Edit: Lạc Hàn Hy.
Chết mất, chết mất, hắn chết mất thôi!
Hồ Tuấn Tuấn nằm trên giường trằn trọc trở mình, run rẩy cả người, máy lạnh đã chỉnh xuống 16 độ cũng không ngăn được mồ hôi của hắn tuôn ra. Yêu khí trong cơ thể đang không ngừng quay cuồng, từng luồng khí lao ra khỏi người, giống như muốn chạy thoát khỏi cơ thể của hắn.
Hồ Tuấn Tuấn là một con hồ ly tinh có 500 năm đạo hạnh, vậy mà lúc này ngay cả nguyên hình của mình cũng không khống chế được, trong chốc lát lại lộ ra lỗ tai hồ ly, trong chốc lát lại lộ ra đuôi hồ ly, hai mắt cũng trở nên đỏ đậm, răng nanh cũng mọc ra.
Đến bây giờ hắn cuối cùng cũng đã đoán ra được, hắn nhất định là bị nữ quỷ gian xảo kia tính kế. Nữ quỷ kia đầu tiên là muốn đem hắn hạ gục, không để cho hắn có cơ hội ra tay, sau đó sẽ qua bên kia đối phó với Diêm Trường Sinh.
Mẹ kiếp, ma quỷ bây giờ sao lại có thể xảo quyệt như vậy chứ, hồ ly tinh như hắn cũng không xảo quyệt như thế!
"Cốc cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa vang lên.
Hồ Tuấn Tuấn buồn bực không biết là ai, hắn không thích có người đi theo hắn, vì sợ lộ ra thân phận hồ ly tinh, mỗi lần tới phim trường đều chỉ để tài xế đưa hắn tới cửa. Ở trong đoàn phim cũng không có người nào có mối quan hệ tốt với hắn, trừ lúc kêu hắn đi đóng phim và lúc đưa cơm cho hắn, cũng sẽ không có người nào tới tìm hắn.
Hồ Tuấn Tuấn làm bộ nghe không thấy, trùm chăn lên đầu, chuẩn bị giả chết.
"Cốc cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
"Phiền chết đi được! Đừng gõ nữa! Ta không muốn nói chuyện với ngươi!" do yêu khí bị mất khống chế nên làm cho tâm lý của Hồ Tuấn Tuấn chở nên nóng nẩy, quát lớn lên, âm thanh cũng không giống với ngày thường, ngược lại giống như âm thanh sắc bén của một loại động vật.
Tiếng gõ cửa dừng lại, đèn trong phòng nghỉ đột nhiên tắt ngấm, trong bóng tối, Hồ Tuấn Tuấn lộn người ngồi dậy, "Là ai?"
Ngoài cửa vang lên tiếng cười âm lãnh, cánh cửa đã được khóa trái lại đang nhẹ nhàng chuyển động, vậy mà có thể mở ra!
"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa mở ra, ánh đèn trên hành lang ngoài cửa chiếu vào trong phòng nghỉ tối tăm, phản chiếu ra bóng dáng của một người phụ nữ có mái tóc dài rối tung.
Nhiệt độ xung quanh nháy mắt bị giảm xuống, Hồ Tuấn Tuấn cảm thấy bản thân giống như đang ở trong hầm băng vậy, khí lạnh này được trộn lẫn với âm khí đến từ âm tào địa phủ. Giữa bầu không khí âm u kỳ quái, người phụ nữ dùng giọng nói ma quái khàn khàn:
"Rượu hùng hoàng ta đưa cho ngươi, uống có ngon không? Không cần phải cảm ơn ta, đây là 'báo đáp' của ta đối với việc ngươi đã liên tiếp phá hư chuyện tốt của ta."
Fuck, đoán sai rồi! Nữ quỷ này thật độc ác, vậy mà muốn trực tiếp giết hắn trước!
Cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ, lông tơ Hồ Tuấn Tuấn bùng nổ trong nháy mắt, hắn bật dậy khỏi giường, duỗi móng vuốt ra lao tới.
..................
Hồ Tuấn Tuấn không rảnh quan tâm đến hình tượng của mình, định chạy trốn thật nhanh gần như biến thành tàn ảnh, nhân viên công tác đi ngang qua hàng lang đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua người, nhưng lại không thấy gì cả.
"Này, lạnh quá, đoàn phim của chúng ta thật là tà môn quá đi." Một nhân viên nói với người bạn của mình.
