Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 72.2: Âm mưu binh quyền (2)




Mộc Tịch Bắc khe khẽ thở dài, Ân Cửu Dạ lại nhíu mày, mang theo vui vẻ mở miệng nói:
" Nàng lo cho ta."
Mộc Tịch Bắc không nói gì, dịu dàng nói:
" Mặc dù Hoàng đế trực tiếp giao binh quyền vào trong tay chàng, nhưng nhất định sẽ phái phó tướng cho chàng, có điều cũng may Hoàng đế không đem binh quyền phân công cho từng phó tướng, cho chàng làm quang can tư lệnh, nhưng dù vậy, chàng nhất định phải điều tra chi tiết về những người này cho rõ ràng, lợi dụng tính cách của bọn hắn cho tốt, đề phòng sẽ có người phản bội. "
" Được."
Tâm tình Ân Cửu Dạ có vẻ vô cùng tốt, khuôn mặt như yêu tinh khiến Mộc Tịch Bắc nhìn thấy suýt nữa mất tâm thần.
Nhưng Ân Cửu Dạ lại giống như cố ý, lộ ra tươi cười vui vẻ, mị hoặc chúng sinh.
Hai má Mộc Tịch Bắc hơi ửng đỏ, quay mặt qua chỗ khác, tiếp tục mở miệng nói:
" Mấy lần đầu Hàn Mộc rất có thể vì muốn lấy được sự tín nhiệm của chàng, sẽ phối hợp với chàng đánh thắng trận, mà đến lần trí mạng nhất sẽ phản bội chàng, dí chàng vào chỗ chết, trừ cái đó ra, còn phải cẩn thận An Nguyệt Hằng sẽ cố tình bày mê trận, hư hư thật thật, tất yếu phải cẩn thận."
Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc qua, ôm nàng vào trong ngực của mình, Mộc Tịch Bắc tựa ở lồng ngực mạnh mẽ hữu lực kia, cảm nhận được mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người nam tử, không có mở miệng, nhưng trong lòng thì nói, Ân Cửu Dạ, ta ham muốn tình yêu của chàng, cho nên ta nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của ta đến dung túng chàng, chỉ là, ta chỉ muốn giữ lại trái tim này cho ta.
Ân Cửu Dạ lại giống như tâm linh tương thông với nàng, rõ ràng cảm nhận được ý nghĩ của nàng, thanh âm khàn khàn mở miệng nói:
" Nàng cho rằng trái tim của nàng làm từ tảng đá sao? Không có tình cảm thì có thể vô địch thiên hạ? "
Thân thể Mộc Tịch Bắc có chút cứng ngắc, ngẩng đầu lên nhìn nam tử, nói khẽ:
" Không phải tảng đá thì là cái gì đây?"
" Một ngày nào đó ta sẽ cho nàng biết, nó không phải làm từ tảng đá. "
Ân Cửu Dạ chân thật đáng tin mở miệng.
Mộc Tịch Bắc mỉm cười:
" Được, vậy ta sẽ chờ."
Ngón trỏ Ân Cửu Dạ chỉ vào trên ngực Mộc Tịch Bắc, nhìn nàng mở miệng nói:
" Một ngày nào đó, nó sẽ vui vẻ vì ta, lo lắng vì ta, đau vì ta, chỉ có ta, giống như ta."
Mộc Tịch Bắc không nói gì, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn thẳng nam tử trước mắt, mang theo chút bất an, cứ việc nàng còn chưa yêu hắn, nhưng nàng vẫn sợ một ngày nào đó người nam nhân nói sẽ một mực bồi tiếp mình, khiến cho mình yêu hắn lại đột nhiên rời đi, nếu ngay cả hắn cũng từ bỏ, có phải mình thật sự chỉ có thể giữ trái tim này qua hết cả đời hay không.
Điều khiến cho người ta thất lạc nhất, chẳng qua là người đã từng nói sẽ một mực làm bạn nàng, nhưng cuối cùng lại chỉ còn người thân bồi ở bên người nàng, cảnh còn người mất, thoáng qua trong vô ích.
" Sau này không được cười nữa."
Ân Cửu Dạ đột nhiên mở miệng.
Mộc Tịch Bắc sững sốt, lại theo thói quen cười hỏi:
" Vì sao?"
" Không thích! "
Ân Cửu Dạ âm thanh lạnh lùng nói.
" Hả? "
Mộc Tịch Bắc có chút phản ứng không kịp.
