Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 107: Bắt đầu gài bẫy




Hoàng Hải do dự một hồi, trong lòng lại rõ ràng, giương cung không quay đầu tên lại, bây giờ mình đã thừa nhận chuyện mũi tên trong trận đấu kỵ xạ, mình căn bản đã không còn đường lui.
" Bởi vì Tề gia bắt người nhà vi thần, dùng họ uy hiếp. Vi thần mới... " Hoàng Hải mắt đầy thống khổ.
Hoàng đế nhìn Hoàng Hải trong mắt lóe lên vẻ bất mãn, bởi vì ở trong lòng Hoàng đế, người ông nhìn trúng hẳn phải trung tâm không hai, đừng nói là bắt người nhà của ngươi, cho dù Hoàng đế muốn ăn thịt con trai ngươi, ngươi cũng phải ngoan ngoãn hai tay dâng lên.
Người Tề gia theo sát tới vẻ mặt thâm trầm, bọn họ đã phái ra ám vệ Tề gia, tối nay đến tru sát Hoàng Hải, nhưng không ngờ rằng, chỉ mới nửa ngày cũng đã bị Mộc Tịch Bắc khám phá, thậm chí còn thiết kế một cái bẫy, chờ người nhà mình đưa tới cửa, thật sự là xem nhẹ Ngũ tiểu thư Tướng phủ này.
Hoàng đế trầm mặt, không có mở miệng, Hoàng Hải nghĩ Hoàng đế không tin, lại nói: " Bệ hạ, là Tam công tử Tề gia Tề Tuấn tìm đến vi thần, cũng uy hiếp vi thần nói, nếu như vi thần không chịu phối hợp, thì sẽ giết chết người nhà vi thần, vi thần tự cho rằng chuyện này sẽ không nguy hiểm đến Bệ hạ, liền đồng ý, nhưng ai ngờ được, Tề Tuấn hắn lại qua sông đoạn cầu, không chỉ có phái người đến ám sát vi thần muốn diệt khẩu, còn đem người nhà vi thần. Đem người nhà vi thần tru sát hầu như không còn..."
Khuôn mặt Tề Tuấn âm trầm nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, sắc mặt mười phần không tốt, buổi sáng lúc trông thấy nàng ta, nàng ta dường như còn đặt lực chú ý ở trên người mình, dù sao lúc ấy người hai bên trái phải mình chặn lại thân ảnh của mình, dựa theo sức quan sát của Mộc Tịch Bắc mà nói, nhất định sẽ nghĩ rằng mình đã động tay động chân ở trên mũi tên, hấp dẫn sự chú ý của nàng, thật không nghĩ đến, chỉ mới ngắn ngủi nửa ngày, nàng không chỉ biết rõ mấu chốt của vấn đề, mà còn tìm được cửa đột phá vấn đề.
Nhìn bộ dạng của Hoàng Hải, hình như cho rằng người nhà mình đã chết, mới có thể tâm lý ôm cá chết lưới rách, tất nhiên là do Hoàng Hải đã bị Mộc Tịch Bắc lừa gạt, nhưng bây giờ cho dù người nhà của hắn vẫn còn ở trong tay của mình, nhưng cũng đã không còn chút tác dụng nào.
Đầu tiên mình căn bản không thể nói cho Hoàng Hải là người nhà của hắn không chết, bởi vì cứ như vậy, ngược lại là thừa nhận chuyện này đúng như Hoàng Hải nói, chính mình lại thành không đánh đã khai, mà cho dù Hoàng Hải có biết, rồi sửa lại lời, nhưng Hoàng đế cũng sẽ không tin tưởng nữa.
" Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần thật sự không biết chuyện này có liên quan gì đến vi thần, vì sao Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân lại vu hãm vi thần như thế. " Tề Tuấn cúi người mở miệng nói với Hoàng đế, không cần phải nói, loại sự tình này đương nhiên không thể thừa nhận!
Hoàng đế nhìn Tề Tuấn, lại nhìn Hoàng Hải, trong lòng nháy mắt liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, chỉ là nếu muốn động vào Tề Tuấn thì chứng cứ vẫn còn chưa đủ, hơn nữa Tam tử Tề gia từ trước đến giờ tâm tư quỷ dị, sợ là không phải dễ động như vậy.
" Tề Tuấn, Trẫm hỏi ngươi, ngươi có bắt người nhà của Hoàng Hải không? " Hoàng đế trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt, hai bên bên nào cũng cho là mình phải, tất nhiên không có biện pháp xử lý, nếu cứ như vậy mà bắt giam Tề Tuấn, người Tề gia tự nhiên sẽ không ngồi không.
" Vi thần làm sao lại bắt người nhà của Hoàng phó thống lĩnh, vi thần và Hoàng phó thống lĩnh không thù không oán, vì sao phải làm ra hành động như vậy, huống hồ bây giờ Hoàng phó thống lĩnh đột nhiên đổi giọng, thật sự là không thể tin, cho nên vi thần ngược lại là hoài nghi có phải Hoàng phó thống lĩnh bị người sai sử, muốn nói xấu vi thần hay không! " Tề Tuấn tiếp tục mở miệng, từng chữ chỉnh tề, khí thế tự tin.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, nhìn bộ dạng Tề Tuấn không thấy một chút kinh hoảng của người bị bắt, chẳng lẽ đã sớm lưu lại biện pháp phòng bị?
Trong lúc nhất thời Hoàng đế không thể phán quyết, dù sao thời điểm sáng nay Hoàng Hải cũng không phải nói như vậy, giờ đột nhiên liền sửa lời, không thể không nói có hơi khiến cho người ta hoài nghi, mặc dù hắn nói người Tề gia bắt người nhà của hắn, cũng giết chết rồi, nhưng việc này cần phái người đi điều tra, mà ở trong quá trình này, Tề gia chỉ cần xử lý tốt thi thể người nhà Hoàng Hải là xong, vẫn như cũ không thể chứng minh là Tề gia gây nên, cho nên mặc dù bây giờ Hoàng Hải xác nhận Tề Tuấn, nhưng chứng cớ này thật sự là không đủ.
