Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 219: Ngàn dặm tìm chết




Thải điểu bị đánh trúng phát ra tiếng kêu thê lương, dường như cánh bị thương không nhẹ, lao thẳng xuống mặt đất.
Nhưng cũng may con điểu này phản ứng rất nhanh, trong quá trình mặt đang đập xuống mặt đất thì lập tức lao thẳng về phía Hiên Viên Ngưng Sương, không đợi Hiên Viên Ngưng Sương kịp phản ứng, cái mỏ sắc nhọn đã ở trên mặt Hiên Viên Ngưng Sương cào ra một đường máu.
Hiên Viên Ngưng Sương chỉ cảm thấy một trận đau rát, vung tay lần nữa vung ra roi xương người trong tay: " Súc sinh!"
Roi xương người lần nữa quất vào trên người thải điểu, cho dù nó trở mình cực nhanh, nhưng vẫn bị chút tổn thương, theo nó bay lượn, rơi xuống từng giọt máu tươi.
Đông Na dường như chú ý tới tình huống bên này, lần nữa làm một thủ thế với người trong dàn nhạc, trong dàn nhạc có hai người thổi sáo lập tức cải biến tiếng địch, những đồng bọn của thải điểu dường như đã nhận ra bạn mình bị thương, liền cùng nhau bay tới yểm hộ, một dàn thất thải lông vũ lướt qua, sau đó dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Dân chúng hiếm có người nào chú ý tới biến cố bên này, chỉ cho rằng là phúc phận thâm hậu, mới có thể nhìn thấy loài vật cát tường này.
Trong đám người dần dần tản ra một loại thuyết pháp, gọi hiện tượng rầm rộ hôm nay là Bách Điểu Triều Phượng.
Nói cách khác, bởi vì nữ nhi của đương kim Hoàng đế xuất giá, cho nên bách điểu đều đến đây chúc mừng, cũng mang ý nghĩa Mộc Tịch Bắc chính là Phượng Hoàng chân chính.
"  Vĩnh Dạ công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Vĩnh Dạ công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! " Dân chúng tự phát quỳ xuống, dường như đối với tân đế đăng cơ ôm hi vọng rất lớn.
Cỗ kiệu đưa thân ngừng lại, Mộc Tịch Bắc xốc lên màn kiệu, từ trong kiệu đi ra.
Dân chúng nhịn không được lòng hiếu kỳ, nhao nhao ngẩng đầu đánh giá tuyệt sắc kinh thành trong truyền thuyết này.
" Trời phù hộ Tây La ta, Tây La tất nhiên sẽ trường thịnh không suy! " Mộc Tịch Bắc mượn cơ hội này mở miệng, xem như làm cho dân chúng  tin tưởng Mộc Chính Đức nhiều hơn một ít!
" Vĩnh Dạ công chúa thiên tuế! Thái tử thiên tuế! " Trong đám người dần dần phát ra tiếng hô hào liên tiếp.
Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu với mọi người, rồi lần nữa về tới trong kiệu, đội ngũ đưa thân tiếp tục tiến lên.
Hiên Viên Ngưng Sương lấy tay lau vết máu trên mặt, rồi chùi lên mặt nam nhân sau lưng, sau đó một roi quất tới: " Đám phế vật các ngươi! Vậy mà để cho bản công chúa bị thương! "
" Thuộc hạ đáng chết!"
" Hay cho một cái trường thịnh không suy! Bản cung ngược lại muốn xem xem, Tây La các ngươi có thể trường thịnh bao lâu! " Trong mắt Hiên Viên Ngưng Sương lóe lên một tia độc ác.
Ân Cửu Dạ đoán không sai, Hiên Viên Ngưng Sương xác thực sẽ không để cho buổi hôn lễ này được thuận gió, nhưng vì có thân phận là công chúa Nam Kiều, nên nàng ta cũng không dám trắng trợn làm chuyện quá phận, bởi vì một khi bị bắt lại nhược điểm, sợ là sẽ khó chối bỏ tội lỗi.
Cho nên, Ân Cửu Dạ lường trước, nàng ta áp dụng nhất định là phương thức không lưu dấu vết mà lại đơn giản ngay thẳng, mà bên cạnh Hiên Viên Ngưng Sương có một cao thủ có thể ngự thú, so với Chu Hưng ngày trước còn tinh thông hơn rất nhiều.