Ân Cửu Dạ ôm nữ tử trong ngực, không vui mở miệng nói:
" Nàng luôn giả cười, càng cười ta lại càng đau lòng."
Mộc Tịch Bắc sững sờ, nàng không biết vì sao nam tử này luôn có thể nhìn thấu nàng, cũng như nàng hầu như có thể trông thấy tịch liêu phía sau hắn, điều này không khỏi khiến nàng nghĩ đến một câu, gọi là tâm linh tương thông.
" Ân Cửu Dạ, tính tình chàng thật là xấu. "
Mộc Tịch Bắc cười nói.
Ân Cửu Dạ gật gật đầu, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc:
" Đa tạ."
" Chàng thật đúng là ác liệt, lúc gặp mặt lần đầu tiên thế nhưng hung tàn như vậy, suýt nữa hù chết ta. "
Mộc Tịch Bắc ngập ngừng mở miệng.
" Hù chết ta sẽ đi xuống địa phủ bắt nàng trở lại. "
Ân Cửu Dạ có chút bất mãn mở miệng nói.
Có lẽ là ánh trăng đêm nay phá lệ nhu hòa, có lẽ là nam tử sắp sửa viễn chinh, hãm sâu trong âm mưu, có lẽ là nam nhân bướng bỉnh rốt cục đã đả động nữ tử, có lẽ cuối cùng nữ tử cũng ham muốn một phần tình yêu thật sự, bàn tay to cùng bàn tay nhỏ ở trong bóng đêm yên tĩnh, nắm chặt lấy nhau.
Ánh trăng nhu hòa, gió đêm thổi nhè nhẹ, nữ tử mềm mại dựa vào lồng ngực tráng kiện của nam tử, trong chớp mắt, đêm dài đằng đẵng.
Ân Cửu Dạ, ta không nói cho chàng biết, chàng không biết ta hi vọng nhiều như thế nào, hy vọng sẽ có một ngày, chính miệng ta có thể nói với chàng, ta yêu chàng.
Rõ ràng khát vọng được yêu, lại bởi vì sợ bị thương tổn mà cự tuyệt, ta núp ở trong mai rùa tự cho là có khôi giáp kim cương, thì có thể đao thương bất nhập, không phải sợ hãi, lại không biết, ta muốn nhất chẳng qua là một người có thể sưởi ấm trái tim của ta, hoá ra, sự dịu dàng của một người có thể khiến ngươi rơi lệ trong nháy mắt.
Một giọng nói không đúng lúc vang lên, mang theo ngả ngớn mơ hồ hàm chứa hận ý:
" Thật không ngờ Lục hoàng tử cùng Mộc Ngũ tiểu thư lại đang bí mật yêu đương."
Ánh mắt Ân Cửu Dạ lạnh lẽo, cực kỳ bất mãn vào lúc này lại có người đánh gãy ngọt ngào giữa hai người, xoay người nhìn về phía người tới.
Người vừa tới không phải người khác, chính là trưởng tử và nhị tử Lư gia, trưởng tử có vẻ ổn trọng, không có dáng dấp tuấn mỹ như Lư Dẫn Ngọc, nhưng có cảm giác ổn trọng thâm trầm, cho nên người vừa mở miệng nói chuyện dĩ nhiên chính là nhị tử Lư Dẫn Ngọc.
Lư Dẫn Ngọc nghĩ đến tam đệ mình cứ như vậy mà uổng mạng, trong lòng thật sự cực kỳ đau đớn, nhưng nhìn dáng vẻ thành thạo điêu luyện của phụ thân mình ở trên yến hội, thậm chí xem tam đệ mình như sự sỉ nhục, đoạn tuyệt quan hệ, hắn thật sự là nhìn không được, lúc này mới lôi kéo đại ca đi ra ngoài một chút.
Chỉ là không ngờ, đi đến bờ hồ lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau, tập trung nhìn kỹ, lại là Mộc Tịch Bắc cùng Lục hoàng tử, cảm thấy ngoại trừ có chút kinh ngạc ở ngoài, còn có mừng rỡ, hơn nữa tức giận việc Mộc Tịch Bắc hại chết tam đệ mình, lúc này mới nhịn không được mở miệng.
Ánh mắt tĩnh mịch của Ân Cửu Dạ dừng ở trên người Lư Dẫn Ngọc, nhưng cũng không có ý tứ buông tay ra.