Đúng lúc này, trong doanh trướng Hoàng Hải đột nhiên có một nam nhân bị đá ra ngoài, mọi người bị động tĩnh này làm giật mình, quay đầu nhìn về phía hắc y nhân kia, cái cằm của người nọ đã bị tháo xuống, tay chân cũng không biết làm sao mà không thể cử động được, khóe miệng lưu trữ một vệt máu, ánh mắt âm tàn nhìn mọi người ở đây.
Theo sau đi ra chính là vẻ mặt bình tĩnh Ân Cửu Dạ, ngay cả giày dường như cũng không dính một hạt bụi nào.
" Khởi bẩm phụ hoàng, Hắc y nhân này chính là thích khách tối nay đến ám sát Hoàng Hải. " Ân Cửu Dạ một cước đá người đến trước mặt Hoàng đế, mở miệng nói với Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn nhìn hắc y nhân trước mặt, một phen kéo khăn che mặt của hắn xuống, lộ ra một khuôn mặt không quen thuộc lắm, không khỏi nhíu mày, mắt nhìn đoàn người làm thành một vòng.
Lúc này Mộc Chính Đức mở miệng nói với Hoàng đế: " Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cho rằng nên lục soát người thích khách này, xem xem có vật chứng minh thân phận của hắn không, như vậy cũng có thể dùng cái này để tìm ra người chỉ đạo phía sau màn."
Tề Tuấn mắt lộ âm tàn, điều này không thể được, nếu như thật sự lục soát người, chẳng phải sẽ ở trên thân thể của người này tìm được dấu hiệu của Tề gia, huống hồ dưới cái nhìn của Tề Tuấn, Ân Cửu Sanh và Hắc y nhân kia đứng chờ ở bên trong lâu như vậy, cho dù trên người của người mình phái ra không có đồ vật có thể chứng minh thân phận của mình, cũng khó đảm bảo Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Sanh sẽ không cố ý hãm hại Tề gia, nếu như thật sự tìm được, chẳng phải là chứng thực tội danh của mình.
Hoàng đế gật đầu nói: " Mộc tướng nói có lý, người đâu, soát người cho trẫm!"
Hai tên thị vệ bên cạnh Hoàng đế đi lên phía trước, đang định điều tra trên thân hắc y nhân có thể có vật gì khả nghi không, hoặc là có vật gì có thể chứng minh thân phận của hắc y nhân không, nhưng vào lúc này, biến cố nổi lên.
Từ trong rừng cây xa xa vậy mà vọt ra mười mấy tên hắc y nhân, xuyên qua giữa đỉnh núi cùng rừng cây, lúc ẩn lúc hiện, phát ra tiếng vang xào xạc, giống như lá cây đang thổi theo gió, lại giống như rắn trườn ở trong rừng cây, phun đỏ cái lưỡi đo tươi.
Trong lúc nhất thời mọi người bắt đầu đề phòng, đám đại thần đều ngẩng đầu nhìn chăm chú vào thân ảnh ở xa xa, từng người đều vẻ mặt nghiêm túc, không biết là xảy ra chuyện gì.
Mà thị vệ cũng đều ngưng mắt nhìn về phía xa, tay đặt ở trên bội đao bên hông mình, dường như đã nhận ra mùi vị nguy hiểm, trong lúc nhất thời bầu không khí khẩn trương hẳn lên, lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên một loạt thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía xa xa.
Trên trời ánh trăng sáng ngời tựa như một vòng ngọc, đường vân màu xám tro lúc ẩn lúc hiện, trên mặt tựa như tóc đen giăng khắp nơi, lại tựa như một lớp phù du bên trong hồ nước trong suốt, mỹ lệ không không gì sánh bằng.
Theo hắc y nhân càng ngày càng gần, Ân Cửu Dạ rốt cục nhíu mày, những người này đều là cao thủ, tuyệt đối không phải là ám vệ bình thường.
Trên trời bay qua từng đàn quạ đen, cuồng phong đột nhiên nổi lên bốn phía, trong lúc nhất thời cuốn bay lá rụng cành khô trên đất, bão cát che phủ hai mắt người.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc sâu thêm, nhìn về phía Tề Tuấn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, nếu như nàng không nhìn lầm, rõ ràng nàng nhìn thấy Tề Tuấn đang âm thầm làm ra một cái thủ thế với phía rừng cây, sau đó những hắc y nhân này liền liên tiếp xuất hiện.
Cảnh tượng như vậy, không khỏi làm Mộc Tịch Bắc nghĩ đến một câu, dạ hắc phong cao sát nhân dạ ( Đêm khuya gió lớn thích hợp làm chuyện giết người!)
Trong đầu nhanh chóng phân tích ý đồ của những người đến, lập tức xuất động nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ định tiến hành ám sát? Nếu vậy đối tượng ám sát đối tượng là ai đây? Nếu như là người Tề Tuấn phái tới, khó đảm bảo sekhông phải là chính mình và Ân Cửu Dạ, nhưng nếu quả thật là đến ám sát chính mình, vì sao phải lựa chọn ở nơi đông người như vậy.
Mộc Tịch Bắc đột nhiên nhìn về phía hắc y nhân quỳ trên mặt đất, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, những người này là muốn mang Hắc y nhân này đi, phòng ngừa mình động tay động chân ở trên người hắc y nhân, đủ để bảo trụ Tề gia, liền muốn tiêu hủy chứng cớ này, chỉ cần hắc y nhân này biến mất, như vậy thì không thể xác nhận Tề gia nữa, tội danh này cũng không thể thành lập.
Trong chớp mắt, đám hắc y nhân tay cầm đại đao sáng loáng đã xuất hiện ở trước mặt mọi người, rốt cục có thái giám lấy lại tinh thần, lanh lảnh dắt cuống họng hô to: " Hộ giá! Hộ giá! Nhanh hộ giá! "
Mà bọn thị vệ từ lúc phát hiện được khác thường đã sớm dàn trận sẵn sàng đón địch, thấy hắc y nhân đã xuất hiện ở trước mặt mình, liền giơ đao xông tới.