Chỉ là nếu bàn về những bí thuật này, suy cho cùng vẫn phải quy tội Đông Du, Đông Du mới là nơi đầu tiên lưu truyền những vu thuật cùng bí thuật này, thậm chí còn bắt nguồn từ lâu đời, theo dòng chảy lịch sử, cho dù người này trộm được mấy phần chân truyền, nhưng so với thánh nữ Đông Du tiếp xúc qua hệ thống hoàn chỉnh cùng tinh túy nhất mà nói, thật sự vẫn còn chênh lệch rất xa.
Hiên Viên Ngưng Sương vốn muốn triệu hoán một đàn dơi đến đây, dơi được coi là loài không rõ, lại thường xuyên xuất hiện ban đêm, hôm nay công chúa đại hôn, một mảnh đỏ tươi, vậy mà  lại xuất hiện một đàn dơi kết thành quần, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cảm thấy hôn sự của công chúa là bị trời phạt.
Chỉ là Hiên Viên Ngưng Sương thật không ngờ, một màn trò hay còn chưa được xem, ngược lại mặt mình còn bị thương! Mới đến cũng bị người ta cho cái ra oai phủ đầu, cục nghẹn này nàng vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi!
Đội ngũ bình tĩnh lại, tiếp tục chạy thêm một hồi lâu, rốt cục cũng tới phủ thái tử, giờ phút này trước cửa phủ thái tử đã đông như trẩy hội, tụ tập đều là chút quan to hiển quý, danh môn vọng tộc.
" Tới rồi, tới rồi! " Chúng tân khách cũng vạn phần chờ mong nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mộc Tịch Bắc cảm nhận được cỗ kiệu vững vàng hạ xuống đất, sau đó màn kiệu bị người xốc lên, tiến vào một bàn tay thon dài hữu lực.
Mộc Tịch Bắc đem tay khoác lên tay nam nhân, chậm rãi đi xuống cỗ kiệu.
Tân khách truyền đến một trận tiếng khen.
Dưới sự chen chúc của mọi người, hai người cùng nhau đi vào chính điện phủ thái tử.
Toàn bộ phủ thái tử xa hoa vô cùng, trang trí màu đỏ rợp trời, màu vàng cùng màu đỏ giao thoa, tạo thành một loại vô cùng xa hoa.
Các tân khách nhao nhao tặng hạ lễ, quản gia thì vội vàng ghi lại danh sách.
Đợi đến khi tân khách đều đã ngồi xuống, hai người đứng ở tiền đường, một bên có người chủ trì chuẩn bị bắt đầu tuyên bố quỳ lạy.
Chỉ là, trên cao đường chỉ có một chữ Hỉ to lớn, đốt nến đỏ, hai bên chỗ ngồi lại rỗng tuếch, Ân Cửu Dạ không có cha mẹ, cho nên hai chỗ ngồi này cũng chỉ có thể bỏ trống, lại nhìn trên mặt Ân Cửu Dạ tràn đầy tươi cười vui mừng, khiến cho người ta nhìn thấy mà lòng chua xót.
Hai người được một dây hoa màu đỏ nối liền với nhau, đứng trước hai cái ghế trống rỗng, bắt đầu chuẩn bị bái đường thành thân.
Hiên Viên Ngưng Sương lại xuất hiện trước cửa phủ thái tử, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong, nói với người đứng phía sau: " Người đâu!"
" Đã chuẩn bị xong. " Nam nhân cung kính mở miệng.
" Đi thôi. " Hiên Viên Ngưng Sương lạnh lùng nói.
Hai vợ chồng quần áo rách nát nát bị nam nhân mang ra ngoài, nam nhân âm nhu mở miệng nói: " Biết nên làm thế nào sao?"
" Tiểu nhân hiểu ạ. " Đôi nam nữ trung niên này liền đi ra ngoài.
Trên tay nam nhân chống một cây gậy gỗ thô, một tay cầm cái chén bể, nhìn vô cùng chật vật, nữ nhân kia đi trên đường thì khập khiễng, khuôn mặt vàng vọt, mái tóc dơ dáy bẩn thỉu.