Lư Dẫn Ngọc chỉ cảm thấy chấn động trong lòng, phảng phất như bị mãnh thú hồng thủy để mắt đến, quanh thân nổi lên cảm giác lạnh lẽo ẩm thấp, sự đắc ý vừa dâng lên khi bắt gian tại giường trong chớp mắt đã bị hòa tan, không khống chế được lui về sau một bước.
Trưởng tử Lư gia thấy vậy trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, không khỏi bắt đầu đánh giá một đôi bích nhân này.
Mộc Tịch Bắc thấy là hai vị công tử Lư gia, cười yếu ớt mở miệng nói:
" Hôm nay Lư Tam công tử bị xử tử, sợ là ngày này hàng năm cũng không thể tế bái đi. "
" Ngươi! "
Lư Dẫn Ngọc từ trước đến nay đều ăn nói khéo léo nhất, nhưng Mộc Tịch Bắc này thật sự là ghê tởm, thế mà lửa cháy đổ thêm dầu!
Hôm nay là ngày giỗ của tam đệ, nhưng cũng là thọ thần của Thái hậu, ai dám ở trong ngày thọ thần của Thái hậu làm lễ tế bái, thậm chí sau này bọn hắn còn phải sửa lại ngày giỗ của tam đệ, mới có thể quang minh chính đại tế bái, nhưng về phương diện khác, tam đệ chết ám muội, e rằng phụ thân sẽ không cho phép bọn hắn cùng nhau tế bái.
" A, ta thật ra lại không biết Mộc tiểu thư cùng Lục hoàng tử cấu kết ở cùng nhau, thật sự là trai tài gái sắc, hại chết người khác a! Cũng không biết nếu bệ hạ biết sẽ như thế nào nhỉ?"
Trong giọng nói của Lư Dẫn Ngọc cũng mơ hồ mang theo uy hiếp.
Đây là hoàng cung, cho dù là nhìn loạn xung quanh, cũng có thể bị xử tử, nhất là khoảng cách nơi này rất gần đại điện, lại là thọ yến của Thái hậu, hai người gặp gỡ ở chỗ này, nếu như bị người phát hiện, không thiếu được sẽ rước họa vào thân!
" Lư công tử vẫn nên quản tốt mình đi, cẩn thận họa từ miệng mà ra. "
Mộc Tịch Bắc ngữ khí nhu hòa, thậm chí không mang theo một tia uy hiếp, ánh mắt như có như không dừng ở trên người trưởng tử Lư gia, bất động thanh sắc đánh giá vị Trưởng tử Lư gia chưa từng mở miệng này.
Lời này Lư Dẫn Ngọc nghe hiểu, tự dưng dâng lên một cỗ tức giận khó hiểu, nữ nhân này, chỉ mới dăm ba câu đã lấy đi tính mạng đệ đệ mình, bây giờ lại còn lạnh nhạt uy hiếp hắn như vậy, nhưng mình sẽ không đơn giản trúng kế như vậy, phải biết rằng, lúc trước tam đệ không có phòng bị, nhất thời chủ quan, mới có thể rơi vào kết cục như thế, thế nhưng hiện giờ, bọn hắn đều rất cẩn thận.
Ánh mắt Ân Cửu Dạ giống như rắn độc, ngẫu nhiên mang theo trêu tức nhìn Lư Dẫn Ngọc kiệt lực biểu diễn, mang theo tàn nhẫn cùng đồng tình.
Lư Dẫn Ngọc đột nhiên lui lại một bước, không thể ngăn được miệng nói:
" Ngươi là ai!"
Môi mỏng của Ân Cửu Dạ nhếch một cái, cười như không cười, hồi lâu mới trầm giọng nói:
" Lục hoàng tử."
Lư Dẫn Ngọc đứng ở tại chỗ, chưa kịp phản ứng, hắn ta nói là Lục hoàng tử, lại tương đương cái gì cũng không nói cho hắn biết, bởi vì hắn ta bây giờ là Lục hoàng tử, cho nên vô luận hắn rốt cuộc là ai thì hắn cũng là Lục hoàng tử.
Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc qua, không muốn dây dưa cùng hai người này nữa, lướt qua bọn hắn trực tiếp rời đi, chỉ là trong ánh mắt mang theo thật sâu cảnh cáo.
Lư Dẫn Ngọc vẫn chưa lấy lại được tinh thần, nói với đại ca vẫn không mở miệng ở bên cạnh:
" Đại ca, chúng ta cứ như vậy quên đi à? Nữ nhân kia thế nhưng hại chết tam đệ!"
