngài”.
Ngu Thiến Thiến cùng nói: “Cảm ơn bác”.
Loan Hiểu Bình cười nói: “Cảm ơn gì, sau này Tiểu Bân còn phải làm phiền các người chiếu cố. Đến đây, đều ăn cơm đi, ăn cơm”.
Sau khi ăn xong, Loan Hiểu Bình kéo Ngu Mỹ Hà đi trong phòng nói hơn nữa ngày, thỉnh thoảng nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng cười ha ha, xem ra nói chuyện cực kỳ đầu cơ. Không sai biệt lắm buổi chiều lúc hai giờ, Loan Hiểu Bình tiếp điện thoại, đi ra dặn dò Đổng Học Bân vài câu, mới ra cửa rời đi. Mắt thấy sắp cuộc thi cuối kỳ, Loan Hiểu Bình lại là vừa mới vào huyện Nhất Trung, nếu như mang thành tích hai lớp ngữ văn không thể đi lên mà nói, nàng sợ người khác lại nói nà nói kia, thế là tháng này cùng cực kì bỏ công sức, thời gian rất gấp.
Loan Hiểu Bình vừa đi, Ngu Mỹ Hà liền cảm thán nói: “Đổng Cục trưởng, mẹ của ngài thật sự là người tốt”.
Đổng Học Bân cười cười: “Bà đã nói gì với chị?”
Ngu Mỹ Hà chẳng biết tại sao đỏ mặt lên, vụng trộm nhìn mặt Đổng Học Bân: “Không, không có gì, tôi, tôi đi rửa bát”.
Đổng Học Bân kỳ quái, cô đỏ mặt cái gì?
Ngu Mỹ Hà đương nhiên không dám đem lời Loan đại tỷ ra, thật ra vừa rồi Loan Hiểu Bình vẫn là không yên lòng, liền lặng lẽ nói cho Ngu Mỹ Hà, nếu Đổng Học Bân “khi dễ” nàng, thì gọi điện thoại cho Loan Hiêu Bình, nàng sẽ thu thập đứa con.
Ngu Mỹ Hà cũng là người từng trải, tự nhiên biết cái “khi dễ” này là chỉ cái gì.
Khoảng 4 giờ chiều, Tần Dùng Phó Cục trưởng gọi điện thoại đến, hẹn Đổng Học Bân ăn cơm, có thể có chuyện thương lượng.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân liền nói: “Ngu đại tỷ. Buổi tối đừng chuẩn bị cơm cho tôi, tôi đi ra ngoài ăn”.
Vừa lau hết khói dầu trong phòng bếp, Ngu Mỹ Hà đi tới ừm một tiếng, do dự mà nhìn Đổng Học Bân, muốn nói lại thôi.
Đổng Học Bân chớp con mắt: “Làm sao vậy? Có việc?”
“...Tôi, tôi xoa bóp lưng cho ngài?” Ngu Mỹ Hà ân cần đi tới.
Ngu Thiến Thiến ngồi ở soopha mà khuôn mặt nóng lên, giả bộ như không nhìn thấy.
Đổng Học Bân ngó ngó nàng: “Không cần, có việc chị cứ nói, tôi chốc lát còn phải đi ra ngoài”.
“Tôi... tôi...”
“Có phải là thiếu tiền? Không sao, chị tự mình từ trong tủ lấy đi. Lại dự chi cho chị một tháng tiền lương”.
“Không phải” Ngu Mỹ Hà muốn nói mà lại không dám nói, quấn quýt đã lâu, rốt cuộc nói: “Tôi muốn... tôi muốn để cho Thiến Thiến đến trường, giờ đây học phí có, nhưng nhân viên nhà trường nói hộ khẩu chúng tôi còn đang ở trong thôn, không nhận Thiến Thiến, ngài xem ngài có thể... có thể đem hộ khẩu Thiến Thiến dời đến trong huyện hay không? Tôi, tôi biết ngài giúp chúng tôi quá nhiều, những ân tình này tôi cả đời cũng trả không nổi, cái này... đây là tôi một lần cuối cùng cầu ngài, ngài...”
Thiến Thiến vành mắt khẽ đỏ: “Mẹ...”
Đổng Học Bân vỗ vỗ ót: “Chị ngược lại sớm nói, chẳng qua hơn một tháng để nghỉ hè, tôi còn tưởng rằng chị muốn đợi học kỳ sau mới để cho Thiến Thiến đến trường, dời hộ khẩu tìm trường học hả? Được rồi. Chuyện này chị không quản, tôi giúp chị liên lạc, hỏi một chút rồi nói sau”.
