Quyền Tài

Chương 245: Phải chết?




"Đổng cục trưởng!"
"Đổng cục trưởng!"
"Nguy hiểm!"
Mọi người xa xa đều kêu lên sợ hãi!
Viền mắt Lưu Đại Hải ướt lên, gã tự vấn có giao tình không tồi với Đổng cục trưởng, nhưng cùng những người khác so sánh ra, thì Đổng Học Bân dù sao cũng là lãnh đạo của gã, dù sao cũng mới đến huyện Duyên Đài được nửa năm, cho dù quan hệ có gần, thì cũng không đến cái mức giao mạng như vậy, Lưu Đại Hải nghĩ sao cũng không ngờ rằng, Đổng cục trưởng thân là lãnh đạo của gã, tự nhiên lại thay gã chịu một đòn trí mạng như vậy, dùng thân thể để ngăn cản cho gã!
Lưu Đại Hải hoảng hốt đón lấy Đổng Học Bân: "Đổng cục trưởng! Đổng cục trưởng! Ngài thế nào? Thế nào?"
Đổng Học Bân ho khan hai tiếng, trong miệng đầy máu: "Không có việc gì, phù, đi mau!"
"Ngài bị thương! Tôi đỡ ngài!" Mấy thấy đất lở đã đến sườn núi, tình thế nguy cấp đến cực điểm, Lưu Đại Hải nhất thời luống cuống.
Đổng Học Bân đẩy gã ra: "Hai người cùng đi không đi ra được! Mặc kệ tôi! Anh đi trước đi!"
Lưu Đại Hải không biết nên làm sao, nói: "Đổng cục trưởng!"
"Đi!" Đổng Học Bân thở ra một hơi hổn hển, hung hăng đẩy gã một cái.
Lưu Đại Hải lảo đảo vài bước, quay đầu lại, mặt đỏ mắt đỏ khẽ cắn môi, xoay người chạy nhanh về phía trước!
Lương Thành Bằng tức giận nói: "Tiểu Đổng! Cậu cũng nhanh chóng lại đây! Nhanh! Đất lở sắp xuống tới rồi! Nhanh lên một chút!"
Khi nãy, lúc hòn đá đập vào người, lục phủ ngũ tạng của Đổng Học Bân như bị chấn nát ra, hít thở hai hơi cuối cùng mới có thể đỡ lại một chút, nghe vậy, hắn lập tức đứng lên, đi nhanh về hướng phía sau Lưu Đại Hải, lại nhìn lên trên núi, đất lở đã đến giữa sườn núi rồi, cây đại thụ đã bị nhổ tận gốc, cuồn trào vô cùng mãnh liệt, khoảng cách đến chổ Đổng Học Bân chỉ còn khoảng mười mét!
Chạy! Chạy! Chạy!
Trong đầu Đổng Học Bân chỉ còn lại duy nhất một ý niệm!
Nhưng đúng lúc này, âm thanh của một đôi vợ chồng vang lên giữa không trung.
"Nữu Nữu đâu? Nữu Nữu sao không thấy! Nữu Nữu của tôi! Nữu Nữu!"
"Các người có thấy một đứa bé gái khoảng sáu bảy tuổi không? Đó là con gái của tôi! Nó cũng ở trong xe!"
Một cảnh viên trốn ra được nói: "Trong xe tối qua, chúng tôi cũng không chú ý! Lúc đi ra không nghe thấy tiếng của cô bé, có thể đã..."
Người chồng quát: "Không có khả năng! Nữu Nữu không sao!"
Người vợ khóc hô: "Con gái của tôi còn chưa đi ra! Cứu con bé đi! Ai tới cứu con bé đi!"
Lương Thành Bằng nói: "Không đủ thời gian! Trở về cũng không còn kịp!"
Người chồng dường như điên lên, hô: "Nữu Nữu! Nữu Nữu con ở đâu! Mau ra đây! Mau ra đây!"
Ầm ầm, đất lở diện tích lớn càng ngày càng gần, một trăm mét! Tám mươi mét! Sáu mươi mét! Lưu Đại Hải chạy xuống khỏi tầng bùn cát, thở hổn hển tại chổ, xoay người lại nhìn Đổng Học Bân đang đi xuống theo, nhưng mà Đổng Học Bân chưa kịp đi xuống khỏi lớp bùn cát, thì nghe được tiếng khóc của một cô bé vang lên sau lưng!
"Nữu Nữu! Là Nữu Nữu!"
"Mau cứu nó đi! Mau cứu con gái của tôi!"
Đổng Học Bân kinh ngạc quay đầu lại, lúc đầu hắn cho rằng trong xe không còn ai, ai ngờ giờ phút này, tự nhiên có một đứa bẻ gái khoảng sáu bảy tuổi đi ra từ trong cửa xe buýt, rất có thể là vừa rồi trong lúc Đổng Học Bân cứu người, cô bé này bởi vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi, cho nên mọi người mới không phát hiện ra, lại nhìn chổ cô bé đang đứng, chổ ấy chính là nơi mà đất lở sạt xuống, cô bé đứng ngây ngốc ra chổ đó, khóc oa oa lên!
Lưu Đại Hải và mấy người cảnh viên kéo đôi vợ chồng đang muốn xông tới kia: "Không còn kịp rồi!"
