Răng Nanh Nhỏ

Chương 1:




Tôi l!ếm l!ếm môi, giơ tay giật mạnh ống quần anh ta, cẩn thận từng li từng tí cùng anh ta thương lượng: “Em có thể cắn anh một miếng không?”
Anh ta sững người một lúc, ngồi xổm xuống, cười thân thiện hỏi: “Cái gì?”
Tôi chớp chớp mắt, rì rì nói “… em đói.”
Anh ta lại cười lần nữa, hàng lông mày nhíu lại tựa như hình mặt cười, từ trong túi móc ra mười đô la “Đi mua cái gì mà ăn đi.”
Ah… này là từ chối trá hình sao?
Tôi ậm ừ trong lòng, miễn cưỡng cầm lấy tiền của anh ta, đứng dậy rời đi.
Lúc đi dường như lại nghe thấy tiếng cười sau lưng.
Hứm!
Là cười nhạo mình sao?
Về đến nhà, ba mẹ nhìn tôi đầy mong đợi
Tôi cắn môi, mở hai bàn tay, đưa ra tờ mười đô la nhàu nát mà tôi đã chà xát.
“Cái gì thế này?” Họ nghi ngờ hỏi.
Thấy họ có vẻ khó hiểu, tôi giải thích: “Đây là thu hoạch ngày hôm nay của con”.
Mẹ tôi thở dài thườn thượt: “Ba mẹ là bảo con đi hút máu, chứ không phải kêu con đi ăn xin.”
“Con không có ăn xin!”
Tôi ấm ức biện bạch: “Con muốn uống máu anh ta, anh ta từ chối, sau đó cho con mười đô la coi như tiền cà phê.”
Mẹ tôi trầm mặc, nhưng ba lại nói: “Con còn thương lượng với anh ta?”
Tôi gật đầu, kể cho họ nghe những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
“Nguyệt Nguyệt, cắn người là phải cưỡng chế, con thương lượng với người ta như thế là không được.”
Huhuhu, sao lại khó thế này.
Tôi bày ra vẻ mặt đau khổ, chán nản ngồi lên sô pha “Con có thể không cần cắn người không?”
“Không được” ba tôi nghiêm nghị nói “mỗi một ma cà rồng chỉ khi uống máu tươi mới được coi là người trưởng thành.”
Vậy … cứ không thành người lớn không phải là được rồi sao?
Lời nói ra đến miệng, thấy sắc mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của bọn họ, tôi liền nuốt ngược vào bụng.
Không thể từ bỏ, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Thế là, vào một đêm tối trời cao mây đen nhiều gió, tôi nhắm đại một người rồi lao vào người anh ta.
Tôi đẩy anh ta vào một góc, nói năng một cách hung dữ: “không được cử động!”
Người đàn ông đó sững sờ một lúc, sau đó thả lỏng người, đưa tay lên sờ sờ đầu tôi, giọng điệu dịu dàng: “Sao? Lại đói bụng à?”
Hở???
Sao anh ta lại biết tôi đang đói?
Một chiếc ô tô tình cờ chạy qua, ánh đèn pha rọi vào mặt anh ta.
Là bác sĩ tôi đã gặp hôm nay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lùi lại một bước “Anh đi đi.”
Anh ta hơi nhướng mày “Khuya rồi về sớm đi.”
Tôi thở dài, ngồi xổm trên mặt đất, không còn hơi lực lắc đầu nguầy nguậy.
Ma cà rồng trưởng thành nếu không uống được ngụm máu đầu tiên sẽ không được phép về nhà.
“Em không có nhà nữa rồi” Tôi nhỏ giọng, khốn khổ nhìn anh ta “Em về nhà anh được không?”
Anh ta dừng bước chân, quay lại một lần nữa, đưa tay về phía tôi: “Đi thôi.”
Yeah!
Chỉ cần đến nhà anh ta, đợi lúc anh ta ngủ say là mình cắn anh ta được rồi!
P/S: mới đầu hơi ngắn, chương sau mình bù lại nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.