Hoàng đế và các đại thần đứng chung một chỗ, nghiêm túc nhìn tình hình trước mắt, nhưng trong lòng lại có chút bất an, còn có người lập tức đi điều động nhân thủ tới, định tăng thêm hỗ trợ cho chỗ này.
" Bệ hạ. Xin rời đi trước đi, nơi này thật sự rất hỗn loạn. " Mộc Chính Đức mở miệng nói với Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn nhìn Mộc Chính Đức, lại nhìn nhìn tình hình giữa sân, cũng không có ý định rời đi.
Ân Cửu Dạ đi tới bên cạnh Mộc Tịch Bắc, cũng đang quan sát trận chém giết càng ngày càng gần, Mộc Tịch Bắc nhìn kỹ tình hình trước mắt, cho rằng đây hoàn toàn là tình thế thiên về một bên, những thị vệ hoàng thành căn bản không phải đối thủ của những hắc y nhân kia, thực giống củ cải bị người cắt đứt.
Dường như tất cả mọi người đều đã nhận ra tình hình nơi này không đúng, Mộc Chính Đức liếc mắt với người phái mình một cái, ý tứ chính là nếu như thích khách giết tới nơi này, liền bám chặt vào người Tề gia người không buông, hoặc là không ngại liên hệ với người Tề gia, bằng không những hắc y nhân này sợ là sẽ thừa cơ giết chết không ít người của mình.
Mộc Chính Đức không thể không cẩn thận cân nhắc, mặc dù không còn nhân thủ này, ông có thể đổi lại người khác, mặc dù hiện giờ ở đây cũng không có mấy người, nhưng phần lớn đều đã rèn luyện ở trên vị trí này nhiều năm, nếu như mạo muội đổi đi, nhất định sẽ rút dây động rừng, cho nên Mộc Chính Đức tất nhiên không hi vọng bọn hắn xảy ra chuyện, chỉ mong Hoàng đế mau mau rời đi, dù sao chỉ có Hoàng đế rời đi, bọn hắn mới có thể rời đi.
Giữa mấy nhịp thở, còn chưa đợi đám người kịp phản ứng, hắc y nhân cũng đã vọt vào đám người, Hoàng đế rốt cục không xem diễn nữa, lập tức mở miệng nói: " Đi! Đi mau!"
Trong lòng Mộc Chính Đức chửi thầm, lúc này mới biết đi, không cảm thấy đã chậm sao!
Hắc y nhân trong chớp mắt liền tràn vào đám người, rất nhiều đại thần đã bị chém chết, có điều đại đội nhân mã mắt thấy sắp đến, tin tưởng rất nhanh thôi sẽ tiến hành chi viện, vì thế đám người nhất định phải chống đỡ đến khi bọn họ đến.
Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên, mà Ân Cửu Dạ thì nắm chặt tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc, sợ nàng gặp chuyện không may, Mộc Tịch Bắc nhìn Ân Cửu Dạ bên cạnh một cái, quay người mở miệng nói với Thanh Từ và Bạch Lộ sau lưng: " Các ngươi đi bảo hộ Mộc Chính Đức."
Thanh Từ và Bạch Lộ nhìn nhau, gật đầu liền chạy tới bên người Mộc Chính Đức, còn Mộc Tịch Bắc thì cẩn thận nhìn kỹ cục diện giữa sân, dường như cũng đã nhận ra những người này đều không phải sát thủ bình thường, công phu dường như cũng không kém.
Một hắc y nhân giơ đại đao trên tay, chém xuống Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ một tay kéo Mộc Tịch Bắc, một cước đá bay hắc y nhân kia ra ngoài, sau đó cầm một cây đao trên đất lên liền đâm vào thân thể của nam nhân, máu tươi lập tức phun ra.
Sau khi giải quyết một hắc y nhân, lại có bốn tên hắc y nhân liên tiếp xông lên, vây chặt hai người, giơ đại đao vòng quanh hai người, xoay quanh một vòng.
Đại đao sáng loáng phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu rọi ở trên mặt Mộc Tịch Bắc, làm Ân Cửu Dạ sinh ra vài phần không vui, lập tức không đợi hắc y nhân động thủ trước, liền chủ động xuất kích, đại đao trong tay rót vào nội lực mạnh mẽ, xen lẫn đao phong sắc bén, chém vào hông hắc y nhân, đồng thời nhanh chóng ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực của mình, một cước đá vào mấy tên hắc y nhân sau lưng, đồng thời đao trong tay lại bay ra, xuyên thẳng trái tim của một tên.
Không bao lâu, tình hình bên này đã được giải quyết, mấy tên hắc y nhân tử tướng thê thảm, trên người vết máu loang lổ, chân cụt tay đứt, máu thịt be bét.
Mộc Tịch Bắc giương mắt nhìn lại, lại phát hiện tên hắc y nhân bị Ân Cửu Dạ bẽ gãy khớp hàm đã không thấy nữa, rõ ràng đã được người mang đi, không khỏi nhíu mày, thật vất vả mới bắt được nhược điểm của Tề gia vậy mà liền mất đi như thế, Tề Tuấn này thật đúng là phòng bị chu toàn!
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ liếc nhau, cũng đều hiểu được vừa rồi những người kia bao vây mình chẳng qua chỉ muốn cầm chân mình, thừa cơ mang người đi, có điều hiện giờ sự tình đã vậy, thì cũng không cần thiết phải tiếc nuối, dù sao Tề Tuấn có thể mang nhiều sát thủ vào bãi săn như vậy, cũng quyết không phải chuyện gì đơn giản.
Nghĩ theo một góc độ khác, mặc dù lần này không thể vặn ngã Tề Tuấn, nhưng đồng dạng hắn cũng đã bại lộ một nhóm tinh anh sát thủ, để Mộc Tịch Bắc có tâm lý chuẩn bị, nếu không về sau lại phải chịu thiệt thòi ở chuyện này.
