Ráng Chiều

Chương 14: Thi thể trôi trên sông (2)




Một bên cầu Trần Phú bị cơ quan chức năng chặn lại. Nhưng không phải vì có tai nạn xảy ra ở trên cầu, mà là ở dưới cầu. Một thi thể chết trôi đã bị vướng vào chân vịt của 1 tàu đánh cá cỡ nhỏ đi từ sông ra biển.
Khuôn mặt đanh lại. Phan Kiến Văn làm viên cảnh sát địa phương phải toát mồ hôi hột. Anh ta hướng viên Đại úy của phòng Cảnh sát điều tra về Trật tự xã hội của tỉnh mà lập bập hỏi.
- Anh Văn! Có chuyện gì sao ạ? Đó là người quen của anh?
Vừa định lắc đầu nhưng rốt cuộc Phan Kiến Văn lại chép miệng nói.
- Là tình nghi của 1 vụ gần đây tôi đang theo.
- Vậy có khi nào ông ta sợ tội nên đã nhảy xuống đây tự vẫn không? Nói chớ chỗ này cũng có kha khá người chọn để kết thúc mạng sống của mình.
- Thế có người nhìn thấy nạn nhân nhảy xuống dưới đó sao?
- Không ạ!
Viên cảnh sát khu vực gãi đầu.
- Tại nói ông ta là tình nghi của 1 vụ án nên em đoán thế thôi. Chỗ này cao thì chớ, bên dưới thì lại có vô số đá ngầm. Nhảy xuống đó thì đập đầu 1 phát, rồi thì 3 ngày sau mới nổi lên được. Mà khoan đã, chỗ phát hiện thi thể có điểm gì đó không đúng. Nhưng là gì chớ?
- Là vị trí phát hiện ra thi thể!
Trả lời câu hỏi của viên cảnh sát khu vực, Vũ Dương hướng Phan Kiến Văn nói tiếp.
- Cậu cho tôi xem lời khai của chủ thuyền 1 chút được không? Có điểm này tôi vẫn chưa giải thích được.
- Được! Nhưng 1 chút nữa được không? Người nhà bà Phụng đến rồi. Tôi muốn nói chuyện với họ trước đã.
Vũ Dương gật đầu. Chàng pháp y đưa mắt nhìn về phía chiếc xe hơi sang trọng vừa mới đỗ xịch lại.
Huệ Lan bên này vừa bước ra khỏi xe, đã vội vàng cúi người đỡ bà Phụng. Người đàn bà đó đêm qua còn hùng hổ đòi đem ông Quyền băm thành trăm mảnh, thì sáng nay sau khi điện thoại báo tin của cảnh sát khu vực đã ngất lịm.
Có điều dù vậy, nhưng khi tỉnh dậy bà Phụng lại cương quyết đến hiện trường để nhìn xác đứa em rể xấu số. Chân nam đá chân chiêu, bà Phụng như 1 người không có lực phải dựa vào Huệ Lan mới có thể bước đi được.
Cùng bạn đồng nghiệp tiến đến chỗ người nhà của nạn nhân, Vũ Dương hướng bà Phụng chào hỏi.
- Chào cô Phụng, thật sự chia buồn cùng với gia đình.
- Cậu Dương à, chắc cậu lầm lẫn gì rồi vì người mới chết đó không có quan hệ bà con gì cả. Lí do để tôi cố sống cố chết đến đây cho bằng được là vì những thứ hắn đã cướp được trong két sắt của tôi. Làm ơn cho tôi nhận lại chúng đi.
Câu nói của bà Phụng không chỉ làm Vũ Dương hoặc Phan Kiến Văn, mà cả Huệ Lan cũng kinh ngạc. Quả tính là từ khi ở nhà, nhìn thấy người mẹ nuôi của mình ngất lên ngất xuống Huệ Lan đã nghĩ là bà đang xót thương cho dượng Quyền. Nhưng không ngờ sự thật lại hoàn toàn khác so với nàng tưởng tượng.