Mà đi ra theo sau là một tráng hán, đi theo bên cạnh hai người: " Hai vị lão nhân gia, các ngươi chậm một chút, đừng nóng vội, tòa nhà này ở ngay tại đây, không chạy được đâu."
Phương hướng mấy người tiến lên chính là phủ thái tử.
" Người nào! " Thị vệ trước cửa phủ thái tử trên dưới đánh giá hai người một phen, ngăn mấy người ở ngoài cửa.
" Chúng ta muốn vào... đi vào....Tìm người. " Nam nhân có chút lo lắng mở miệng, lời nói ra cũng không được lưu loát.
" Tìm người? Hôm nay là đại hôn của Thái tử, các ngươi ngày khác quay lại đi, nếu như muốn ăn xin, thỏi bạc này các ngươi cầm đi. " Thị vệ ném một thỏi bạc vào trong cái chén bể kia.
Tráng hán kia đột nhiên đẩy thị vệ kia, lực đạo lớn đến thần kỳ, thị vệ lảo đảo một cái, té ngã trên đất, người xung quanh nhìn thấy, vội vàng chạy tới xem tình huống.
" Có chuyện gì xảy ra vậy! " Một tên thị vệ khác mở miệng hỏi.
Thị vệ ngã sấp xuống ôm ngực, chỉ vào mấy người nói: " Mấy người này nói muốn tìm người, ta thấy bọn họ là muốn xin cơm, nên cho bọn họ một thỏi bạc, không ngờ người này lại đẩy ta ngã xuống mặt đất!"
" Các ngươi cầm một thỏi bạc đuổi ai đây! Chúng ta đã nói là tìm người, chúng ta không phải xin cơm! " Tráng hán kia vừa lớn giọng quát, xung quanh lập tức tụ lại không ít người.
Vốn là ngày Thái tử đại hôn, nên chung quanh đã có không ít người xem náo nhiệt, vừa quát như vậy, người tụ lại càng ngày càng nhiều.
" Hôm nay Thái tử điện hạ đại hôn, các ngươi lập tức rời đi đi! Nếu như có chuyện khác, ngày khác hãy tới bàn!" Mở miệng chính là Sơ Tam nghe chuyện chạy tới.
Thuộc hạ mặt quỷ của Ân Cửu Dạ, phần lớn đều ẩn núp trong bóng tối, lộ diện ngoài sáng cũng không có mấy người.
" Đây chính là cha mẹ của Thái tử điện hạ! Chẳng lẽ các ngươi nghĩ chỉ một thỏi bạc là có thể đuổi chúng ta đi rồi? " Tráng hán kia lớn tiếng, vừa mới mở miệng, liền khiến dân chúng nghị luận ầm ĩ.
Hiên Viên Ngưng Sương đứng ở sau góc tường, nhìn một màn trước mặt, Ân Cửu Dạ, ta thật ra muốn xem xem, có một đôi cha mẹ nghèo túng như vậy, ngươi là nhận, hay là không nhận?
" Cái gì, hai người này là cha mẹ của Thái tử? Đây là thật hay giả vậy?"
" Không thể nào, thái tử điện hạ tuấn mỹ như vậy, tại sao có thể có cha mẹ nghèo túng thế chứ."
" Đúng vậy... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, sao lại đột nhiên toát ra một đôi cha mẹ vậy."
Sơ Tam nhíu chặt lông mày, mở miệng nói: " Các ngươi có chứng cứ gì?"
Nam tử trung niên kia mở miệng nói: " Ta... Ta có thể nhỏ máu nhận thân!"
Lời này vừa nói ra, trong đám người lại truyền đến từng tiếng hút không khí, người này cũng dám nhỏ máu nhận thân, chẳng lẽ thật sự là cha mẹ của Thái tử?
Tráng hán kia thấy vậy mở miệng nói:" Làm sao, chẳng lẽ hắn hiện tại là Thái tử cao quý thì có thể không nhận cha mẹ ruột? Cái này có khác gì với súc sinh đâu?"
Sơ Tam nhìn về phía tráng hán ánh mắt mang theo dò xét, trực giác cho hay người này là đang châm ngòi thổi gió, lai giả bất thiện (kẻ đến là không có ý tốt).
