Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 84.1: Hãm sâu nguyên lành (1)




Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Sau khi một đám nam nữ y phục ngăn nắp chạy tới, đầu tiên là hồ nghi nhìn thoáng qua Mộc Tịch Bắc trong tay cầm chủy thủ, tiếp theo dừng ánh mắt ở trên người Đức Dương công chúa nằm trên mặt đất, nghị luận ầm ĩ.
" Đây thật sự là Đức Dương công chúa sao?"
" Làm sao lại không phải, buổi sáng lúc nhìn thấy Đức Dương công chúa chính là bộ cung trang này... Hơn nữa tỳ nữ của Đức Dương công chúa tận mắt nhìn thấy, trong tay nàng ta lại cầm chủy thủ, sao có thể giả được?"
" Vậy lá gan của nàng ta thật sự là quá lớn, Đức Dương công chúa thế nhưng là tâm can của Thái hậu, Thái hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng..."
Trong lúc nhất thời tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, mỗi người đều mang theo hoài nghi và tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía nữ tử cúi mắt đứng ở trong sân, cũng không thiếu có người chỉ trỏ, thậm chí mang theo tia khinh miệt, nhưng nữ tử kia chỉ cúi mắt cười yếu ớt, bất vi sở động.
An Nguyệt Hằng cũng trình diện ở phía sau mọi người, nhìn nhìn Đức Dương nằm trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt vẻ mặt hạnh phúc, lại nhìn Mộc Tịch Bắc cầm chủy thủ trong tay, trong mắt lóe lên vài tia hứng thú.
Kế hoạch của Đa Luân hắn cũng biết đến, nhưng hắn cũng không tham dự trong đó quá nhiều, hắn cần chẳng qua là Mộc Tịch Bắc đem những tin tức mà Thanh Từ nghe trộm được truyền cho ở Ân Cửu Sanh ở xa biên cương, hắn thật sự là xem thường tên Lục Hoàng tử đột nhiên trở về này.
Vốn tưởng rằng hắn tất nhiên là phải chết ở đó, nhưng ai ngờ sự tình lại phát triển vượt xa khỏi sức tưởng tượng của hắn, Lục hoàng tử này vậy mà đột nhiên tựa như biến thành người khác, không giống gió xuân ấm áp như trước nữa, đột nhiên biến thành thủ đoạn lôi đình, quỷ dị khó lường, trong tay tựa hồ còn có một nhóm sát thủ cực kì tinh nhuệ, nhân số không nhiều, lại đủ khiến cho lòng người run sợ.
An Nguyệt Hằng vài lần phỏng đoán, có phải lúc trước Ân Cửu Sanh giấu quá sâu hay không, tất cả ôn hòa đều chỉ là giả vờ, nếu không một người rốt cuộc phải nhận bao nhiêu kích thích, mới có thể thay đổi tác phong trước đó, điều này không khỏi làm An Nguyệt Hằng mấy lần hoài nghi có phải trước đó mình đã nhìn lầm người rồi hay không.
Cho nên sau khi thấy rõ kế hoạch của Đa Luân, An Nguyệt Hằng lại đạp một cước nữa, có điều hắn chỉ muốn nhằm vào Lục hoàng tử ở biên cương, ngược lại không muốn nhằm vào Mộc Tịch Bắc, lại không ngờ Mộc Tịch Bắc thật sự sẽ đi vào bẫy của Đa Luân, điều này không khỏi làm hắn cực kì kinh dị, ngược lại rất tò mò Đa Luân rốt cuộc làm được như thế nào.
Bắc Bang Tam hoàng tử cũng đứng quan sát ở cách đó không xa, sau khi khẽ quét mắt cảnh tượng lúc đó, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, không biết suy nghĩ cái gì.
Đa Luân từ đằng xa đi tới, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc bị vây ở trong đám người, trong mắt mang theo một ý cười thực hiện được, không có mở miệng.
" Ngươi thật sự sai người giết Đức Dương? "
Lư Dẫn Minh đi sau Đa Luân khẽ chau mày mở miệng nói.
