Ba giờ chiều.
Tại sân bay quốc tế Tokyo, Đổng Học Bân cầm tấm vé làm thủ tục lên chuyến bay mang mà hiệu J736
Nhìn qua số ghế, Đổng Học Bân đi tới, tìm chỗ ngồi cho mình, đó là chỗ ngồi gần cửa sổ, hắn cất hành lý lên trên, ngồi xuống thắt dây an toàn.
Sau đó không lâu cũng có một người đàn ông trung niên người Nhật Bản đến ngồi cạnh hắn.
Ở bên trong khoang tràn ngập tiếng Nhật, đại bộ phận mọi người đã lên máy bay rồi.
Chuyến bay này là do Liễu Thành Long liên hệ đặt giúp Đổng Học Bân, là một công ty hàng không của Nhật Bản, chuyến bay này là chuyến Tokyo đi Bắc Kinh chứ không phải chuyến bay về nước của hãng hàng không Trung quốc, những người trên máy bay đại bộ phận là người Nhật Bản sang trung Quốc công tác hặc du lịch, cũng có một số người da đen hoặc người phương tây, dù sao thì những người bên cạnh có nói gì thì Đổng Học Bân cũng không hiểu lấy một cậu. Cảm thấy có chút nhàm chán, Đổng Học Bân liền khoanh tay nhắm hai mắt lại dưỡng thần.
Reng reng reng, điện thoại trong túi kêu vang.
Đúng rồi, quên chưa tắt điện thoại.
Mặc dù máy bay vẫn chưa cất cánh nhưng dùng điện thoại trước mặt mọi người như thế cũng là không được. Đổng Học Bân không định nghe, nhưng nhìn thấy đó là dãy số của Tạ tuệ Lan thì nhất thời do dự, cuối cùng vẫn lặng lẽ nghe điện.
“Alo, Tuệ Lan?”,
“Anh đang ở đâu?”
“Ha ha, vừa lên máy bay, chắc khoảng tối nay sẽ về đến nơi”.
“Anh thật muốn làm người quan trọng, mọi người trong cục Chiêu thương đều xuống máy bay hết rồi, tại sao anh vẫn ở bên đấy?”
“Hài, lúc trưa xảy ra chút việc nên về muộn thôi, tôi cũng muốn về sớm mà, nhanh thôi, khẳng định trước tám giờ tối tôi có thể về huyện”.
“Ừm, sau khi về thì đến gặp tôi”.
“A, có chuyện gì vậy?’
“Chuyện Vân Huyên có thai anh định bao giờ nói với tôi? Hả?”
Tôi ngất! Tôi còn nói cái gì với chị chứ! Chẳng phải chị cũng đã biết rồi đó sao! Đổng Học Bân rụt rè nói: “Sao chị lại biết? Ai nói với chị vậy?” Mặc dù sớm biết là chuyện này không thể giấu được Tạ tỷ, nhưng Đổng Học Bân vẫn nghĩ có thể tránh qua được ngày nào hay ngay đó, ngay cả ba người đã muốn đạt thành hiệp nghị, nhưng mang thai vẫn là có điểm mẫn cảm, Đổng Học Bân thật sự không biết mở miệng cùng Tuệ Lan như thế nào, sợ lại ra ngoài ý muốn.
Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói: “Anh cứ chờ đấy, để tôi đổi người”.
Vài giây sau, thanh âm của Cù Vân Huyên lại có thể vang lên ở phía đầu dây bên kia: “Tiểu Bân, di đây”.
Đổng Học Bân nhất thời toát mồ hôi: “Huyên di? Sao em lại ở cùng Tuệ Lan?”
“Ừm, hôm qua em đến, không ngờ anh đi Nhật Bản, cũng không nói với em một tiếng, anh, tin em đánh anh không, ha ha, di đang ở cùng Tuệ Lan trong ký túc xá”.
“Khụ khụ hai người làm gì vậy?”
“Xem ti vi, nghe nhạc, cũng không làm gì”.
“Bảo bối thế nào rồi?”
