Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 45.3: Tình cảm khó hiểu (3)




Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy nếu cái này không phải do chính nàng gây nên, hắn chắc chắn sẽ lột sống người đó! Vốn cảm thấy nàng đối chính mình quá mức tàn nhẫn, muốn cho nàng nhớ thật lâu, hảo hảo yêu quý bản thân, nhưng cái nữ tử trong ngày thường cũng có thể gọi kẻ thù là mẫu thân, ở vận mệnh trước mặt, đối chính mình lại độc ác như thế. Càng không ngờ đến, hắn chưa làm cho nàng học được cách yêu quý bản thân, lại bức nàng càng quyết tuyệt thêm!
Nghĩ đến đây, không khỏi nhẹ giọng mở miệng:
" Ta nên xử lý ngươi như thế nào bây giờ. "
Cẩn thận bôi thuốc trị thương tốt nhất, dùng băng vải quấn lại, đến khi toàn bộ bắp chân đều được băng bó kỹ lưỡng, hắn mới đứng dậy.
Thêm vào trong phòng mấy cái lò sưởi, hắn liền quay người đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, nam tử cao quý kia lại vén tay áo lên, bưng bồn rượu đã nấu xong tiến đến, bàn tay thon dài hữu lực không thuần thục vặn chặt vải bông, thậm chí có vài giọt nước còn văng đến trên người nam tử, nam tử bất vi sở động, nhẹ nhàng giúp Mộc Tịch Bắc lau sạch da thịt lộ ở bên ngoài.
Mà hai tên mặt quỷ vừa mới đi ra ngoài, Sơ Nhất trêu chọc Sơ Nhị nói:
" Ngươi nói xem, chủ tử khi nào lại dịu dàng như vậy, mỗi ngày đều trưng ra cái mặt than, mười ngày nửa tháng không nói một câu, bây giờ lại khác thường như vậy, có phải biết yêu rồi không? "
Sơ Nhị lạnh lùng liếc Sơ Nhất một cái, mở miệng nói:
" Hôm nay ngươi rất may mắn."
Sơ Nhất sững sốt, trêu đùa:
" Ta vẫn luôn gặp may mắn? Chẳng lẽ bây giờ ngươi mới biết sao?"
Sơ Nhất thật thà dời ánh mắt về phía giày Sơ Nhất, Sơ Nhất cũng cúi đầu nhìn xuống, hai tay lập tức ôm chân nói:
"Oa ca ca, thật sự là gặp may mắn, trên giày vậy mà dính nhiều đất như vậy, nếu là ngày thường, phỏng chừng đôi móng giò này khó giữ được a, nếu chủ tử mà biết ta giẫm dơ phòng ngủ của hắn, chắc chắn sẽ đem ta hấp chín."
Sơ Nhị không thèm để ý tới hắn, sau khi Sơ Nhất thả chân xuống, lại tiếp tục mở miệng:
" Ngươi nói chủ tử có phải coi trọng tiểu cô nương nhà người ta hay không? Hazz, tiểu cô nương kia thật sự rất xui xẻo...."
Sơ Nhất sâu kín thở dài.
Sơ Nhị lườm hắn một cái, hắn lại nói:
" Vốn chính là như vậy mà, chủ tử vừa không dịu dàng, lại là một tên mặt than, tính khí thì nóng nảy, tính tình lại ác liệt, ngoại trừ dáng dấp tốt hơn một chút xíu, võ công lợi hại hơn một chút xíu, ở đâu bì kịp được ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, vừa dịu dàng, lại đa tình...."
Sơ Nhị một câu liền chặn lại miệng Sơ Nhất:
"Mặt nạ này còn chưa anh tuấn bằng ta!"
Khóe miệng Sơ Nhất lập tức rút trừu, cũng đúng, cho dù hắn anh tuấn tiêu sái cỡ nào, người khác cũng đâu nhìn thấy, lập tức quỳ trên mặt đất:
" A! Ông trời thật không có mắt!"
Lúc này, trong phòng tản ra mộc hương sâu kín, khiến tâm trí người ta cảm thấy an bình.
Trên giường lớn có một nữ tử sắc mặt trắng bệch đang nằm, bên cạnh giường có một nam tử hắc bào đang ngồi, khí tức cường đại trực tiếp bao phủ cả gian phòng, nhưng làm người khác thấy kinh ngạc chính là, bàn tay to của nam tử lại nắm chặt bàn chân ngọc của nữ tử ở trong tay, lặp lại công việc dùng nội lực sưởi ấm.
Sau nửa canh giờ, nam tử do dự nhìn Mộc Tịch Bắc cuộn lại thành đoàn, một tay vẫn không quên nắm thật chặt góc chăn, dường như dùng toàn bộ khí lực.
