Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 91: Phòng học lớp 10-6




Diệp Tưởng, Hầu Tước, Vũ Sóc cùng với 4 người nữa tụ tập lại. Theo lý thuyết, lấy đội hình như thế nhân số không nên ít như vậy. Nhưng trong lớp đa số người rất ghét Kim Thư Đông, cơ hồ không có ai muốn đồng hành bên cạnh hắn, trừ phi là người có quan hệ đặc biệt tốt với Tôn Di Hoa và Tôn Di Tinh. Thẩm Đình Thanh khẳng định là 1 người trong đó, nhưng nàng là diễn viên hạng A cho nên không thể đi theo. Chung quy diễn viên hạng A có giá trị ở chỗ có thể bảo vệ 1 vài diễn viên phổ thông khác. Mà bốn người này gồm 2 nam 2 nữ, phân biệt tên là Ngô Vân, Chu Đào, Cao Tâm Nghi cùng Chiêm Gia. Ngô Vân tên thật là Gotoh Tadataka diễn viên của rạp chiếu phim thứ 14, Chiêm Gia cũng là người Nhật Bản, Cao Tâm Nghi là người của rạp chiếu phim thứ 8, theo lý hẳn nên đi với Lý Tín Lăng, bất quá quan hệ giữa nàng và Tôn Di Hoa tương đối tốt, hơn nữa đi theo bên cạnh Hầu Tước lại càng đảm bảo hơn.
“Hái quýt xong, hẳn có thể gặp được lão hiệu trưởng?”
Một đường đi tới, không khí chung quanh đã trở nên cực kỳ yên tĩnh. Vì thế, Diệp Tưởng mở miệng nói lời kịch.
Đối với hắn mà nói, gặp mặt lão hiệu trưởng Ngô Quảng Liệt là chuyện rất quan trọng.
Đúng lúc này, từ phía sau bỗng truyền tới thanh âm cỏ bị giẫm đạp.
Bọn người Cao Tâm Nghi nghe được thanh âm này, sắc mặt đã như màu đất. Quay đầu lại phát hiện, đi ở phía sau là 1 nam nhân trung niên. Người này thoạt nhìn ước chừng hơn 50 tuổi, mái đầu có chút hói, trên trán có nhiều nếp nhăn, nhìn là biết đây là lão nhân đã trải qua rất nhiều sóng gió.
“Ngươi...... Ngươi là ai?”
Diệp Tưởng đứng cùng Hầu Tước, hắn cũng không tính toán cần tới sự bảo hộ của Hầu Tước.
“Rốt cuộc...... Lại gặp được ngươi.”
Nam nhân trung niên đi về phía Diệp Tưởng:“Ta đã biết, sẽ có thể gặp lại ngươi lần nữa.”
“Có ý gì đây?” Diệp Tưởng nhíu mày lại. Hỏi:“Cái gì mà còn có thể gặp lại ta 1 lần nữa?”
Nam nhân trung niên chậm rãi chỉ ngón tay vào Diệp Tưởng. Nói:“Ngươi, cuối cùng vẫn là đến đây.”
Lúc này Diệp Tưởng đã minh bạch.
Hắn chắc chắn đã từng tiến tới hòn đảo này trong quá khứ.
Thời gian thác loạn thật khiến người ta đau đầu.
“Ngươi là vị nào?”
Kỳ thật trong lòng Diệp Tưởng đã có chút suy đoán ra manh mối của người này.
“Ta họ Ngô, trước kia từng là hiệu trưởng trường trung học Quảng Nguyệt.”
Quả nhiên...... Là lão hiệu trưởng!
“Ngươi chẳng lẽ biết được điều gì sao?” Diệp Tưởng vọt tới trước mặt hắn, túm lấy bả vai lão hiệu trưởng:“Ngươi biết được thứ gì sao? Chuyện về cái trường học kia?”
“Ta biết. Thế nhưng ta lại không thể ngăn cản được.”
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Trả lời ta! Ngươi hẳn biết điều gì đó? Bằng không vì cái gì ngươi lại từ chức hiệu trưởng?”
“Ngươi đang làm cái gì vậy? Kim Thư Đông?”
Vũ Sóc chạy lên giữ tay Diệp Tưởng, nhưng Diệp Tưởng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào lão hiệu trưởng. Dùng giọng nói cơ hồ như rít gào: “Trả lời ta, đến cùng đã xảy ra chuyện gì!”
Ngô Quảng Liệt nhìn Diệp Tưởng kích động như vậy, thở dài nói:“Ta muốn nói chuyện với 1 mình hắn, mời các ngươi tránh đi chỗ khác 1 chút.”
Thẳng thắn mà nói, vài diễn viên phổ thông kia nào muốn tách ra khỏi Diệp Tưởng? Nhưng bọn hắn là những người chán ghét Kim Thư Đông, có thể tách khỏi hắn tự nhiên cầu còn không được. May mà có Hầu Tước cùng Bạch Vũ Sóc ở đây, như vậy tính ra vẫn còn rất tốt.
“Ta không thể nghe được sao? Đến cùng đã có chuyện gì?” Vũ Sóc ở một bên nói.
“Thực xin lỗi, ta chỉ muốn nói chuyện với 1 mình hắn.”
