Quyền Tài

Chương 240: Mua nhà cho Đường Cẩn




Buổi chiều, Huệ Điền hương.
Bên ngoài tiểu viện Loan gia.
Tần Dũng gọi điện thoại đến cho Đổng Học Bân, vừa bắt máy liền nghe giọng cười ha ha của Tần Dũng.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: "Tôi nói Tần cục trưởng này, anh có gì cứ nói đi.
"Đổng lão đệ, cậu bị thương mà cũng không yên tĩnh nữa, chuyện vừa rồi tôi có nghe người ta nói"
"Tôi cũng chỉ muốn kiên định ở trong nhà dưỡng bệnh thôi, nhưng mà chuyện của em gái oti6, tôi đương nhiên không thể không quản"
"Cậu yên tâm, tôi đã nói qua với đồn cảnh sát ở đó, hai người này sẽ bị phê bình giáo dục trọng điểm, cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt, cậu như thế này thì không nên nổi nóng với bọn họ làm gì, hiện tại trên dưới huyện cục đều đang chờ công thần cậu dưỡng thương trở về, ha ha"
"Để Tần ca lo lắng, phỏng chừng là khoảng mười ngày nữa thôi"
"Được, cậu nhớ bảo trọng thân thể, cũng đừng như vậy nữa"
Tần Dũng phân công quản lý đồn cảnh sát thôn Vũ D(iền, Đường Cẩn mua thuốc giả còn bị đánh, chuyện này cảnh sát nhân dân đã báo cáo với gã, Tần Dũng cảm khái vạn lần, trong lòng nói Tiểu Đổng cục trưởng này cũng thật là được, hai tay đều bị phế rồi, quấn băng đeo gạt không cử động được, nhưng như vậy thì sao? Nghe nói Tiểu Đổng cục trưởng ngày hôm nay đá ra một cước rất hung mãnh, không có một chút nào giống người bệnh cả, thật sự khiến cho Tần Dũng có chút buồn cười, lại nghĩ đến Lữ Đại Phát của cục chiêu thương, Tần Dũng hơi lắc đầu, trong lòng nói ông không có việc gì đi chọc vào Đổng Học Bân làm chi, ông không phải là ăn no quỡn mỡ sao?
Trong nhà, Đường Cẩn đem cất điện thoại, quan tâm hỏi: "Thân thể của cậu không sao chứ?"
Đổng Học Bân cười nói: "Không sao cả, chỉ hơi nhức một chút, đừng lo, dìu tôi vào i"
Ngu Mỹ Hà ừ một cái, đỡ hắn vào trong.
Bên trong, cậu mở và chú hai dì hai đều có mặt, Đường Cẩn cũng trở về theo Đổng Học Bân, bị cha mẹ kéo lại coi vết thương thế nào, nhưng Đường Cẩn căn bản là mặc kệ thương với tích, quơ tay quơ chân nói: "Cha mẹ không thấy đó thôi, anh của con ngay cả mặt mũi của lãnh đạo huyện cũng không cho, cau mày hỏi một câu: ai đánh em gái tôi, ông chủ kia không nói lời nào, mọi người đoán coi? Anh họ liền đá một cái cho ổng té luôn, và ầm ầm ầm, tủ thủy tinh toàn bộ đều bị vỡ"
Dì Hai trừng mắt nhìn cô ấy: "Nha đầu chết tiệt kia! Con chỉ biết gây sự cho anh của con!"
Chú Hai thấy Đổng Học Bân đi vào, vội la lên: "Tiểu Bân, con có bị thương không?"
Đổng Học Bân cười ha ha: "Con khỏe lắm, chỉ hai người sao làm con bị thương được"
Đường Cẩn hưng phấn nói: "Không sai không sai, anh họ lợi hại lắm"
Dì Hai thở dài, cảm động nói: "Tiểu Bân, con cứ mặc kệ nha đầu kia, nổi giận lên đánh người, nhưng mà lỡ như người ta nhớ thù này, sau này con..."
Đường Cẩn cũng biết ông chủ tiệm thuốc có bối cảnh, nhưng mà Đổng Học Bân càng không để ý, đi đến giáo huấn bọn họ, còn muốn bắt ông chủ và người thanh niên kia về đồn, trút giận cho mình, nghĩ đến đây, trong lòng Đường Cẩn cảm kích: "Cảm ơn anh họ!"