Mà bên kia, Mộc Chính Đức lại quấn chặt lấy gia chủ Tề gia, nắm lấy eo gia chủ Tề gia không buông: " Ôi chao, ta nói Tề đại nhân, ngươi võ công cao cường, cần phải bảo trụ cái mạng già này của ta nha, ta không giống ngươi con cái nhiều, không có nỗi lo về sau, mà ta cũng không thể chết a, một gia đình lớn như thế còn dựa vào ta sống qua ngày đây. "
Gia chủ Tề gia bị tức đến cả mặt xanh mét, nhưng làm thế nào cũng không thoát nổi Mộc Chính Đức, mà hắc y nhân vì không để lộ sơ hở, tất nhiên không thể mỗi lúc có thể chế trụ gia chủ Tề gia, đều phải giả vờ lưu tình, cứ qua lại như vậy, Mộc Chính Đức là lông tóc không tổn hao gì, nhưng trên người gia chủ Tề gia lại thêm không ít vết đao.
Hoàng đế dưới sự bảo hộ của đông đảo thị vệ liên tục lùi về phía sau, nhưng hắc y nhân lại như để mắt tới ông ta, một loạt đại đao trong tay hắc y nhân xẹt qua mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, không chút nào che giấu sát ý trong đó.
Mà lúc này Tề Tuấn lại tay cầm một thanh trường kiếm, nhảy lên một cái, ngăn ở trước mặt một hàng hắc y nhân, dường như đang che chở để Hoàng đế lui lại.
Rất nhanh, Tề Tuấn và hắc y nhân liền giao thủ với nhau, nhưng bởi vì nhân số hắc y nhân không ít, Tề Tuấn có thể nói là song quyền khó địch bốn tay, căn bản không thể chế trụ lại tất cả bọn họ.
Mà giờ khắc này, hắc y nhân đã mở ra cửa đột phá, một thanh đại đao thế như chẻ tre, trực tiếp đâm về phía Hoàng đế, Tề Tuấn đang giao chiến với hắc y nhân, thấy vậy biến sắc, bay thẳng tới chắn ở trước mặt Hoàng đế, một đao trong nháy mắt đâm vào thân thể Tề Tuấn, Tề Tuấn phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa đứng không vững.
Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên chìm hai con ngươi, Tề Tuấn này vậy mà đạo diễn ra một màn trung thành hộ chủ, không thể không khiến Mộc Tịch Bắc sợ hãi thán phục, nhìn thấy nơi Tề Tuấn bị thương, rõ ràng hắn không cần mạng, nhưng cứ như vậy, Hoàng đế làm sao còn truy cứu Tề gia, trong thời gian ngắn lại càng không có lý do để động vào Tề gia, trừ phi Tề gia thực sự phạm phải tội lớn ngập trời nào đó.
Dù sao Tề Tuấn không sợ hi sinh, dũng cảm lấy tính mạng che chắn, bảo hộ Hoàng đế, đây là ân tình với thiên tử, thiên tử tự nhiên là phải phá lệ chiếu cố và cảm niệm ( cảm động nhớ ơn), nếu không truyền ra ngoài, thiên hạ bách tính khó tránh khỏi sẽ cho rằng Hoàng đế là người bạc tình bạc nghĩa, thậm chí Hoàng đế chỉ cần động Tề gia một chút, mọi người liền sẽ cho rằng Hoàng đế đang lấy oán trả ơn, cứ như vậy, Tề gia liền có thêm một tấm bùa hộ mệnh!
Cách đó không xa thị vệ được điều động đã chạy đến, nhân số nhiều hơn nên có ưu thế áp đảo, hắc y nhân thấy tình hình không ổn, một người phát ra tiếng còi, trong giây lát đám người liền rút lui.
Gia chủ Tề gia rốt cục hất ra Mộc Chính Đức, ném kiếm trong tay, nóng vội chạy về phía nhi tử nhà mình: " Tuấn nhi. Tuấn nhi ơi. Con không được có chuyện nha. Con đứa nhỏ này. Cũng không được bỏ cha mà đi nha..."
Gia chủ Tề gia lập tức quỳ trên mặt đất, ôm Tề Tuấn vào trong ngực, Hoàng đế cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút phức tạp nhìn về phía Tề gia, dường như trong lúc nhất thời còn chưa nghĩ thấu đây là chuyện gì xảy ra, có điều vẫn kịp thời nắm bắt mở miệng nói: " Nhanh! Truyền thái y! Thái y đâu, ngàn vạn không thể để cho hắn có chuyện, nếu không trẫm liền chém rơi đầu các ngươi! "
Thái y run rẩy chạy tới, vác cái hòm bắt đầu bắt mạch cho Tề Tuấn, sau đó nhanh chóng xé y phục của Tề Tuấn ra, cẩn thận xem xét miệng vết thương, dùng kim châm nhanh chóng phong bế mấy huyệt vị của Tề Tuấn, lại đắp lên trên vết thương không ít thuốc trị thương, lúc này mới mở miệng nói với Hoàng đế cùng gia chủ Tề gia: " Hồi bẩm Bệ hạ, lão thần đi kê đơn bốc thuốc, rồi cho Tề công tử dùng, chỉ cần trước hừng đông ngày mai Tề công tử có thể tỉnh lại, liền không còn đáng ngại."
" Được, đã biết, ngươi nhanh đi kê đơn bốc thuốc đi. " Hoàng đế khoát tay với thái y.
Gia chủ Tề gia nhìn vẫn cực kì bi thống, Mộc Chính Đức cũng im lặng đứng nhìn ở một bên, lần này sợ là phải mất tiên cơ, có điều trải qua chuyện lần này, Hoàng đế nên biết nhận định Triệu Loan Kiệt vô tội, mặc dù Hoàng Hải đã bị hắc y nhân giết chết, nhưng không phải có một câu nói, gọi là không có chứng cứ, căn bản không có người có thể chứng minh Triệu Loan Kiệt có tội, chứng minh lời Hoàng Hải nói cũng không phải là thật, cho nên Hoàng đế ắt phải bán cho Triệu gia một món ân tình, thả Triệu Loan Kiệt ra.
