Sau khi Tan học, mọi người đều đến đứng chắn trước mặt hắn.
“Ngươi trước kia đã từng gây náo loạn gì ở trường cũ?”
“Ngươi là bị đuổi mới đến đây học đúng không?”
“Thành tích học tập kém như vậy, đừng kéo thấp điểm bình quân của chúng ta đó!”
Vũ Sóc nhíu mày nói:“Các ngươi một đám xúm lại đây làm gì? Không có việc gì làm sao?”
Diệp Tưởng siết chặt quyền, nói:“Các ngươi đều cút hết cho ta!”
“A...... Bảo chúng ta cút? Tiểu tử ngươi......”
“Đủ rồi.”
Một thanh âm thản nhiên truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn, chính là Hầu Tước!
“Lớp trưởng......”
“Đều trở về cho ta, tụ tập ở đây làm cái gì?”
Lớp trưởng lên tiếng, tất nhiên phải cấp một điểm mặt mũi cho hắn, bất quá không ít người lầm bầm vài câu rồi mới bỏ đi.
Chu Đào ôm cổ Vân Tùng Quân, quay đầu nhìn Diệp Tưởng, nói:“Vân Tùng Quân, ngươi chẳng lẽ nhìn trúng hắn sao?”
“Không có gì, nhìn hắn ngây ngốc như này, mới mang hắn theo vui chơi. Ai biết là ngu ngốc như vậy chứ.”
“Bất quá ngươi nói...... sự tình Huyết Thủ ấn ngày đó, có liên quan tới hắn hay không?”
“Này...... Có khả năng a! Nhất định là hắn! Trừ hắn ra ai lại làm
mấy loại chuyện này? Tên tiểu tử này thực nhàm chán, ngày hôm đó ta đúng là có chút hoảng sợ!”
“Ta nhìn thấy hắn càng ngày lại càng khó chịu! Vừa rồi hắn cư nhiên
còn lấy cát ném ta! Khiến ta mất nửa ngày mới phủi sạch được! Ngẫm lại! Ngươi xem ta sao có thể để người khác khi dễ như vậy a?”
“Tiểu tử này có can đảm nha!”
“Mặc kệ, dù sao ta đã quyết định nói với mọi người trong lớp. Tiểu
tử này về sau không ai được tiếp xúc trò truyện với hắn! Đúng rồi.
Triệu Kha Nhiên!”
Người bị gọi tên là một nam sinh có chút thấp bé.
Lúc này bọn họ đã đi tới cầu thang, nói chuyện cũng lớn tiếng không kiêng nể gì.
“Chuyện gì vậy? Chu Đào?”
“Chúng ta không phải mỗi ngày đều có sữa đậu nành uống sao? Nói với
mọi người một tiếng, đem sữa đậu nành để dành lại một ít, ta sẽ khiến
tên tiểu tử này biết sự lợi hại của ta!”
“Có ý tứ!” Vân Tùng Quân hứng khởi vỗ vỗ tay:“Chu Đào, ngươi nổi khùng rồi!”
“Hừ, dám ném cát vào người ta, còn làm ra trò Huyết Thủ ấn dọa chúng
ta sợ mất mấy ngày. Làm sao có thể bỏ qua cho hắn được! Ta muốn tiểu tử này chính là ở trong lớp không sống nổi! Ân, chỉ mình sữa đậu nành còn chưa đủ, Triệu Kha Nhiên, nới với bọn Hùng Lâm ở lớp 5 một tiếng, về
sau thời điểm ăn cơm, cơm thừa canh cặn, không cần đổ đi, để lại cho bọn ta. Bọn họ không phải vẫn muốn cùng chúng ta đấu một trận bóng rổ sao?
Ta vẫn chưa nhận lời, chỉ cần đáp ứng làm chuyện này, thì 2 lớp chúng ta sẽ đấu một trận ra trò!”
Chu Đào có quan hệ rất tốt với cả những người không cùng lớp.
Vân Tùng Quân cười cười, nói:“ Như vậy đi, cuộc sống trung học cũng
thực nhàm chán, sau này chúng ta cứ đấu vài trận a? Cũng là để giải
sầu, còn hơn là ngồi đọc sách!”
“Hảo! Triệu Kha Nhiên, thông báo với tất cả mọi người, giáo huấn tên
tiểu tử kia một chút, chờ thêm mấy tuần nữa, ta mang bọn ngươi đi phòng
chơi game, ta mời!”
Cứ như vậy, Kim Thư Đông liền bị cô lập trong lớp! Không chỉ thế,
đối với những người thuộc lớp khác cũng vậy, bởi vì Chu Đào, Triệu Kha
Nhiên đã nói xấu Kim Thư Đông trước mặt mọi người. Một đồn mười, mười
đồn trăm, không đến một tháng, Kim Thư Đông đã nổi tiếng toàn trường.