" Lúc trước phụ mẫu của Thái tử điện hạ đã ngang nhiên vứt bỏ người, nhiều năm qua sống chết không rõ, bây giờ vì sao lại tìm tới cửa, chẳng lẽ là tham luyến quyền thế cùng địa vị của Thái tử hiện giờ? Thiên hạ này nào có chuyện tốt bực này! " Sơ Tam nghiêm nghị chất vấn.
Một bên dân chúng cũng nhao nhao gật đầu, dường như cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.
" Không phải... Không phải. Lúc trước ta sinh hạ song sinh, sợ gây họa tới người trong thôn, nên liền đem bỏ, ta biết ta đây là tội không thể tha thứ, vốn nên giết chết hài tử, nhưng mà ta làm sao xuống tay được, nên chỉ có thể lặng lẽ bỏ nó thôi. " Phụ nhân kia mở miệng giải thích.
" Sau đó nhiều năm qua, trong lòng ta vẫn luôn bất an, cho đến khi nhìn thấy Thái tử phát ra văn thư, chiêu cáo thiên hạ hắn chính là song sinh, tâm của ta liền một lần nữa sống lại, tính toán tuổi tác, đúng là con của chúng ta, hơn nữa ta từng nhờ người hỏi qua mặt mũi Thái tử, là không sai được! " Phụ nhân kia chắc chắn nói.
Sơ Tam không có lên tiếng, tráng hán kia lại nói: " Bọn họ bán sạch gia sản, lặn lội đường xa một đường chạy đến, các ngươi tại sao có thể cứ như vậy để cho bọn họ trở về! Trong thiên hạ này song sinh vốn rất ít, làm sao sẽ có nhiều trùng hợp như vậy, không bằng cứ để cho Thái tử ra đây nhỏ máu nhận thân, nếu như Thái tử cũng không phải con của hai người, như vậy chúng ta đi liền là được!"
Bên trong người chủ trì đang mở miệng hô: " Nhất bái thiên địa!"
Hai người vừa mới khom người, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia lệ khí.
Một thị vệ chạy đến bên cạnh Ân Cửu Dạ ở bên tai nhỏ giọng đem sự tình trước cửa nói qua một lần.
Ân Cửu Dạ nheo lại hai mắt, người đầy khí thế hung ác nham hiểm, ở trong ánh mắt của mọi người lạnh lùng nói: " Ta thật đúng là không biết khi nào thì có một đôi cha mẹ!"
Mộc Tịch Bắc cũng nhíu mày, nhận ra Ân Cửu Dạ cảm xúc bất ổn, tiến lên một bước kéo lại tay Ân Cửu Dạ: " Sao vậy."
Ân Cửu Dạ thả mềm ngữ khí nói: " Đi ra xem xem."
Các tân khách còn có chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc đều đi ra ngoài, liền cũng nhao nhao đứng dậy đi theo.
Sơ Tam đứng trước cửa, cùng Ân Cửu Dạ nghiêng thân mà qua.
Bởi vì hỉ phục quá dài, đi trên đường liền có chút bất tiện, trên mặt lại trùm kín khăn che mặt, nên Mộc Tịch Bắc liền kéo lên.
Ân Cửu Dạ vốn là không nhìn thấy, lúc vượt qua cánh cửa, đang muốn dặn nàng cẩn thận, vừa chuyển mặt, cả người lập tức sững sờ ở nơi đó.
Mộc Tịch Bắc nở nụ cười xinh đẹp: " Sao vậy?"
" A. " Ân Cửu Dạ đỏ tai, không nói gì, lưu luyến dời mắt.
Các tân khách phần lớn đi ở phía sau hai người, cho nên tạm thời còn chưa nhìn thấy dung mạo kinh thế kia.
Hai người đi đến trước cửa phủ thái tử, nơi này đã cực kỳ náo nhiệt, hai đôi vợ chồng quần áo rách nát đang ngồi ở trên mặt đất, thoạt nhìn rất đáng thương.
Mọi người theo ánh mắt nhìn lại, nhìn thấy trước nhất chính là Mộc Tịch Bắc một thân màu đỏ chót, tựa như yêu tinh từ viễn cổ tới, chỉ một cái chớp mắt, liền có thể làm người mất hồn.