Chỉ là nghĩ đến lần này Tề gia tự biên tự diễn phái ra sát thủ, sau đó làm ra hành động cứu giá, khiến trong lòng Mộc Chính Đức sinh ra vài phần không thoải mái, Tề Tuấn này thật đúng là không ra bài theo lẽ thường, dù sao nếu như dựa theo tư duy bình thường mà nói, Tề Tuấn hẳn phải tìm ra sơ hở giải vây cho bản thân mới đúng, nhưng mà ai ngờ được, Tề Tuấn vậy mà càn rỡ như thế trực tiếp phái ra một đám sát thủ như vậy.
" Bệ hạ, xin ân chuẩn cho lão thần cáo lão hồi hương đi, nay lão thần đã lớn tuổi, thật sự là không chịu được giày vò như vậy a. " Sau khi Tề Tuấn được người mang xuống dưới, gia chủ Tề gia liền quỳ gối trước mặt Hoàng đế, đưa ra ý muốn cáo lão hồi hương.
Trong lòng Hoàng đế ước gì được như thế, nhưng trước không nói có thể ngăn chặn miệng lưỡi của thiên hạ hay không tạm thời không đề cập tới, chỉ là người trong quân đội sẽ cho rằng mình là vị Hoàng đế bạc tình bạc nghĩa, thậm chí không chịu nghe lệnh của tân Tướng lĩnh, đây là vạn vạn không ổn, dù sao Tề gia chính là nhà Tướng, mấy đời liên tiếp, không biết đã đánh thắng bao nhiêu trận.
" Ái khanh đang nói gì vậy, giờ ngươi đang lúc cường tráng, sao có thể cáo lão hồi hương? Giang sơn của Trẫm còn phải dựa vào thế hệ trung lương các ngươi đến phụ tá mà! " Hoàng đế nâng Gia chủ Tề gia đang quỳ trên mặt đất dậy, một mặt vỗ vai của ông ta, một mặt mở miệng nói.
Gia chủ Tề gia lau nước mắt, khóc lóc kể lể: " Bệ hạ, phụ thân thần và hai người ca ca đều có thể nói là tử trận sa trường, vi thần bây giờ già rồi, thật sự không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a."
Mộc Tịch Bắc mắt lạnh nhìn Tề gia diễn trò, nhưng trong lòng thì đang tính toán nếu như muốn động Tề gia là không thể mượn tay Hoàng đế, trừ phi để Tề gia gây ra đại sự kinh thiên gì đó, nếu không sẽ phải tự mình động thủ.
" Tề ái khanh mau mau đứng lên, Tề gia các ngươi nhiều thế hệ trung lương, trẫm đều biết, mấy đời anh minh, cũng không thể hủy ở trên tay của ngươi, Tây La này còn phải dựa vào Tề gia các ngươi đến thủ hộ, sao có thể làm kẻ co đầu rút cổ, như vậy có xứng đáng với ưu ái của tiên đế dành cho các ngươi không?" Hoàng đế cau mày mở miệng.
Trong mắt gia chủ Tề gia lóe lên một chút do dự, tiếp tục nói: " Nhưng mà... Cái này..."
" Được rồi, đừng nói nữa, Trẫm sẽ không phê chuẩn đâu, lập tức hạ lệnh gia phong Tam tử Tề gia làm uy vũ Thiếu tướng quân,ngoài ra ban thưởng Tề gia ruộng tốt ngàn mẫu. " Hoàng đế trực tiếp đánh gãy lời nói của gia chủ Tề gia, mang theo ý tứ không cho cự tuyệt.
Cuối cùng Gia chủ Tề gia đành phải bất đắc dĩ gật đầu nói: " Vi thần tuân chỉ, tạ chủ long ân. "
Thấy đêm đã khuya, Hoàng đế dẫn đầu rời đi, sau đó đại thần cũng tốp năm tốp ba rời đi, Mộc Tịch Bắc cũng xoay người trở về doanh trướng, trong đầu lại không biết đang suy tư điều gì.
Khi Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ về tới doanh trướng, liền ngồi ở trên giường không có động tác, không biết đang nghĩ đến cái gì.
Đem ba trai hai gái Tề gia nhanh chóng lướt qua trong đầu một lần, lão đại Tề Túc ổn trọng biết kiềm chế, nhưng lại là một người có bản lĩnh hành quân đánh trận, lão nhị Tề Huy tính tình táo bạo lỗ mãng, nhưng lại rất dũng mãnh thiện chiến, võ công cao cường, lão tam Tề Tuấn, tính tình quỷ dị, giỏi về bày mưu tính kế, thậm chí là gia chủ Tề gia có khi cũng sẽ nghe hắn, mà trưởng nữ Tề phi tính tình kiêu căng bá đạo, thứ nữ Tề Miên nàng còn chưa gặp qua.
Một lúc sau Mộc Tịch Bắc lại đặt tư duy ở trên người Tề phi, Tề phi này muốn gài tội danh gì cho mình, mà phải cần nàng và Mộc Kiến Ninh đồng thời xuất hiện?
Ân Cửu Dạ mắt nhìn Mộc Tịch Bắc tĩnh tọa ở trên giường, xoay người xốc lên màn trướng bảo Thanh Từ đem chậu nước ấm vào đây.
Thanh Từ bưng nước ấm có chút ngạc nhiên Ân Cửu Dạ đây là muốn làm gì, đang muốn thừa dịp màn cửa nhấc lên nhoài người nhìn vào bên trong, ai ngờ Ân Cửu Dạ không chút khách khí một tay hất màn cửa xuống, thậm chí còn đụng vào chóp mũi Thanh Từ, điều này khiến Thanh Từ sinh ra vài phần phẫn hận!