Xoay người trèo lên giường, động tác cứng ngắc ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, để nàng tựa vào lồng ngực của mình, cảm nhận được ấm áp, Mộc Tịch Bắc lại phản xạ lách mình tránh ra, trốn ở xa xa, quật cường nắm chặt chăn mền, co rụt người lại.
Ấm áp như vậy, khiến nàng cảm thấy bất an, phảng phất như nàng chỉ cần dựa vào nơi đó, lập tức quân lính tan rã, chính mình không thể tiếp tục chịu đựng mưa gió, nàng không muốn những ấm áp đó, toàn bộ đều là giả, giả! Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, như vậy mới không rơi vào kết cục vạn tiễn xuyên tâm, hai mắt bị khoét đi.
Nhìn nữ tử cố chấp cắn chặt đôi môi của mình, dáng người cong lên, quật cường lại ủy khuất, Ân Cửu Dạ bất mãn nhíu mày, lạnh lẽo cứng rắn phun ra hai chữ với cái người đang mê man:
" Lại đây."
Mộc Tịch Bắc sao biết được hắn nói cái gì, vẫn như cũ không chịu nhúc nhích, cánh tay dài của nam tử chụp tới, cố chấp kéo Mộc Tịch Bắc vào trong ngực mình, ngữ khí trở nên dịu dàng, mang theo ý vị hướng dẫn từng bước:
" Lại đây, ngoan."
Đồng thời cẩn thận gỡ cái tay nhỏ đang nắm chặt chăn mền kia ra, để nàng ôm ngang hông của mình.
Không ngờ tới là, Mộc Tịch Bắc đã quen với việc nắm chặt đồ vật khi ngủ, đôi tay bé nhỏ lại túm chặt thắt lưng gầy gò của nam tử.
Ân Cửu Dạ bị đau, nhìn nhìn nữ tử đang nép sát lại gần mình, cũng không cử động, cảm thụ được hơi thở nàng phun ra ở trước ngực, hai mắt nhắm lại, dần dần chìm vào giấc ngủ, một phòng ấm áp.
Sau khi Bạch Hàn đưa thư của Mộc Tịch Bắc vào trong tay Mộc Chính Đức, liền xoay người trở về, nhưng khi về tới trong cung lại không tìm thấy Mộc Tịch Bắc đâu cả, cẩn thận quan sát xung quanh xem có lưu lại dấu vết gì không, nhưng cũng không có manh mối gì, không thể không trở lại bên người Mộc Chính Đức, báo cáo tình huống.
" Lão gia, không thấy tiểu thư. "
Bạch Hàn quỳ trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói với Mộc Chính Đức đã một đêm không ngủ đang ngồi ở trước bàn.
Mộc Chính Đức thả bức thư trong tay xuống, không hề lên tiếng, híp mắt ngồi ở trên ghế không biết nghĩ cái gì, Bắc Bắc, con đang ở đâu?
" Là thuộc hạ thất trách, tự tiện rời khỏi tiểu thư, thuộc hạ nguyện lấy cái chết tạ tội. "
Âm thanh Bạch Hàn lạnh lùng nói.
Mộc Chính Đức khoát tay, lại mở miệng nói:
"Ngươi làm rất tốt, chủ tử hiện tại của ngươi là nó, việc ngươi cần làm chính là nghe theo mệnh lệnh."
Bạch Hàn tựa hồ hiểu được ý tứ của Mộc Chính Đức, không còn tự trách nữa, đứng dậy đứng ở một bên.
Cứ việc Mộc Chính Đức lo lắng cho an nguy của Mộc Tịch Bắc, thậm chí suy đoán Mộc Tịch Bắc mất tích có quan hệ với Hoàng đế, trời vừa sáng, liền sớm tiến cung đi gặp mặt Hoàng đế, bởi vì ông biết, nếu như Bắc Bắc của ông đã chết, nhất định Hoàng đế sẽ cho ông biết, còn nếu Bắc Bắc bị Liễu gia mang đi, vậy Liễu gia cũng sẽ dùng việc này uy hiếp ông.
Mặc kệ ra sao, chắc chắn sẽ có tin tức của Bắc Bắc, còn có chuyện mà Bắc Bắc giao phó, ông vẫn chưa làm xong.
Trên thư của Mộc Tịch Bắc nói rõ, để Mộc Chính Đức quy thuận nhất mạch Hoàng gia, tiếp đó nhân cơ hội yêu cầu chuyển Liễu Vượng từ Thiên lao đến đại lao Hình bộ, dựa theo trình tự thẩm vấn, đồng thời lấy trọng thương làm lý do, thả Triệu Loan Kính về Triệu phủ, loại bỏ khỏi danh sách tuyển tú.
