- Dù rất là muốn, nhưng vì ở công ty có việc nên tôi không thể đến đây mà trông nhà cho cô Hai được. Chẳng ngờ dượng Quyền lại làm ra cái chuyện như thế này.
Người vừa lên tiếng kia là Hứa Kim Phát. Vừa nhìn thấy anh ta, Huệ Lan không kiềm được ngạc nhiên mà buột miệng hỏi.
- Kim Phát! Sao cậu biết chuyện mà tới đây? Là mẹ tôi đã gọi cho cậu hả?
- Cũng gần như vậy. Mà những lúc như thế này, sao chị không ở bên cạnh cô mà ra đây.
- Tôi suýt chút nữa chạm tay vào lưới sắt của hàng rào nên cô ấy đã ra ngoài này để nhắc nhở tôi.
Vũ Dương thay Huệ Lan trả lời. Sau đó anh hướng Kim Phát hỏi.
- Tôi nghe Huệ Lan kể, anh là người đã chở ông Quyền rời khỏi đám tang phải không? Nhưng anh không có đưa ông ấy về nhà mà cho ông ấy xuống giữa đường. Có phải không?
- Đúng vậy. Vì dượng ấy xuống xe giữa chừng và còn nói là có việc cần giải quyết nên tôi sinh nghi.
- Xuống xe giữa chừng và nói là có việc cần giải quyết nên anh sinh nghi?
Câu hỏi có ý nghi ngờ của Vũ Dương làm Hứa Kim Phát lúng túng. Anh ta xoa xoa đôi bàn tay lại với nhau.
- Thiệt ra thì lúc trên xe có chuyện này nữa. Điện thoại của dượng Quyền liên tục đổ chuông. Là chuông báo tin nhắn. Nhưng dượng Quyền lại không có ý xem tin nhắn đó là gì. Nên tôi đã nhắc dượng là: Có tin nhắn kìa. Nhưng dượng ấy đã gạt đi là: Tin nhắn của nhà mạng thôi. Sau đó tầm 10p dượng ấy đã đòi xuống xe.
- Anh cho ông ấy xuống xe ở đâu?
- Ngay chỗ Hòn Một. Cách nhà cô Hai của tôi 1 đoạn khá xa nên tôi đã có nói với dượng ấy là để tôi chở ông ấy đến nhà cô Hai đã rồi mới đi đâu thì đi. Nhưng ông ấy kiên quyết quá nên tôi đã tấp xe vào lề cho ông ấy leo xuống.
Hứa Kim Phát đưa tay lên xoa xoa 2 bên thái dương của mình, tiếp.
- Tôi gọi điện cho cô Hai nhưng cô Hai không bắt máy nên tôi gọi cho ông Quang lái xe. Sau khi biết cô Hai sẽ đưa Huệ Lan đi đến trại trẻ mồ côi không về nhà ngay được thì tôi đã gọi điện nhờ chú Hưng.
Nên khi chiều hình như thím An với 2 đứa Kim Khanh và Ngọc Minh đã đến đây để trông nhà cho cô Hai.
- Vậy chiều qua có mợ An với Kim Khanh và Ngọc Minh đến đây nữa ư?
Trả lời Huệ Lan 1 cái gật đầu, gã thanh niên hướng ánh mắt chờ đợi về phía Vũ Dương. Nhưng chàng pháp y kia lại không có phản ứng gì. Hừng đông đem những tia sáng đầu tiên của 1 ngày để sưởi ấm cho vạn vật, nhưng cũng là để báo hiêu cho vạn vật biết một ngày mới nữa đã lại bắt đầu.
Sau những bận lấy lời khai và khám nghiệm hiện trường thì bên cảnh sát cũng xong việc của mình. Ngồi trên xe, sau khi kết thúc 1 số thông tin trên sổ ghi chép Phan Kiến Văn lôi điện thoại trong túi của mình ra xem.
1 đoạn video được trích xuất từ camera an ninh đã được đưa vào điện thoại của anh chàng Đại úy. Thấy bạn đồng nghiệp của mình đang chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, Vũ Dương cũng tò mò ghé đầu vào xem.
- Là đoạn phim quay được cảnh ông Quyền đột nhập vào nhà của bà Phụng.