Ý cười bên môi Đa Luân càng sâu, nói ra lời nói lại lạnh lẽo đến thấu xương:
" Nàng ta sớm đáng chết. "
Lư Dẫn Minh sững sốt, lùi lại Đa Luân mấy bước, nhìn bóng lưng yểu điệu uyển chuyển kia, trong lòng không khỏi cẩn thận hẳn lên, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, ngay cả hắn cũng từng cho rằng tình cảm giữa Đức Dương và Đa Luân là cực kỳ tốt, huống chi tuy Đa Luân không phải con ruột của Thái hậu, nhưng Thái hậu vẫn bởi vì quan hệ với Đức Dương mà đối đãi nàng ta cũng vô cùng tốt, lại cơ hồ cho nàng hưởng không hết tôn vinh, nếu không một cô công chúa mất mẹ, hành vi lại phóng đãng không thôi, hơn nữa không có mẫu tộc cường đại phù hộ, làm sao có thể an ổn sống tới hôm nay?
Gia tăng bước chân đi theo, Lư Dẫn Minh không tiếp tục mở miệng nữa, nghĩ đến phụ thân của mình hôm nay bị Thái hậu mang đi, sợ là không có đường sống, hơn nữa hai lần bại hoại thanh danh này, khiến quyền thế Lư gia nhanh chóng bị giảm bớt, nhưng trong lòng Lư Dẫn Minh khắc sâu để ý, mặc kệ về sau Lư gia thế nào, đối đãi Đa Luân hắn phải luôn phá lệ cẩn thận.
" Đây là xảy ra chuyện gì? "
Trong giọng nói Đa Luân mang theo vài phần lo lắng, dường như còn hơi thở nhẹ, nghĩ đến là bởi vì rất lo lắng mà tăng tốc chạy tới mới có thể như thế.
" Đa Luân Trưởng công chúa, chủ tử nhà chúng ta ngài ấy đã chết rồi."
Cung tỳ kia giống như tìm được người làm chủ, lập tức quỳ đến trước mặt Đa Luân.
Đa Luân nổi giận nói:
" Nói bậy bạ gì đó! Buổi sáng hôm nay rõ ràng còn gặp được Đức Dương tỷ tỷ."
Cung tỳ kia nghiêng người né ra, làm cho thi thể Đức Dương lộ ra ngoài, khóc kể nói:
" Trưởng công chúa, nô tỳ nào dám nói bậy, không tin ngài lại nhìn một cái đi."
Dứt lời, Đa Luân lập tức tăng lớn bước chân đi tới bên người thi thể Đức Dương, ngồi xổm người xuống, vẻ mặt khiếp sợ, há to miệng, tựa như nhất thời chưa lấy lại được tinh thần.
Mộc Tịch Bắc chỉ lạnh nhạt nhìn trò hay xảy ra trước mắt, xem ra lần này nàng thật đúng là trúng chiêu tử, nếu như không tìm thấy Thanh Từ, mình cho dù có biện pháp thoát thân, cũng không thể thoát được, chỉ phải cam đoan Thanh Từ bình an vô sự, chính mình mới có thể có hành động.
Thế nhưng là trước mắt, chính mình cũng không thể ngồi chờ chết, nếu không thật sự phải đi vào tử cục, tâm tư Mộc Tịch Bắc thật nhanh xoay chuyển.
Đa Luân nghẹn ngào khóc rống, hơi có cảm giác ruột gan đứt từng khúc, khiến cho người không biết chuyện thật sự cho rằng, tình cảm của Đa Luân và Đức Dương là tốt bao nhiêu, mới có thể không để ý tới hình tượng, ở trước mặt nhiều người nghẹn ngào khóc rống như vậy.
" Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Tỷ rõ ràng đã đáp ứng muội, chúng ta phải cùng chết, kiếp sau cùng nhau đi tìm Thuần ca ca... Công bằng cạnh tranh... Thế nhưng bây giờ sao tỷ lại không giữ lời hứa. Vậy mà rời muội đi trước... Tỷ tại sao có thể nói không giữ lời... "
Đa Luân khóc lóc kể lể, lời nói đứt quãng lại làm cho người không biết chuyện căn bản nghe mà không hiểu gì cả.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc lạnh lẽo, Đa Luân này mới thật sự là một con sói không quen cho ăn, người có mắt đều nhìn ra được, Thái hậu và Đức Dương vẫn luôn duy hộ (duy trì bảo hộ ) nàng, đối xử với nàng vô cùng tốt, liền giống chuyện gia chủ Lư gia vừa rồi, rõ ràng có thể liên lụy đến trên người Đa Luân, cho dù thật sự không phải Đa Luân gây nên, nàng ít nhiều cũng không thể tránh khỏi hiềm nghi, nhưng Thái hậu một chữ cũng không nhắc tới, cứ việc tức giận, cứ việc thất vọng, lại chưa từng có một chút ý tứ muốn truy cứu Đa Luân.
Bây giờ Đức Dương vừa chết, sợ là không tới mấy ngày, Đa Luân sẽ được đón trở lại bên người Thái hậu, thân phận và địa vị đều cao hơn một tầng.
Trong lòng mọi người đều tự suy đoán, ngẫu nhiên cũng có nhổ giọng nghị luận, Lão thái phi lại đi tới bên người Mộc Tịch Bắc, mặt đầy lo lắng nhìn đứa nhỏ làm cho tâm người ta tan nát này.
Mộc Tịch Bắc nâng con ngươi lên, đối diện với Lão thái phi, ngay khi chạm đến lo lắng bên trong ánh mắt không chút che giấu kia, lại hơi dời mắt đi.
Thật tình của những người này nàng thật không dám nhận, cứ việc nàng tham lam muốn chiếm lấy những ấm áp này, thế nhưng, nàng là người lưng đeo cừu hận, mà không phải chim hoàng yến muốn hưởng thụ ở trong nhà cao cửa rộng, nàng gây thù hằn quá nhiều, địch nhân muốn đánh bại lại quá mạnh, nếu sơ ý một chút, những người này đều sẽ chôn cùng nàng.
Huống chi, một khi động tâm, dùng tình, với nàng mà nói, càng là trí mạng, liền giống như lần này, cho dù nàng có thuật xoay người, nhưng vẫn chỉ có thể bị động bị đánh, một Thanh Từ là đã đủ, nàng không có tinh lực để bảo hộ nhiều người như vậy, không muốn bởi vì chính mình mà bọn họ phải mệt mỏi, cũng không muốn vì bọn họ mà mình bị mệt mỏi.
" Bắc Bắc, đừng sợ, có gì ủy khuất cứ nói cho cô biết, tự có cô làm chủ cho con, ai cũng không được khi dễ con. "
Bàn tay của Lão thái phi nắm chặt đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo của Mộc Tịch Bắc, truyền đến từng đợt độ ấm.
Mộc Tịch Bắc nhìn đôi tay ngọc được bảo dưỡng cực tốt đang nắm chặt tay nhỏ của mình kia, so với mình muốn lớn hơn một chút, cũng rất mềm mại, mang theo ấm áp, không tồn tại khiến cho Mộc Tịch Bắc an tâm, tựa như... Tựa như có nơi nương tựa.
Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Lão thái phi, rốt cục thì đối diện với cặp mắt mang theo lo lắng kia, nàng hiểu được ý tứ của Lão thái phi, chỉ cần nàng phủ nhận người này là nàng giết, Lão thái phi tất nhiên sẽ không để nàng bị ủy khuất, Mộc Tịch Bắc biết, cứ việc Lão thái phi tồn tại lâu đến như vậy, tựa hồ cũng không có chỗ gì hơn người, nhưng nếu năm đó quyền lực của bà gần như có thể vấn đỉnh hậu vị, ở trong triều này như thế nào lại không có người?