Nam nhân lặng im đem chậu nước đặt ở bên chân nữ tử, thử nhiệt độ nước một cái, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy bàn chân nữ tử, giúp nàng cởi giày ra, sau đó tháo đi tất bẩn, xăn ống quần nữ tử lên, để vào trong chậu nước đang bốc hơi nóng.
Mộc Tịch Bắc đang đắm chìm bên trong suy nghĩ của mình, lại bất thình lình bị hơi nóng làm giật mình, theo phản xạ liền đá chân lên, trong lúc nhất thời bọt nước bắn tung tóe khắp mặt Ân Cửu Dạ.
Lúc này Mộc Tịch Bắc mới lấy lại tinh thần, nhìn nam tử vẻ mặt trầm tĩnh trước mặt, có chút xấu hổ vươn tay áo lau mặt giúp Ân Cửu Dạ, sau đó cười nói: " Ta tự mình làm là được, chàng đi nghỉ ngơi đi. "
Ân Cửu Dạ không hề rời đi, chỉ đem một chiếc còn lại tháo xuống, lần nữa thả vào trong nước, đại thủ thon dài hữu lực nhẹ nhàng hứng nước, đổ vào bàn chân trắng nõn của Mộc Tịch Bắc, cặp chân ngọc tinh xảo đáng yêu, ngón chân cái có khi còn khẽ động một chút, khiến Ân Cửu Dạ nhịn không được đặt ở lòng bàn tay thưởng thức.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc có chút đỏ lên, lại làm ra vẻ trấn định mở miệng nói: " Ân Cửu Dạ, ta vẫn không nghĩ ra mục đích Tề phi hẹn ta rốt cuộc là cái gì?"
Ân Cửu Dạ gật đầu nói: " Lợi dụng Mộc Kiến Ninh giá họa cho nàng."
Ân Cửu Dạ một câu đánh thức Mộc Tịch Bắc, Tề phi nhờ nàng giúp nàng ta hẹn Mộc Kiến Ninh ra, nhưng nếu là giá họa vậy thì rất có khả năng Tề phi căn bản sẽ không xuất hiện, như vậy chỉ có mình cùng Mộc Kiến Ninh, suy nghĩ như vậy, có vẻ dễ hiểu hơn nhiều.
Chỉ có hai người, lại còn giá họa cho mình, cái này không ngoài mấy loại tình huống, cẩn thận suy nghĩ một phen, Mộc Tịch Bắc hai mắt sáng lên, dường như trong mơ hồ đã đoán ra ý định của Tề phi.
Trực tiếp ở trong chậu nước đứng lên, ôm lấy Ân Cửu Dạ rồi hôn bẹp một ngụm, mặt mày mỉm cười, mang theo thẹn thùng của tiểu nữ tử: " Ân Cửu Dạ, ta thật thích chàng."
Nam nhân dường như bị nhiệt tình bất thình lình làm cho mơ màng, vành tai thoáng đỏ lên, một đôi mắt đen an tĩnh nhìn Mộc Tịch Bắc: " Ơ..."
Mộc Tịch Bắc nhìn bộ dạng ngu ngơ của nam nhân, phì một tiếng bật cười, trong mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, làm choáng váng cặp mắt tĩnh mịch của Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia, chỉ cảm thấy ông trời nhất định từng dốc hết tâm huyết ở trên người nữ tử này, mới có thể tạo ra khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành như thế.
Nam nhân ôm chặt Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, đời này nàng cũng đừng nghĩ rời khỏi hắn, hắn sẽ không buông tay, vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay.
" Bắc Bắc, không được rời khỏi ta. " Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ có chút bất an, hắn sợ nữ tử này vẫn như cũ là đang diễn trò, nàng thật sự rất biết diễn kịch, đã mấy lần làm cho hắn nghĩ rằng nàng thật sự yêu hắn, nhưng kết quả lại luôn ở chỗ rất nhỏ phát hiện đây chẳng qua là mặt nạ của nữ tử này thôi.
Cho nên bây giờ hắn lại càng sợ, hắn sợ nữ tử này vẫn đang diễn kịch, diễn kịch đến hắn đã trầm luân như thế, hắn cũng sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ một ngày kia sẽ có lúc mộng tỉnh, đó không chỉ là ruột gan đứt từng khúc, mà còn là một loại đau xót cùng tra tấn không thể cứu chữa.
Mộc Tịch Bắc vòng lấy eo nam tử, đem đầu dán tại lồng ngực nam tử, dường như có thể cảm nhận được nam tử bất an cùng kinh hoảng, nhẹ nhàng mở miệng nói: " Ân Cửu Dạ, ta sẽ không rời khỏi chàng. "
Nụ hôn như cơn mưa tầm tã của nam nhân rơi xuống, tựa như cuồng phong gào thét tàn sát bừa bãi, mang theo khí thế lôi đình của vạn quân, không cho Mộc Tịch Bắc có cơ hội thở dốc cùng phản kháng.
Chậu nước dưới chân bị Mộc Tịch Bắc đá ngã lăn, nước nóng đổ đầy mặt đất, hai người lật đến trên giường, trong phòng ánh nến mờ mịt, một phòng kiều diễm.
Ngày kế, Mộc Tịch Bắc liền nhận được tin tức Triệu Loan Kiệt đã được thả ra, không tự chủ được gật gật đầu, mặc dù đến bây giờ, hai ván liên tiếp Tề gia đều chiếm thượng phong, nhưng dưới cái nhìn của Mộc Tịch Bắc, hai ván này Tề gia đều là trung sách, dù sao đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm cũng quyết không phải chuyện gì đáng để tán dương.
Càng quan trọng hơn là mặc dù bây giờ thế cục bên mình vẫn đang bị Tề gia áp chế, nhưng Tướng phủ cũng không bị tổn thất thực tế nào, cho nên ván này nhìn như khó phá, nhưng kì thực cũng không khó.
" Thanh Từ. " Mộc Tịch Bắc mở miệng gọi Thanh Từ ở ngoài cửa.
Thanh Từ liền vén rèm cửa đi vào, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc tựa ở trên giường, trong lòng Thanh Từ hiện lên một tia nghi vấn, rốt cuộc tiểu thư nhà mình và Lục hoàng tử có hay không... Thanh Từ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc một chút... Có hay không....