Vũ Sóc nghĩ ngợi, vẫn là đáp ứng. Dù sao đợi lát nữa Diệp Tưởng sẽ nhắn tin cho nàng, hơn nữa hắn chắc chắn sẽ không nói dối nàng.
Vì thế đoàn người Hầu Tước cứ như thế rời đi. Để lại 2 người Diệp Tưởng cùng Ngô Quảng Liệt.
“Đi theo ta.”
Ngô Quảng Liệt đi ở phía trước, còn Diệp Tưởng đi theo sau hắn.
Lúc này hai người hoàn toàn bị Hầu Tước dùng năng lực Linh môi theo dõi. Dù có thế nào, Ngô Quảng Liệt chung quy chỉ là nhân loại bình thường, không có khả năng thoát khỏi sự theo dõi của Hầu Tước. Lấy năng lực của hắn, cho dù là cự ly rất xa chỉ cần có thể cảm ứng được Ngô Quảng Liệt có nguy hiểm tới sinh mệnh, sẽ lập tức dùng bản đồ cấm kỵ đuổi tới cứu người. Bản đồ cấm kỵ mới chỉ sử dụng có 1 lần, Hầu Tước tin tưởng lần thứ hai sử dụng cự lu cũng không bị giảm đi quá nhiều.
Cứ như vậy......
Hai người đi sâu vào bên trong vườn quýt, tới trụ sở của Ngô Quảng Liệt, đó là 1 tòa nhà nhỏ 2 tầng.
Ngô Quảng Liệt dẫn Diệp Tưởng tới tầng thứ 2, sau đó pha cho hắn tách trà.
“Ta biết, 1 ngày nào sẽ gặp lại ngươi.”
“Ở trong quá khứ ta đã làm gì sao?”
Ngô Quảng Liệt ngồi xuống, bưng chén trà lên nhấp 1 ngụm, hồi sau mới nói:“Ta cũng không biết hết thảy chuyện này bắt đầu từ thời điểm nào, thế nhưng có thể khẳng định, nguyền rủa này lan từ quá khứ... cho tới tương lai.”
“Nếu ta thật sự đã gặp mặt ngươi ở quá khứ, ta không có nói vì cái gì muốn ngươi xây nên trường trung học Quảng Nguyệt sao? Chỉ cần không có trường trung học này, tất cả mọi thứ sẽ thay đổi!”
“Không dễ dàng như vậy. Nếu lịch sử có thể dễ dàng thay đổi như vậy thì hết thảy chuyện này đã không phát sinh. Tất cả mọi chuyện ngay từ ban đầu đã được chú định. ”
“Lịch sử không phải có thể thay đổi sao?”
Ngô Quảng Liệt uống một ngụm trà, sau đó dùng cánh tay run rẩy đặt nó lên bàn trà.
“Phía sau vườn quýt này có 1 khu vực, ta đánh dấu nó thành cấm khu trên đảo không cho phép người vào. Bởi vì nếu có thứ gì đó từ 1 mặt thời gian khác tới, như vậy nó sẽ hàng lâm ở địa phương đó. Vì vậy, ta không thể để người tiến vào chỗ đó.”
“Thời điểm ngươi xuất hiện trước mặt ta trong quá khứ, trường trung học Quảng Nguyệt cơ bản đã xây dựng xong. Rất nhiều chuyện đều không thể thay đổi. Thế nhưng ta biết, vấn đề chính là ở cái phòng học kia. Nếu phòng học đó không tồn tại, ta nghĩ hết thảy có thể thay đổi.”
“Thế nhưng...... sau này ta mới biết, ta quá ngây thơ rồi.”
“Ngươi biết không?”
“Ban sơ, lớp 10-6 ở tại lầu 1.”
“Nhưng sau này, ta sửa chữa bản vẽ thiết kế, cố ý đem nó di rời lên tầng 4.”
Lúc này, Diệp Tưởng mới bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai là như vậy, bằng không mà nói lớp học của khối 10 cư nhiên lại ở tầng 4 vốn là điều không hợp lý.
“Lịch sử vẫn dựa theo trình tự mà phát triển, chỉ là đổi 1 phòng học mà thôi.”
“Dù có thế nào, lớp 10-6 vẫn luôn là ngọn nguồn của nguyền rủa.”
“Ta căn bản không tránh được hết thảy.”
“Cẩn thận ngẫm lại, tuy đã từng sửa chữa qua các phòng học rất nhiều lần, thế nhưng vĩnh viễn luôn sẽ có 1 phòng học sinh ra nguyền rủa. Đến tột cùng, bắt đầu từ lúc nào, tới bao giờ mới chấm dứt? ”
“Sau đó ta nghĩ đến, có lẽ ngươi sẽ còn xuất hiện lần nữa. Cho nên, ta lựa chọn trở lại đảo Trường Nguyệt. Nhưng trên thực tế, ta rất sợ có 1 ngày nào đó ta cũng chết đi, rồi sau đó ta cũng bị người ta quên đi.”
“Ta thực ti bỉ...... Nhưng cuối cùng ta vẫn có thể chờ được ngươi đến.”
“Nguyền rủa này đã sớm lan tràn tới cố hương của ta.”
“Như vậy......” Diệp Tưởng hỏi tiếp:“Ý của ngươi chẳng lẽ là......”
“Tương lai không thể thay đổi được sao?”[ chưa xong còn tiếp......]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.