“Rất tốt, ha ha, cũng đã biết đá người rồi”.
Lúc này, một nhân viên hàng không dùng tiếng anh nói với Đổng Học Bân một câu gì đó, nói khá nhanh căn bản nghe không hiểu, nhưng nghĩ cũng là muốn hắn không sử dụng điện thoại nữa, Đổng Học Bân nói vào trong điện thoại: “Lên máy bay rồi, không nói chuyện được nữa, khi trở về tôi sẽ đến tìm mọi người”.
“Ừm, về sớm một chút, di chờ anh”.
Ngắt điện thoại, Đổng Học Bân cũng tắt luôn điện thoại, nhân viên tiếp viên hàng không lúc đó mới rời đi.
Huyên di và Tạ tỷ đang ở cùng nhau, tuy nói vừa rồi nghe qua thì không xảy ra chuyện gì, nhưng Đổng Học Bân vẫn không yên tâm, trong lòng như có lửa đốt.
Năm phút…
Mười phút…
Hai mươi phút…
Máy bay chuẩn bị cất cánh, tiếp viên hàng không dùng tiếng Nhật và tiếng Anh nhắc nhở mọi người nhớ thắt dây an toàn.
Không lâu sau, một trận chớp sáng lên trên không trung, máy bay bắt đầu cất cánh bay lên trời cao, nhìn ra ngoài thấy đường băng dần dần nhỏ đi, Đổng Học Bân nhắm mắt lại, định ngủ một chút, chuyện cha con Ngu Mỹ Hà, việc của Cù Vân Huyên và Tạ Tuệ lan, rồi chuyện điều động công tác của mình, có thể thấy sau khi trở về Đổng Học bân sẽ phải rất bận rộn.
Cũng không biết là đã trải qua bao lâu.
Đổng Học Bân tỉnh ngủ, mở to mắt nhìn ra cửa sổ, phía dưới là đại dương bao la, đã ra khỏi ranh giới của Nhật Bản, nhìn đồng hồ, cũng bay được một tiếng rồi.
Sớm như vậy, ngủ tiếp một lát?
Đang nghĩ thế thì bỗng nhiên trong cabin truyền đến một trận xóc, thực dồn dập!
Đổng Học Bân nhăn mặt nhíu mày, cũng chẳng có chuyện gì lớn, bình thường phi cơ nhỏ khi bay cũng tránh không được lảo đảo chấn động, có chút dòng khí nhỏ cũng làm ảnh hưởng đến hành trình bay, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, đợi chấn động dừng lại, Đổng học Bân liền chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Nhưng lại một trận xóc nữa tiếp tục kéo đến.
Trừ khi máy bay hạ cánh, trong quá trình bay cũng thường xuyên gặp xóc nảy lên xuống, nhưng lần này đây là xóc nảy trước sau. Đổng Học Bân thân hình chấn động, nếu không nhờ vào hệ thống dây an toàn, có lẽ hắn đã bị bay ra khỏi chỗ ngồi. Lúc này không chỉ có sắc mặt của Đổng Học Bân biến đổi mà những hành khách xung quanh cũng xao động cả lên, rất nhiều hành khách người Nhật Bản đã lên tiềng hỏi tiếp viện hàng không xem rốt cuộc có chuyện gì. Hệ thống loa phát thanh của máy bay vang lên bằng tiếng Anh thông báo máy bay gặp phải dòng khí gì đó, mọi người không cần lo lắng, nhưng khi Đổng Học Bân nhìn thấy mấy nhân viên tiếp viên kia đang vội vàng lo lắng đi lại thì hắn biết sự việc không chỉ đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ có một con chim nào đó bị mắc kẹt trong động cơ?
Hay là do động cơ đã cũ nên gặp trục trặc?
Không trách Đổng Học Bân nghĩ như vậy, chẳng phải hai năm nay hãng hàng không thường xảy ra những sự cố như thế sao?
Cứ nói máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất thế giới, nhưng một khi đã xảy ra sự cố gì thì máy bay lại là phương tiện tuyệt đối nguy hiểm, muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy!
