Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 82.2: Cắn chết không thả (2)




Ngữ khí của Thái hậu đầu tiên là ôn hòa, sau đó đột ngột chuyển sang sắc bén, Đa Luân vốn đang quỳ gối bên người Thái hậu, trong lòng trong nháy mắt bắt đầu rối rắm.
Mộc Tịch Bắc chỉ là uyển chuyển mày ngài, một thân tươi đẹp đứng ở đối diện mấy người, quanh thân bao phủ ánh nắng giống như sóng nước lưu chuyển, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt trong suốt, tựa như đứa bé hồn nhiên không rành thế sự, chỉ hận không thể nhanh chóng đặt ở trong ngực hảo hảo thương yêu, sợ nàn ở trong thế giới phức tạp này bị va chạm.
Bắc Bang Tam hoàng tử mang theo hứng thú đứng ở nơi đó, nhìn một màn trước mắt, lại sinh ra tình cảm yêu thích với Mộc Tịch Bắc, hắn nghĩ, nữ tử như nàng, nhất định sẽ có rất nhiều nam tử yêu thích.
Sắc mặt của Gia chủ Lư gia từ sau khi Thái hậu hỏi ra lời nói đó, liền thay đổi liên tục, kế hoạch muốn Mộc Tịch Bắc táng thân miệng hổ xác thực không phải Đa Luân, mà là ông, ông chẳng qua là muốn mượn cơ hội Đa Luân tổ chức Công chúa yến lần này để đối phó Mộc Tịch Bắc thôi, theo ông thấy, Mộc Tịch Bắc tâm tư quỷ bí, hành vi xảo trá, ông cũng dứt khoát không chơi trò âm mưu quỷ kế gì với nàng ta nữa, mà là trực tiếp an bài hai con mãnh hổ bị bỏ đói lâu ngày.
Ông nghĩ, cho dù Mộc Tịch Bắc lại có đầu óc, con hổ này nhào tới, nàng một cái nữ tử gầy yếu cũng là bất lực, một cái miệng to đầy máu, mưu kế gì cũng sẽ vô dụng, không chờ nàng kịp phát huy, nàng cũng đã táng thân bụng hổ.
Vốn nghĩ dùng biện pháp đơn giản thực tế nhất, kết hợp thiên thời địa lợi nhân hoà, lại có Đa Luân nàng tỉ mỉ giúp đỡ an bài, tùy cơ ứng biến mượn quan hệ với Đức Dương công chúa mà dẫn dụ nàng ta đến phía trước, nhưng ai có thể ngờ được, nữ tử này vậy mà kiếm tẩu thiên phong, chiêu pháp thần kỳ, vậy mà thật sự giết chết hai con mãnh hổ kia.
(Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.)
Còn có người thị nữ của Mộc Tịch Bắc, không ngờ võ công cũng cao cường như vậy, thật sự là thất sách.
Thế nhưng bây giờ, nếu Đa Luân chỉ chứng con hổ này là mình tặng đến, sợ rằng ông sẽ thành cái đinh trong mắt của Quách La thị tộc.
Tâm tư Đa Luân xoay chuyển nhanh chóng, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, cũng đã làm xong lựa chọn, mang theo vô tội mở miệng nói:
" Hồi mẫu hậu, hai con hổ này là gia chủ Lư gia đưa đến. "
Gia chủ Lư gia nhất thời còn chưa kịp phản ứng, ông thật sự không ngờ, kỹ nữ Đa Luân này vậy mà vô tình như thế, trở mặt liền không nhận người.
Ánh mắt Đa Luân nhìn ông ta cũng mang theo cảnh cáo, dường như muốn nói, ngươi cũng không nên trách ta, chuyện này vốn là ta đang giúp ngươi, chỉ là chính ngươi ngu xuẩn, thiết kế không thành, thậm chí còn liên luỵ đến ta, nay ta cũng chỉ có thể khai ngươi ra thôi.
" Lư Hữu Vi! Ngươi thật to gan, vậy mà dám can đảm mượn tay Đa Luân mưu hại ai gia! "
Thái hậu tức giận, hai mắt muốn nứt.
