Khoảnh sân xinh đẹp, đầy những loại cây cảnh đắt tiền giờ trống vắng không
Một bóng người. Buông ra một tiếng thở dài, Huệ Lan ngẩng đầu nhìn vầng trăng non đang treo giữa bầu trời.
Trăng non.. có lẽ vì thế mà ánh sáng của nó thật dịu dàng.. thật e ấp, rất giống thời điểm Huệ Lan bước chân về ngôi nhà này.
Trong lúc đó tuy bà Phụng, mẹ nuôi của Huệ Lan không cận kề và dành tình yêu thương cho nàng thật nhiều nhưng nhờ có bà mà Huệ Lan được ăn trắng mặc trơn..
Đại não chợt xẹt ngang hình ảnh kì lạ bà Phụng khi nãy. Hành động đó kì quặc nhưng cũng dễ giải thích. Rằng bà Phụng đang gặp áp lực về công việc, cũng như vì những chuyện đã và đang xảy ra trong cái nhà này.
Tuy lúc đó mẹ nuôi của Huệ Lan đã bình tĩnh lại rồi, nhưng liệu sau đấy bà có bị bất bình thường như lúc trước không?
Một thoáng lo lắng chực trào trong cổ họng làm Huệ Lan không đừng được mà chầm chậm quay đầu bước ra cửa. Từng bước chân thật nhẹ nhàng để không động vết thương, Huệ Lan rốt cuộc cũng đi ra được tới cửa phòng.
Ôm ngực thở dốc, Huệ Lan đang tính vươn tay lau vơi đi mớ mồ hôi mẹ mồ hôi con đã chảy khắp xuống hai bên thái dương. Nhưng hành động chỉ mới tiến hành được có phân nửa thì cô gái trẻ tội nghiệp đã phải dừng lại.
Một tiếng động khẽ.. thật khẽ thôi đột ngột vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Là thanh âm của tiếng cửa được mở ra? Huệ Lan tự hỏi mình rồi nàng toan sập tay nắm cửa để ra ngoài.
Nhưng chẳng hiểu sao Huệ Lan lại không làm như vậy. Cô gái trẻ đứng lặng bên cánh cửa để lắng nghe. Chuỗi thanh âm kia không dừng lại, mà còn được nối tiếp bởi hàng loạt những tiếng động khác.
Tiếng bước chân rồi tiếng mở cửa.. nhưng ai đã ra khỏi phòng. Hay.. Căn nhà mà Huệ Lan đang đứng có diện tích xây dựng khá lớn.
Có tổng cộng ba tầng, trong khi tầng trệt là bếp, phòng khách và phòng ngủ của hai người bà Năm và Mẫn Nhi, thì tầng hai là hai phòng ngủ của bà Út Duyên và bà Phụng.
Còn tầng ba này chỉ có mỗi phòng của Huệ Lan và một phòng sách. Vậy tiếng đóng mở cửa kia xuất phát từ..
Vậy tiếng đóng mở cửa kia xuất phát từ phòng của mẹ nuôi nàng?
Vội sập tay cầm của cửa phòng xuống, Huệ Lan vừa bước ra khỏi phòng thì đã bị ai đó khống chế. Trịnh Vũ Dương không biết đã vào nhà bằng cách nào và đang giữ chặt miệng của Huệ Lan để nàng không phát ra tiếng kêu.
- Im lặng! Hung thủ sắp lộ diện rồi.
Hung thủ sắp lộ diện? Hung thủ ư? Hung thủ của vụ việc nào, bà Út Duyên ư? Không đúng, bà Út Duyên là tự tử kia mà? Vậy thì chỉ còn vụ của ông Quyền? Nhưng ông Quyền thì do Hứa Kim Phát giết.
Vậy lẽ nào Hứa Kim Phát đang ở trong ngôi nhà này? Bấu chặt vào cánh tay rắn chắc đang vòng qua eo của mình, Huệ Lan nói bằng một thanh âm thầm thì.
- Hứa Kim Phát đang ở đây sao?
- Suỵt!
Trịnh Vũ Dương sau khi "suỵt" nhỏ để bảo Huệ Lan im lặng thì đã dìu nàng vào 1 góc khuất trước cửa phòng ngủ của bà Phụng. Nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt, Huệ Lan không khỏi tò mò mà ghé vào tai của Vũ Dương hỏi nhỏ.
- Sao chúng ta phải đứng đây?
Hỏi nhưng lại nghĩ Trịnh Vũ Dương sẽ như lần trước trả lời mình bằng một cái suỵt nhỏ nhưng không. Vũ Dương sau khi nghe ai đó nói trong cái tai nghe gắn ở tai bên phải thì đã ghé sát vào Huệ Lan để nói:
- Để vạch mặt hung thủ.