Đổng Học Bân khoát khoát tay: "Việc nhỏ thôi mà, Lưu Lập đâu?"
Dì Hai nghi hoặc nhìn nhìn: "Lưu Lập là ai?"
Đường Cẩn đỏ mặt lên, ho khan nói: "Là... là bạn trai của con"
Chú Hai cau mày nói: "Con có người yêu khi nào? Sao ba không biết?"
Đường Cẩn tùy tiện nói: "Có gì mà không biết, tại ba không hỏi qua con đấy thôi, ba, mẹ, Lưu Lập đang ở ngoài xe, con dẫn hắn vào có được không?"
Mợ cười nói: "Tiểu Cẩn có bạn trai, là chuyện tốt"
Bà ngoại cũng lên tiếng: "Cho cậu nhóc vào đi, ở bên ngoài làm gì"
Không lâu sau, Đường Cẩn kéo tay Lưu Lập đi vào, Lưu Lập vừa mới đi mua đồ, bao lớn túi nhỏ rất nhiều, có chút khẩn trương, lắp bắp kêu hai tiếng bác trai bác gái. Dì Hai và chú Hai nhìn nhìn Lưu Lập, tựa hồ tương đối thỏa mãn, rồi bắt đầu hỏi đông hỏi tây, ví dụ như hai đứa quen nhau ra sao, trong nhà có mấy người, điều kiện thế nào.
Đổng Học Bân vừa nhìn, liền không quấy rối con rể người ta đến cửa, cùng Ngu Mỹ Hà đi ra sân.
Trong thửa ruộng cách đó không xa, Đổng Học Bân vừa đứng hít thở không khí trong lành của quê cha đất đổ, vừa nói chuyện với Ngu Mỹ Hà.
Nửa giờ...
Một giờ...
Chờ khi trở về nhà, mẹ già Loan Hiểu Bình đang dọn dẹp đồ đạc.
Vừa thấy con trai, Loan Hiểu Bình liền trừng mắt nói: "Sao lại đi đánh nhau với người ta?"
"Mẹ, đánh nhau cái gì, con là đi chấp pháp đó" Đổng Học Bân cười nói: "Dì Hai chú Hai đâu?"
Loan Hiểu Bình bĩu môi, nhỏ giọng nói:" Dì chú và tiểu Cẩn đang ở trong phòng, Lưu Lập về rồi"
Đổng Học Bân ngẩn người: "Sao về sớm vậy? Không ở lại ăn một bữa cơm?"
"Dì Hai chú Hai con nghĩ là điều kiện gia đình của Lưu Lập không được tốt, thân thể của cha mẹ hắn cũng không khỏe, chổ của bọn họ trong thôn Vũ Điền cũng là khu nghèo khó" Loan Hiểu Bình thở dài: "Hai người nghĩ nếu như tiểu Cẩn gả vào đó, sau này khẳng định sẽ chịu khổ, nên không đồng ý"
Quả nhiên, trong phòng truyền ra tiếng khóc của Đường Cẩn.
Loan Hiểu Bình và Ngu Mỹ Hà một trái một phải đỡ Đổng Học Bân đẩy cửa đi vào, chỉ thấy chú Hai cau mày, không nói một câu nào, còn dì Hai thì kéo tay của con gái, liên tiếp khuyên nhủ. Tính tình của Đường Cẩn y như con trai vậy, cực kỳ quật cường, nói cái gì cũng không nghe, đang khóc hu hu ở đằng kia: "Con mặc kệ! Con mặc kệ! Con sẽ cùng Lưu Lập! Con chịu khổ được! Con không sợ!"
Dì Hai chậc lưỡi nói: "Tiểu Cẩn!"
Đường Cẩn che lổ tai lại nói: "Con không nghe! Không nghe!"
Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, ngày hôm nay nếu không có Lưu Lập chắn trước mặt hắn, thì mình có lẽ đã bị thương rồi, cho nên vừa nhìn thấy tình huống này, Đổng Học Bân cũng nói: "TIểu Lưu cũng không tồi, con thấy rất tốt"
Đường Cẩn giống như tìm được chổ dựa, nói: "Mẹ nghe chưa nghe chưa! Anh họ cũng nói như thế!"