Người vợ phát ra tiếng khóc hô làm đau lòng tất cả: "Nữu Nữu! không! Khônggggggg!"
Nữu Nữu lau nước mắt hô: "Mẹ ơi! Ba ơi! Hu hu! Cứu con! Cứu con với!"
"Nữu Nữu!"
Đúng vậy, đã không còn kịp rồi, vóc người của Nữu Nữu quá nhỏ nhắn, căn bản là không cách nào chạy ra được, cho dù chạy, cô bé không kịp thoát khỏi lớp bùn cát này, thì đất lở trên núi đã gào thét nuốt chửng cô bé, chứ đừng nói là có người chạy đến cứu cô bé, vô luận thế nào, cũng không còn kịp rồi!"
Mẹ của Nữu Nữu vừa khóc vừa nói: "Cầu xin các người! Ai tới cứu con gái của tôi!"
Cha của Nữu Nữu thì giãy khỏi người cảnh viên: "Buông ra! Để tôi đi qua! Để cho tôi đi qua!"
Lưu Đại Hải nói: "Đổng cục trưởng! Mau xuống đây! Nhanh lên!"
Ai cũng biết, đứa bé gái tên Nữu Nữu này đã không cứu được nữa rồi, cha và mẹ của Nữu Nữu cũng rõ ràng điểm này, rơi lệ đầy mặt, nhìn thân ảnh nhỏ bé của Nữu Nữu, một người thì ngồi bệch xuống đất, người kia thì ôm mặt khóc rống lên. Nhìn bọn họ, không ít người đều thở dài trong lòng, bay giờ cho dù là thần tiên đến, chỉ sợ là cũng không cứu được bé gái!
Nhưng sau một giây, cảnh tượng khiến cho mọi người mở to mắt ra đã xuất hiện!
Đổng Học Bân nghiêm mặt quay đầu lại nhìn xem xét, tự nhiên không nhảy xuống khỏi lớp bùn cát, mà lại quay người lại, chạy trở lại đường cũ!
Tạ Tuệ Lan ngây ngẩn cả người!
Tào Húc Bằng ngây ngẩn cả người!
Lương Thành Bằng ngây ngẩn cả người!
Cha mẹ của Nữu Nữu cùng dân chúng xung quanh cũng đều ngây ngẩn cả người!
"Đổng cục trưởng!"
"Đổng cục trưởng! Đừng đi! Đừng đi!"
"Mau trở lại! Không kịp rồi! Đã không kịp rồi!"
Tạ Tuệ Lan sắc mặt trắng bệch, nổi giận đùng đùng nói: "Tiểu Đổng! Cậu trở lai cho tôi!"
"Đổng cục trưởnggggg!"
Đất lở đã nuốt hơn một nửa sườn núi, trong nháy mắt sẽ vọt xuống đến chân núi! Vị trí của chổ bọn người Tạ Tuệ Lan đang đứng thì không có trở ngại gì, nhưng mà chổ chiếc xe buýt và Nữu Nữu đang đứng thì lại chính là trung tâm của nơi mà đất lở sạt xuống, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ nữa!
Năm mươi mét!
Bốn mươi mét!
Ba mươi mét!
Chậm! Tất cả đều đã chậm!
"Đổng cục trưởng! Trở về đi!
Đổng Học Bân nói cái gì cũng không nghe, quay đầu lại quát đứa bé gái: "Mau tới đây! Chạy tới đây!"
Nữu Nữu vừa nghe, vừa khóc vừa chạy đến hướng của Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân khom lưng ôm lấy cô bé, nhưng khi muốn chạy trở về thì phát hiện, đất lở khổng lồ đã ngay trước mắt, ầm ầm ầm, ầm ầm ầm, chỉ còn hơn mười mét!
Tiêu!
Toàn bộ tiêu rồi!
"Đổng cục trưởng!"
"Nữu Nữu!"
Mười mét...
Tám mét...
Đổng Học Bân hít sâu một hơi, trong lòng cười khổ một chút, cũng không biết lựa chọn của mình có phải là chính xác hay không, nhưng hiện tại ngay cả một chút thời gian hối hận cũng không có, Đổng Học Bân hai tay tập trung sức lại, dưới chân đứng vững, nâng cái mông của cô bé lên, hét một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân ném cô bé về hướng của lãnh đạo huyện: "Đón lấy cô bé!"
Sáu mét....
Năm mét...
Kịch kịch!
Cô bé ngã mạnh xuống sát lớp bùn cát, Lưu Đại Hải ở gần nhất vội vàng chạy tới ẫm cô bé lên!
"Đổng cục trưởng!" Lưu Đại Hải khàn giọng hô to một tiếng
Nước mắt, xuất hiện ở trên mặt rất nhiều người.
Lưu Đại Hải khóc, Trần Phát khóc, dân chúng khóc, ngay cả Lương Thành Bằng cũng rơi nước mắt xuống!
Đổng Học Bân nở ra một nụ cười không dễ nhìn cho lắm, hơi hơi khoát tay, nói cái gì cũng không nói, hiện tại, ngay cả thời gian để lại di ngôn cũng không có.
Ba mét...
Hai mét...
Một mét....
Đất lở gào thét mà tới!
Trong nháy mắt nuốt chửng tất cả!!!
…………………………………………� � �……………………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.