Lư Dẫn Ngọc cảm giác được ánh mắt như rắn độc của Ân Cửu Dạ tựa hồ vẫn quấn chặt ở trên cổ mình, không khỏi có chút bối rối, vội vàng mở miệng.
Trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh vẫn không mở miệng bất động thanh sắc đứng một hồi lâu, đến khi Lư Dẫn Ngọc cơ hồ muốn hỏi lại lần nữa, mới mở miệng nói:
" Sau khi trở về, đệ đi cầu hôn Mộc Tịch Bắc!"
Lư Dẫn Ngọc sững sờ, cả người tựa như choáng váng, cho rằng đại ca nhà mình đang nói đùa, có điều khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia, mới biết được là hắn đang nghiêm túc.
Vì thế, Lư Dẫn Ngọc cũng ổn định lại tinh thần cẩn thận suy nghĩ, mà Lư Dẫn Minh lại mở miệng nói:
" Lần này tam đệ xảy ra chuyện, chọc giận Thái hậu cùng Hoàng Thượng, phụ thân đưa ra thọ lễ nhất định sẽ là Xuân Lôi cổ cầm kia, Xuân Lôi có thể nói là nhất đại chí bảo của Lư gia ta, sau khi trở về, đệ bẩm báo phụ thân, thỉnh cầu tự mình đi hiến cổ cầm, sau đó thừa dịp khi phượng tâm Thái hậu đang cực kỳ vui mừng, nhân cơ hội hướng Hoàng đế cùng Thái hậu cầu hôn Mộc gia Ngũ tiểu thư. "
Lư Dẫn Ngọc cũng dần dần hiểu ra, đại ca đây là muốn xách Mộc Tịch Bắc về Lư gia, mới hảo hảo tra tấn, dù sao Mộc Tịch Bắc khó lường như thế nào, cũng chỉ là một nữ tử, đến Lư gia, ai có thể trốn khỏi hình phạt nghiêm khắc của gia chủ Lư gia, đến lúc đó mình thành phu quân của nàng ta, thì có thể hảo hảo sửa trị nàng, cho dù phủ Thừa Tướng quyền thế to lớn, cũng không thể quản được chuyện nhà của người ta, đành phải nhịn từng bước, không nói Mộc Chính Đức có thời gian hay không, cho dù có cũng không thể thường xuyên tìm tới cửa được.
Nhưng Mộc Tịch Bắc ở Lư phủ, là con dâu Lư gia, cho dù Mộc Chính Đức có ba đầu sáu tay, cuối cùng cũng có lúc ông ta không với tới được, hơn nữa Mộc Tịch Bắc vừa vào Lư gia, muốn đi ra cũng là không dễ, còn có thể nhấc lên sóng gió gì nữa? Còn không phải mình muốn sửa trị như thế nào thì sửa trị như thế à!
Lư Dẫn Ngọc biết được ý của đại ca, để cho mình đi cầu hôn là bởi vì mình có một cái miệng biết ăn nói, có thể nâng Thái hậu và Hoàng đế như lọt vào sương mù, làm cho tâm tình bọn họ tốt lên, lực cản của hôn sự này tự nhiên sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên Lư Dẫn Ngọc vẫn còn có chút cố kỵ, không khỏi mở miệng nói:
" Nhưng mà đại ca, bây giờ Mộc Chính Đức không ở đây, Hoàng Thượng sẽ đồng ý sao? Ông ta không sợ sau khi Mộc Chính Đức trở về sẽ nổi giận à!"
Ánh mắt Lư Dẫn Minh chắc chắn:
" Hoàng Thượng vừa giết một đứa con trai của Lư gia, vì sợ trong lòng Lư gia còn có bất mãn, tự nhiên là phải cho chút táo ngọt ăn mới được, lại nói Mộc Ngũ tiểu thư này chẳng qua là một thứ xuất, làm chính thê của đệ, thật sự là nâng cao nàng."
Lư Dẫn Ngọc gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến nam nhân một thân hắc bào quỷ mị kia, trong lòng run lên:
" Nếu như Lục hoàng tử cũng dự định cầu hôn Mộc Tịch Bắc thì nên làm cái gì? Hơn nữa sau này Lục hoàng tử có thể nhằm vào Lư gia hay không?"
" Cho dù Lục hoàng tử cùng nhau cầu hôn Mộc Tịch Bắc, Hoàng Thượng cũng sẽ tứ hôn cho đệ, mà không phải hắn. "
Lư Dẫn Minh mở miệng nói.
