Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 57: Trốn không thoát.....




Bạch Vũ Sóc xuất hiện có thể nói ngoài dự kiến của mọi người, cũng bao gồm cả Diệp Tưởng.
Mà đối với Vũ Sóc, nàng rất mau từ hai ba câu miêu tả của đối phương nhanh chóng đưa ra phán đoán. Đương nhiên, bề ngoài nàng không hề để lộ ra chút nào ý nghĩ trong lòng, đối với ước nguyện được làm diễn viên trước kia của Vũ Sóc mà nói, kỹ xảo diễn của nàng người bình thường tuyệt đối không thể so sánh.
“Có chuyện gì vậy? Vì sao trong phòng lại tối như thế?”
Hoàng Phủ Vô Kỵ lấy 1 vẻ mặt “Khó có thể tin” nói:“Ngươi đang nói cái gì vậy, Tôn Di Hoa, học thuộc bài là sự tình từ khi nào rồi! Cái này rốt cuộc là chuyện gì đây?”
“Cho nên ta nói nhất định chúng ta xuyên toa thời gian rồi!” Triệu Đồng ở 1 bên tự nói ra lời kịch mình nghĩ:“Hiện tại chúng ta nên làm gì đây?”
Đương nhiên ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng mọi người cực kỳ phấn chấn, nhất là Lý Chanh. Phải biết, Bạch Vũ Sóc cũng không phải kẻ vô danh, tục truyền nàng chính là người sắm vai Irna, càng là có được vật nguyền rủa cấp bậc nghịch thiên, địa ngục trùng thể biến hóa cùng với căn nguyên vật nguyền rủa trong [ quỷ tế ]! Có nàng ở đây, xác xuất bảo mệnh lại càng tăng thêm! Chẳng qua vì thành tích thực chiến của nàng còn quá ít, không bằng những cường giả hạng A khác, bằng không, nàng ít nhất cũng được liệt vào hàng diễn viên hạng A! Hơn nữa ai cũng biết, sau này Bạch Vũ Sóc được Hầu Tước dùng thủ đoạn nghịch thiên cứu ra! Nói cách khác, nàng khẳng định sẽ không chết, như vậy chỉ cần đi theo bên người nàng, rất có thể sẽ không có chuyện gì!
“Chúng ta hiện tại dường như đang gặp phải 1 ít chuyện phiền toái......” Hoàng Phủ Vô Kỵ nhíu mi nói:“Chúng ta hiện tại không dám tùy tiện đi xuống, đang lo lắng......”
Muốn đi xuống lầu cũng không phải khó, khó là không biết thi thể không đầu kia sẽ ở nơi nào chờ bọn hắn. Đương nhiên, lấy đội hình liên thủ giữa Thợ săn Ác Ma và Bạch Vũ Sóc cũng không phải không thể cược 1 phen. Nhưng, thật vất vả mới có thể xuyên tới năm 1985, ý nghĩ trong lòng mỗi người đều không giống nhau, ở thời đại này, có thể tìm ra mấu chốt cởi bỏ bí ẩn phòng học dị độ! Như vậy có thể tăng lên tỷ lệ sinh tồn cho tất cả các diễn viên!
Đương nhiên, đây chỉ là 1 ý nghĩ, cụ thể suy xét như thế nào, không ai biết.
Mà dựa theo kế hoạch của Hoàng Phủ Vô Kỵ...... chính là lợi dụng đoạn thời gian tử vong của Lâm Nhất Phàm.
Trong kịch bản gốc, sau khi Lý Chanh cùng Triệu Đồng lần lượt chết đi, người còn sống sót vỏn vẹn chỉ có Kim Thư Đông, Giải Trác Hòa cùng với Lâm Nhất Phàm ba người. Phát hiện ra thi thể Triệu Đồng, 3 người sợ hãi, cuối cùng quyết định được ăn cả ngã về không, không ngừng chạy xuống dưới. Đấm vỡ thủy tinh, lấy rìu chữa cháy làm vũ khí. Đương nhiên trong kịch bản không hề có kịch tình bất cứ 1 diễn viên nào lấy ra vật nguyền rủa, vô luận bọn hắn có lấy ra hay không lấy ra vật nguyền rủa, trong kịch bản bọn hắn chỉ là những học sinh phổ thông bình thường, cho nên sử dụng vật nguyền rủa được coi như 1 loại phi logic. Nhưng kịch bản không nhìn hành vi, cho nên vô luận là Hoàng Phủ, hay là Diệp Tưởng, trong kịch bản cũng sẽ không sử dụng năng lực đặc thù, mà chỉ lấy rìu chữa cháy ra làm vũ khí tự vệ.