Vũ Dương gật đầu. Chàng pháp y không trả lời Kiến Văn vì trên màn hình điện thoại giờ đây đã xuất hiện hình ảnh ông Quyền. Khác với dự đoán của Vũ Dương là người đàn ông đó trèo rào, ông Quyền trong đoạn video đi vào nhà bằng đường cổng chính.
- Sao có thể chứ?
- Do trước đó bà An và 2 con của bà ta đã đóng cổng không kỹ.
Vừa trả lời, Phan Kiến Văn vừa đưa tay tua lại đoạn video. Đúng là trước khi ông Quyền đột nhập vào nhà bà Phụng 5p, đã có mẹ con bà An tới nhà và được bà Năm chạy ra mở cổng. Hình như lúc đó bà An đã nói với bà Năm là để bà ấy đóng cửa cho, nhưng không hiểu sao lại thành ra là không đóng luôn.
- Như cậu đã biết thì cô Nhi, người giúp việc còn lại trong nhà bị thương ở chân, nên mọi việc trong ngoài đều do 1 tay bà Năm xử lí.
- Vì thế mà bà ấy khá vội vàng.
Vũ Dương tiếp lời người đồng nghiệp của mình. Bên kia Phan Kiến Văn cũng gật đầu xác nhận. Anh chàng bấm dừng đoạn video đang phát để mở 1 đoạn video khác.
Đoạn video này là được trích xuất từ camera an ninh trong phòng khách của nhà bà Phụng. Nhưng tiếc là camera lại chĩa vào hướng bếp, nên hình ảnh thu được chẳng có giá trị mấy. Có điều nó cũng thu được hình ảnh của ông Quyền lúc ông ta đi vào trong nhà.
- Dựa vào hình ảnh của những camera an ninh thu được và dấu vân tay trên két sắt của bà Phụng thì ban đầu có thể kết luận ông Quyền là người đã gây ra vụ trộm vừa rồi.
- Vậy sao? Vũ Dương lại khẽ cau mày.
- Cậu cho tôi coi đoạn video quay được hình ảnh ông Quyền ra khỏi nhà bà Phụng đi.
- Đoạn video ông Quyền ra khỏi nhà bà Phụng hả?
Phan Kiến Văn vừa hỏi lại Vũ Dương vừa thao tác trên điện thoại. 1 đoạn phim khác hiển thị trên màn hình làm Vũ Dương phải dồn hết mọi sự tập trung lên đó.
- Ra rồi vào, vào rồi ra mà không ai hay biết. Đúng là siêu thật chớ bộ.
- Ừm.
Trịnh Vũ Dương hờ hững. Rồi bất chợt anh chàng chỉ tay lên góc trái của màn hình nơi có đồng hồ đang nhảy số đếm thời gian.
- 5h40 chiều.
Kiến Văn này, nếu tôi không nhớ sai thì lúc ông Quyền đột nhập vào nhà bà Phụng là 5h20. Với..
Tiếng chuông điện thoại của Kiến Văn làm ngắt ngang câu nói của Vũ Dương. Bên này sau khi móc điện thoại ra khỏi, chàng Đại úy đã lập tức cau mày.
- Alô!
Áp điện thoại lên tai, Phan Kiến Văn cất giọng lạnh nhạt.
- Có chuyện gì mà gọi tôi sớm thế? Hải Thảo, cô đừng quên là chúng ta đã chia tay rồi.
Không biết đầu dây bên kia nói lại thế nào, mà đôi mày của Phan Kiến Văn đã lập tức cau lại. Anh gấp gáp.
- Là Trần Trọng Quyền sao? Cô có nhầm lẫn không đó? Này, Hải Thảo..
Nhìn cái điện thoại đã bị ngắt kết nối, Phan Kiến Văn xém chút nữa thì chửi thề. May sao chữ chưa thốt ra khỏi cổ họng, thì cái điện thoại kia lại đã rung lên 1 bận.
Là 1 tin nhắn được gửi từ cô gái có tên là Hải Thảo. Thấy cậu bạn đồng nghiệp của mình cứ nhìn chăm chăm vào cái màn hình điện thoại, Vũ Dương chép miệng.
- Không cần phải trưng ra bộ mặt kinh ngạc như thế đâu. Ai mà chẳng biết cô Thảo phòng Hành chính si mê cậu. Chắc lại gửi loại hình gì gì kia nữa chớ gì.
- Nghiêm túc chút đi! Hình gì gì là hình gì? Trần Trọng Quyền.. Trần Trọng Quyền chết rồi.
(Hết chương 13)