Đại khái là ý nghĩ ôm vua nào triều thần nấy, cho nên Lão thái phi mới có thể hành quân lặng lẽ, không muốn tham dự vào bên trong đấu tranh quyền lực, chỉ là bây giờ, lại vì mình thậm chí không tiếc vận dụng thế lực ẩn núp hồi lâu lần nữa, trong lòng Mộc Tịch Bắc ít nhiều cũng là động dung.
Mặc dù vị cô mẫu đến ở chung này ở trong chuyện Liễu Tri Thư thiết kế minh hôn, đã từng có ý định bỏ qua nàng, nhưng không thể không thừa nhận, bà giống như Mộc Chính Đức, mang đến cho mình ấm áp.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nói với Lão thái phi:
" Nếu Bắc Bắc bị ủy khuất, tất nhiên sẽ nói cho cô biết. "
Lão thái phi thở dài, ngay cả chính bà cũng không biết vì sao, luôn luôn nhịn không được lo lắng cho đứa bé này, cho dù đứa bé này cũng không giống như Tịch Hàm cả ngày hầu ở bên người bà, thế nhưng mỗi khi càng hiểu rõ nó hơn một chút, thì sẽ càng thích hơn một chút, thời gian dần trôi qua để ý tới nó dường như cũng không ít hơn so với Tịch Hàm, có khi, bà thậm chí sẽ nghĩ, nếu như hài tử của mình trưởng thành, có phải sẽ giống như nó hay không, thông minh lanh lợi, ăn nói khéo léo, bà nghĩ, nữ nhi của bà nhất định sẽ là công chúa xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất thế gian này.
" Không phải con làm con cũng không cần thừa nhận, phủ Thừa Tướng chúng ta mặc dù không sánh kịp Hoàng tộc, nhưng tự nhiên cũng không có đạo lý để cho người ta đi khi dễ. "
Khí độ quanh thân Lão thái phi mặc dù chưa thay đổi, nhưng Mộc Tịch Bắc lại rõ ràng nhận thấy được có gì đó không giống trước, tựa như một con rồng đang ngủ đông, rốt cục dự định tỉnh lại.
Đa Luân cũng lấy lại tinh thần, dường như thức tỉnh từ trong bi thống, cặp mắt sưng đỏ mở miệng hỏi cung tỳ kia:
" Sự tình đến cùng là chuyện gì xảy ra, Đức Dương Trưởng công chúa trước đó vẫn tốt đẹp, làm sao có thể đột nhiên biến thành bộ dáng như vậy! "
Cung tỳ kia cũng vạn phần thấp thỏm mở miệng nói:
" Là như vậy, lúc ấy sau khi Trưởng công chúa ngài trở về, chủ tử liền sai nô tỳ mời Ngũ tiểu thư đến, nói là muốn cùng nhau đi dạo, tâm sự với nàng ấy một chút, nô tỳ liền cẩn tuân chỉ thị của công chúa, mời Mộc Ngũ tiểu thư đến, sau đó hai người Công chúa và Ngũ tiểu thư liền đi ở phía trước, nô tỳ liền đi theo ở xa xa, ai ngờ..."
Ngữ khí Đa Luân đột nhiên sắc bén:
" Ai ngờ cái gì...? "
" Ai ngờ hai người cũng không biết nói cái gì, dường như có dấu hiệu cãi lộn, sau đó Mộc Ngũ tiểu thư đột nhiên rút ra một cây chuỷ thủ từ trong giày, trực tiếp... Trực tiếp. Trực tiếp cho Trưởng công chúa... Cho... "
Cung tỳ kia nói xong lời cuối cùng không ngừng run rẩy, toàn bộ thân thể đều run rẩy không ngừng... Dường như là bị kinh hãi rất lớn.
Mộc Tịch Bắc giương lên đôi môi đỏ mọng, cung tỳ này nói thật đúng là cụ thể, ngay cả chi tiết nàng từ trong giày rút ra chủy thủ cũng miêu tả ra, trong lúc vô hình liền khiến cho mọi người tin mấy phần.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, Đa Luân này vẫn cho rằng là không có sơ hở có thể tìm ra a? Chỉ là hiện tại cho dù nàng có thể vạch ra sơ hở của nàng ta, lại chỉ có thể để ở trong lòng.