Bên kia đoạn cảm xúc bất ngờ cũng đi qua, Vũ Dương hướng ánh mắt thăm dò sang người đồng nghiệp của mình. Và không ngoài dự đoán của anh chàng, Phan Kiến Văn hoàn toàn không để ý đến những thứ kia.
Nhưng dù sao Kiến Văn cũng là trưởng phòng CSĐT của tỉnh, 1 chút bất ngờ này làm sao mà làm khó được anh chàng. Lấy lại bình tĩnh, Phan Kiến Văn nói nhỏ với 1 cấp dưới của mình. Nhưng cái lắc đầu của người kia đã lần nữa làm mặt Phan Kiến Văn xám lại. Anh hoang mang hỏi người cấp dưới kia.
- Thực sự không tìm thấy gì sao?
- Vụ việc xảy ra vào lúc nửa đêm tới sáng. Tôi nghĩ những thứ kia chắc đã có ai đó lấy đi mất rồi.
Câu trả lời bằng 1 âm lượng khá nhỏ nhưng cũng đủ để người cần nghe nhất phải nhảy dựng lên.
Bà Phụng bấu chặt cánh tay của Huệ Lan mà tru tréo.
- Thằng khốn nạn! Nếu mày đã có gan ăn trộm đồ của tao thì mày phải sống, phải hưởng thụ cho tới khi tao bắt được mày chứ? Tại sao.. tại sao mày lại tự tử? Tại sao?
Chỉ nói được tới đó thì bà Phụng lại tiếp tục ngất đi. Có điều lúc này người đỡ bà không chỉ có mình Huệ Lan. Hứa Kim Phát từ khi nào đã rẽ đám đông để chạy đến bên bà Phụng. Và với vóc dáng to lớn của 1 gã đàn ông ở tuổi 25, Hứa Kim Phát đã bế bổng bà Phụng lên. Anh chàng ra lệnh cho chú Quang đang đứng gần đó.
- Ra mở cửa cho tôi! Đã biết bà chủ dễ xúc động rồi mà chú còn để bà ấy tới đây nữa.
Lớn tiếng trách cứ người tài xế lái xe, Hứa Kim Phát cũng sẵn giọng với Huệ Lan khi thấy đang chuẩn bị đi theo mình.
- Chị ở lại làm việc với cảnh sát đi! Chỉ là nhận dạng thi thể thôi nên chắc chị làm được.
Và sau đó Hứa Kim Phát không đợi cho Huệ Lan có phản ứng, anh chàng đã nhanh nhẹn bế bà Phụng vượt qua đám đông để trơ về lại trên chiếc xe hơi. Về điểm này thì rõ ràng là Huệ Lan không thể bằng người đàn ông kia được.
Mắt thấy cô gái trẻ bị người thân bỏ lại, Vũ Dương đứng cạnh đó không khỏi thấy thương cảm. Anh tới gần Huệ Lan an ủi.
- Không việc gì phải buồn như vậy. Anh ta không chở cô về thì tôi chở. Đợi tôi 1 chút, làm xong vài chuyện với bên điều tra thì tôi sẽ cho cô quá giang về nhà.
- Về nhà?
Huệ Lan vô thức hỏi ngược lại, rồi như nhận ra sự kì cục của mình, cô gái trẻ đành chữa ngượng bằng 1 nụ cười.
- Lại khiến Đại uý Dương chê cười rồi. Nhưng quả tình ngôi biệt phủ xa hoa đó không có chỗ cho tôi đâu, nên trước sau gì tôi cũng phải rời đi thôi.
- Có cần phải bi quan như thế không..
Vũ Dương nói thêm gì đó nhưng đã bị tiếng gọi của Phan Kiến Văn ngắt ngang. Thì ra sau khi được bà Phụng "nhắc nhở", chàng trưởng phòng cảnh sát điều tra đã lệnh cho cấp dưới tìm kiếm quanh bờ sông món đồ mà ông Quyền đã trộm được từ két sắt của bà Phụng nhưng kết quả vẫn là không có gì khiến Phan Kiến Văn không khỏi đau đầu.
