Tận cùng của sự tham lam chính là việc bản thân quên mất chính mình.. quên mất những giá trị con người mà xưa nay phải khó khăn lắm mới gầy dựng được. Cúi đầu nhìn vệt máu đang chầm chậm loan ra khắp cái áo trắng, Huệ Lan dù không tình nguyện nhưng vẫn đổ gục xuống nền nhà trong tiếng la hét của những người xung quanh.
- Huệ Lan!
Bà Phụng kinh hãi gào lên. Rồi toan lao đến đẩy Kim Phát ra để cứu Huệ Lan, nhưng gã thanh niên bị lòng tham che mắt kia đã không để bà cô ruột của mình làm được chuyện đó.
Hắn mạnh tay rút con dao thái lan đang cắm sâu trên bụng của Huệ Lan mà huơ về phía bà Phụng. Hứa Kim Phát, gã điên ấy thét lên:
- Huệ Lan ư? Tại sao lại là Huệ Lan mà không phải là Kim Phát? Tại sao không là Hứa Kim Phát, đứa nô tài cúc cung phục vụ bà từng chút 1 mà là Hứa Kim Duyên, mà là Trần Trọng Quyền, rồi đến khi bọn họ chết hết thì bà lại gọi tên Huệ Lan chứ không phải là Hứa Kim Phát tôi? Tại sao..
Dừng lại để bật cười như điên dại, Hứa Kim Phát đưa tay bấu mạnh vào miệng vết thương trên người của Huệ Lan. 1 hành động thô bạo nhưng kẻ xuống tay làm nó lại chẳng mảy may cau mày lấy 1 cái.
Bên kia Huệ Lan vì bị tra tấn mà rú lên đau đớn. Còn bà Phụng hình như lúc này đã hiểu bản thân đang đối đầu với ai, nên người đàn bà đó không xông tới cứu giá như lần trước mà lùi hẳn về phía sau.
Người ngoài nhìn vào thì cứ nghĩ bà Phụng đang sợ và cố tìm cách tháo chạy. Nhưng sự thực lại không phải như vậy. Người đàn bà tuổi mới qua 50 đó đang cố đưa tay vào túi quần để mò tìm điện thoại.
Và 1 số liên lạc bất kì được kết nối. Ngồi ở phòng trực, trong bệnh viện bác sĩ Trịnh Vũ Quốc không mấy kinh ngạc khi thấy tên người gọi tới là bà Phụng. Nhưng khi nhấn nút nghe cuộc gọi, ông Quốc đã chết sững.
- Buông con Lan ra đi! Con muốn gì thì cô cũng đáp ứng hết!
- Tôi muốn gì thì bà cũng đáp ứng hết sao?
Hứa Kim Phát trưng ra 1 nụ cười thâm độc.
- Cô Hai Phụng, cô có biết là từ 10 năm trước khi cô nói muốn nhận con nuôi, tôi đã mơ ước rằng bản thân sẽ được sống trong ngôi nhà này, được gọi cô bằng mẹ không? Sổ đỏ nhiều đến nỗi phải cân kí, lại còn công ty ăn nên làm ra. Giàu có như vậy. Tại sao cô lại đi nhận 1 đứa trẻ cù bơ cù bất, 1 đứa trẻ không rõ nguồn gốc về làm con mà không nhận tôi, là cháu ruột, là đứa lúc nào cũng chực sẵn chờ cô sai vặt? Tại sao?
- Hứa Kim Phát! Hóa ra bấy lâu nay cậu nghe lời, phục tùng mọi mệnh lệnh của bà chủ dù nó có vô lý thế nào, là vì cậu đang dòm ngó gia sản của bà ấy sao?
Những lời mà chú Quang hỏi có lẽ cũng là những lời bà Phụng thắc mắc trong lòng, nên khi bên kia Hứa Kim Phát chầm chậm giương cao khóe môi mỉm cười thì người đàn bà tài giỏi đó cũng bật khóc.
Bà Phụng nói trong nước mắt:
- Nhưng cô đâu có để con, thậm chí là gia đình con thiếu thốn thứ gì đâu. Từ bộ quần áo hàng hiệu đến cái xe máy con đi đều là tiền của cô sắm sửa cho con mà.