Tất cả mọi người đưa ánh mắt về phía Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên, dường như đang đợi nàng mở miệng.
Mà Lão thái phi tựa hồ bởi vì vừa mới ám chỉ với Mộc Tịch Bắc, thoáng nhẹ nhàng thở ra, lời nói của bà rất rõ ràng, chỉ cần Mộc Tịch Bắc không thừa nhận, bà tất nhiên sẽ không để cho người ta mang nó đi.
" Mộc Ngũ tiểu thư, không biết ngươi có lời gì muốn nói? "
Vẻ mặt Đa Luân bi phẫn nhìn Mộc Tịch Bắc, trái tim nhưng cũng treo lên, nàng thật sợ mình phán đoán sai lầm, Mộc Tịch Bắc cũng không thật sự để ý Thanh Từ, tiện đà tìm ra nhược điểm gì đó, cắn ngược lại mình một ngụm.
Mấy lần giao thủ, Đa Luân cũng coi như thấy rõ, Mộc Tịch Bắc chỉ cần không chân chính sa lưới, là tuyệt đối không thể khinh thường, bởi vì nàng thường thường sẽ ở thời điểm ngươi cho rằng đã thành công, cho ngươi một đòn cảnh cáo, khiến kế hoạch ngươi tính toán thất bại trong gang tấc, thậm chí là lôi chính mình đi vào.
Trái tim Lư Dẫn Minh lại càng treo hơn, hắn từ đầu tới cuối sẽ không tin tưởng, nữ tử giống như Mộc Tịch Bắc sẽ không thể vì một tỳ nữ ở chung mà cam nguyện rơi vào bẫy, nói ra sợ là ngay cả chính bản thân Đa Luân cũng không tin.
Quả thật, Đa Luân cũng không tin người như Mộc Tịch Bắc thật sự sẽ vì một tỳ nữ mà cam chịu, nhưng nàng tin tưởng ánh mắt của bản thân, cũng tin tưởng trực giác của mình, trực giác của nàng nói với nàng quan hệ của hai người này sẽ không đơn giản như vậy, cho nên mới điên cuồng thiết hạ cái bẫy này.
" Không có gì có thể nói. "
Mộc Tịch Bắc nhìn bộ dạng lo lắng đề phòng của mấy người, không khỏi cảm thấy buồn cười, quả thật, Thanh Từ chính là uy hiếp của nàng, nàng chưa từng phủ nhận, không thể bảo vệ tốt Thanh Từ, để Thanh Từ trúng kế, là chính nàng thất sách, nàng cho tới bây giờ đều biết làm sai sự tình, luôn phải gánh chịu đại giới, đại giới này nàng chịu được, nhưng đây cũng không có nghĩa là mình sẽ từ bỏ ý đồ!
Mọi người nghe lời nói của Mộc Tịch Bắc thì phản ứng khác nhau, Đa Luân và Lư Dẫn Minh đều hạ xuống trái tim đang treo lên, Lão thái phi thì lại khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, dựa vào thông minh của nó, không có khả năng nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của mình a?
Đa Luân vì xác nhận lại mở miệng:
" Ngươi thừa nhận Đức Dương là ngươi giết chết! "
Mộc Tịch Bắc trào phúng nhìn Đa Luân, gật đầu thừa nhận, ngữ khí không có một gợn sóng:
" Phải."
An Nguyệt Hằng cũng khiếp sợ không nhỏ, Mộc Tịch Bắc cư nhiên lại thừa nhận? Theo hắn thấy, chuyện này cũng không phải không có khả năng xoay người.
Bắc Bang Tam hoàng tử thì lại cười cười, hắn ngược lại thật không biết là có bao nhiêu người ngu xuẩn đến nỗi, sau khi giết người lại không chạy, nhất định phải đứng ở chỗ này chờ cung tỳ kia dẫn hết người tới, người bắt quả tang cũng lấy được, bây giờ nữ tử này lại thản nhiên thừa nhận, rõ ràng là đang bị người quản chế.