Dì Hai bất đắc dĩ nói: "Mẹ không nói là nó không tốt, cậu nhóc này quả thật rất tốt, rất biết sống, nhưng, nhưng mà không phải là mẹ làm khó làm dễ gì, nhưng tình huống nhà của Lưu Lập không được... cha mẹ già cả thân thể bệnh tật cần phải chăm sóc, torng nhà lại nghèo, hoàn cảnh trong làng cũng kém, con chịu được cái khổ này sao?" Trong nhà vất vả lắm mới hưởng được hào quang của Đổng Học Bân, càng ngày càng tốt, dì Hai đương nhiên mong muốn con gái gả vào trong một gia đình có điều kiện tốt một chút.
Đường Cẩn vểnh miệng nói: "Đã nói con không sợ khổ!"
Chú Hai nói: "Chuyện này tạm thời không nói, con còn trẻ, chuyện kết hôn trước không vội!"
Đường Cẩn cả giận: "Các người lần trước còn hối thúc con kết hôn! Sao lúc con tìm được, lại nói là không vội?" Dừng lại chút, cô ấy hét lên: "Nhà của Lưu Lạnh cũng không phải một mình hắn, cha mẹ có người chăm sóc rồi, nếu mọi người sợ con khổ, cùng lắm thì con và Lưu Lập đến thị trấn thuê phòng, cha mẹ của Lưu Lập cũng có ý này, để cho tụi con tự sống, không cần lo lắng"
Chú Hai nói: "Vậy tiền thuê nhà con làm sao trả?"
Dì Hai nói: "Công việc của hai đứa làm sao?"
Đường Cẩn bị chọc tức, quay đầu lại nói: "ANh họ! Bọn họ đều muốn ăn hiếp em! Anh làm chủ cho em!"
Đổng Học Bân nở nụ cười: "Anh làm chủ như thế nào? Dì Hai chú Hai cũng chỉ là muốn tốt cho em!"
Đường Cẩn vội al lên: "Em chỉ cưới Lưu Lập! Người khác ai em cũng thấy chướng mắt! Anh họ! Có được không? Anh giúp em nói một tiếng đi! Cầu anh đó!" Thấy Đổng Học Bân không nói cái gì, Đường Cẩn ôm lấy cổ của Loan Hiểu Bình, lại khóc trên vai của bà, nói: "Dì! Dì nói với ba mẹ con đi! Có được hay không? Xin dì mà!" Đường Cẩn biết Loan Hiểu Bình nhẹ dạ, nên lắc tay của bà liên tục, khóc rất đáng thương.
Loan Hiểu Bình trong lòng đau xót, nhìn về phía ba mẹ của Đường Cẩn: "Công tác của Lưu Lập có thể điều động, tiểu Bân thật ra có thể giúp được"
Chú Hai do dự nói: "Cái này..."
Loan Hiểu Bình thấy con trai không lên tiếng, hung hăng nhìn hắn: "Tiểu Bân, con giúp được hay không?"
Đổng Học Bân ho khan một tiếng: "Giúp thì được, bất quá có thể tạm thời không vào được chổ nào quá tốt, đội cảnh sát giao thông hoặc là hình cảnh thôi" Thấy đôi mắt trong mông của Đường Cẩn đang nhìn mình, Đổng Học Bân buồn cười nói: "Công tác của Tiểu Cẩn, ừm, con sẽ nghĩ biện pháp tìm một việc trong huyện cho cô ấy, hẳn là không có vấn đề!"
Đường Cẩn kích động nói: " Ba! Mẹ! Công tác giải quyết rồi!"
Dì Hai thở dài nói: " Chúng ta lúc đầu cũng không giàu có gì, nhà của Lưu Lập cũng vậy, cho dù hai đứa đến huyện làm, nhưng mà tiền thuê nhà, phí điện nước, củi lửa gạo dầu đèn đốm, mấy cái này cái nào không cần dùng tiền? Tiền lương hai đứa mỗi tháng có thể không đủ chi tiêu, sau này phải làm sao? Làm sao nuôi con? Đầu óc của con mà nóng lên là suy nghĩ không được gì, có nhiều chuyện cần phải suy nghĩ rõ ràng trước, đừng để đến lúc rồi hối hận!"