" Nhìn cái gì đấy? " Mộc Tịch Bắc nhìn Thanh Từ một bộ dạng tìm hiểu.
Thanh Từ lập tức nghiêm mặt nói: " Không có gì, tiểu thư là muốn thay y phục sao? "
Mộc Tịch Bắc lắc đầu: " Không vội, ngươi trước đi truyền lời cho Tề phi, cứ nói ta hôm nay mời Ninh tần cho nàng, nói nàng định sẵn thời gian và địa điểm, có điều điều kiện tiên quyết là phải đi làm một chuyện."
Thanh Từ ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt tiểu thư nhà mình, thử thăm dò hỏi ngược lại: " Tiểu thư muốn nàng ta làm chuyện gì?"
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, mở miệng nói với Thanh Từ: " Bảo nàng ta lấy một cái Hổ Phù trong tay Hoàng đế. "
Thanh Từ có chút ngạc nhiên, việc này Tề phi có thể làm được sao? Nếu như có thể làm được, vì sao Tề gia không sớm trộm nó ra.
Mộc Tịch Bắc mở miệng cười: " Nàng ta không chắc có thể trộm được, nhưng Hổ Phù trong tay Tề gia cũng không phải chỉ có một hai cái, nếu như Tề phi thực sự không làm được, cống hiến ra một cái không phải được rồi sao?"
Thanh Từ mở rộng tầm mắt, Tề phi muốn thiết kế chủ tử của mình, không xuất ra chút thành ý thì tính thế nào được?
Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt từ trên người Thanh Từ, lần này mặc dù Ân Cửu Dạ lập chiến công, trong tay cũng nắm giữ một bộ phận binh quyền, hơn nữa ở dưới tay Mộc Chính Đức cũng có một một số lượng nhỏ, sau đó còn có binh quyền trong tay Bắc Yên vương, cứ phân tích như vậy, binh quyền này đúng là không ít, nhưng ở trong đó lại có một vấn đề trí mạng.
Đó chính là những binh quyền này phần lớn đều là binh quyền đóng giữ, nói cách khác phần lớn đều là binh sĩ canh giữ ở biên cương, nhưng ở phụ cận Đế đô, nhân số lại cực ít, nếu đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, đây tuyệt đối là một điểm trí mạng, tuy nhiên ở trong đó cũng có một chuyển cơ, chính là Hoàng đế cho phép Bắc Yên vương dẫn binh trở về, như vậy mới có thể cân bằng thế lực của An Nguyệt Hằng ở trong Đế đô.
Nếu thật sự lấy được Hổ Phù, Mộc Tịch Bắc dự định án binh bất động, đợi đến sau khi Tề gia chết hết, cái này chính là một cái kỵ binh trong tay mình, vô luận nhân số bao nhiêu, đều sẽ có tác dụng cực lớn.
Thanh Từ quay người rời đi, đi đến ngoài trướng Tề phi.
" Nương nương, tỳ nữ bên cạnh Vĩnh Dạ quận chúa cầu kiến. " Một cung tỳ phấn y ở ngoài trướng mở miệng nói với Tề phi.
Trong trướng Tề phi nhãn tình sáng lên, để chén trà trong tay xuống, sửa sang lại vạt áo mở miệng nói: " Để cho nàng vào đi. "
Tỳ nữ nhấc lên màn trướng cho Thanh Từ, Thanh Từ trực tiếp đi thẳng vào trong: " Tham kiến Tề phi nương nương."
Tề phi tựa hồ định cho Thanh Từ một hạ mã uy, dù sao nhà mình ở trên tay Mộc Tịch Bắc đã bị không ít thiệt thòi, đệ đệ của mình lại vì bảo toàn Tề phủ không tiếc lấy thân cứu chủ, mà bị trọng thương.
Thanh Từ nâng lên mí mắt, cười lạnh một tiếng, đứng thẳng người mở miệng nói: " Nếu nương nương không chào đón nô tỳ, nô tỳ vẫn là trở về bẩm báo Quận chúa một tiếng, dường như nương nương cũng không cần Quận chúa hỗ trợ."
Tề phi trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, tiện tỳ này thật đúng là gan to bằng trời, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện với nàng như vậy, cho dù ở trong cung, Ngũ Y Nhân cũng không dám nói chuyện với nàng như thế, nhưng hôm nay, nàng. Nàng lại bị một tiện tỳ nho nhỏ cho chế nhạo cùng uy hiếp. Đây thật sự làm cho Tề phi nội thương một phen.
Tề phi mắt thấy Thanh Từ sắp đi ra ngoài, nghĩ đến kế hoạch trong lòng, liền nhịn xuống, vội vàng mở miệng nói: " Vị muội muội này, chớ đi vội, Bản cung chỉ là nhất thời chưa kịp phản ứng, đúng là sơ sót ngươi, thật sự là thẹn trong lòng. "
Thanh Từ thấy tốt thì nên thu: " Nương nương khách khí, nương nương mỗi ngày lo âu trăm bề, tất nhiên sẽ thường sơ sẩy, nô tỳ nào dám nói một chữ "Không"? "
Tề phi sai người ban ghế ngồi cho Thanh Từ, chính mình ngồi ở chủ vị, mở miệng nói: " Chủ tử các ngươi nói thế nào?"
" Chủ tử chúng ta nói người đã hẹn xong, chỉ còn chờ nương nương ngài định ra thời gian cùng địa điểm. " Thanh Từ sắp xếp hợp lý cười mở miệng nói.