Mộc Tịch Bắc cúi mắt đứng ở một bên, cũng không xen vào, chỉ lẳng lặng nghe động tĩnh trên sân, kỳ thật Đa Luân lựa chọn rất chính xác, bởi vì cho dù nàng ta không chỉ chứng Gia chủ Lư gia, cái này chỉ cần Thái hậu tra một cái, liền có thể dễ dàng tra ra, dù sao hai con hổ này, thật sự là đục lỗ cũng không dấu được, không giống vật khác, chỉ cần điều tra thêm chút, thì có thể biết được con hổ này là đến từ tay người nào rồi.
Đến lúc đó, e rằng Thái hậu thậm chí muốn quy Đa Luân cùng một loại với Lư gia, cho rằng nàng cùng Lư gia hợp tác cùng nhau đối phó chính mình, Đa Luân coi như mất nhiều hơn được, cho nên giờ này khắc này, Đa Luân chỉ có bỏ qua Gia chủ Lư gia mới có thể bảo trụ chính mình.
Gia chủ Lư gia trong nháy mắt quỳ trên mặt đất, trong mắt có chút kinh ngạc, dường như còn chưa phục hồi lại tinh thần, đây là chuyện gì xảy ra a.
Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc dần dần phiếm lạnh, nàng cũng không biết vị Gia chủ Lư gia này những năm gần đây rốt cuộc là có năng lực gì, chẳng qua tất cả đều là ỷ vào một bộ thanh danh tốt, làm người lại cẩn thận, không lưu nhược điểm, cho nên không ai dám đắc tội, lại bởi vì bộ dáng diễn xuất quân tử dối trá, chiêu mộ được không ít chi sĩ hữu thức vì đó bán mạng, đồng thời nhận không ít truy phủng của quan viên trong triều.
Dưới cái nhìn của Mộc Tịch Bắc, Lư gia căn bản không được tính là gia tộc trăm năm gì cả, nhưng sở dĩ địa vị vững chắc, chủ yếu đều dựa vào ân tình gắn bó với người lúc trước, nếu thật sự nhắc tới ở trong triều quan viên nào là phái Lư gia, vậy thật đúng là ít càng thêm ít, nhưng thật ra có không ít người bởi vì nhận qua ân huệ của Lư gia, cho nên vẫn một mực kính cẩn nghe theo.
Vì thế, một mặt có ân tình gắn bó, một mặt lại lợi dụng danh vọng tốt, Lư gia liên tiếp tiến cử quan viên vào trong triều, sống nhờ lẫn nhau, thế này mới càng ngày càng vững vàng.
Nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn muốn nói, bóp chết Lư gia, trên triều đình này cơ hồ không có bất luận quan viên phe phái nào có quan hệ biến hóa, thậm chí không ít người sẽ vì Lư gia bị hủy diệt mà vỗ tay khen hay, không vì cái gì khác, chỉ vì chính mình thiếu phần ân tình kia, nhân tình này không trả, chính là một gánh nặng, nếu thật sự bị yêu cầu làm ra chuyện gì đó tự tổn hại tiền đồ, còn không phải nôn chết.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng quét mắt Lư Dẫn Minh, vị Trưởng tử Lư gia này ngược lại còn có chút đáng xem, bất hiển sơn bất lộ thủy, sợ là một trong những người khó đối phó nhất ở Lư gia. Còn có Đa Luân, quả nhiên là cái dâm oa đãng phụ khó chơi, đến bây giờ loại dự cảm bất an của Mộc Tịch Bắc còn chưa biến mất đâu.
(Bất hiển sơn bất lộ thủy ( 不显山不露水): ý nói những người không hiển lộ tài năng.)
" Hồi Thái hậu... Vi thần...Chẳng qua là thấy Công chúa thích, thế này mới đem tặng, vi thần căn bản không biết hôm nay Thái hậu sẽ giá lâm, làm sao sẽ mưu đồ làm loạn được! "
Gia chủ Lư gia lúc mới đầu còn có chút thấp thỏm, nhưng lời này lại càng nói càng có thứ tự, đến cuối cùng, vậy mà nghĩa chính ngôn từ.