Trịnh Vũ Dương vừa dứt lời thì dưới cầu thang vang lên những bước chân thật nặng nề. Chúng xuất phát từ đôi chân của 1 người to béo, hoặc giả người đó đang bị thương như Huệ Lan. Đại não bất giác căng ra, nhưng sau đó nó đã lập tức chùng xuống.
Bởi người vừa bước lên khỏi cầu thang là ông Hưng, nhưng thay vì dao, gậy hay súng thì ông ta lại chỉ bưng trên tay một cái khay ăn. Và tren đó là một tách trà an thần mà mẹ nuôi Huệ Lan vẫn thường uống vào mỗi tối trước khi đi ngủ.
Đứng tựa vào tường để cố hít thở, nhưng ông Hưng không đợi mình ổn định rồi mới gõ cửa. Người đàn ông đó đưa tay lên đập ngay vào cánh cửa gỗ.
- Chị Hai!
Cánh cửa bật mở nhanh như thể người bên trong cũng đang chờ đợi cuộc gặp này. Nhưng khi cánh cửa mở ra, thì bà Phụng lại đanh mặt khó chịu.
- Khuya rồi! Cậu lên đây làm gì?
- Không phải là mình đã hẹn nhau tối nay nói chuyện sao? Mà chị hỏi vậy thôi, chứ chị cũng đang có ý chờ em mà phải không?
Biết bản thân không thể cãi thêm, nhưng bà Phụng vẫn cố chấp trừng mắt nhìn thằng em trai của mình.
- Nói hay lắm! Đúng là từ trước tới giờ tôi không hề biết cậu lại có khả năng nói chuyện ẩn dụ bóng gió như vậy,
- Chị Hai đừng nói thằng em trai này như thế. Vì trước nay em vẫn một lòng một dạ cung cúc phục vụ bà chị mà. Mà nói mới nhớ, chẳng lẽ bà chị lại muốn mình đứng đây nói chuyện sao?
Vừa nói ông Hưng vừa giơ cao khay trong tay lên. Nhìn tách trà an thần trên khay ăn, thái độ khó chịu ban đầu của bà Phụng hình như đã dịu đi, bà bước sang một bên để ông Hưng đi vào.
Nhưng khi ông Hưng định xoay người đóng cửa thì bà Phụng lại ngăn lại.
- Để cửa mở đi! Không phải mọi người đã ngủ say hết rồi sao?
- Chị Hai! Thì ra lâu nay không chỉ có mình em hiểu chị nhỉ?
Nhìn hai thân ảnh một cao lớn, một thấp bé bước vào trong phòng, Huệ Lan không nhịn được mà giật giật gấu áo của Trịnh Vũ Dương. Nhưng anh chàng lại chẳng hề để tâm mà cứ đưa mắt nhìn chăm chăm vào hai con người là bà Phụng và ông Hưng.
Nhưng họ có gì mà nhìn kia chứ? Thắc mắc
Một bụng nhưng người có thể giải thích cho mình lại không chịu giải thích nên Huệ Lan đành làm như Vũ Dương, nhìn chăm chăm vào hai con người kia.
Bà Phụng nhìn thấy thái độ nhu thuận của em trai thì không chút nghi ngờ mà bưng lấy ly trà ông Hưng đưa tới mà uống cạn.
Sự việc chỉ xảy ra trong có hơn 30 giây mà nhìn biểu tình của ông Hưng lại như là 30 phút, thậm chí là 30 giờ đồng hồ. Một dự cảm không lành lập tức trỗi dậy trong cổ họng làm Huệ Lan không đứng được mà bấu chặt lấy cánh tay của Vũ Dương.
Lần này thì Vũ Dương cũng không gạt phăng sự lo lắng của Huệ Lan như trước. Anh chàng bác sĩ pháp y đã trấn an bằng cách vỗ nhẹ lên vai cô gái trẻ. Anh nói:
- Sẽ không chết đâu. Nhưng mắt của anh chàng thì vẫn dán chặt lên từng hành động của hai con người trong căn phòng kia.
Bà Phụng sau khi uống cạn tách trà thì gương mặt đã bắt đầu xám đi. Đôi môi vốn màu bạc thì giờ lại có màu tím bầm ghê rợn và đôi mắt thì đã dại hẳn đi. Người đàn bà có thân hình to khỏe như hộ pháp ấy 1 bước đã đổ gục xuống bàn trà.
Nhưng ý chí sống vẫn giúp bà thều thào được mấy câu:
- Thằng Hưng! Mày muốn giết tao sao?
