Và tiếng khóc đã không chỉ thu hút Vũ Dương, mà cả Phan Kiến Văn cũng phải quay đầu lại nhìn. Thấy đám đông vì tiếng khóc kia mà bu lại đông hơn, khiến lực lượng chốt chặn ở điểm phong tỏa phải chật vật đối phó, thì chàng Trưởng phòng chẳng còn cách nào khác là chạy nhanh tới đó để can thiệp. Nhưng trước khi đi, Phan Kiến Văn không quên thòng lại 1 câu.
- Đồng chí Vũ Dương! Tôi tin đồng chí có IQ hơn người nên chuyện nhỏ này chắc chắn không thể làm khó đồng chí được. Và phải nên nhớ nhiệm vụ chúng ta là bảo vệ đời sống của nhân dân, truy tìm và loại bỏ những thành phần xấu ra khỏi xã hội..
- Tôi biết rồi!
1 câu trả lời thể hiện sự nhượng bộ đã đạt đến mức cực đại của Trịnh Vũ Dương khiến ai đó nở nụ cười tươi như hoa. Phan Kiến Văn rời đi bỏ lại cỗ thi thể và 2 con người đang chăm chú quan sát từng xăng ti mét 1 trên phần xác thịt đã bắt đầu bốc mùi hôi thối.
- Ngâm nước 1 đêm, giờ lại bị phơi nắng thế này nên việc xuất hiện mùi là không thể tránh khỏi. Đeo thêm 1 cái khẩu trang nữa hoặc tránh ra chỗ khác 1 chút đi. Dù sao ở đây cũng không có việc của cô.
Dừng lại để trưng ra 1 nụ cười khẩy, gã bác sĩ pháp y đáng ghét đó tiếp.
- Cô Hứa Hà Huệ Lan yên tâm! Dù giờ cô không chịu nổi nữa thì tôi cũng đã công nhận cô có tinh thần thép rồi. Không cần phải ép buộc mình!
Chế nhạo người khác bằng 1 giọng cười cợt, gã đàn ông trước mặt Huệ Lan lúc này thật sự đáng ghét. Nhưng những gì anh ta nói thì không phải không đúng. Huệ Lan nàng chịu được đến lúc này thì đã gọi là có tinh thần thép.
Thật vậy! 1 cỗ thi thể trắng bệt bị ngâm nước nhiều giờ đồng hồ làm cho người ta có cảm giác ám ảnh. Nhưng kinh dị hơn chính là phần cơ thể bị kẹt trong chân vịt của tàu đánh cá: Nát bét từ bàn chân đến chỗ để biết người đó là nam hoặc nữ.
Rất may phần xương chân không có bị chém đứt lìa, nhưng như thế lại khiến tổng thể phần dưới của cỗ thi thể không khác gì 2 xiên thịt vụn bị ngâm nước qua đêm.
Không để tâm đến lời nói của Vũ Dương, Huệ Lan lần nữa quét mắt lên khắp các phần của cỗ thi thể. Có thật là như Trịnh Vũ Dương nói: Cỗ thi thể này không phải chết do nhảy cầu Trần Phú, mà đã trôi từ đâu đó trên thượng nguồn của dòng sông xuống đây.
Nhưng là trôi từ đâu trên thượng nguồn? Và người đàn ông mà Huệ Lan gọi là dượng này, là tự sát hoặc bị ai đó giết?
Không kiềm được cảm xúc Huệ Lan ngồi xổm xuống để chạm vào cái nhẫn bạch kim hãy còn sáng loáng trên ngón tay áp út của người chết. Trong lúc vô tình ánh mắt của cô gái trẻ đã chạm phải những vệt đỏ trên mấy đầu móng tay của thi thể.
- Là máu ư?
Huệ Lan buột miệng hỏi. Nhưng không thấy có ai trả lời nên bất đắc dĩ cô gái trẻ phải ngẩng đầu nhìn lên. Khuôn mặt của gã bác sĩ Trịnh Vũ Dương lúc này không còn giữ được vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng khi nãy nữa.
Anh chàng tìm trong vali dụng cụ của mình ra 1 túi bóng. Rồi sau đó tiến hành cạo những vệt đỏ kia ra.
- Là máu thôi mà.