Đường Cẩn nói: "Con không hối hận! Khẳng định không hối hận!"
Dì Hai và chú Hai vẫn không đồng ý, cũng không lên tiếng.
Loan Hiểu Bình thấy không thể tiếp tục được, suy nghĩ một chút, bà cắn răng, lấy túi tiền trong người ra, móc ra một thẻ ngân hàng kín đáo đưa cho Đường Cẩn: "Tiểu Cẩn, mẹ của con nói rất đúng, sống không có tiền là không được, ừm, cái thẻ ngân hàng này có hơn trăm ngàn đồng, đủ để con trả tiền thuê nhà vài năm, nhà của Lưu Lập nếu như có thể nghĩ như vậy, thì hai đứa lên huyện mua một căn nhà, mỗi ngày cũng có thể qua được, thật sự không được thì vay cũng được"
Dì Hai nhanh chóng nói: "Chị, không nên không nên, sao có thể lấy tiền của chị chứ"
Đường Cẩn cũng nhét cái thẻ ngân hàng lại: "Dì, con không thể lấy"
Loan Hiểu Bình mặc kệ: "Cầm đi, là dì cho con" Số tiền này là do Đổng Học Bân buôn bán có lời rồi đưa cho mẹ già thẻ ngân hàng có hai trăm ngàn ở trỏng, những tháng này Loan Hiểu Bình xài lẻ tẻ, còn thừa lại hơn một trăm ngàn, bà cũng không có dùng.
Loan Hiểu Bình sống chết không muốn, cuối cùng để cái thẻ trên bàn, cũng không cầm lấy.
Chú Hai nói: "Chị, tiền này bọn em thật không thể lấy, chị mau giữ lại đi"
Loan Hiểu Bình cũng không có biện pháp, nhìn Đổng Học Bân, thấy con trai khoan thai hút thuốc, tiểu Ngu thì đang cầm gạt tàn thuốc hứng tàn thuốc cho hắn, Loan Hiểu Bình có chút tức giận: "Hút hút hút, con nghiện thuốc càng ngày càng nặng? Người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh thì con hút thuốc, em gái con khóc thành như vậy rồi, con, con ngay cả nói một câu cũng không, con nói thật cho mẹ biết, nhà ở của tiểu Cẩn con có thể nghĩ biện pháp hay không?"
Đổng Học Bân cười nói: "Vậy phải xem biểu hiện của tiểu Cẩn đã"
Loan Hiểu Bình liếc hắn một cái: "Vớ vẩn"
Tuy rằng Loan Hiểu Bình hàm hồ không nói gì, nhưng mà dì hai và Đường Cẩn bọn họ cũng đều biết, Đổng Học Bân rất có tiền, mặc kệ là mua nhà ở cho Ngu Mỹ Hà cũng tốt, hay là cho Loan Hiểu Bình hai trăm ngàn cũng tốt, hoặc là lái một chiếc Mercedes Benz cũng tốt, nói chung là đã sáng tỏ vấn đề, sau này Loan Hiểu Bình mơ hồ tiết lộ qua, nói Đổng Học Bân lúc ở kinh thành có chơi đồ cổ kiếm được nhiều tiền, còn cùng người ta mở công ty nữa.
Nghe Đổng Học Bân nói như vậy, con mắt của Đường Cẩn cũng sáng lên.
Tiền của Loan Hiểu Bình cô ấy không thể lấy, nhưng mà đưa tay với anh họ, thì Đường Cẩn không có áp lực gì.
Cô ấy nhất thời cuốn lấy Đổng Học Bân: "Anh họ, anh họ tốt, thương lượng với anh một chuyện có được không?"
"Ha ha, chuyện gì?"
"Cho em mượn chút tiền"
Đổng Học Bân chọc cô ấy: "Mỗi lần đều là cái khẩu khí này, vừa nhìn là biết không có thành ý, ha ha"
"Em có thành ý, thật mà!" Đường Cẩn ân cần cầm lấy cái gạt tàn thuốc trong tay của Ngu Mỹ Hà rồi nâng cho hắn: "Anh nhẫn tâm nhìn em gái của anh vất vả chịu khổ sao, anh họ, em biết anh rất thương em mà"
Dì Hai trừng mắt nhìn cô ấy: "Tiền của anh con cũng không thể lấy"
Đường Cẩn vểnh miệng nói: "Sau này con sẽ trả cho anh"
"Mỗi tháng con kiếm được bao nhiêu tiền, khi nào mới trả xong?"