Mộc Tịch Bắc nhìn Đa Luân cười yếu ớt, khiến trong lòng Đa Luân không tồn tại sợ hãi, liền lập tức phân phó nói:
" Nếu chứng cứ đã vô cùng xác thực, lập tức áp giải nàng vào trong cung, giao cho mẫu hậu xử trí, mang cung tỳ này theo, bản cung cũng sẽ thu thập thỏa đáng, lập tức tiến cung."
Rất nhanh, liền có thị vệ của Phủ công chúa tiến lên khóa hai tay Mộc Tịch Bắc bằng xích sắt, Lão thái phi muốn ngăn cản, lại bị ánh mắt Mộc Tịch Bắc ngăn lại, rất nhanh cũng nhận ra Mộc Tịch Bắc nhất định là có nhược điểm rơi vào trong tay Đa Luân.
Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt Đa Luân, ở bên tai nàng dùng thanh âm như có như không mở miệng nói:
" Ngươi đoán, lần này là ngươi chết, hay là ta chết?"
Thân thể Đa Luân cứng đờ, ý cười trong mắt dần dần tán đi, không có từ trước đến nay khẩn trương lên, sợ lần này Mộc Tịch bắc lại có âm mưu gì đó.
Mà Mộc Tịch Hàm từ đầu đến cuối đều an tĩnh nhìn cô muội muội này, dường như không còn lo lắng như trước nữa, nàng một mặt ở trong lòng tự trách, vì sao mình sẽ thay đổi như vậy, đó chính là muội muội ruột thịt mà từ nhỏ đến lớn mình vẫn muốn bảo hộ, nhưng một mặt cũng đang kêu gào, nó không yêu Ân Cửu Sanh, lại chiếm lấy tình yêu của hắn, có phải chỉ cần nó chết đi, Lục hoàng tử sẽ quay đầu nhìn nàng một cái hay không.
Trên tay Mộc Tịch Bắc đeo xích sắt nặng nề, rơi xuống có chút đau nhức, nàng sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ, Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn Bắc Bang Tam hoàng tử, giả bộ lướt qua bên cạnh hắn, chống lại khuôn mặt cương nghị kia, rõ ràng trông thấy hứng thú trong đó.
Đôi mắt rủ xuống, lại nghiêng chân, suýt nữa ngã quỵ.
Bắc Bang Tam hoàng tử theo phản xạ đưa tay đỡ lấy nữ tử, chỉ cảm thấy hương khí nhàn nhạt mang theo ý lạnh truyền đến, cảm giác bàn tay đụng đến nữ tử dường như càng mềm mại hơn so với trong tưởng tượng, khiến trái tim hắn không tồn tại bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
Ngay khi Bắc Bang Tam hoàng tử còn chưa kịp phản ứng, Mộc Tịch Bắc đã đứng dậy lùi về sau, cúi đầu nói tiếng:
"Đa tạ."
Bắc Bang Tam hoàng tử nghiền ngẫm nhìn nữ tử trên tay mang theo xiềng xích dần đi xa, hai tay đưa ra sau, bất động thanh sắc.
Đa Luân và An Nguyệt Hằng đều đem ánh mắt dừng ở trên người hắn, tuy nhiên Bắc Bang Tam hoàng tử chỉ thản nhiên nghênh đón ánh mắt của bọn họ, khiến bọn họ không thể phát hiện ra khác thường.
Đến khi tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại một mình Bắc Bang Tam hoàng tử đứng ở tại chỗ, hắn mới đưa hai tay phía sau ra trước, nhìn đồ vật mới xuất hiện ở trong lòng bàn tay, nhíu mày, khóe miệng lộ ra một chút ý cười.
Mộc Tịch Bắc bị áp giải vào Hoàng cung, bị giam cầm ở thiên lao, bởi vì Hình bộ có thể nói là người của Mộc Chính Đức, hơn nữa việc này liên quan đến hoàng thân, Mộc Tịch Bắc tất nhiên là phải bị nhốt ở trong cung.