Hiện tượng xóc nảy vẫn tiếp tục, lần sau còn mạnh hơn cả lần trước!
Mọi hành khách đều cuống quýt bám chặt vào tay vịn ghế ngồi, hành khách ngã vào nhau, khoang thuyền lâm vào một sự yên lặng quỷ dị, cực kỳ áp lực!
Một giây….
Năm giây…
Mười giây…
Oành! Phía cánh bên phải của máy bay vang lên một tiếng nổ lớn!
Trong nháy mắt, động cơ cánh nhất thời bốc lên ánh lửa!
Hỏng rồi! Nhìn thấy cảnh này Đổng Học Bân thấy kinh sợ, động cơ bị cháy? Máy bay bắt đầu rơi xuống?
“A!”
Tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc vang lên
Sắc mặt của mấy nhân viên tiếp viên cũng biến đổi, vội vàng nói cái gì đó rất to với các hàng khách, hình như là đang nói mọi người thắt dây an toàn gì đó!
Rầm! Mặt nạ dưỡng khí từ phía trên rơi xuống!
Bình thường trước khi máy bay cất cánh, ti vi vẫn phát một số thông tin về việc chú ý an toàn trên máy bay, và một số biện pháp thoát hiểm cho dù có không chú ý xem, thì chẳng lẽ cũng chưa bao giờ thấy trên phim sao? Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, ý niệm đầu tiên trong đầu Đổng Học Bân lại không phải là nắm lấy mặt nạ dưỡng khí mà là hai chữ - xong rồi. Mặt nạ dưỡng khí rơi xuống cũng đồng nghĩa là “toàn bộ gặp nạn” rồi.
Máy bay bắt đầu rơi xuống!
Đổng Học Bân cũng mặc kệ người khác, đeo mặt nạ dưỡng khí vào, hơn nữa cũng lấy áo phao cứu sinh ở phía dưới chỗ ngồi mặc lên!
Ta đcm nó chứ!
Thế nào mà con mẹ nó vượt qua chuyện này đây!
Trong cabin náo loạn hết cả lên, radio không ngừng phát ra những chỉ thị, nhắc nhở mọi người mặc áo cứu sinh, đeo mặt nạ dưỡng khí, Đổng Học Bân lờ mờ nghe được một câu tiếng anh là động cơ máy bay gặp sự cố, máy bay chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp. Nhưng dựa vào tình trạng máy bay hiện tại, có vẻ như ngay cả việc điểu khiển hướng máy bay cũng không thể khống chế được, có vẻ như đang rơi xuống một góc 45 độ, tình trạng này mà có thể hạ cánh thành công sao? Ở phía dưới là biển!
Hai nghìn…
Một nghìn sáu trăm mét…
Một nghìn năm trăm mét…
Độ cao của máy bay càng ngày càng thấp!
Nhìn ra cửa sổ, thấy hình như ở phía dưới xuất hiện một hòn đảo nhỏ, nói là đảo nhưng một cái cây cũng không có, nhìn không rõ lắm, có lẽ đấy cũng chỉ là một mỏm đá ngầm mà thôi, máy bay vừa rơi vừa xoay tròn, tựa như muốn hạ xuống đảo hay là tảng đá ngầm đó. Nhưng ở tình huống này, tỷ lệ hạ cánh thành công là hầu như không có, không chỉ mọi người xung quanh không còn hy vọng gì nữa, mà ngay Đổng Học Bân cũng vậy.
Chết chắc rồi!
Tay Đổng Học Bân càng trở nên lạnh lẽo, nhưng biểu tình vẫn có vẻ bình tĩnh.