Thấy hai mẹ con lại chuẩn bị cãi nhau, Đổng Học Bân cũng không muốn chọc cô ấy nữa: "Được rồi, được rồi, dọn doe5p một chút, chúng ta đi coi nhà"
Đường Cẩn vừa nghe, nhất thời cười ha ha: " Ấu dè! Anh họ muôn năm!"
Chú Hai nghĩ thật sự không thích hợp, vội nói: "Tiểu Bân, con kiếm tiền cũng không dễ dàng, một căn nhà ở cũng mấy trăm ngàn, không thể bắt con tiêu pha được, sao có thể được chứ"
Loan Hiểu Bình nói chen vào: "Nó có tiền lắm, đừng khách khí với nó"
Dì Hai vội vàng nói: "Không thích hợp, ài, thật sự không thích hợp"
Loan Hiểu Bình nói: "Tiểu Bân có tiền đồ, mua cho em gái nó một căn nhà, cái này tính là gì, cứ như vậy đi, chuyện này để chị làm chủ"
Dì Hai thở dài: "Ài, chuyện này, bọn em..."
Chú Hai cũng nói: "Bọn em có mấy chục ngàn gửi trong ngân hàng, tiểu Cẩn hẳn là cũng có một chút, không thể để cho tiểu Bân ra tiền hết được"
Đổng Học Bân nói: "Dì Hai, chú Hai, lúc trước khi tiểu Cẩn còn chưa có quen với Lưu Lập, con đã nghĩ chờ khi em nó kết hôn thì tặng cho em nó một căn nhà, lắp đặt thiết bị, gia cụ, điện đóm, những cái này con đều lo hết, coi như là con tặng đồ cưới cho tiểu Cẩn, không cần các người ra tiền, à đương nhiên, chuyện của tiểu Cẩn và Lưu Lập vẫn để cho hai người quyết định, con cái gì cũng không quản, chỉ nhúng tay vào mua nhà thôi"
Đường Cẩn tỏ vẻ tội nghiệp nhìn ba mẹ: "Ba mẹ đáp ứng đi, con đặc biệt thích Lưu Lập mà!"
Loan Hiểu Bình và Đổng Học Bân lại không nói lời nào, chung thân đại sự của con gái vẫn phải để cho cha mẹ Đường Cẩn quyết định.
Dì Hai và chú Hai nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng, dì hai cũng không biết là đã thở dài lần thứ mấy trong ngày hôm nay: "Sau này phải hiếu kính anh của con, biết không?"
Đường Cẩn biết hai người bọn họ đã đồng ý, lập tức hưng phấn nói: "Biết rồi biết rồi!"
Đổng Học Bân nói: "Hôm nay con rãnh rỗi, dì Hai, chú Hai, mẹ, cùng đi xem nhà nha"
Đường Cẩn gấp gáp kéo ba mẹ đi, cả đám người đi ra khỏi nhà, đón xe đi đến huyện.
Trên đường có hỏi tài xế lái xe là ở đâu mới bắt đầu phiên giao dịch của tiểu khu, tài xế thấy Đổng Học Bân một thân kiểu cách nhà quan liền rõ, biết người ta làm quan, nên dẫn bọn họ vào trong một khu dân cư sa hoanhà ở chổ này không chỉ có diện tích lớn, giá cả cũng cao hơn những tiểu khu khác, cảnh vật chung quanh thì ưu nhãu, giao thông cũng thuận tiện, đối diện là một khu thương mại, rất tốt.
Vừa vào tiểu khu, dì Hai liền có chút sợ sợ, "Nhà ở đây đắt lắm phải không?"
Chú hai cũng nói: "Đi nơi khác nhìn đi."
Đường Cẩn cũng bị cái khu nhà này mê hoặc, "Nhìn trước đi, không nhất định mua mà, đúng rồi anh họ, khụ khụ, vậy thì vậy thì … anh ngươi chuẩn bị mua cho em một nhà ở bao nhiêu tiền? Có điều kiện không?"