Lư Dẫn Minh suy nghĩ hồi lâu, rốt cục mở miệng:
" Hồi bẩm Thái hậu, vi thần cho rằng, muốn phán đoán Lư đại nhân thật sự có mưu đồ làm loạn với Thái hậu hay không, nhưng thật ra có thể phái người đi điều tra thời gian mà Lư đại nhân đã tặng hai con hổ này cho Đa Luân công chúa, nếu như động tác lần này sớm hơn thời gian mà Thái hậu nương nương ngài quyết định xuất hành, đã đủ để chứng minh Lư đại nhân không có tâm tư thiết kế Thái hậu. "
Không ít người bắt đầu gật đầu tán thưởng, cho rằng đây là một biện pháp rất tốt, Thái hậu cũng là đồng ý, dặn dò với tâm phúc vài câu, rồi lại dừng ánh mắt ở trên người Gia chủ Lư gia đang quỳ trên mặt đất.
Mộc Tịch Bắc cụp mắt xuống, Lư Dẫn Minh vừa mở miệng đã tự xưng là vi thần, kêu phụ thân của mình là Lư đại nhân, như vậy liền tách ra quan hệ của mình với gia chủ Lư gia, chỉ nói mình là thần tử của Thái hậu, lại không phải là con trai của Lư Hữu Vi, cứ như vậy, rất có cảm giác đại nghĩa diệt thân, vô hình làm cho Thái hậu thiếu đi vài phần thành kiến với Lư Dẫn Minh, ngược lại là có thể hảo hảo nghe lời hắn nói ra.
Sau đó lại vạch ra mấu chốt của vấn đề, cũng chính là vấn đề thời gian kém hơn, chỉ cần thời gian mà gia chủ Lư gia đưa hai con hổ cho Đa Luân sớm hơn thời gian mà Thái hậu tự mình quyết định đến, liền có thể chứng minh gia chủ Lư gia cũng không có tâm tư mưu hại Thái hậu, mà con hổ này nổi điên cũng chỉ do ngẫu nhiên.
Lư Dẫn Minh dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, hắn biết kết quả điều tra tất nhiên sẽ là phụ thân của mình đã sớm đưa hai con hổ này vào trong phủ Đa Luân công chúa, như vậy thủ bài tiếp theo của Mộc Tịch Bắc lại đánh như thế nào?
Mộc Tịch Bắc cảm nhận được ánh mắt của Lư Dẫn Minh, ngẩng đầu nhìn sang, nhàn nhạt cười một tiếng, ánh mắt Lư Dẫn Minh lại càng thêm thâm trầm.
Có điều thực đáng tiếc, đôi mắt này của Lư Dẫn Minh tuy rằng thâm trầm, nhưng so với loại người trường kỳ gần như tự bế Ân Cửu Dạ, lại không đáng chú ý.
Ân Cửu Dạ tính tình tàn nhẫn ác liệt, chính là một đứa trẻ bị người vứt bỏ, quanh năm suốt tháng tịch liêu mới có thể làm cho hắn tĩnh mịch như vậy, cũng không phải là loại công tử thế gia ra vẻ thâm trầm như Lư Dẫn Minh đã có thể sánh ngang được.
Nhìn thấy Mộc Tịch Bắc theo thói quen cười một tiếng, trong lòng Lư Dẫn Minh đột nhiên căng thẳng, phụ thân mình lần này sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Lư Dẫn Minh nhắm hai mắt lại, không nhìn Mộc Tịch Bắc nữa, nhưng trong lòng thì nói, đối phó với người như Mộc Tịch Bắc, phải luôn phá lệ cẩn thận, dù chỉ để lại một chút xíu dấu vết, bị nàng nắm vào trong tay, chính là không chết không thôi.