Thượng Thư Hình bộ có thể nói là do một tay Mộc Chính Đức đề bạt, cho nên Liễu Vượng chắc chắn không có quả ngon để ăn, bởi vì Mộc Chính Đức quy thuận Hoàng đế, hẳn Liễu Vượng và Liễu Mộng đều phải chết không thể nghi ngờ, nhưng vì muốn thâu tóm thế lực Liễu gia, cùng với việc bình ổn tình thế nghiêm trọng, chắc chắn Hoàng đế sẽ dời lại thời gian thẩm vấn, không lập tức hạ lệnh, mà An Nguyệt Hằng bởi vì Liễu gia thành sự không có mà bại sự có thừa, đối với hao tổn của Liễu gia sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Mộc Chính Đức cùng Hoàng đế đạt chung nhận thức, sau khi trải qua thăm dò lẫn nhau, Mộc Chính Đức mới phát giác Mộc Tịch Bắc thật sự biến mất, ngay cả Hoàng đế cùng chỗ Liễu Tri Viên cũng không có nửa điểm tin tức, điều này khiến lòng Mộc Chính Đức bắt đầu lo sợ bất an.
Thời điểm Ân Cửu Dạ tỉnh lại, đã là ban đêm, nhìn nữ tử trong ngực, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, hắn vậy mà ngủ cả ngày, bắt đầu từ lúc trời tờ mờ sáng, vậy mà ngủ một mạch đến lúc mặt trăng treo cao, một giấc không mộng, một giấc ngủ ngon.
Bắt đầu từ lần đầu tiên hắn giết người, hắn đã không còn giấc ngủ ngon nữa, không ai biết, mỗi một lần hai mắt nhắm lại, xuất hiện ở trong đầu đều là màu đỏ máu vô tận, khắp mặt đất đều là chân tay bị cụt, thi thể chồng chất như núi, cho dù chỉ ngẫu nhiên chợp mắt, thường thường cũng sẽ bị ác mộng làm bừng tỉnh, rốt cuộc khó mà đi vào giấc ngủ, cho nên năm tháng lâu dài, bên trong tròng mắt hắn xuất hiện tơ máu, thậm chí còn mang theo chút đỏ sậm.
Mười tám năm qua, lần đầu tiên hắn cảm thấy những chém giết, rét lạnh, huyết tinh có thể cách hắn xa xôi như vậy, khiến cho hắn không còn phải đối mặt với màu máu vô tận kia nửa, hai mắt nam tử mang theo mê mang, ngơ ngác nhìn nữ tử trong ngực, bàn tay to ôm chặt eo nữ tử.
Có lẽ nhờ Ân Cửu Dạ dốc lòng chiếu cố, Mộc Tịch Bắc cũng không bị phát sốt, hơn nữa toàn thân đã dần dần có nhiệt khí, điều này làm hắn rất vui vẻ.
Cánh tay dài tự nhiên ôm thân thể mềm mại, hắn lại sinh ra một loại ảo giác, nếu cả đời này nàng đều ở bên cạnh hắn thì thật tốt, hắn nguyện ý cả đời cùng nàng ngốc ở chỗ này, không bước ra một bước, cũng nguyện ý cùng nàng đi xem thế giới bên ngoài, cho dù phải đối mặt với truy sát không ngừng, chỉ cần nàng muốn, hắn đều nguyện ý nâng đến trước mặt nàng.
" Chủ tử, thuốc đã sắc tốt."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói Sơ Nhất
Ân Cửu Dạ vén chăn lên, đứng dậy bước xuống giường, nhưng không ngờ một cái tay của Mộc Tịch Bắc lại nắm chặt y phục của hắn, không đành lòng gỡ cái tay nhỏ kia ra, nhíu nhíu chân mày, liền cởi ngoại bào ra, thân thể cường tráng loã lồ đi mở cửa.
Không tiếng động tiếp nhận chén thuốc, Sơ Nhất thấy bộ dạng này của chủ tử nhà mình, rất tò mò muốn nhìn vào trong, cửa lại "Rầm!" một tiếng đóng lại, suýt nữa kẹp luôn chóp mũi trên mặt nạ của hắn.
Sờ sờ mũi, Sơ Nhất lắc mình mấy cái liền chạy ra ngoài, khoác vai Sơ Nhị nói:
" Ngươi nói chủ tử có phải đã muốn bắt cô nương kia rồi không?"
Sơ Nhị gạt bàn tay trên vai xuống dưới, Sơ Nhất lại sáp vào, Sơ Nhị cũng không tức giận, rất kiên nhẫn hất tiếp, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Sơ Nhất thất bại mà chấm dứt...
Ân Cửu Dạ nhìn chính mình, tiện tay cầm lấy một kiện trường bào màu tím từ trên bình phong, hai ba lần liền mặc vào.
Làm cho Mộc Tịch Bắc dựa vào trong lồng ngực của mình, từng chút từng chút múc thìa thuốc bên trong chén đến bên miệng Mộc Tịch Bắc, nhưng Mộc Tịch Bắc lại phun ra, sắc mặt Ân Cửu Dạ đen thui, mở miệng nói:
"Không được phun ra!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.