Mọi người chỉ cảm thấy không còn một từ ngữ nào để có thể hình dung sự xinh đẹp của nàng, thậm chí cũng không còn người nào có thể đẹp hơn so với nàng nữa, màu đỏ lộng lẫy kia, thật giống như sinh mệnh đang thiêu đốt, lại như là cây anh túc, tản ra mị hoặc trí mạng.
Trong cặp mắt lương bạc kia hàm chứa ý cười, nhưng càng nhiều hơn là một loại tàn nhẫn cùng tuyệt tình khiến cho người ta xem không hiểu.
" Con của ta... Con chính là đứa con số khổ của ta a... " Phụ nhân kia hai tay run run dường như muốn bắt lấy vạt áo đỏ chót của Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ hai mắt ngăm đen, ánh mắt nhìn hai người tựa như đang nhìn người chết.
" Ngươi nói hắn là con của ngươi, ngươi có chứng cứ gì? " Mộc Tịch Bắc mở miệng, thanh âm như u lan không cốc.
" Ngươi xem mặt mũi của hắn. Cùng lão đầu nhà ta rất giống nhau a. " Phụ nhân kia dường như rất kích động.
Mọi người nhìn lại, lão đầu này mặc dù bẩn thỉu, nhưng không thể không nói, nếu như cẩn thận ăn mặc một phen, dáng dấp cũng xem như không tệ.
" À, đúng rồi, chúng ta có thể nhỏ máu nhận thân, đúng, có thể nhỏ máu nhận thân, sẽ không sai đâu! " Phụ nhân kia nhãn tình sáng lên, dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Dân chúng chung quanh nghị luận ầm ĩ, dường như cảm thấy đây chính là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề, chỉ là trong lúc chuyện đang tiến hành, ánh mắt của rất nhiều người vẫn dính chặt trên người Mộc Tịch Bắc, dời thế nào cũng dời không được.
Cảm nhận được những ánh mắt tham lam, kinh diễm, ghen tị, hâm mộ của những người này, mặt Ân Cửu Dạ càng đen hơn, Bắc Bắc là thuộc về hắn, phần mỹ lệ này vốn nên là hắn độc chiếm, nhưng bây giờ lại tự dưng tiện nghi nhiều người như vậy!
Giờ phút này Ân Cửu Dạ có một loại xúc động muốn giết người, nhìn về phía hai người ánh mắt càng hung hiểm hơn: " Đã như vậy, vậy liền nhỏ máu nghiệm thân đi!"
" Tốt tốt tốt... Nhỏ máu nhận thân. Đứa con số khổ của ta a... Nhiều năm như vậy, mẹ đều không được một đêm an giấc. " Phụ nhân kia lẩm bẩm nói.
Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn bà ta một cái, môi mỏng hé mở: " Nếu như ngươi không phải là cha mẹ ta..."
Phụ nhân kia vội vàng nói tiếp: " Nếu như ngươi không phải con của chúng ta, chúng ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt không dám trèo cao Thái tử điện hạ đâu..."
Ân Cửu Dạ gợi lên một ý cười tàn nhẫn, không nói gì.
Rất nhanh, liền có người bưng lên một chậu nước trong, phụ nhân kia dẫn đầu cắn rách ngón tay, nhỏ vào trong chậu một giọt máu tươi.
Sau đó, ánh mắt của mọi người liền rơi vào trên người Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ không biết từ chỗ nào xuất ra một cây chủy thủ, vung tay áo hất lên, không đợi mọi người thấy rõ động tác của hắn, một giọt máu đỏ thắm đã rơi vào trong chậu.
Trước mắt bao người, hai giọt máu dần dần tới gần, sau đó chậm chạp dung hợp lại cùng nhau.
Mọi người nhịn không được thốt lên: " Chẳng lẽ Thái tử điện hạ thật sự là con của hai người này?"
" Trời ạ. Tại sao có thể như vậy!"
" Đúng vậy a đúng vậy a, cũng không biết Thái tử điện hạ sẽ làm sao?"
Trong mắt tráng hán kia lóe lên một ý cười đạt được, Hiên Viên Ngưng Sương đứng ở đằng xa vẫn luôn nhìn chăm chú tình huống nơi này rốt cục cong lên khóe miệng, thần sắc không còn tàn nhẫn như trước đó.