Lúc đi gặp hẹn Tần Dũng, Đổng Học Bân gọi điện thoại cho khoa hộ tịch bên kia, thật ra đưa Thiến Thiến đến trường cũng không nhất định không cần phải chuyển hộ khẩu, nhưng mà giúp người giúp cho trót. Chút việc nhỏ này vẫn không có vân để. Tiếp đó, Đổng Học Bân lại liên lạc một chút hiệu trưởng huyện Nhất Trung, nói có con một người bạn muốn đi vào trường của bọn họ học, hiệu trưởng liền chưa khảo đã xưng đầy miệng đáp ứng rồi, sự tĩnh làm rất thuận lợi.
Buổi tối ăn cơm xong, uống chút rượu Đổng Học Bân về tới nhà.
Ngu Mỹ Hà đang cùng Ngu Thiến Thiến tay cầm tay đang xem TV, nghe thấy cửa vừa vang lên, hai người lập tức phản xạ có điều kiện đứng lên. Lần này, Ngu Mỹ Hà so với trước con mắt ân cần rất nhiều, Đổng Học Bân vừa mới vào cửa phòng, Ngu Mỹ Hà liền ngồi xổm xuống đem tay đưa tới, giúp đỡ hắn cởi giày. Ngu Thiến Thiến cũng là dùng mắt to mong đợi căng thẳng nhìn mặt Đổng Học Bân, không biết sự tĩnh chuyên trường cùng chuyển hộ khẩu rốt cuộc được hay không.
Đổng Học Bân ném túi xuống, cười nói: “Ngu đại tỷ, ngày mai cô cùng Thiến Thiến đi làm thủ tục đi, ta tìm người tốt rồi, hộ khẩu hai người đều đã dời đến trong huyện”.
Ngu Mỹ Hà đầu óc ông một tiếng: “Đổng Cục trưởng, tôi, tôi cũng có thể dời hộ?”
Đổng Học Bân khẽ ừm một tiếng, “Đều dời tới đi, bên này tốt một chút, a, chị nếu không muốn thì thôi đi.”
Ngu Mỹ Hà vội vàng nói: “Muốn, tôi muốn”.
Đổng Học Bân nói: “ừm, trường học của Thiến Thiến cũng tìm xong rồi. Huyện Nhất Trung, trung học trọng điểm, mẹ của tôi là ở đây dạy học, ít nhiều có thể chiếu cố Thiến Thiến một chút, ngày mai cô liền dẫn Thiến Thiến đi trường học báo danh đi, giao tiền sách vở là được, hộ khẩu chưa kịp chuyển không có việc gì, tôi đều đã nói chuyện xong hết rồi”.
Ngu Mỹ Hà cùng Ngu Thiến Thiến lập tức kích động. Trung học trọng điểm? Hộ khẩu huyện thành? Cái này tại trước kia, các nàng là nghĩ cũng không dám nghĩ!
Ngu Thiến Thiến cái mũi sụt sịt, nước mắt đã đi xuống rồi, ôm lấy mẹ khóc nói: “Mẹ, con có thể đi học rồi!”
Ngu Mỹ Hà cũng hít hít cái mũi cay cay: “Còn không mau cảm ơn Đổng Cục trưởng!”
“Cảm ơn ca ca”.
“Không khách khí, sau này học tập tốt là được rồi”.
Ngu Mỹ Hà cảm kích nhìn nhìn hắn: “Đổng Cục trưởng tôi, tôi...”
Đổng Học Bân khoát tay chặn lại, vuốt vuết đầu có điểm chóng mặt: “Tần cục thật là có thể uống, thiếu chút nữa đem tôi rót gục rồi, Ngu đại tỷ, đun nước tắm cho Tôi đi, tôi phải tắm chút”.
“Được, được!”
Ngu Mỹ Hà một bụng cảm kích không có chỗ nào thổ lộ, ngay lập tức vào buông vệ sinh vặn mở vòi nước trong bổn tắm cho đầy nước, giữ chút ít nóng, lại giữ chút nước lạnh, cuối cùng đem nhiệt độ điều hòa không sai biệt lắm, nhưng Ngu Mỹ Hà vẫn là không yên lòng, sợ Đổng Cục trưởng bị bỏng, vươn tay xuống nước thử nghiệm hồi lâu mới là làm xong.
“Ngài có thể tắm rồi”.
“ừm, cảm ơn”.
“Ngài thay quần áo để lại tại đó đi, tôi lát nữa giặt cho ngài”.
Đổng Học Bân a một tiếng, theo Ngu Mỹ Hà tới đây vài ngày, vẫn là lần đầu tiên đụng phải chuyện giặt quần áo. Đổng Học Bân có chút xấu hổ: “Khụ khụ, được, làm phiền rồi”.
Đợi sau khi nàng đóng cửa rời khỏi, Đổng Học Bân mà bắt đầu cởi quần áo, đưa chân mới vào trong bổn tắm thử xem nước ấm, chợt ngồi xuống dựa lưng vào bổn tắm lớn thoải mái nheo mắt lại.
Năm phút đồng hồ... mười phút... cộc cộc cộc, tiếng đập cửa truyền đến.