Chết ư? Đổng Học Bân đã trải qua rất nhiều chuyện, riêng số lần bị đạn bắn chết cũng đã cả chục lần rồi, nhưng lần này thì… giống như là sẽ chết thật rồi, hạ cánh sao? Không có khả năng thành công! Nhảy xuống biển? Không nói lẻ loi một mình ở trên biển có thể kiên trì bao nhiêu thời gian, chỉ nói hiện tại từ trên phi cơ nhảy xuống, thì cũng ngã chết, cái này cũng không phải là mấy chục thước một trăm thước, đây là cao hơn một ngàn thước! Hơn nữa cho dù dùng back cũng chẳng thể lui về thời điểm cách đây hơn một tiếng, thời gian còn thừa của hắn chỉ có hơn mười phút mà thôi, dù thế nào cũng là chết!
Trong lúc nguy cấp, đã có người thoát bỏ dây an toàn, rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến cửa thoát hiểm, bây giờ có muốn nhảy cũng không được, nhưng đợi lúc máy bay sắp rơi xuống thì nhảy, như vậy còn có thêm chút hy vọng sống sót, rất nhiều người đã nghĩ như vậy.
Bang bang bang! Năm sáu người bắt đầu dùng lực mở cửa thoát hiểm! Họ muốn nhảy ra từ đó!
Một tiếp viên hàng không không biết chạy đâu, một tiếp viên khác vội vàng chạy đến ngăn cản họ, không cho họ mở cửa, miệng liên tục nói cái gì đó bằng tiếng Nhật. với tình huống bây giờ, đợi hạ cánh là an toàn nhất. Nếu từ cửa thoát hiểm nhảy xuống, riêng là dòng khí cũng cuốn chết người ta, trong cabin lại chưa có bốc lửa, chưa đến thời điểm vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể mở cửa ra, huống hồ nếu mở cửa, người trong cabin cũng sẽ bị ảnh hưởng thật lớn, áp khí trong ngoài kém quá lớn.
Radio của máy bay lại một lần nữa yêu cầu mọi người giữ bình tĩnh!
Nhưng mà chết đến nơi rồi thì có mấy ai có thể giữ bình tĩnh được cơ chứ?
“Máy bay sắp hạ cánh! Nhất định không có chuyện gì! Mọi người xin yên tâm! Xin yên tâm!” Tiếp viên hàng không nói bằng tiếng Nhật
Một người đàn ông Nhật Bản nói: “Yên tâm cái gì? Động cơ máy bay đã bốc cháy rồi!”
“Mau mở cửa đi! Phá cửa ra! Nếu không sẽ chết đấy!”
“Không mở được cửa! Chuyện này là thế nào?”
“Cửa hỏng rồi”.
“Cửa thoát hiểm bên kia thì sao?”
“Cái kia cũng không mở được!”
Một người đàn ông nước ngoài và một cậu thanh niên người Nhật Bản đứng ở cửa thoát hiểm bên đó vặn vẹo cả nửa ngày cũng không mở được cửa, hình như cửa thoát hiểm cũng có vấn đề!
Lần này mọi người lại thất kinh!
Nhảy khỏi máy bay cũng không thể? Cho dù nhảy xuống hy vọng còn sống cũng hầu như là không có? Vậy bọn họ có thể làm cái gì? Chỉ có thể ngồi ở chỗ này chờ máy bay rơi?
Oành!
Máy bay lại nảy lên một cái!
Tiếp viên hàng không bị cú xóc mạnh làm cho té ngã, rất nhiều người đang đứng cũng bị ngã theo.
Tiếp viên hàng không nói: “Xin mời quay lại ghế ngồi của mình thắt dây an toàn vào! Không cần bối rối! Đều trở lại chỗ ngồi!”
Nhìn thấy như vậy, Đổng Học Bân chỉ biết cười, cười đến thực khổ.
Xong rồi?
Mình trở về không được?
Đổng Học Bân còn chưa sống đủ! Hắn còn chưa thấy đứa nhỏ của mình sinh ra! Còn chưa cùng Tuệ Lan Huyên di kết hôn!
Còn chưa thấy mẹ mình lập gia đình! Còn chưa thấy Ngu đại tỷ cùng cha mẹ ruột gặp mặt! Còn chưa có thăng chức! Còn chưa có…
Nhưng mà, hiện tại đã không còn cơ hội?
Cuộc đời mình chỉ còn có vài phút?