"Phải không? Lần trước dây cáp bảo vệ của Hồ Tuấn Tuấn đột nhiên bị đứt, làm hắn ngã từ độ cao bảy tám mét xuống, dọa chúng ta sợ chết khiếp, may mắn là không có việc gì." trong lòng người bạn của hắn còn cảm thấy sợ hãi mà nói.
"Haizz, nói như vậy, tên Hồ Tuấn Tuấn này tính tình còn khá tốt, như vậy mà cũng không có gây thêm chuyện gì, chỉ oán giận vài câu lại tiếp tục treo lên dây cáp, một chút bóng ma tâm lý cũng không có."
Người bạn của hắn ha ha cười vài tiếng: "Tính tình của hắn mà tốt? Hắn ngày nào cũng đối chọi gay gắt cùng với Trần Tiểu Ngọc, y như con gà chọi, thật không thể hiểu được bọn họ một người là nam ba một người là nữ ba, sao lại đấu đá với nhau làm gì, hay là có thù hận gì nữa không biết?."
Nhắc đến Trần Tiểu Ngọc, vẻ mặt nhân viên công lại trở nên nhiều chuyện, liếc nhìn xung quanh, ghé vào tai người bạn của mình nói nhỏ: "Cậu nghe chuyện, đạo diễn Tưởng của chúng ta lại bị vợ mắng chưa."
"Oa, vợ đạo diễn lần này lại quậy cái gì vậy?"
"Nghe nói là bởi vì Trần Tiểu Ngọc, bà ấy không biết từ nơi nào nghe nói đạo diễn Tưởng cùng Trần Tiểu Ngọc có một chân, hiện tại vẫn còn đang mắng chửi như sư tử hà đông kìa."
"Không thể nào, nhân phẩm của đạo diễn Tưởng như thế nào chúng ta đều biết."
"Tuy là nói như thế, nhưng Trần Tiểu Ngọc vừa không có tiền vừa không có thế, kỹ thuật diễn càng không, lại có thể lấy được vai nữ ba từ đạo diễn Tưởng, thật sự không có khoa học a. Tôi nghe nói, lúc cô ấy đi diễn thử kỹ thuật diễn đột nhiên bùng nổ, mấy vị lão sư ở đó đều rất sửng sốt, thảo luận cả nửa ngày mới đưa ra quyết định dùng cô ấy."
Hai nhân viên rất hào hứng khi nói về những câu chuyện phiếm của đoàn phim, hào hứng đến mức không biết là có người đang theo dõi họ.
Dịch Thu đang đứng sau lưng hai người họ, say sưa lắng nghe tin tức tầm phào của đoàn phim mà không hề biết nam thần của mình đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.
..................
Hồ Tuấn Tuấn chạy trối chết, thật vất vả mới thoát khỏi sự đuổi giết của nữ quỷ.
Đường đường là một con hồ ly tinh, cẩn thận đóng phim, nghiêm túc phát tao, giờ lại bị một con nữ quỷ không biết từ nơi nào tới đuổi giết chạy tới chạy lui, bộ Hồ Tuấn Tuấn hắn không cần mặt mũi hả?!
Thù này mà không báo, hắn sẽ nguyền rủa chính mình cả đời này sẽ không lẳng lơ nổi!
Hồ Tuấn Tuấn suy nghĩ, nữ quỷ này đối việc hắn liên tiếp phá hư chuyện tốt của cô ta đã không thể nhịn được nữa, nên chuẩn bị đem hắn xử lý trước, sau đó mới đi hút Diêm Trường Sinh thành xác khô.
Nếu kế hoạch này của nữ quỷ mà thành công, đạo hạnh của cô ta sẽ được tăng vọt một cách nhanh chóng, khi đó hắn sợ rằng mình sẽ không thể chạy thoát được nữa, cách duy nhất bây giờ là hắn phải đi hút một ít đạo hạnh từ trên người Diêm Trường Sinh trước, để nâng cao công lực của mình, sau đó mới đi tìm nữ quỷ để báo thù ngay tại chỗ!
Sau khi hạ quyết tâm,Hồ Tuấn Tuấn chợt loé lên một cái, đi đến trước cửa phòng nghỉ của Diêm Trường Sinh, gõ cửa.
Người mở cửa là Lộc Yết, hắn nhìn thấy Hồ Tuấn Tuấn quần áo xộc xệch, hai mắt đỏ đậm, liền sợ tới mức há hốc mồm: "Cậu... cậu có việc gì à?"
Hồ Tuấn Tuấn không rảnh giải thích với hắn, hai mắt đảo qua, ánh sáng đỏ trong mắt lóe lên, nháy mắt đem Lộc Yết khống chế.