Sau khi chỉ đạo mọi người tiếp tục tìm kiếm thì anh chàng quay sang tìm Vũ Dương với hi vọng bạn đồng nghiệp của mình có thể cho mình chút manh mối. Có điều kết quả lại chẳng được như anh ta mong muốn.
- Thực sự là không có chút manh mối nào sao? Trịnh Vũ Dương à, cậu có biết là những món đồ trong két sắt của ba Phụng có giá trị thế nào không? Trời đất ơi! Tôi thật không muốn phải uống trà và ăn bánh với sếp lớn đâu. Giúp tôi đi mà. Không phải pháp y các cậu có biệt tài là nói chuyện với xác chết hay sao? Làm ơn đi mà!
- Thôi đi anh bạn! Tôi là pháp y. Là người từ những chứng tích trên người của nạn nhân mà phần nào phán đoán ra động cơ hay hung khí của hung thủ. Chứ tôi không phải là thầy bùa, có thể gọi hồn người chết lên nói chuyện đâu.
- Vậy có nghĩa là trên cơ thể của nạn nhân không có chứng tích gì?
- Cũng không hẳn. Tôi nhận thấy..
Phải dừng lại bởi cái khoát tay của Phan Kiến Văn, Vũ Dương hơi ngạc nhiên. Nhưng liền sau đó anh chàng đã hiểu nguyên cớ.
Chàng Trưởng phòng không e dè mà ném ánh mắt phòng bị lên người của Huệ Lan, cô gái trẻ nãy giờ vẫn đứng cạnh Vũ Dương.
- Phiền cô Lan tìm chỗ nào ngồi đợi cậu bạn tôi đi! Chắc cũng không lâu lắm đâu! Nhưng nếu cô có công việc thì tôi kiến nghị cô nên bắt xe ôm để về đi. Không nên chờ đợi những người bận rộn như cậu Dương đây đâu.
- Tôi không bận.
Huệ Lan đáp nhanh.
- Với câu chuyện đó là bí mật sao? Người ngoài không được nghe sao?
- Chuyện này..
Hết đưa mắt nhìn Huệ Lan, Phan Kiến Văn lại đưa mắt nhìn sang bạn đồng nghiệp của mình và rốt cuộc anh quyết định nói "nói thật" với Huệ Lan.
- Thực ra chuyện nay không có gì là bí mật. Nhưng giờ đây chúng tôi chuẩn bị đi xem thi thể người chết. Sẽ có chút đáng sợ! Cô biết đấy thi thể của ông Quyền bị cuốn vào chân vịt của 1 tàu đánh cá cỡ nhỏ. Nó không được nguyên vẹn..
- Vậy 2 anh không nghe những lời cậu em họ Hứa Kim Phát của tôi nói sao?
Huệ Lan ngập ngừng mở đầu câu nói.
- Tôi phải nhận dạng người chết.
Vũ Dương tặc lưỡi 1 cái rồi anh hướng mắt về phía Phan Kiến Văn. 1 kiểu trao đổi ý kiến bằng mắt.
Sau hồi lâu so trên kè dưới thì Phan Kiến Văn rốt cuộc cũng phải gật đầu. Nhưng trong lúc định ra hiệu cho Huệ Lan cùng đi theo mình.
Thì bên nọ Vũ Dương đã chìa tay về phía Huệ Lan. Cứ tưởng anh chàng đang bày ra 1 hành động tình tứ gì đó, thì trên cái môi màu bạc của anh chàng phun ra 1 câu.
- Đưa tôi số điện thoại của bạn cô, người nào mà cô tin tưởng nhất đó. Đừng suy nghĩ nhiều, cái này là để phòng khi cô chết ngất thì tôi vẫn gọi được người đến chăm sóc cô.
Gật đầu để ra hiệu với đối phương là bản thân đã hiểu. Huệ Lan nhanh nhẹn móc ra khỏi túi áo. Danh bạ của nàng không có nhiều người. Và cũng nhanh chóng thôi Huệ Lan dừng lại ở 1 cái tên.
Mẫn Nhi..
(Hết chương 14)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.