Cũng giống như lần này, ai có thể ngờ được Mộc Tịch Bắc chỉ vẻn vẹn dựa vào hai chữ đem tặng mà cắn phụ thân của mình ra, từ khi cung yến đến nay, bình phong của Lư gia đã không còn như dĩ vãng, mặc dù vẫn là tốt nhất, cũng đã xuất hiện thanh âm nghi ngờ.
Không lâu sau, tâm phúc Thái hậu đã trở về, điều này không khỏi làm cho Mộc Tịch Bắc bội phục năng lực của Quách La thị tộc, thời gian ngắn như thế, đã đủ để chứng minh vấn đề.
Tâm phúc kia ở bên tai Thái hậu nói cái gì đó, lông mày Thái hậu hơi nhíu lại, mắt nhìn Đa Luân, lại nhìn gia chủ Lư gia, gật gật đầu, tâm phúc kia liền thối lui đến phía sau.
" Chuyện gia chủ Lư gia tặng mãnh hổ, quả thật là trước khi ai gia làm quyết định. "
Thái hậu vừa nói, không ít người trong lòng thở dài.
Mà rất nhiều người theo thói quen nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, tỉ như An Nguyệt Hằng, tỉ như Bắc Bang Tam hoàng tử, tỉ như Lão thái phi, tỉ như Triệu Loan Kiệt Triệu Loan Kính...
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt không nói, cực kì yên tĩnh, nhưng ngữ khí Thái hậu vừa chuyển lại mở miệng.
" Nhưng ai gia nghe nói tháng này Gia chủ Lư gia qua phủ công chúa ước chừng bảy lần, bốn lần là ở đêm khuya, một lần ở chạng vạng tối, hai lần ở buổi trưa, không biết có việc này không?"
Trên trán của Gia chủ Lư gia toát ra mồ hôi lạnh, bốn lần ở đêm khuya ông đều đã xoá mất dấu chân, lần chạng vạng đó cũng cho người ta âm thầm giám thị, nhưng Quách La thị sao lại lợi hại như vậy, chẳng qua mới một đoạn thời gian ngắn ngủi cũng đã điều tra rõ ràng như vậy.
Lần này Lư Dẫn Minh cũng không biết nên giải thích như thế nào, Mộc Tịch Bắc rốt cục mở miệng nói:
" Hồi Thái hậu nương nương, theo ý kiến của thần nữ, Lư đại nhân cũng không biết hành tung của Thái hậu nương nương ngài, sợ là không thể gia hại ngài, hôm nay ngài và Đức Dương Trưởng công chúa cùng nhau xuất hiện ở đây, đúng là đột nhiên, cho nên thần nữ cho rằng, Lư đại nhân nhiều lần ra vào Phủ công chúa, việc này sợ có kỳ quặc."
Những lời này của Mộc Tịch Bắc, trong lòng không ít người lại rút trừu sững sốt, Mộc Tịch Bắc thế mà đào sẵn hố rồi chờ ngươi nhảy vào a.
Nàng đầu tiên là nói không có ai biết hành tung của Thái hậu, nhưng cuối cùng lại nói Thái hậu và Đức Dương cùng đến, gián tiếp nhắc nhở với Thái hậu, bà già ngươi hành tung thay đổi liên tục, người khác không nghe được, thế nhưng hành tung của nữ nhi ngươi lại là định sẵn, thọ yến những năm gần đây đều có trình diện, chưa từng vắng mặt.
Điều này không khỏi làm trái tim Thái hậu căng thẳng, nhớ tới buổi thọ yến trước mình tựa hồ đã giải quyết hết hai đứa con trai, nhưng sau đó Lư gia lại vẫn giả bộ như gió êm sóng lặng, điềm nhiên như không có việc gì, lần này có phải là Lư gia không kiềm chế được nữa, tùy thời trả thù hay không, mà bởi vì không biết hành trình của mình, cho nên đem ánh mắt nhắm ngay nữ nhi bảo bối của mình, Đức Dương công chúa, nghĩ đến tính cách của nữ nhi mình, Thái hậu không khỏi có chút đau đầu, sợ rằng thật sự có hổ nhào tới, nó sẽ quên chạy trốn luôn cũng nên.