Đương nhiên, thanh danh chỉ mỗi tiếng xấu. Cuộc sống học tập vô vị, cho nên có rất nhiều câu chuyện làm chủ đề cho mọi người bàn tán, chung quy giải trí cuối những năm 90 vẫn tương đối thiếu thốn. Trừ những người
có quan hệ với Chu Đào, những người còn lại cũng bị ảnh hưởng bởi cộng
đồng mà đồng dạng chán ghét Kim Thư Đông.
Một nhà tâm lý học nước ngoài nào đó đã từng nêu một đề tài. Nếu nói, một đoàn thể nào đó nhất trí đi theo một quan điểm, thì quan điểm ấy
rất dễ có xu hướng đi đến cực đoan hóa. Nên nhà tâm lý học này giải
thích, vì sao hoạt động khủng bố càng ngày càng nghiêm trọng như vậy.
Rất nhiều người đã bị các loại quan niệm tẩy não, cho nên căn bản không
còn minh mẫn để xác định lại phương hướng.
Mọi người đa số ghét cay ghét đắng Kim Thư Đông, nhưng trên thực tế
Kim Thư Đông chưa từng làm bất cứ chuyện gì đối với họ, nhất là những
người lớp khác, có nhiều người thậm chí đến dung mạo Kim Thư Đông cũng
hoàn toàn không biết. Nhưng trong mắt mọi người hắn vẫn trở nên đáng
ghét, chính là đối tượng nhận hết mọi khi dễ. Quan hệ của Kim Thư Đông
tại trường trung học Quảng Nguyệt cũng bị triệt để phong kín. Cho dù có
người đồng tình với hắn, nhưng không ai dám biểu lộ, không dám làm trái
với quần thể khổng lồ như vậy.
Con người chính là loại sinh vật như vậy. Từ giữa những thế kỷ 16-17
cho đến nay, lúc nào cũng có thể dễ dàng định tội một con người như vậy. So với bất cứ Quỷ Hồn nào trên thế giới, tàn nhẫn đáng sợ nhất, vẫn
chính là con người!
Bây giờ đã đến giữa trưa.
“Ta đã nói không có! Ngươi ăn cơm no không có việc gì làm a! Muốn thuê truyện thì thuê, bằng không thì đi nhanh!”
Lão bản tiệm thuê sách không kiên nhẫn đẩy Diệp Tưởng, hoàn toàn phủ nhận chuyện Lưu lão sư ngày hôm qua có tới đây.
Lão bản phòng video cũng nói như vậy, như chưa từng nhìn thấy Lưu lão sư qua một lần.
Diệp Tưởng thở dài, nói:“Vậy...... Ta ở đây chọn sách......”
Kim Thư Đông có ý định đứng chờ ở đây xem Lưu lão sư có thể quay trở
lại hay không. Cho nên hắn chạy đến phía trước giá sách, lật từng quyển
một.
“Đều đã xem qua hết rồi...... Doraemon tập cuối vẫn chưa có ra, đặc
biệt là tập 34, 36, hắn đặc biệt muốn xem. Còn có bản điện ảnh từ quyển 1, đến quyển 12...... Dragon Ball cũng vậy, hành tinh Namek mới chỉ coi đến quyển 25, muốn đọc tiếp quá...... Vân Tùng Quân nói Son Goku rất
nhanh sẽ biến thành siêu Saiya, ta thật muốn giống như Son Goku, cường
đại như vậy, chắc chắn sẽ không còn ai dám khi dễ ta......”
Tiếp theo, hắn vẫn thì thào tự nói:“Vì cái gì ở đây vẫn giống như
trước kia! Vì cái gì nhất định phải khi dễ ta, đánh ta đến mức ta cũng
không dám đánh trả, kết quả phải cầu ba mẹ giúp đỡ, chuyển qua một
trường trung học khác...... vất vả lắm mới kiếm đủ tiền đi học, vì cái
gì mới được 2,3 bữa đã bị khi dễ...... Còn phải viết bản kiểm điểm 500
chữ, còn tự mình đi giải thích với lão sư lịch sử. Đáng giận a! Vấn đề
này không chỉ có một mình ta, là vì Chu Đào khiêu khích trước! Vì cái gì chỉ một mình ta chịu? Nói đến cùng đều là vì chuyện của Lưu lão sư,
nhưng ta không có nói dối!”
Đúng lúc này, lưới cảm giác của hắn tiếp nhận sự tồn tại của người nào đó, hắn lập tức quay đầu lại!
Diệp Tinh Vẫn!
Hắn biết Diệp Tưởng đã đến tiệm thuê sách, cho nên hắn tự mình đến đây sao? Tìm tòi hay là......
Diệp Tinh Vẫn đi đến trước mặt Diệp Tưởng, biểu diễn bộ dáng kinh ngạc, nói:“Ngươi cũng ở đây?”
“Ân...... Đúng vậy.”
