Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 56.4: Thời gian tốt đẹp (4)




Ân Cửu Dạ không biết nên nói gì, cũng hữu mô hữu dạng học theo động tác Mộc Tịch Bắc, gắn mũi và mắt cho người tuyết, Mộc Tịch Bắc lại tìm đến hai sợi dây đỏ, một sợi gắn ở trên mặt người tuyết nhỏ, vểnh lên trên, đang tươi cười.
( hữu mô hữu dạng: là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể nói là “ra dáng”. Ở đây đại ý chỉ là phân tích có cơ sở, rất có lý.)
Một sợi khác gắn ở trên đống người tuyết của Ân Cửu Dạ, cái miệng bằng phẳng, còn hơi cong xuống dưới, thoạt nhìn cực kì nghiêm túc, vô cùng khôi hài.
Ân Cửu Dạ thấy thế lại càng sửng sốt, nhìn biểu tình khác lạ của hai người tuyết, lại nhìn Mộc Tịch Bắc, khóe miệng giương lên đường cong rõ ràng, chỉ trong chớp mắt, cả vườn nở hoa.
Mà Sơ Nhất đang bưng một mâm sủi cảo đứng cách đó không xa nhìn thấy chủ tử nhà mình đang cười, suýt nữa thì làm đổ mâm sủi cảo xuống mặt đất, một tay Thanh Từ đánh vào đầu Sơ Nhất:
" Nhìn cái gì đấy, đi đi. "
Sơ Nhất phẫn hận trừng mắt liếc Thanh Từ một cái, lại phát giác khuôn mặt được dưỡng hơn một tháng nay, cơ bản đã tốt lên rất nhiều, được làn da tuyết trắng phụ trợ, có vẻ trong suốt óng ánh, tinh khiết không nhiễm một hạt bụi, làm hắn ngu ngơ một hồi.
Thanh Từ cũng không quan tâm lướt qua:
" Tiểu thư, sủi cảo tới."
Sơ Nhất cười một tiếng, những ngày này, luôn cùng Thanh Từ tập võ, cãi nhau, vậy mà không chú ý đến, nàng ấy lại xinh đẹp như vậy.
Đúng lúc Mộc Tịch Bắc quàng áo choàng ở trên thân người tuyết, sau đó ra hiệu cho Ân Cửu Dạ cũng lấy áo choàng của mình khoác lên.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy động tác Mộc Tịch Bắc, nhíu nhíu mày, cởi áo choàng xuống, lại khoác lên người nàng, sau đó cầm lấy đôi tay nhỏ đỏ bừng nắm trong bàn tay to của mình, không ngừng xoa nắn, hai người dựa vào rất gần nhau.
" A, người tuyết."
Thanh Từ tập trung nhìn vào, hai người tuyết đáng yêu, đang dựa sát vào nhau, tròn trịa, thân hình rất mập mạp, người tuyết nhỏ đang cười, cực kỳ giống tiểu thư, trên người khoác áo choàng, người tuyết lớn mặt không biểu tình, mơ hồ có chút không vui, ngược lại rất giống Ân Cửu Dạ.
Thanh Từ nhìn nhìn áo choàng mặc ở trên người tiểu thư, trong mắt chứa thâm ý, nàng biết trước đó mình đã hiểu lầm nam tử khó hiểu này, hơn nữa bởi vì đâm hắn một kiếm, cảm thấy áy náy trong lòng, nên chuyện giữa hắn và tiểu thư luôn mắt nhắm mắt mở, điều này lại càng khiến Sơ Nhất bội phục Ân Cửu Dạ vạn phần.
Cũng rất hoài nghi lúc trước có phải ngay cả điểm ấy chủ tử cũng đã tính toán cả rồi hay không, mới cố ý chịu một kiếm kia, để sau này Thanh Từ không ra sức ngăn cản, nếu không giải quyết được nha đầu Mộc Tịch Bắc để ý, làm sao sẽ có những ngày yên bình trôi qua như vậy.
Mấy người đều bưng đĩa sủi cảo nóng hôi hổi ngồi ăn, nhìn pháo hoa sáng chói trên trời, tươi cười xán lạn.
Con ngươi đen nhánh của Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, hắn rốt cục hiểu được, ngôn ngữ thiếu thốn cỡ nào, làm thế nào cũng không lý giải được cảm xúc của hắn giờ khắc này.
Mộc Tịch Bắc cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nam tử trước mặt, Ân Cửu Dạ muốn mở miệng, cố gắng hồi lâu, trên gương mặt xuất hiện hai rặng mây đỏ, một chữ cũng không phun ra được.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, chỉ cảm thấy sắc mặt đỏ ửng lại càng làm nam nhân này đẹp mắt hơn.