Trên tay phụ nhân này có một loại thuốc bột đặc thù, thời điểm máu nhỏ ra dính phải thuốc bột này, liền có thể cùng giọt máu khác dung hợp thành một, cho nên mới sẽ xuất hiện một màn này.
Bây giờ nàng ngược lại muốn xem xem Ân Cửu Dạ sẽ kết thúc chuyện này như thế nào, là ở trước mặt bao nhiêu người, đuổi " cha mẹ " ruột đã nhỏ máu nhận thân này đi, hay là ở ngay trước mặt chư vị y quan viên hiển quý, dập đầu lễ bái với hai người quần áo tả tơi này.
" Con của ta a. Đứa con số khổ của ta. Mẹ rốt cuộc tìm được con rồi! Là mẹ có lỗi với con a, mẹ không nên vứt bỏ hai huynh đệ các con a! " Phụ nhân kia nghẹn ngào khóc rống, nằm trên mặt đất bò về phía Ân Cửu Dạ, bàn tay bẩn thỉu run run đưa ra ngoài.
Nam tử trung niên kia dường như cũng kích động không thôi: " Con của ta, con của ta bây giờ, vậy mà làm tới Thái tử, thật là một đứa con ngoan, không để cho cha chịu thua kém a!"
Chân nam nhân càng tốt hơn một chút, đỡ phụ nhân kia đứng dậy, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc một thân đỏ thẫm nói: " Đây chính là nàng dâu đi. Nghe nói là một công chúa. Dáng dấp thật sự là như Thiên Tiên."
Mộc Tịch Bắc nhăn đầu lông mày nhìn về phía hai người đang xích lại gần mình, nhưng phụ nhân kia lại hai mắt đẫm lệ mở miệng nói: " Con ngoan. Gọi mẹ... Gọi mẹ một tiếng đi ~"
Phụ nhân nói xong từ trong ngực móc ra một cái vòng tay chất lượng rất thô, run run rẩy rẩy đưa tới trước mặt Mộc Tịch Bắc: " Mẹ nghe nói đến hôn sự của hai con, liền vội vàng chạy tới đây, vòng tay này là tổ truyền của nhà chúng ta, mẹ biết các con chướng mắt, nhưng mà đoạn đường này, mẹ và cha con ăn xin đều không làm mất nó, con đừng ghét bỏ."
Trong lòng Mộc Tịch Bắc dâng lên một cỗ chán ghét, không phải bởi vì cái vòng tay này tính chất không tốt, mà là bởi vì lòng người dơ bẩn.
Dân chúng xung quanh có không ít người bị cảm động thậm chí rơi lệ, nhìn thấy bàn chân hai người bị chà đến ứa máu, chỉ cảm thấy vô cùng xúc động.
Ngay lúc cái vòng tay kia đưa tới trước mặt hai người, Ân Cửu Dạ lại một tay đánh nát trên mặt đất.
Vòng tay ứng thanh mà nát, phụ nhân kia cả người đều sững sờ ở nơi đó, tay run run từng chút một nhặt lên mảnh vỡ trên đất: " Ngươi... Cái này. Cái này chính là tổ tiên truyền xuống mà. Phải làm sao bây giờ..."
" Cái vòng tay này sợ là các ngươi cho nhầm người rồi. " Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, trên thế giới này luôn luôn có người lợi dụng tâm lý đồng tình cùng thiện lương của dân chúng.
" Cái gì? " Mọi người nhất thời phản ứng không kịp.
" Giọt máu vừa rồi cũng không phải là của bản điện hạ, nhưng nếu đã hòa tan với các ngươi, vậy liền chứng minh hắn mới là " con " của các ngươi. " Ân Cửu Dạ trào phúng mở miệng.
" Làm sao có thể? Vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy... Rõ ràng nhìn thấy ngươi cắt rách ngón tay. " Nam nhân trung niên kia mở miệng nói.
" Mời con của bọn họ lên đây. " Ân Cửu Dạ giễu cợt nói.
Rất nhanh, một thị vệ ôm trong ngực một con gà quấn lấy băng vải đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.