- Đúng vậy! Không giết bà thì khi nào cái gia sản này mới thuộc về tôi. Thế nào? Có phải bà đã biết được gì rồi đúng không?
Rồi ông Hưng điềm nhiên lục lấy túi hồ sơ màu cam khi sáng bà Phụng đã nhận từ nhân viên giao hàng. Có điều dấu niêm phong của túi hồ sơ đã bị tháo ra. Nó đã được bà Phụng xem qua?
- Trong đó có gì?
Huệ Lan không nhịn được mà buột miệng hỏi Trịnh Vũ Dương.
Có điều cô gái trẻ không cần đợi Vũ Dương trả lời bởi bên kia, ở trong phòng ông Hưng đã đọc to những thông tin ghi trên túi hồ sơ và tờ giấy.
- Người gửi: Dự án tìm kiếm những đứa trẻ bị mất tích và đi lạc của đài ATN. Người nhận: Hứa Hà Huệ Lan.. Chị gái! Rõ ràng là gửi cho con Lan mà. Mắc gì chị lại đọc trộm để chúng ta rơi vào tình cảnh khó xử thế này. Mà đúng hơn là chị sẽ được sống thêm ít hôm nữa.
- Mày..
Bà Phụng nghiến răng.
Người đàn bà tội nghiệp đó toan nói gì đấy. Nhưng bên kia ông Hưng lại mắc bận. Bận đọc những chữ cái lớn nhỏ trên tờ giấy mà ông ta lấy được trong túi hồ sơ.
- Sau khi đối chiếu xem xét thì chúng tôi xin thông báo cho cô Lan tin: Cô có quan hệ họ hàng với bà Phạm Ngọc Mỹ Diệu. Địa chỉ h/h là: Hà Diễm Mỹ, số xx Juniper, Los Angeles, USA. Khốn kiếp! Thì ra người của nhà họ cũng đánh hơi được gì đó.
- Mày nói gì hả Hưng? Cái gì mà nhà họ? Là mày biết mẹ của con Lan phải không? Nó có phải là con Uyên, con Hà Trúc Uyên, ngày xưa vẫn chơi với con Duyên không?
Một tràng cười đột nhiên vang lên. Ông Hưng hướng ánh mắt khinh khỉnh nhìn bà Phụng.
- Đúng! Nhưng tôi bật mí cho chị biết một bí mật khác nhé! Hà Trúc Uyên cũng là người phụ nữ mà tôi yêu nhất đấy. Con gái của chúng tôi là Hứa Hà Huệ Lan đó chị.
- Nó.. nó có biết chuyện đó không?
Bà Phụng tức tối mà dùng chút sức lực cuối cùng mà bấu lấy bàn tay của ông Hưng, hỏi dồn.
- Nó có biết mày.. mày là cha nó không?
- Không! Đương nhiên là không. Nhưng tôi sẽ nói cho nó biết chuyện đó sau khi bà chết. Và nó, vì là con tôi nên nó phải để tôi được hưởng toàn bộ gia sản này..
Một tràng cười lại lần nữa vang lên. Nhưng nó chỉ kéo dài được một quãng ngắn vì ông Hưng hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Từ chỗ nấp Huệ Lan vì những lời kia của gã đàn ông đó mà muốn ngã khuỵu.
Nàng muốn lao ra mà mắng vào gương mặt khốn nạn đó rằng không, không đời nào nàng nhận ông ta làm cha. Không bao giờ..
Như hiểu được tâm tính của cô gái trẻ, Vũ Dương đứng bên cạnh vô thức siết mạnh vòng eo đầy băng quấn của Huệ lan. Anh thì thầm:
- Cố một chút nữa thôi!
Ở trong phòng, ông Hưng dường như cũng thoát ra được những suy nghĩ của bản thân. Ông thô bạo gỡ tay của bà Phụng rồi mà chép miệng.
- Lí ra nếu chị sớm hoàn tất thủ tục nhận nuôi con Lan và cũng sớm chết đi thì con Duyên và cả thằng chồng nó đã không chết. Cái chết của tụi nó là do chị.. tất cả là do chị, chị Hai à. Chị đã không hoàn tất thủ tục nhận nuôi con Lan thì chị cũng đừng có kêu con Duyên về. Bởi.. bởi cái con les ấy chỉ nhìn một cái thôi đã nhận ra con Lan là con của con Uyên, con bồ khi xưa của nó.
Ông Hưng cười nhạt.