- Nhưng tôi muốn ở trong căn biệt phủ sang trọng này. Tôi muốn những khu đất vàng của thành phố mà bà đang nắm phải đứng tên tôi. Bà có hiểu không? Vậy mà bà.. bà cứ chăm chăm để dành nó cho đứa em gái Út của mình. Rồi giờ khi đứa em đó chết đi thì bà nhận 1 đứa cù bơ cù bất làm con. Cho nó hết số tài sản mà tôi bấy lâu nay mơ ước. Bà khốn nạn lắm!
Tiếng ho khan từ chỗ Huệ Lan vọng lại làm ngắt ngang câu nói của Hứa Kim Phát. Cô gái trẻ tội nghiệp đang được bà Năm và Mẫn Nhi cầm máu, nhưng có lẽ là không hiệu quả.
Mặt của Huệ Lan phút chốc đã tái nhợt. Đôi mắt thì dại đi, vô hồn. Thấy cô chủ của mình đã đến mức chịu đựng cuối cùng, nên bà Năm sợ hãi kêu lên.
- Bà chủ ơi, cô Lan.. cô Lan hết chịu nổi rồi bà chủ ơi! Cổ chết mất!
Bà Phụng đau đớn hướng đôi mắt đẫm nước mà van lơn.
- Kim Phát, giờ con muốn gì cô cũng cho con hết. Công ty, đất đai, thậm chí là cả căn nhà cô cũng có thể cho con. Chỉ cần giờ con cho cô đưa con Lan đi bệnh viện thôi. Kim Phát, con đồng ý với cô nha con?
Dứt lời bà Phụng định lao đến chỗ Huệ Lan thì 1 tiếng "đùng" đột ngột vang lên làm người đàn bà có thân hình hộ pháp kia chết sững. Bà Phụng quay đầu lại để nhìn cho rõ hơn thứ đang ở tay của Kim Phát.
Một khẩu súng!
Chú Quang, người nãy giờ vẫn đứng cạnh bà Phụng với mục đích là bảo vệ chủ của mình, đã vội vàng lôi kéo bà Phụng tránh xa Kim Phát. Người đàn ông có phần phong trần, bụi bặm đó kêu lên.
- 1 khẩu SVN-88! Cậu Phát, lẽ nào cậu chính là người đã đưa súng cho bà Duyên. Lòng tham đã khiến cậu mờ mắt rồi.
- Không phải tôi đưa, là bà ta đã lấy trộm của tôi. Nhưng đã sao chứ? Giờ mụ đàn bà to tê ô dề đó đã chết rồi. Bà ta đã chết và lúc này, ngay bây giờ sẽ tới lượt nó.
Hứa Kim Phát đem nòng súng chĩa thẳng tới chỗ Huệ Lan. Nhưng gã thanh niên điên khùng đó chưa kịp bóp cò thì bên ngoài căn biệt phủ đã vang lên tiếng còi hụ của cảnh sát. Thì ra ông Quốc sau khi nghe cuộc gọi của bà Phụng đã vội gọi cho con trai mình, Trịnh Vũ Dương.
Tiếng còi với độ lớn vừa đủ, đã không nhanh không chậm chui vào màng nhĩ của Hứa Kim Phát, làm gã thanh niên đang u mê chợt bừng tỉnh.
Hứa Kim Phát vội vứt khẩu súng trong tay, rồi xô ngã chú Quang đang ở tư thế không phòng bị ngã ra bên để bỏ chạy thoát thân. Bên ngoài căn biệt phủ, Phan Kiến Văn vừa ra hiệu cho xe đặc dụng tấp vào lề đã phải hét lên.
- Đuổi theo gã mặc áo sơ mi trắng trước mặt! Đó là Hứa Kim Phát!
Đúng vậy! Đó chính là Hứa Kim Phát!
Gã ta sau khi lao ra khỏi nhà thì vội vàng leo lên chiếc xe gắn máy của mình mà rồ máy chạy đi. Mặc kệ cho trên áo của gã toàn là máu.
Nhìn theo hàng dài những chiếc xe đặc dụng vội vàng lao theo sau xe của Hứa Kim Phát, Trịnh Vũ Dương cảm thấy căm tức đến mức phải nghiến chặt răng, rồi mới xoay người bước vào trong nhà bà Phụng.
Hung thủ ở đó.. ngay trước mắt. Vậy mà cả anh lẫn những đồng nghiệp của ta lại không vạch mặt được hắn. Để rồi lại có thêm người bị hại.
(Hết chương 20)