Lộc Yết bị trúng mị thuật của hồ ly tinh, mơ màng hồ đồ mà ngất đi, Hồ Tuấn Tuấn liền nghênh ngang đi vào.
Diêm Trường Sinh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, hắn bị cảm nắng một chút, sau khi uống nước Hoắc Hương Chính Khí còn cảm thấy buồn nôn, nên quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát. Nghe được tiếng mở cửa, hắn mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt quỷ dị Hồ Tuấn Tuấn.
Diêm Trường Sinh hơi buồn bực: "Cậu tỉnh rượu rồi?"
Không đúng, Hồ Tuấn Tuấn vì sao lại có hai lỗ tai có lông xù?
Hồ Tuấn Tuấn cười quỷ dị, lộ ra hai cái răng nanh: "Diêm ca ca, ngại quá, anh cứ coi như quyên góp một chút máu cho tôi đi, tôi thật sự rất đói khát sắp không chịu nổi rồi."
Diêm Trường Sinh lập tức kết luận: Hồ Tuấn Tuấn vẫn còn say.
Chẳng những say rượu, còn đeo hai lỗ tai thú, đeo kính sát tròng màu đỏ, đeo răng nanh giả, chơi COSPLAY, cơn điên lúc say của người này cũng thật đặc biệt.
Ngửi thấy hơi thở mê người trên người Diêm Trường Sinh, yêu khí trên người Hồ Tuấn Tuấn trở nên phấn khích, hắn liền nhảy lên, bay về phía Diêm Trường Sinh, chuẩn bị mạnh mẽ hút máu!
Không ngờ, Diêm Trường Sinh lại phản ứng cực nhanh, một chân nhấc lên đá Hồ Tuấn Tuấn bay sang một bên.
Hồ Tuấn Tuấn bị đá té chổng vó lên trời lập tức hoài nghi cuộc đời hồ ly: Hả? Tại sao người này lại có sức lực lớn như vậy?
Diêm Trường Sinh hơi sửng sốt khi thấy hắn có thể đá bay một người, tuy là hắn có học võ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đá bay một người, hắn sẽ không đá Hồ Tuấn Quân bị thương nặng đi?
Hồ Tuấn Tuấn từ trên mặt đất đứng dậy, lúc này hai mắt đã đỏ đậm, hơi thở dồn dập, giọng điệu sắc bén kỳ quái: "Được nha, Diêm ca ca, anh lần này rất lợi hại a, nhưng làm vậy tôi càng thêm hưng phấn, càng muốn uống nhiều máu của anh hơn nữa."
Diêm Trường Sinh cảm thấy bệnh của tên này cũng không nhẹ.
"Nhưng anh yên tâm, tôi là một yêu tinh tốt, tôi sẽ không hút anh thành cái xác khô, tôi chỉ muốn uống một chút máu mà thôi, cả thịt cũng không ăn." Hồ Tuấn Tuấn đứng thẳng người, cả người run rẩy, nụ cười càng ngày càng quỷ dị, "Anh thơm quá, lại không có chút phòng bị nào, nếu gặp phải yêu quái hung ác, bọn chúng nhất định sẽ xé anh thành từng miếng, ăn thịt anh từng miếng một, sau đó liếm sạch máu trên mặt đất một chút cũng không để sót lại. "
Diêm Trường Sinh cau mày lại, cảm thấy tình huống có chút không quá thích hợp.
Từ lúc Hồ Tuấn Tuấn đi vào, đã đánh Lộc Yết ngất sỉu, hiện tại còn nói những lời làm người khác sởn tóc gáy, người say sẽ trở nên điên cuồng như thế này sao?
"A, tôi thật sự là không nhịn nổi nữa rồi, hôm nay tôi nhất định phải đem anh ăn luôn ~" Hồ Tuấn Tuấn hai mắt tỏa sáng, cả người phát run mà nhào về phía Diêm Trường Sinh!
"Ba!"
Một âm thanh giòn giã, Hồ Tuấn Tuấn bị một cái dây lưng quất trúng ngực, cảm giác đau đớn như do điện giật khiến hấn hét lên chói tai, nặng nề ngã xuống đất.
Dịch Thu thở hồng hộc mà chạy tới hiện trường, nhìn thoáng qua Diêm Trường Sinh vẫn còn đang bàng hoàng, thở phào nhẹ nhõm: "Hừ, cũng may tôi chạy nhanh, không thì con hồ ly tinh này đã thành công rồi, nếu không trinh tiết của anh liền giữ không nổi rồi."