Huệ Lan không kiềm được tò mò mà hướng Trịnh Vũ Dương thắc mắc. Gã đàn ông lạnh lùng lúc này không còn giữ thái độ khinh khỉnh với Huệ Lan nữa. Anh chàng chép miệng.
- Không phải là máu. Nó có thể là sơn hoặc thứ gì khác. Vì nghĩ Kiến Văn đã kiểm tra rồi nên tôi mới bỏ sót chi tiết quan trọng này. Cảm ơn cô Huệ Lan!
Cảm ơn? Đúng là làm người thì không cần quá nhiệt tình. Cái quan trọng là phải biết chuyện 1 chút. Lòng đã có tí hảo cảm với Vũ Dương, nhưng Huệ Lan lại không chút thể hiện vì giờ nàng đang bận suy nghĩ. Chợt cô gái trẻ lên tiếng.
- Nếu là sơn, thì có khi nào nó là lớp sơn ngoài của tàu đánh cá không?
- Lớp sơn ngoài của tàu đánh cá?
Vũ Dương nheo mắt nhìn Huệ Lan.
- Cô có biết mình đang nói gì không?
Huệ Lan hết nhìn những vảy đỏ trên móng tay của thi thể, rồi lại đưa mắt nhìn sang khuôn mặt có chút nghiêm khắc của Vũ Dương. Nàng bối rối.
- Tôi.. tôi cũng không biết nữa. Đó chỉ là 1 suy nghĩ bất chợt lóe lên thôi. Vì anh biết không? Ngày xưa khi còn ở trại trẻ mồ côi, tôi đã đi bán vé số để kiếm thêm thu nhập cho trại trẻ. Lúc đó tôi đã đi tới mấy xưởng đóng tàu để bán. Không bán được nhiều nhưng tôi đã thấy họ làm việc. Sơn lên những tấm gỗ. Khi là bên ngoài, khi là đáy tàu, nhưng cũng có khi là sàn tàu. Màu chủ đạo là xanh nước biển và màu đỏ tươi, nhưng sàn tàu thì luôn được sơn bằng màu đỏ bầm như thế này. Khi ấy tôi có hỏi tại sao thì 1 bác thợ đã nói là để đỡ dơ, vì nó cũng khá giống với màu máu cá sau khi để khô.
- Có nghĩa là cô đang dự đoán ông Quyền đã từng ở trên 1 tàu đánh cá trước khi từ giã cõi đời?
Câu nói mang đầy hàm ý chất vấn của Vũ Dương làm Huệ Lan lập tức lạnh gáy. Nàng lắc đầu quầy quậy.
- Cái này.. tôi..
- Cô không chắc chắn phải không? Vậy để chắc chắn thì ta hãy gửi mẫu đi kiểm nghiệm. Nếu thật trong này có thành phần của máu cá thì Huệ Lan à.. cô chính là người lập công trong vụ án này đó.
- Ai lập công chứ?
Câu hỏi kia đến từ Phan Kiến Văn. Anh ta trở về sau khi đã tìm hiểu chuyện người khóc ở chỗ chân cầu. Nhưng có lẽ mọi thứ không mấy tốt đẹp thì phải. Nhìn vào đôi chân mày đã gần chạm vào nhau của bạn đồng nghiệp, Vũ Dương quan tâm.
- Có chuyện gì sao? Người khóc là ai vậy?
- Vợ và con của ông Quyền. Họ muốn vào nhận dạng thi thể nhưng tôi không cho. Cứ nên để pháp y các cậu xử lý 1 chút đã. Mà khi nãy 2 người nói gì thế? Gì mà lập công chứ?
- Cái này thì trên đường về cơ quan tôi sẽ kể rõ cho cậu sau. Có 1 số mẫu vật cần đội khám nghiệm hiện trường ra tay.
Trả lời Phan Kiến Văn xong, Vũ Dương nhanh nhẹn quay sang Huệ Lan đề nghị.
- Tôi gọi Grab cho cô nhé! Thật xin lỗi vì đã hứa cho cô quá giang mà giờ tôi lại bận việc mất rồi..
Vũ Dương định nói thêm điều gì đó nhưng đã bị Phan Kiến Văn cướp lời. Anh chàng Trưởng phòng cánh sát nhìn Huệ Lan với vẻ khó xử.
- Cô Lan khoan về đã! Tôi có chuyện này muốn bàn qua với cô.
(Hết chương 16)