Thi thể Đức Dương cũng đã được chở về bên người Thái hậu, Lão thái phi lập tức trở về Tướng phủ, lập tức sai người ra roi thúc ngựa truyền tin cho Mộc Chính Đức.
Mộc Tịch Bắc bị giam trong thiên lao, vẫn là thiên lao kia, chỉ là lần trước là mình muốn đến, lần này lại không thể không đến.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên mặt đất ẩm ướt, trong tay đùa nghịch một cọng rơm, ngẫu nhiên còn có thể phát ra tiếng vang của xích sắt, cổ tay tuyết trắng ở trong thời gian rất ngắn đã bị ma sát sưng đỏ.
Mộc Tịch Bắc hơi lo lắng cho Thanh Từ, võ công Thanh Từ mặc dù không kém, nhưng không chịu nổi có người có chủ tâm thiết kế, hiện nay mình làm thỏa mãn tâm nguyện của Đa Luân, nàng hẳn sẽ không làm gì Thanh Từ, chỉ là nếu mình muốn xoay người, phía Thanh Từ nhất định phải giải quyết, nếu không chỉ cần nàng còn ở trong tay Đa Luân, thì cho dù mình có mười tám loại vũ khí, cũng không thể sử dụng được.
Lại nghĩ đến Ân Cửu Dạ ở xa biên cương, Mộc Tịch Bắc cúi mắt xuống, cũng hạ quyết tâm về sau sẽ không qua lại với hắn nữa, chẳng qua là bị Lư Dẫn Minh nhìn thấy một màn hai người ôm nhau, cuối cùng lại bị Đa Luân lợi dụng đến tận đây, thật sự là đáng hận.
Không có tình cảm, mới có thể vô địch thiên hạ, Thanh Từ là cứu rỗi nàng không thể bỏ qua, về phần người khác, coi như xong đi. Ân Cửu Dạ, xem ra chỉ có thể xin lỗi rồi, ta cảm tạ ngươi đem đến cho ta hạnh phúc và tình yêu, cho dù giờ phút này lòng ta dường như cũng đang mơ hồ đau đớn, nhưng mất đi một Thanh Từ, ta đã thống khổ đến như vậy, nếu như đến một ngày nào đó, ta yêu ngươi, ngươi lại cách ta mà đi, ta rốt cuộc phải sống tiếp như thế nào.
Mộc Tịch Bắc vùi đầu rất sâu, phải, nàng không muốn thừa nhận chính là, nàng muốn đoạn tuyệt qua lại với Ân Cửu Dạ, không chỉ bởi vì Đa Luân lợi dụng Ân Cửu Dạ làm Thanh Từ trúng kế, càng là bởi vì khi biết Thanh Từ bị bắt đi trong nháy mắt đó, tinh thần nàng tựa như sụp đổ.
Mộc Tịch Bắc biết rõ, mình xem tình cảm quá nặng, mà cái này hoàn toàn là trí mạng nhất, nếu không phải nhìn trúng, nàng làm sao có thể giả câm giả điếc vì An Nguyệt Hằng bôn ba hơn mười năm.
Cho nên, nhiều hơn, là sợ hãi, nàng sợ sau khi yêu rồi lại không thể sống quãng đời còn lại, nàng sợ sau khi ở bên nhau lại không thể sống với nhau đến già, nàng sợ tình yêu này không thuần túy, nàng sợ yêu đến cuối cùng lại biến thành hận, kỳ thật, nàng không sợ chết, lại sợ mất đi.
Nàng không biết, mình vậy mà yếu đuối đến như thế, có nhiều sợ hãi đến như vậy, nàng cũng biết, nếu như từ bỏ báo thù, nàng có lẽ có thể có được rất nhiều, tỉ như thân nhân tỉ như tình yêu, nhưng hết thảy không cho phép nàng lựa chọn, khi bước một bước vào vực sâu báo thù, nàng chưa bao giờ có ý định muốn quay đầu, cho dù đi đoạn đường này, một đường máu tươi giàn dụa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.