Tề phi mừng rỡ trong lòng, lập tức giơ lên khuôn mặt tươi cười mở miệng nói: " Đây là thật sao? Thật sự là vậy sao? Như vậy liền hẹn tối nay gặp mặt đi. "
Thanh Từ lại mở miệng nói: " Nương nương đừng nóng vội, tiểu thư của chúng ta cũng có chuyện xin nương nương hỗ trợ, mặc dù nói ngài đã hứa hẹn với tiểu thư không ít chuyện về sau, nhưng tiểu thư nói mọi thứ vẫn muốn trước mắt hơn, về phần nương nương hứa hẹn những thứ hoa trong gương, trăng trong nước gì đó, thật sự là không thể tin, dù sao nhân sinh khắp nơi đều tràn ngập biến số, cho nên nếu như nương nương muốn xin tiểu thư giúp chuyện này, thì cũng xin lấy ra thành ý của ngài. "
Lông mày Tề phi nhíu lại, Mộc Tịch Bắc thật đúng là xảo trá! Có điều lần này vì dẫn nàng ta vào cái bẫy này, mặc kệ dạng gì đại giới nàng đại khái đều sẽ đồng ý, chỉ là Mộc Tịch Bắc muốn nàng làm cái gì?
" Ngươi thử nói xem, Bản cung tự nhiên cố hết sức. " Tề phi đánh giá Thanh Từ một thân lạ̃nh khí mở miệng nói.
Thanh Từ nhìn cung tỳ hai bên một chút, không có mở miệng, Tề phi thấy vậy liền liếc mắt ra hiệu với mấy người bên cạnh, người trong phòng tức thì lui ra.
" Hiện giờ tại có thể nói rồi chứ."
Thanh Từ mở miệng cười nói: " Tiểu thư của chúng ta muốn nhờ Tề phi nương nương trộm một món đồ từ chỗ Hoàng đế."
Tề phi nhíu mày: " Trộm đồ? Là cái gì?"
Thanh Từ lạnh lùng cứng rắn mở miệng, phun ra hai chữ: " Hổ Phù!"
Toàn thân Tề phi căng thẳng, con ngươi co rụt lại, mở miệng nói với Thanh Từ: " Chủ tử các ngươi không phải là đang làm khó người sao?"
Thanh Từ lại đứng dậy mở miệng nói: " Đây cũng không phải là đang làm khó nương nương, nương nương ngài rất được Bệ hạ ân sủng, kiểu gì cũng sẽ biết chút ít chuyện mà người bên ngoài không biết, nếu như nương nương thật sự có tâm, đây cũng không phải không thể hoàn thành."
Tề phi nhíu mày, nàng phía trước thiết kế rất lâu, Mộc Tịch Bắc cũng đã bắt đầu đi vào bẫy, cũng không thể bởi vì việc này mà thất bại trong gang tấc, lập tức nói: " Vậy ta phải cân nhắc một chút, nếu như thành, ta sẽ phái người đưa đồ tới, đến lúc đó Quận chúa cũng không nên nuốt lời a. "
" Nương nương sảng khoái đáp ứng, Thanh Từ thật sự bội phục. " Thanh Từ mở miệng nói với Tề phi.
Tề phi lại đáp: " Binh quyền mặc dù là đồ tốt, nhưng đối với một người thân ở khuê phòng, khắp nơi lấy Hoàng đế là trời như ta mà nói, Hổ Phù cùng binh quyền thật sự không đáng bằng hợp tác với Ninh tần, cho nên ta tự nhiên phải hết sức."
Tề phi dường như sợ Thanh Từ hoài nghi, liền chủ động mở miệng giải thích.
Thanh Từ nhẹ gật đầu, từ chối cho ý kiến, quay người rời đi.
Trở lại doanh trướng, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Tiểu thư, Tề phi có vẻ đã đáp ứng rồi."
Mộc Tịch Bắc gật đầu, không biết suy nghĩ cái gì, lúc này Ân Cửu Dạ vén rèm đi vào, Thanh Từ nhịn không được lầm bầm: " Ngang nhiên như thế cũng không sợ có người trông thấy, làm hỏng danh dự tiểu thư của chúng ta thì phải làm sao bây giờ."
Ân Cửu Dạ lạnh lùng liếc qua một cái, Thanh Từ liền biến mất vô ảnh vô tung.
" Sự tình an bài thế nào? " Mộc Tịch Bắc nhìn Ân Cửu Dạ mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ ánh mắt bình tĩnh gật đầu nói: " Đã an bài thỏa đáng."
Mộc Tịch Bắc gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, lần này khiến cho Tề phi tiền mất tật mang đi!
Mà hiện giờ Tề Tuấn bị bệnh liệt giường, trong lúc nhất thời cũng không tạo nên được sóng gió gì, cho nên nếu như Tề phi xảy ra chuyện, nổi nóng nhất chắc chắn là nhị tử Tề Huy, người này tính tình lỗ mãng xúc động, cho nên tên thứ hai phải giải quyết chính là Tề Huy.
Hai canh giờ sau, Tề phi đưa tới một cái Hổ Phù màu vàng, Mộc Tịch Bắc cầm lên nhìn kỹ một chút, là một nhánh quân ở địa phương, tra xét bản đồ, Mộc Tịch Bắc không khỏi cười lạnh một tiếng, e rằng việc này lại là chủ ý Tề Tuấn đưa ra.
Binh mã của địa phương quân này không ít, ước chừng hơn sáu bảy vạn, đây đối với Mộc Tịch Bắc mà nói đã là ngoài ý muốn, nhưng nhìn từ trên bản đồ, nơi này lại bị rất nhiều địa khu bao vây ở bên trong, mà binh lực xung quanh đều là của Tề gia, nói cách khác thứ mà Mộc Tịch Bắc cầm tới chẳng qua chỉ là tử binh, bị nhốt ở trung ương, làm sao ra được, nếu không ra được, thì có ích lợi gì?
" Để Tề phi nương nương hẹn thời gian cùng địa điểm đi. " Mộc Tịch Bắc thu hồi Hổ Phù, mở miệng nói.
Thanh Từ xoay người ra ngoài, đem lời của Mộc Tịch Bắc báo cho Tề phi, Tề phi định thời gian tại lúc mặt trời lặn, địa điểm ngay tại rừng cây hướng Đông bắc.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Trang bìa của ta thật sự xấu như vậy sao.... Hu hu hu hu, thụ thương....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.