Dì Hai đánh con gái một cái, "Xú nha đầu, con thật sự không khách khí!"
Đổng Học Bân cười nói: "Không điều kiện, em nhìn trúng cái nào thì anh mua cái đó cho em!"
Đường Cẩn le lưỡi, thật ra cũng là chỉ đùa một chút, cô ấy muốn mua một căn nhà rẻ nhất là đủ rồi, không thể khiến cho anh họ tiêu pha nhiều.
Dưới sự hướng dẫn của cô nhân viên, mọi người đi một vòng tiểu khu, còn vào bên trong nhìn nhà một chút.
Loan Hiểu Bình thật ra rất thoả mãn, len lén kéo Đổng Học Bân đến một bên, thấp giọng hỏi: "Trong tay con có bao nhiêu tiền? Mua căn nhà hai phòng ở tiểu khu này đủ không?"
"Đủ."
"Vậy mẹ quyết định nha? Con không tiếc?"
"Ha ha, con tiếc cái gì, tiểu Cẩn thích con mua, không thiếu chút tiền ấy."
Mua xe mua nhà, thật ra trong tài khoản của Đổng Học Bân cơ bản không có tiền nữa, bất quá hiện tại xuân phách bên công ty cũng kết thúc, lại có tài chính, đến lúc đó gọi điện thoại cho Huyên di lấy mười triệu là được. Loan Hiểu Bình rõ ràng ý của con trai, lặng lẽ đi tới bên cạnh dì Hai nói cái gì đó, dì Hai vừa nghe, nhanh chóng xua tay, ngay cả nói cũng không nói, chú hai cũng nghe thấy, liên tục lắc đầu.
Cô nhân viên phục vụ thì cứ tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Đường Cẩn vừa nghe vừa quay đầu nhìn xung quanh, ở đây quả thực không tồi, cô ấy phi thường thoả mãn, nếu như sau này có thể ở chỗ này sinh hoạt cả đời, ngẫm lại cũng có chút hưng phấn.
Thế nhưng giá cả...
Đổng Học Bân nói: "Nghĩ được rồi sao?"
Đường Cẩn do dự nói: "Cái kia..."
"Em thấy ở đây thế nào?"
"... Ừm, tốt, chỉ là... chỉ là hơi đắt chút, nhà một phòng mà ba trăm ngàn."
Loan Hiểu Bình hơi nghiêng đầu, "Mua nhà một phòng làm gì, sau này con không cần sinh con à? Mua hai phòng."
"A? Hai phòng?"
Loan Hiểu Bình nói: "Chờ có đứa nhỏ, hai phòng con khẳng định là thấy nhỏ."
"Thế nhưng..." Đường Cẩn có chút ngượng ngùng. Mọi người thương lượng một hồi, dì Hai và Đường Cẩn đều thấy mất mặt, không muốn để cho Đổng Học Bân tiêu nhiều tiền, cuối cùng nhìn thấy Đường Cẩn thật sự thích ở đây, bước chân cũng bất động, Loan Hiểu Bình cũng không quản mọi người chối từ thế nào, thẳng thắn trực tiếp quyết định, kêu Đổng Học Bân đi theo cô nhân viên giao tiền thế chấp nhà ở. Hiện tại khu nhà vừa mở, nhà trống có không ít, đương nhiên muốn chọn căn tốt một chút. Lấy một căn hai phòng hướng nam và bắc, diện tích kiến trúc hơn chín mươi mét vuông, cuối cùng tính ra, tổng cộng khoảng năm trăm ngàn.
Chờ ra khỏi tiểu khu, Đường Cẩn cũng không biết vì sao, nước mắt tự nhiên rớt xuống.
Đổng Học Bân cười nói: "Ha ha, con gái lớn rồi, khóc cái gì, người ta chê cười cho đấy."
Đường Cẩn gạt lệ: "Anh họ..."
Đổng Học Bân nói: "Chuyện gì?"
"... Cảm ơn anh!"
Đổng Học Bân nói: "Ha ha, không khách khí, em sống tốt, anh cũng vui vẻ, đều là người một nhà, còn cảm ơn cái gì."
"Ừm!" Đường Cẩn trong lòng ngọt ngào vui vẻ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.