Đêm khuya.
Trường trung học Quảng Nguyệt, một mảnh yên tĩnh.
Diệp Tưởng đang từ từ thong thả bước về bên phía trái giáp hào lâu. Bất tri bất giác đã đến gần núi rác.
Bạch y nữ tử, chính là xuất hiện tại đây. Người thuộc hai trận doanh
đều đã đến đây tiến hành điều tra không gian rất nhiều lần, bao gồm cả
không gian vu nữ Tây Môn Khả Lệ. Thế nhưng, không ai tìm thấy bất cứ dị
không gian nào tồn tại.
Núi rác phát ra từng trận tanh tưởi, nếu không phải bây giờ đang là
mùa đông, thì ruồi bọ hẳn phải bay ngập trời. Nơi này tựa hồ chẳng ai
đến xử lý, căn bản chính là mặc kệ.
Diệp Tưởng đi đến phía trước đống rác, cúi xuống nhặt một khúc gỗ,
dài chừng hơn một mét, ở một đầu còn có vài cái đinh sắt nhô ra.
Cái này không về thuộc kịch bản, đây chỉ là Diệp Tưởng dựa vào lý trí của Kim Thư Đông mà diễn.
Tiếp theo, Diệp Tưởng nhìn trong núi rác có một cái túi nilon màu da
cam, trên đó có ít nhất hơn mười con ruồi đang bay vo ve, nhìn thật là
ghê tởm. Diệp Tưởng nhìn mấy con bọ kia, hét lớn một tiếng, hung hăng
đem khúc gỗ quật xuống!
Túi nilon bị đinh sắt chọc thủng, rác rưởi bên trong hư thối trào ra
ngoài. Nếu như bây giờ là mùa hạ, mùi tanh tưởi tuyệt đối sẽ khiến người ta nôn mửa. Lũ ruồi bọ vội vàng phi lên không trung, tiếp tục bay vo
ve.
Diệp Tưởng cầm khúc gỗ kia, hung hăng vụt vào lũ ruồi bọ trên không trung.
“Các ngươi là đồ khốn kiếp! vương bát đản! ta đánh! ta đánh!”
Diệp Tưởng tuy rằng ngây thơ, nhưng hắn nghĩ việc này cũng ăn khớp
với tính cách của Kim Thư Đông, nên có đủ tự tin sẽ không bị NG. Chung
quy là hắn đang tìm vật phát tiết cơn giận. Cho nên Kim Thư Đông có khả
năng hung dữ như vậy.
Ở trên núi rác, phàm nơi nào có ruồi bọ xuất hiện, Diệp Tưởng cũng
xông lên đánh loạn xạ. Không bao lâu sau, núi rác đã biến thành một đống hỗn độn, rác rưởi văng khắp nơi, ruồi bọ bay toán loạn, tất nhiên không con nào chết.
Cứ như vậy hơn mười phút, Diệp Tưởng toàn thân đầy mồ hôi. Trên mặt
đất, túi rác vung vãi khắp nơi. Trong đó có một cái hộp giấy, bị Diệp
Tưởng nhặt được liền xé vụn từng mảnh. Biểu hiện của Kim Thư Đông tuy
rằng oán hận, nhưng không dám phản kháng ngay trước mặt những người khi
dễ hắn. Đến ngày mai, hắn vẫn chỉ có thể tiếp tục bị mọi người xa lánh,
khi nhục, chứ không có bất cứ thay đổi nào.
Hiện hắn đã hoàn toàn minh bạch, vì sao Kim Thư Đông lại chuyển đến
trường này. Kim Thư Đông hi vọng, trong hoàn cảnh hoàn toàn mới hắn sẽ
không bị mọi người khi dễ nữa. Thế nhưng, bản thân Kim Thư Đông kỳ thật
không hề thay đổi, rất vô dụng. Hắn luôn chỉ quan tâm đến bản thân,
không hề nghĩ tới người khác, cũng như thiết lập các mối quan hệ xã
giao. Người như hắn khẳng định cuối cùng vẫn bị mọi người cô lập. Trong
một tập thể mà một cá nhân bỗng dưng khác biệt hoàn toàn, đó chính là dị đoan.
Diệp Tưởng buông khúc gỗ kia xuống, cả người ngồi bệt xuống đất.