Cuối cùng, ba người mạo hiểm quyết tâm chạy xuống lầu 1. Hành động này có thể coi như sự lựa chọn sinh tử. Mà cuối cùng bọn hắn rất thuận lợi xuống được tầng 1, sau đó chạy về phía tòa nhà Ất. Kế hoạch của bọn hắn là chạy ra khỏi trường, đi báo cảnh sát. Khi đó bên trong trường cũng có điện thoại, nhưng không thể nào sử dụng được.
Trong kịch bản. Kim Thư Đông cuối cùng ở trước mặt Giải Trác Hòa giảng giải lại chân tướng sự việc, Giải Trác Hòa đã trải qua 1 loạt sự kiện quỷ dị, đương nhiên không thể không tin hết thảy chuyện này là sự thật. Ba người kề sát nhau, Giải Trác Hòa một mình cầm rìu chữa cháy, tùy thời chuẩn bị ứng đối với bất cứ tình huống nào xảy ra. Tuy rằng không ai tin tưởng địch nhân của bọn hắn là sát thủ máy móc tới từ tương lai, nhưng khẳng định đó cũng là ma quỷ giết người phi thường khủng bố.
Lúc ấy, không khí khẩn trương cực điểm, ai nấy đều cảm giác cực kỳ áp lực, đi đường rất chậm. Mà đúng lúc ấy, bọn hắn nhìn thấy ở hành lang tòa nhà Ất phía trước, có 1 thân ảnh màu trắng đang đứng!
Bởi vì Kim Thư Đông đã đem hết thảy mọi chuyện nói cho Giải Trác Hòa, cho nên, hắn tự nhiên trước tiên đưa ra phản ứng, đó nhất định chính là bạch y nữ tử theo như lời Kim Thư Đông miêu tả! Vì thế 3 người không quản được nhiều, vắt chân chạy như bay về phía nàng! Bạch y nữ tử kia hiển nhiên là mấu chốt chân tướng, đương nhiên không được để nàng chạy thoát!
Nhưng quỷ dị là......
Thời điểm bọn hắn chạy tới, bạch y nữ tử kia cứ thế … tiêu thất trước mặt!
Tiêu thất! Một người còn sống, cứ như thế mà biến mất!
Điều này làm bọn hắn cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Đi tới địa phương nàng biến mất,mọi người quan sát chung quanh, bất quá không hề thấy bất cứ manh mối nào!
Điều này làm cho Giải Trác Hòa nguyên bản không hề tin vào ma quỷ cũng dao động, không thể không thừa nhận, hết thảy chuyện này quá mức không bình thường!
Bạch y nữ tử quá mức thần bí, mặc kệ xuyên tới nơi nào cũng có thể nhìn thấy hình bóng nàng! Nàng đến tột cùng là người hay quỷ, là địch hay bạn? Vì sao xuất hiện trước mặt Kim Thư Đông, nói cho hắn biết manh mối về đảo Trường Nguyệt?
Bất quá trước mắt bọn hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, đành phải chuẩn bị lao ra khỏi trường học.
Cuối cùng, thời điểm đi tới cổng lớn, sát na lao ra khỏi cửa, trước mắt ai nấy đều tối đen, lâm vào chóang váng!
Sau một hồi, Giải Trác Hòa và Kim Thư Đông...... tỉnh lại.
Tỉnh lại mới phát hiện mình cư nhiên...... đang ngồi trước bàn học trong lớp! Hơn nữa quỷ dị là, vị trí bọn hắn đang ngồi không khác vị trí ngày thường trên lớp!
Hết thảy đủ để chứng minh, bọn hắn căn bản không thoát được ra ngoài! Sát na ngươi lao ra khỏi trường sẽ bị kéo trở về phòng học này! Không thể đào tẩu theo lời bạch y nữ tử, có lẽ chính là ý này! Mà Kim Thư Đông giờ khắc này ý thức được, hắn không thể trốn thoát nguyền rủa, dù có chạy thế nào cũng không thoát!
Bọn hắn ngồi nguyên tại vị trí của mình, cái này cũng có ý vị rất sâu xa. Tựa hồ như trong phòng học này, mỗi người đều có 1 vị trí cố định, một khi đã cố định thì vĩnh viễn không thể trốn thoát, thẳng tới khi chết dưới nguyền rủa.
Tuyệt vọng hoàn toàn mang tính áp đảo!
Mà Lâm Nhất Phàm, chính là chết ở đoạn này.
Lâm Nhất Phàm cũng đồng dạng ngồi ở vị trí của hắn, thời điểm đang chuẩn bị đứng lên bỗng chú ý tới, trên bàn có 1 mặt gương nhỏ. Mà từ mặt gương kia, Lâm Nhất Phàm trông thấy rõ ràng......
Bên cạnh hắn, còn 1 người khác đang ngồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.