Về phương diện khác, vị Gia chủ Lư gia này nhiều lần ra vào Phủ công chúa, thật sự là thiếu thỏa đáng, từ sau khi Thái hậu nói ra lời kia, ánh mắt của không ít người nhìn về phía Gia chủ Lư gia cũng đã thay đổi.
Đa Luân này là cái dâm oa đãng phụ nổi danh, nhưng Gia chủ Lư gia lại là quân tử hữu lễ, hai người làm sao lại quấn đến một chỗ chứ? Chẳng lẽ nói, ngay cả Gia chủ Lư gia cũng thành quyền thần dưới váy Đa Luân? Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người nhìn về phía Gia chủ Lư gia mang theo tia xem kỹ.
Gia chủ Lư gia xem như hiểu rõ, cứ việc Lư Dẫn Minh giúp ông giải thích hiềm nghi mình gia hại Thái hậu, nhưng Mộc Tịch Bắc nói hai ba câu, lại đem mình lâm vào nơi lưỡng nan.
Tốt, ngươi không phải nói thời gian ngươi tặng hai con hổ là trước khi Thái hậu làm ra quyết định, căn bản không thể mưu hại Thái hậu sao? Nhưng Thái hậu không được, còn có Đức Dương Trưởng công chúa đâu, đây chính là nữ nhi ruột thịt của Thái hậu a, ý tứ của Mộc Tịch Bắc muốn biểu lộ cho Thái hậu đó chính là, Gia chủ Lư gia rất có thể vì muốn báo thù cho hai đứa con trai đã chết, vì không có cách nào động thủ với mình, cho nên dự định nhằm vào Đức Dương công chúa trả thù.
Mà Mộc Tịch Bắc cuối cùng lại nói là hai người qua lại mật thiết, buộc gia chủ Lư gia làm ra lời giải thích, kỳ thật nói trắng ra là, vị Gia chủ Lư gia này năm lần bảy lượt viếng thăm đêm khuya, chỉ có hai khả năng, một loại là mưu đồ bí mật sát hại Đức Dương công chúa, một loại là Gia chủ Lư gia tư thông với Đa Luân, có tư tình.
Vô luận là loại nào, thanh danh mà Lư gia nhiều năm khổ tâm kinh doanh trong nháy mắt đã bị ngã nát, có thể nói Lư gia tổn thất nặng nề.
Mặt khác, mặc kệ là Gia chủ Lư gia lựa chọn như thế nào, đều là tội danh đủ để mất đầu, sợ là đầu nào cũng không tránh khỏi cái chết, lần này Lư Dẫn Minh không có mở miệng, chỉ nhìn phụ thân mình trong mắt mang theo tia bi thương.
Đa Luân cũng an tĩnh đứng ở một góc, giữ im lặng, lần này nàng có thể nói là bị Gia chủ Lư gia liên luỵ, vốn cảm thấy kế hoạch của Lư gia coi như chu toàn, lại không ngờ suýt nữa đã kéo mình theo, xem ra, đối phó Mộc Tịch Bắc thật đúng là phải phá lệ cẩn thận mới được.
Có điều không vội, nàng luôn có biện pháp có thể chế trụ nàng ta.
Tâm tư của Gia chủ Lư gia cũng đang nhanh chóng xoay chuyển, nếu thừa nhận sai lầm mưu hại Đức Dương Trưởng công chúa, cả gia tộc đều sẽ bị liên luỵ, nhưng nếu thừa nhận tư thông với Đa Luân, như vậy đây cũng là tội danh tư thông với công chúa, cuối cùng chính mình sợ là sẽ trở thành nam sủng trong mắt vô số người, trong lúc nhất thời, địa vị của Lư gia ngã vào đáy cốc.
" Lư Hữu Vi! Còn không mau khai thật ra, nếu không ai gia nhất định không buông tha! "
Thái hậu lại nghiêm nghị quát lớn.
Gia chủ Lư gia cảm giác sâu sắc mình bị người dồn đến động chết, hai mắt khẽ đảo, giả vờ bị hôn mê bất tỉnh.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Nhã an, kiên cường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.