Chờ đợi hồi lâu, Ân Cửu Dạ rốt cục ấp a ấp úng xuất ra một câu, trúc trắc đáng yêu:
" Ờ... Ta thích ngươi."
Pháo hoa đầy trời bỗng nhiên nổ tung, kinh diễm toàn bộ đô thành, không đợi Mộc Tịch Bắc phản ứng, Ân Cửu Dạ đã kéo người vào trong ngực, khói lửa đầy trời chỉ là bối cảnh.
Mộc Tịch Bắc không nói gì, cúi đôi mắt xuống, giữ im lặng.
Mà bên kia, Sơ Nhất cùng Thanh Từ lại đang đánh nhau, đánh qua đánh lại, dần dần giơ cao nắm tuyết, đánh thành trận tuyết cầu, tiếng cười không ngừng!
Một năm này, trôi qua trong ấm áp cùng tiếng cười.
Sang năm, Mộc Tịch Bắc lại đợi hơn mười ngày, biết được năm này trên cơ bản đã coi như qua rồi, không lâu nữa, Hoàng đế sẽ bắt đầu điện tuyển, Liễu Tri Viên cũng sẽ bị lưu đày, Liễu Vượng Liễu Mộng lần lượt bị xử trảm, chắc chắn Liễu gia sẽ có hành động, mình cũng nên trở về rồi.
" Ân Cửu Dạ. "
Mộc Tịch Bắc nằm ở trên giường, cũng không nhìn người nam tử bên cạnh.
" Ừ. "
Ân Cửu Dạ lại quay sang, nhìn về phía nữ tử bên cạnh.
" Ngày mai ta phải trở về."
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ dịu dàng mở miệng, không có một tia khác thường.
Trái tim Ân Cửu Dạ bỗng nhiên thắt chặt, bàn tay to nắm thật chặt cổ tay mảnh khảnh của Mộc Tịch Bắc, một ngày này rốt cuộc đã đến rồi sao? Lại cứng ngắc phun ra hai chữ:
" Không được."
Mộc Tịch Bắc cũng nhìn về phía nam tử, cười kiên trì nói:
" Ta nhất định phải trở về, qua năm, sẽ có rất nhiều chuyện phải xử lý."
Đầu Ân Cửu Dạ dựa vào trên vai Mộc Tịch Bắc, ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt kia, qua hồi lâu, không từ bỏ lại mở miệng:
" Vậy ta đi nhìn ngươi."
Mộc Tịch Bắc nhắm hai mắt lại, ngữ khí nhẹ nhàng:
" Sau khi ra ngoài, ngươi chính là Lục hoàng tử, không nên có nhiều dây dưa với ta."
Trong không khí bắt đầu xao động nhân tố bất an, nam tử không áp chế được cảm xúc, đứng dậy nhìn thẳng Mộc Tịch Bắc, trong giọng nói khàn khàn mang theo phẫn nộ:
" Vì sao?"
Mộc Tịch Bắc cũng mở mắt ra, một đôi mắt vẫn trong suốt thấy đáy như cũ, sáng ngời đâm nhói trái tim Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ không tìm được một tia không nỡ hoặc lưu luyến trong đó, điều này làm hắn suýt nữa phát cuồng!
Quả nhiên, nữ nhân thoạt nhìn mềm mại, nhưng trái tim lại rất độc ác! Thế nhưng, nàng chỉ có thể là của hắn!
" Vì sao!"
Ân Cửu Dạ nhịn không được lại mở miệng, mang theo tức giận cùng táo bạo.
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Ân Cửu Dạ, ánh mắt ôn hòa, lại gằn từng chữ phun ra:
" Bởi vì ta sẽ không yêu ngươi."
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán... Lại nói, hôm nay ta vẫn vô cùng thấp thỏm, hôm qua ta ôm laptop ngủ thiếp đi, thật sự buồn ngủ mở mắt không ra, sau ba giờ tỉnh lại phát hiện mình còn chưa gõ xong, khởi động tinh thần tiếp tục gõ, cũng không biết sau đó đã gõ cái gì, lo lắng một ngày, không biết có thể bị mắng hay không... Hắc hắc
Có thân ái nói muốn đem Thanh Từ và Bắc Bắc làm thành một đôi, không giống như kích tình bắn ra bốn phía a ~o(n_n)o A! Thật sự là ý tưởng hay!
Đỡ trán, cuối tháng, còn có phiếu phiếu của tiểu thân ái đều giao tới đi ~ Ta sưng a chỉ thấy vé tháng, không thấy vé đánh giá ~ Chẳng lẽ không có một tờ vé tháng thì sẽ có một phiếu đánh giá ~╭(╯3╰)╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.