Ráng Chiều

Chương 11: Két sắt trống rỗng (2)




Dạ nhỏ 1 tiếng rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng lại, Huệ Lan đứng nhìn 1 lúc thật lâu về phía con gấu bông bự chảng mà hôm trước Kim Phát đã tặng nàng. Đó là món quá xin lỗi của anh chàng để xin lỗi Huệ Lan vì đã đập phá đồ đạc trong phòng nàng.
Hứa Kim Phát giải thích là vì anh ta bị căng thẳng. Căng thẳng vì ở công ty quá nhiều việc. Cũng đúng thôi, bà Duyên chết đã đành, còn kéo theo ông Hưng phải nằm viện. Rồi bà Phụng cũng nằm liệt giường suốt mươi ngày.
Là đứa biết việc nhưng lại chẳng giúp được gì nên khi Kim Phát xin lỗi, Huệ Lan đã không chấp nhặt mà không nói đến chuyện kia nữa. Có điều cũng chưa bao giờ đụng vào con gấu đó. Bước ngang qua tặng phẩm đó, Huệ Lan âm trầm đi tới ban công.
Trăng đêm nay thật đẹp! Từng chùm sáng êm dịu của nó được chị Hằng phân phát cho muôn loài, muôn vạn cỏ cây để ai nấy đang ngắm cũng sẽ cảm thấy an yên thanh tịnh. Nhưng có lẽ Hằng Nga đã quên phân phát sự êm dịu đó cho Huệ Lan, hoặc có lẽ vì những khổ ải, những đớn đau mà Huệ Lan gặp phải quá lớn, nên dù đã được Thượng đế dùng quyền năng đặc biệt nàng cũng vẫn không cảm thấy được sự an yên, thanh tịnh.
Chậm rãi đưa tay lên cần cổ của chính mình, nó đã khôi phục được màu trắng ngần vốn có của nó. Nhưng tận sâu trong tâm can của Huệ Lan, nàng vẫn nhớ như in cảm giác đau đớn đó.
Và mới lúc nãy bà An đã xông tới đòi bóp cổ Huệ Lan 1 lần nữa. Bà ấy tức giận đến mức điên cuồng khi nghe cái tin mẹ nuôi ngày mai sẽ lên phường để hoàn thành thủ tục nhận nuôi nàng.
Bà ấy điên cuông chủi rủa, thóa mạ Huệ Lan và đỉnh điểm là nhào vào tính bóp cổ của Huệ Lan. May sao khi đó chú Quang vẫn chưa có ra nhà xe nên đã lao vào cứu Huệ Lan 1 mạng.
Xoa xoa đôi bàn tay nhỏ nhắn với nhau, Huệ Lan chợt nhớ lại câu chúc mừng của Mẫn Nhi. Chúc mừng Huệ Lan đã chính thức trở thành con nuôi của bà Phụng. Chúc mừng.. thật sự đáng để chúc mừng?
Cảm giác đau đớn tủi thân đè nặng nơi lồng ngực làm nước mắt ở khóe mắt cứ chực tuôn trào. Đến trại trẻ để lấy giấy tờ hoàn tất thủ tục người con nuôi lấy giấy tờ hoặc muốn lần nữa kiểm tra xuất thân của Huệ Lan.
- Còn giấy tờ gì liên quan đến con bé Huệ Lan không?
- Lẽ nào khi nó bị bỏ ở trước trại trẻ, cha mẹ nó không bỏ kèm thứ gì để mai một nhận người sao?
- Được rồi, mai phiền anh cùng tôi lên phường để kiểm tra 1 số giấy tờ.. Đương nhiên rồi, là giấy tờ nhận con nuôi chứ có thể là giấy tờ nào khác được.
Buông ra 1 tiếng thở dài, Huệ Lan phát hiện tay mình đang run lên từng chập. Có lẽ Huệ Lan không thể tá túc ở nơi đây lâu hơn được nữa. Nhưng nàng phải đi đâu? Trở về trại trẻ và bán vé số?
1 nụ cười bất lực hiển hiện trên đôi môi của cô gái trẻ. Cảm giác sợ hãi luôn khiến Huệ Lan nghĩ đến nghề bán vé số đầu tiên. Sợ hãi.. sợ hãi đến mức quên đi mất bản thân đã bao nhiêu tuổi.
Xoay người bước tới cái ba lô mà bản thân hay đeo đến trường, Huệ Lan lấy ra 1 tờ rơi quảng cáo. Nàng lầm nhẩm đọc dòng chữ màu đỏ nổi bần bật ở giữa tờ rơi.
"Hãy cho tôi 1 cọng tóc của ban. Tôi sẽ cho bạn biết bạn đến từ vùng đất nào!"
1 chương trình thu thập AND nhằm tìm kiếm những đứa trẻ bị bắt cóc, đi lạc để trả chúng về cho cha mẹ. Nhưng Huệ Lan đâu có bị bắt cóc hay đi lạc, là nàng bị bỏ rơi kia mà. Huệ Lan đã nói vậy với nhân viên phát tờ rơi. Và được bạn ấy trả lời rằng:
- Nhưng không có ai có thể cấm bạn biết về họ.
Đúng, Huệ lan chỉ là muốn biết họ là ai mà thôi. Nàng chắc chắn sẽ không tới gần, không làm phiền cuộc sống của họ. Chắc chắn là như vậy!
(Hết chương 11)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.