Đổng Học Bân gạt rèm nhựa đục trên bổn tắm nhìn thoáng qua: “Chuyện gì?”
Ngu Mỹ Hà ở bên ngoài nói: “Tôi, tôi có thể đi vào không?”
Đổng Học Bân cho rằng nàng là cầm quần áo cho mình: “Vào đi”.
Kẹt... cửa đã mở, Ngu Mỹ Hà đỏ bừng cả khuôn mặt đi tới, cách rèm nhựa cùng nhìn không được Đổng Học Bân trong bổn tắm. Nàng do dự một lát, tay chân vụng về đóng cửa lại, cùng răng rắc thoáng cái khóa trái lên: “Đổng Cục trưởng. Tôi, tôi tới kì lưng cho ngài”.
Đổng Học Bân kinh ngạc: “Không cần, chị cùng Thiến Thiến đọc sách đi, cùng sắp thi cuối kỳ rồi”.
“Tôi tôi bảo Thiến Thiến ngủ rồi” Ngu Mỹ Hà là thật sự muốn báo đáp Đổng Học Bân, nhưng mà chết sống ra không được sức lực, cho nên cùng bên ngoài cân nhắc đã lâu, rốt cục hạ quyết tâm, đem con gái dỗ đi trong phòng ngủ không cho nó đi ra, sau đó chính mình vào phòng tắm: “Tôi, tôi có thể đem rèm vén lên?”
Đổng Học Bân vỗ vỗ ót, anh em còn sạch sẽ lắm, cô còn kỳ lưng cho tôi làm gì!
Khuyên Ngu Mỹ Hà vài câu, thấy nàng vẫn không đi, Đổng Học Bân liền bất đắc dĩ, hắn cũng không có da mặt dầy như Tạ Tuệ Lan vậy, linh cơ khẽ động cầm lên một lọ nước gội đầu, bóp đi ra không ít, xoạt xoạt xoa, làm ra một đống bọt biển nổi tại trên mặt nước bổn tắm lớn, như vậy bên ngoài liền nhìn không thấy: “Vào đi”.
Ngu Mỹ Hà run rẩy vươn tay kéo rèm ra, đầu ngoảnh ở một bên, không dám nhìn hắn: “Vậy ngài, xoay, xoay người”
“Tùy tiện đánh đánh sữa tắm là được rồi” Đổng Học Bân khẽ xoay người, đem phía sau lưng đối nàng.
Ngu Mỹ Hà khẽ cắn môi, ngồi xổm ở phía trước bổn tắm lớn, xoa xoa sữa tắm bôi ở trên tay, bàn tay nhỏ bé mềm mại liền xoa lưng Đổng Học Bân, từ trên xuống dưới xoa xoa cho hắn, nắm bóp, ấn. Đừng nói nam nhân khác, ngay cả chồng mình trước kia Ngu Mỹ Hà đều chưa từng hằư hạ qua như vậy, nàng chịu đựng ngượng ngùng, từng chút tỉ mỉ kì lưng cho Đổng Học Bân.
Mấy phút đồng hồ sau, Đổng Học Bân liền đem điểm quẫn bách trong lòng này vứt lên chín từng mây! Cùng cách quần áo mát xa khác nhau, cảm giác kia, rất thư thái!
Thấy Đổng Cục trưởng nheo con mắt rất là hưởng thụ, Ngu Mỹ Hà liền thăm dò nói: “Tôi có thể gội đầu cho ngài?”
Đổng Học Bân khẽ ừm.
Lấy ra chút dầu gội đầu, Ngu Mỹ Hà lại xoa tóc Đổng Học Bân, trái trái phải phải xoa bọt, gãi da đầu hắn.
“Hô, tay nghề của cô thật là tốt” Đổng Học Bân nhắm mắt lại hưởng thụ nói.
Vừa nghe lời này, Ngu Mỹ Hà càng ra sức, gội xong đầu, nàng lưỡng lự bắt tay với vào trong nước, đỏ bừng nghiêm mặt nắm chân Đổng Học Bân: “Vậy tôi lại xoa bóp chân cho ngài”.
Đổng Học Bân đem chân khẽ né: “Ai ui, cái bỏ đi... đừng đừng”.
“Không, không có việc gì, chỉ cần ngài thoải mái là được rồi” Ngu Mỹ Hà hôm nay là bất chấp tất cả, khép mí mắt không dám hướng trong nước nhìn, đem chân Đổng Học Bân gác ở bên bờ bổn tắm, tiếp đó hai tay rất dụng tâm nắm bóp. Sau một lúc lâu, lại thay đổi một chân, trước trước sau sau đấm bóp cho hắn.
Đổng Học Bân cúi đầu cười khổ hướng trong cổ áo trước ngực Ngu Mỹ Hà đưa mắt nhìn, trên thị giác, trên thân thể, đều được thỏa mãn thật lớn!
Ài, đến chỗ nào tìm được người giúp việc tri kỷ như vậy!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.