" Vì sao? Lục hoàng tử nói thế nào cũng là con trai Hoàng thượng, Hoàng Thượng thật sự sẽ tứ hôn Mộc Tịch Bắc cho đệ sao?"
Lư Dẫn Ngọc có chút không hiểu.
Trong mắt Lư Dẫn Minh lóe lên một chút thâm ý, mở miệng nói:
" Bây giờ phủ Thừa Tướng thuộc về nhất mạch Hoàng gia, Lục hoàng tử mà kết hợp cùng tiểu thư Tướng phủ, sẽ không mang đến chỗ tốt gì cho Hoàng đế cả, mà Lư gia kết hợp với tướng phủ, liền tương đương Hoàng đế gián tiếp lôi kéo được Lư gia, Hoàng đế tất nhiên sẽ vui mừng, việc này liền thành. Mà vị trí chính thê của Lục hoàng tử, sợ là Hoàng đế đã sớm tìm kiếm nhân tuyển thích hợp, muốn nhờ vào đó lôi kéo thế lực. "
Trong mắt Lư Dẫn Ngọc lóe lên một tia tinh quang, thì ra là thế, nếu như vậy, sợ là hôn sự Mộc Tịch Bắc sẽ trở thành ván đã đóng thuyền, mình cưới nàng ta vào Lư gia cũng là tình thế bắt buộc!
Lư Dẫn Ngọc dường như đang nghĩ đến ngày sau Mộc Tịch Bắc gả đến Lư gia ngoan ngoãn vâng lời, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, trong lòng không khỏi sôi trào nhiệt huyết, sùng bái nhìn đại ca của mình, đại ca luôn luôn được lòng phụ thân, từ nhỏ đến lớn bị phạt ít nhất, nhưng làm người sâu xa, rất ít khi hiển lộ ra, hắn cũng không tin, Mộc Tịch Bắc thật sự có ba đầu sáu tay, có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Lư gia.
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ một trước một sau về tới đại điện, vẫn chưa khiến cho nhiều người chú ý.
Lão thái phi thấy Mộc Tịch Bắc trở về mở miệng nói:
" Không xảy ra chuyện gì chứ? Vừa rồi ta thấy hai nhi tử Lư gia cũng đi theo ra ngoài, không thiếu được muốn làm khó ngươi. "
Mộc Tịch Bắc mỉm cười:
" Không có, chẳng qua là ngẫu nhiên gặp, nói chuyện phiếm hai câu thôi, Lư gia là gia đình quân tử, làm sao lại khó xử một nữ tử nhỏ yếu như con chứ, cô thật sự lo lắng nhiều rồi."
Lão thái phi coi như ít nhiều cũng hiểu được tính tình Mộc Tịch Bắc, khóe mắt không tự chủ được lộ ra mỉm cười, sợ là hai nhi tử Lư gia cũng không ăn được quả ngon gì.
Mộc Tịch Hàm vẫn không thích hợp, ngay cả Lão thái phi nói chuyện với nàng, nửa ngày nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, không khỏi mở miệng nói:
" Tứ tỷ tỷ đây là thế nào? Người không biết còn tưởng rằng Tứ tỷ tỷ đang xuân tâm nhộn nhạo, có phải nhìn trúng công tử nhà nào hay không."
Lão thái phi nghe xong, cũng bắt đầu chú ý, muốn nghe cách nhìn của Mộc Tịch Hàm.
Mộc Tịch Hàm nghe Mộc Tịch Bắc nói, giương mắt đối mặt với nàng, hai cặp mắt đối diện lẫn nhau, nhìn thế nào đều có chút quỷ dị.
Mộc Tịch Hàm giật mình trong lòng, nó đã nhận ra sao? Hay là nó đã biết? Vậy hắn thì sao, hắn có phải cũng biết hay không?
Mộc Tịch Hàm rõ ràng cảm nhận được sau khi Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ trở về, đã có gì đó khác biệt, giữa hai người, tựa hồ nhiều hơn cái gì đó, cái đó giống như vô luận mình muốn đến gần như thế nào, cũng không thể đến gần được.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
囧 A... Nhóm hài tử xem sách lậu vẫn là không cần nhắn lại, bằng không có người thân đưa ra nghi vấn hoặc là nghi ngờ, ta vất vả hồi phục một đống, kết quả vừa thấy, vậy mà đều không nạp tiền. Tâm ta a, thật lạnh thật lạnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.