Trước mắt vẫn chưa có kịch bản mới. Tuy không biết sẽ phát sinh
chuyện gì, nhưng hắn tất nhiên sẽ tự mình động thủ. Trước mắt các diễn
viên đều đang chuẩn bị sẵn sàng vì ngày mai, toàn lực bố trí chiến lược
vật nguyền rủa. Mà Diệp Tưởng đang bị cô lập, cho nên rất nhiều kế hoạch hắn không thể tham dự. Hơn nữa, Diệp Tưởng bị khi dễ, khiến uy nghiêm
vốn như mặt trời của hắn biến mất không còn sót lại chút gì. Mọi người
dù biết đây là bởi vì kịch bản muốn hắn diễn như vậy, nhưng ai cũng
không thể đem Kim Thư Đông yếu đuối so sánh cùng Thợ săn Ác Ma, không ít người bắt đầu nẩy sinh ý nghĩ “Chẳng lẽ bản thân Diệp Tưởng cũng là
người như thế”. Điều này cũng không kỳ quái, mọi người xem phim truyền
hình đều rõ ràng, cho dù diễn viên không phải người như vậy, nhưng diễn
quá chân thật sẽ có cảm giác hắn hoặc thực ân cần, hoặc nhìn thấy đã
ghét cay ghét đắng.
Đúng lúc này, Diệp Tưởng quay đầu lại. Hắn biết, nàng đã ở đây được một lúc rồi.
“Trong lòng dễ chịu hơn chưa?”
Vũ Sóc đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn Diệp Tưởng.
Nàng biết Diệp Tưởng diễn nhân vật Kim Thư Đông này thật sự là nghẹn
khuất thống khổ. Tuy rằng đa số tình huống, rạp chiếu phim sẽ cân nhắc
đến vấn đề kỹ xảo biểu diễn, tôn trọng bản thân diễn viên. Nhân vật bọn
họ diễn tính cách cũng không chênh lệch quá lớn với diễn viên, nhưng thế chuyện đó không phải tuyệt đối, vẫn sẽ xuất hiện nhân vật yêu cầu kỹ
xảo biểu diễn cực cao. Nói thật Diệp Tưởng có thể kìm nén đến bây giờ cư nhiên không có một lần bị NG, Vũ Sóc cảm giác nếu nàng như Diệp Tưởng
diễn nhân vật như vậy, hẳn bây giờ đã không biết ra cái dạng gì. Diễn
nhân vật này đối với Diệp Tưởng mà nói, thật là quá khó tiếp thu rồi.
“Còn chưa ăn cơm sao? Ta đến căn tin nhưng không thấy ngươi.”
“Ta không muốn đi căn tin......”
Vũ Sóc thở dài:“Ngươi theo ta. Hiện tại căn tin không có ai trong lớp chúng ta nữa.”
Hiện tại đã tám giờ hơn. Mọi người hầu hết đã ăn xong.
Đến bên trong căn tin, đồ ăn cũng chẳng còn gì, phiếu cơm cũng không bán nữa. Bất quá Vũ Sóc vẫn còn ít phiếu cơm chưa dùng, liền đưa Diệp
Tưởng mua một vài món. May mà vẫn còn ít cơm, mấy miếng thức ăn chay
cùng một chén canh, vậy cũng đủ rồi.
Bưng đồ ăn đặt lên bàn, Diệp Tưởng cầm ví tiền, nói:“Tiền trả cho ngươi......”
“Không cần, không có bao nhiêu tiền.”
“Nhưng là......”
“Ăn đi.” Vũ Sóc ngồi một bên đưa đũa cho Diệp Tưởng. Hiện tại vẫn
chưa thông dụng đũa dùng một lần, hơn nữa đũa dùng một lần cũng không
tốt cho sức khỏe, cho nên đũa dùng một lần vẫn bị hạn chế sử dụng.
Diệp Tưởng cầm chiếc đũa, nói:“Cám ơn ngươi, Tôn Di Hoa.”