Diêm Trường Sinh: Trinh, trinh tiết???
Diêm Trường Sinh nhịn không được nhìn eo Dịch Thu, lại đem tầm mắt dừng trên tay Dịch Thu —— đó là dây lưng phải không?!
Diêm Trường Sinh: Có, có chút biến thái!
Dịch Thu giơ dây lưng trong tay lên, đây là món đồ mà hắn đã nhờ mèo đen cường hóa vào sáng sớm nay, rất tiện để mang theo, quả nhiên là có tác dụng.
Diêm Trường Sinh nhìn dây lưng trong tay cậu ta, cùng Hồ Tuấn Tuấn bị dây lưng quất xuống đất, trong lúc nhất thời không biết phải có cảm tưởng như thế nào.
Dịch Thu đạp một chân lên người Hồ Tuấn Tuấn: "Ngươi thật to gan, hóa hình cũng chưa hóa cho tốt đã dám đến đây gây sự?"
Hồ Tuấn Tuấn sờ lỗ tai, lồm cồm bò dậy, nhe răng trợn mắt nói: "Ngươi cút ngay! Đừng làm cản trở ta!"
Dịch Thu nhướng mày: "Ồ, giọng điệu còn rất lớn nha, xem ra là chưa có giáo huấn đủ, ông nội ngươi hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết cái gì kêu là hậu quả khi đụng đến người đàn ông của ta!"
Diêm Trường Sinh: Đụng, đụng đến người đàn ông của ta?
Trong ánh mắt đỏ đậm của Hồ Tuấn Tuấn hiện một ánh sáng màu máu, hắn mở miệng, hét lên một tiếng rồi lại nhảy về phía trước đánh tới!
Dịch Thu bình tĩnh lùi lại một bước, quất dây lưng đánh vào giữa ngực Hồ Tuấn Tuấn một lần nữa, hắn ta lại hét thảm một tiếng, lần này ngay cả đuôi cũng bị lộ ra.
Diêm Trường Sinh nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Hồ Tuấn Tuấn, nhịn không được muối dụi mắt, cậu ta từ khi nào có thêm cái đuôi vậy?
Dịch Thu chưa bao giờ biết cái gì gọi là thấy được rồi thì thu tay, chỉ biết ra sức đánh chó rơi xuống nước(*). Hắn nhấc một chân đá lên cửa phòng nghỉ, nắm chặt dây lưng, đánh cho con hồ ly làm bậy này gào thét ngao ngao.
(*): ý chỉ tập trung đả kích một kẻ sa cơ.
Sau khi bị quất liên tục, Hồ Tuấn Tuấn hoảng sợ, bịt mặt chạy quanh phòng hét lớn: "Đừng đánh vào mặt ta! Ta còn phải đóng phim! Đừng đánh vào mặt ta! Ta không cần mặt mũi nữa a! "
"Liền đánh vào mặt ngươi! Cho ngươi lẳng lơ, cho ngươi lại lẳng lơ!" Dịch Thu cầm dây lưng nhắm ngay mặt của Hồ Tuấn Tuấn mà quất.
"Ngươi quản trời quản đất còn muốn quản hồ ly tinh phát tao sao! Ngươi có còn là người không!" Hồ Tuấn Tuấn phát ra tiếng kêu rên thuộc về hồ ly tinh.
"Đừng có lẳng lơ đến trước mặt ta, thì ai thèm quản ngươi a!" dây lưng của Dịch Thu quất trúng mông của Hồ Tuấn Tuấn, đánh Hồ Tuấn Tuấn phải che lại mông một nhảy cao ba thước, kêu thảm thiết liên tục.
Diêm Trường Sinh cảm thấy cảnh này quá ảo diệu, bởi vì vũ khí là một cái dây lưng, lại có một chút gì đó ma huyễn trong thực tế; bởi vì Hồ Tuấn Tuấn nhảy lên nhảy xuống trong cơn hoảng loạn, nên trong thực tế lại có chút hài hước.
Trong căn phòng không đến hai mươi mét vuông này, cả hai thực hiện màn ngươi truy ta đuổi, ra sức đánh tên biến thái say xỉn.
Diêm Trường Sinh nhìn xong còn muốn vỗ tay.
Tuy nhiên, với chút lương tâm của mình, Diêm Trường Sinh khuyên Dịch Thu ngừng lại, đưa Hồ Tuấn Tuấn đến bệnh viện.