- Nó hỏi tới nó hỏi lui. Thậm chí là nó phải liên lạc cho được với cha mẹ của con Uyên để hỏi tung tích con bé đó. Nhưng hỏi sao được khi người đã chết. Điều tui lo sợ nhất là nó sẽ biết con Lan là con tui và âm mưu chiếm đoạt của cải của chị đã hình thành trong tui từ cái hồi 22 năm trước. Nên tui đã lừa nó diễn một màn kịch bắn người và tự sát để dằn mặt thằng chồng nó. Nghĩ con nhỏ đó ngu thiệt, khi tui nói với nó là diễn đi rồi tui sẽ dọn ra khỏi mảnh đất chỗ chợ là nó tin ngay. Một con bé ngày xưa còn đi thích đàn bà, thì nay qua sang mê thằng chồng như điếu đổ. Nhưng thằng đó thì có tốt lành gì..
Ông Hưng chẹp chẹp miệng mà lắc lắc đầu, ra chiều thương xót lắm cho sự lựa chọn sai lầm của bà Út Duyên. Ông ta tiếp bằng 1 giọng khinh khỉnh.
- Chị biết không, chị Hai? Thằng đó nó theo con Duyên là vì tiền. Tiền mà thôi. Nên khi con Duyên chết, nó bấn loạn lắm. Nó cần tiền mà.. cần tiền để lo cho con nó đó, nên tui đã xúi nó đi trộm két sắt của bà đó bà chị Hai. Có điều thứ hời như thế thì sao tui lại cho nó được. Rồi thằng ngu đó nó không lấy được của thì đã bực tức muốn tôi ói tiền ra cho nó. Nếu không nó sẽ khai ra chuyện súng là do tôi đưa cho con Duyên. Nhưng nó không nghĩ được là tôi đâu có ngu mà để nó sống. Đúng! Thằng Quyền là do tôi giết. Chỉ cần vài hơi thuốc Viga Sleep thì nó đã mềm như sợi bún và tôi cho nó xuống sông làm bạn với cá.
Phải dừng lại để bật cười, tràng cười mà ông Hưng coi là hay ho, ngạo nghễ thì Huệ Lan lại cảm thấy nó thật ghê tởm. Nhưng nếu nàng cảm thấy sốc cực độ về con người của ông Hưng, thì bà Phụng lại có vẻ rất dửng dưng.
Người đàn bà tội nghiệp đó vừa ôm ngực chặt cứng để đón chờ cái chết sắp đến với mình, vừa thều thào:
- Vậy thằng Phát.. nó đóng vai trò gì trong chuyện này của mày? Có phải nó là đồng lõa.
- Đồng lõa? Tôi đâu có điên mà đồng lõa với cái thứ đó. Nó chỉ có tác dụng là cung cấp súng cho tôi, rồi thì đến khi nó điên lên..
Dừng lại đôi chút để nở một nụ cười tán dương bản thân, ông Hưng tiếp.
- Cũng nhờ nó mà kế hoạch của tôi mới thành công mỹ mãn như vậy. Nên đến ngày giỗ nó tôi hứa sẽ cúng kính cho nó thật là lớn.
- Câu nói đó nên để tôi nói với cậu thì đúng hơn.
Giọng nói của bà Phụng đột nhiên trở nên bình thường. Giờ bà cũng không còn nằm bò lên bàn như lúc nãy nữa, mà đã đứng dậy thẳng tắp.
Đứng trong góc khuất, Huệ Lan mừng cho sự bình thường trở lại của bà Phụng một thì hả hê cho sự hốt hoảng của ông Hưng mười.
Gã đàn ông đó vì sự đứng thẳng người của bà Phụng mà ngã ngồi xuống nền nhà, hốt hoảng.
- Sao.. sao có thể?
- Vì bà ấy không có uống ly trà đó. Đúng hơn là bà ấy uống ly trà do đồng nghiệp của tôi pha và trong đó không có thuốc.
Dìu Huệ Lan đi ra khỏi góc khuất, Trịnh Vũ Dương vừa nói vừa phất tay với đồng nghiệp của mình. Những bóng đèn dọc hành lang đồng loạt được bật sáng và cũng như Trịnh Vũ Dương, những đồng nghiệp của anh cùng bước nhanh khỏi những chỗ nấp của mình.
Phan Kiến Văn một thân cảnh phục bước tới trước mặt ông Hưng mà giơ cao thẻ ngành lên.
- Ông Hứa Kim Hưng, ông bị bắt vì tội tàng trữ vũ khí và tình nghi là người đã gây ra cái chết cho ông Trần Trọng Quyền. Phiền ông theo chúng tôi về trụ sở để hợp tác điều tra làm rõ.
(Hết chương 26)