Cơm dù có hơi lạnh, bất quá, lúc này Diệp Tưởng lại cảm giác rất ấm
áp. Bất cứ lúc nào, khi nội tâm hắn có chút thô bạo hắc ám, chỉ cần có
Vũ Sóc bên người, hắn sẽ cảm giác nội tâm trở nên vô cùng an bình. Thậm
chí, linh hồn vương giả ẩn sâu bên trong hắn khi trở nên tràn ngập ác ý, cũng có chút thu liễm.
Đây chính là tình yêu sao? Tình yêu chân chính là như thế nào, không
ai có tiêu chuẩn tuyệt đối. Nhưng ít ra Diệp Tưởng có thể xác định, khi
tiến vào rạp chiếu phim địa ngục, đối với hắn mà nói, ký ức khoái nhạc
nhất, toàn bộ đều có liên quan đến Bạch Vũ Sóc.
Giống như lúc này, việc nàng xuất hiện, không hề có trong kịch bản.
Dù chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể, nhưng nội tâm Diệp Tưởng cũng
đủ dễ chịu.
“Ta biết ngươi rất khổ sở, thế nhưng thời gian dài đến nửa năm, ngươi chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.” Vũ Sóc khuyên nhủ Diệp Tưởng:“ Quan hệ
giữa con người luôn thực phức tạp, Kim Thư Đông có hoàn cảnh như vậy
cũng bởi vì hắn không coi trọng các mối quan hệ với mọi người. Hắn chỉ
quan tâm đến những điều chính mình yêu thích, hơn nữa hi vọng người khác cũng có cùng lý tưởng với hắn. Đây là nguyên nhân hắn bị tập thể bài
xích. Chuyện của Lưu lão sư, bất quá cũng chỉ là giọt nước tràn ly mà
thôi.”
Vũ Sóc từ lúc còn rất nhỏ đã hiểu rõ mối quan hệ có tính quan trọng
như thế nào. Phụ thân nàng khi bắt đầu làm ăn địa ốc, phát triển lớn
mạnh cho tới bây giờ cũng hao phí không biết bao nhiêu tinh lực. Ở Trung Quốc, làm bất cứ chuyện gì đều cần xã giao, chính là cái gọi “Mặt trên
có người dễ làm sự”, thời điểm phụ thân cùng mẫu thân vừa kết hôn, quy
mô vẫn chưa lớn rộng như bậy giờ, nhưng toàn dựa vào các mối quan hệ của phụ thân, hơn nữa cũng nhiều lần đến ngoại quốc xem xét thị trường bất
động sản, thương trường hiểm ác đi lại duy gian đi đến nay.
Vũ Sóc cũng không phải là loại tiểu thư từ nhỏ đã ngồi mát ăn bát
vàng, bởi vậy nàng rất rõ, tài phú đến không dễ, mà trọng yếu phải dựa
vào mọi mối quan hệ. Tỉ như năm 97, lúc ấy toàn bộ Á Châu lâm vào khủng
hoảng, nhưng phụ thân dựa vào quan hệ với các doanh nhân quốc tế, đã
biết trước tình báo, cho nên rút toàn bộ đầu tư bất động sản ở hải ngoại về. Nhưng năm 97 Trung Quốc không bị ảnh hưởng nhiều bằng các nước đông nam á, thương phẩm trong nước bắt đầu tăng giá, nhưng đối với thị
trường địa ốc năm 97 lại là một năm đột phá. Đến hôm nay, điền sản thái
dương đã đạt đến khối tài sản khổng lồ.
Thế nhưng, Vũ Sóc thủy chung vẫn cảm giác, tiền tài so với sinh mệnh vẫn chẳng là gì.
“Ngươi phân tích thật sự hay.” Diệp Tưởng cũng trả lời:“Kỳ thật, các diễn viên kia......”
“Ta biết. Bọn họ có không ít người cố ý, nội dung Kịch bản có rất
nhiều tình tiết hoàn toàn có thể linh hoạt biến đổi, mấy người này là cố ý chỉnh ngươi. Nếu là người của Đọa Tinh thì cũng không kỳ quái, nhưng
người thuộc khu ma làm như vậy, chỉ có thể cho rằng bọn họ mượn cớ diễn
trò phát tiết trên người ngươi. Hầu Tước tham gia ngăn cản việc này, ta
cho rằng hắn cũng có ý muốn thử thái độ của ngươi.”
“Thử thái độ sao?”[ chưa xong còn tiếp......]