Dịch Thu thu lại dây lưng, cảm thấy hài lòng mà chà xát tay, tuy rằng hắn cũng là lần đầu tiên dùng dây lưng để làm đạo cụ trừ yêu, nhưng lại ngoài ý muốn mà sử dụng cực kỳ thuận tay, giống như kiếp trước đã dùng roi da quất vô số yêu ma quỷ quái, độ thuần thục cực cao.
"Biết sai rồi sao?" Dịch Thu hỏi hắn.
Hồ Tuấn Tuấn cuộn tròn ở góc tường run bần bật: "Biết sai rồi."
"Sai thế nào?" Dịch Thu lại hỏi.
"Tôi không nên phát tao ở trước mặt ngươi." Hồ Tuấn Tuấn run bần bật.
"Hả? Ở trước mặt người khác là được?" Dịch Thu không thuận theo liền không buông tha.
"Tôi cũng không nên ở trước mặt của Diêm Trường Sinh phát tao." Hồ Tuấn Tuấn ủy khuất nói.
Hắn ủy khuất muốn chết, dựa vào cái gì không cho hồ ly tinh phát tao a? Chuyện này cùng với việc không cho người khác ăn cơm có gì khác nhau chứ? Người vốn dĩ phải ăn cơm, hồ ly tinh vốn dĩ phải phát tao a!
Dịch Thu cười lạnh một tiếng: "Nói đi, ngươi quấn lấy Diêm Trường Sinh là muốn làm cái gì?"
Hồ Tuấn Tuấn thật cẩn thận mà nói: "Muốn hút nam thần."
Dịch Thu lập tức giơ lên dây lưng trong tay, vẻ mặt hung thần ác sát.
Hồ Tuấn Tuấn rùng mình một cái, thành thật nói: "Bởi vì trên người Diêm Trường Sinh có mùi hương rất thơm, có thể do thể chất của anh ấy rất đặc biệt, chỉ cần uống máu của anh ấy là có thể tăng tiến đạo hạnh, tôi căn bản không cầm lòng được a, Đại nhân xin ngài buông tha cho tôi đi!"
Dịch Thu liếc nhìn Diêm Trường Sinh một cái, người sau vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Hắn uống quá nhiều." Diêm Trường Sinh nói.
Dịch Thu bĩu môi, biết anh ta theo chủ nghĩa duy vật, có tam quan kiên cố không phá vỡ nổi, vì thế dùng chân đá Hồ Tuấn Tuấn: "Anh xem bộ dạng này của hắn, giống người sao?"
Diêm Trường Sinh trả lời trong một giây: "Giống".
"Thực ra tôi không phải là người, tôi là một hồ ly tinh." Hồ Tuấn Tuấn thành thật thú nhận.
"Cậu uống say rồi." Diêm Trường Sinh lạnh lùng nói, nhìn Hồ Tuấn Tuấn với ánh mắt cực kỳ không tốt, giống như chỉ cần cậu ta lại khẳng định mình là một con hồ ly tinh, hắn sẽ động thủ ngay lập tức.
Hồ Tuấn Tuấn bị hắn trừng, không dám lên tiếng, ủ rũ cụp đuôi, cuộn lại thành một quả bóng.
Dịch Thu suy nghĩ một lúc, cảm thấy rằng dù sao thì con hồ ly tinh này cũng đã bị bắt, đem hắn ta giáo huấn một lần rồi không cho phép được làm loạn nữa là được, mọi việc coi như là hoàn thành. Mặc dù Hồ Tuấn Tuấn có ý định làm tổn thương người khác, nhưng hắn ta cũng không thành công, tội cũng không đáng chết.
Dịch Thu tự hỏi xong, nói với Hồ Tuấn Tuấn: "Ngươi......"
Lời còn chưa được nói ra, Dịch Thu đã cảm thấy dựng tóc gáy! Hắn nhạy bén nhận ra có thứ gì đó kỳ lạ xuất hiện sau lưng hắn, theo bản năng quay đầu lại——
Vừa rồi cửa phòng nghỉ rõ ràng đã đóng lại không biết từ khi nào đã được mở ra, một người phụ nữ với bộ váy trắng cùng mái tóc bù xù, lộ ra một gương mặt dữ tợn, nở một nụ cười!
Dịch Thu chưa kịp né tránh thì đã bị cô ta đánh một chưởng vào lưng, lảo đảo về phía trước vài bước, trong cơn đau dữ dội, cổ họng hắn ngứa ngáy, phun ra một ngụm máu tươi.
______________