Diệp Tinh Vẫn đến đây vì cái gì? Cái này có lẽ chỉ mình hắn biết.
Gần đây, hắn thật sự ngủ không ngon giấc. Nếu phải nói, chính là hắn
có cảm giác đại nạn đã kề bên. Bộ phim [phòng học dị độ] này, hắn căn
bản không dám cam đoan chính mình còn có thể sống hay không.
Nếu cứ như vậy, hắn có lẽ sẽ được gặp lại Tứ Qúy. Chỉ cần nghĩ đến
có thể gặp lại Tứ Qúy, hắn một điểm sợ hãi cũng không có. Khi đó, hắn
vốn phải chết tại Ma cốc, chỉ vì Tứ Qúy dùng quỷ trảo, bóp méo quá khứ, đổi lại khiến nàng bị kéo vào Ma cốc......
Nếu Tứ Qúy không có tiến vào rạp chiếu phim địa ngục, nàng hiện tại
hẳn cũng đang học trung học. Thậm chí có thể đã lên đại học. Hắn nhớ
rõ, thiên phú âm nhạc của nàng phi thường tốt, vốn có khả năng được
chiêu mộ vào học viện âm nhạc. Thế nhưng, bởi vì vận mệnh bi thảm mà rơi vào địa ngục. Thế nhưng nàng vẫn tin tưởng chính mình, đi theo bên
người hắn. Lúc ấy, số phận rạp chiếu phim thứ 20 phi thường bi thảm,
người mới có thể sống qua ba bộ phim kinh dị chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng, khi Tứ Qúy đạt được quỷ trảo kia. Có thể trong thời gian ngắn,
bóp méo quá khứ nguyền rủa, thậm chí có thể thay đổi ký ức con người.
Đương nhiên, người có vật nguyền rủa loại ký sinh như Diệp Tinh Vẫn,
không dễ dàng bị bóp méo ký ức, Mộc Lam thì càng không cần nói.
Diệp Tưởng tuy rằng là địch nhân, bất quá trong thời gian nửa năm
tiếp theo, coi như cũng là đồng bọn hợp tác. Hơn nữa, hắn cố ý tiếp cận
chính mình trước, điều này đủ biết Diệp Tinh Vẫn có chút ý tưởng đối với Diệp Tưởng.
2 người chính là có điểm tương tự. Đều là họ Diệp, điểm này không nói, trong thời gian ngắn ngủi quật khởi cũng không nói...... nói chung
là có chung một loại cảm giác cô độc. Nam nhân này, chính là cho hắn cảm giác như vậy.
“Dương Hứa Thành,” Diệp Tưởng bỗng nhiên nói:“Ta...... Ta có lẽ, vẫn là nên rời khỏi ngôi trường này.”
Dương Hứa Thành, là nhân vật Diệp Tinh Vẫn sắm vai. Coi như cũng là
học sinh có thành tích tương đối tốt. Đáng nhắc tới chính là, hắn cũng
là bằng hữu thân thiết với Chu Đào.
“Tùy ngươi thôi. Như vậy có thể tốt hơn với ngươi.”
Diệp Tinh Vẫn trả lời như thế.
Hai người đều im lặng, cũng không phát tin tức kịch bản. Không khí rất ngưng trệ.
Giờ phút này, Diệp Tinh Vẫn xuất hiện ở đây cũng không phải bản thể
của hắn, chỉ là nhân ngẫu mà thôi. Trên thực tế, đại đa số thời gian,
Diệp Tinh Vẫn đều lấy nhân ngẫu làm hiện thân. Bản thể của hắn, chỉ là
một phần trên người nhân ngẫu.
Dù sao chỉ cần không tổn thương người khác, sử dụng vật nguyền rủa cũng không có vấn đề.
Giờ này khắc này, chung quanh tiệm thuê sách phải có ít nhất mười mấy nhân ngẫu của Diệp Tinh Vẫn. Mà những con rối này, toàn bộ đều là phân
thân của Diệp Tinh Vẫn, toàn bộ lời nói hành động của bọn chúng, đều có
thể truyền đến Diệp Tinh Vẫn. Về phần bên trong trường học, không thể
nào an trí nhiều nhân ngẫu như vậy được. Trước mắt đã có sự kiện linh dị phát sinh, sử dụng vật nguyền rủa đã là vấn đề không quá lớn. Bất quá
Diệp Tinh Vẫn vẫn như trước ôm tâm tính bảo thủ, tính toán từng đoạn
thời gian, lúc nào cũng cấp báo với Mộc Lam đầu tiên.
Cùng lúc đấy, nhân ngẫu truyền đến cho hắn một ít hình ảnh.
Diệp Tinh Vẫn đặt ở cửa sau trường học 1 nhân ngẫu phụ trách giám
thị, nhìn thấy được...... Lưu lão sư, đang từ trong trường bước ra!