Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 108: Quyết liệt, không chết không ngừng !




Lúc này, thực lực của Diệp Tưởng đã đạt tới trình tự không gì sánh kịp.
Tất cả dự khuyết nhân vật chính đều chết vào tay hắn, cũng ý nghĩa aura nhân vật chính hoàn toàn giải phóng. Lúc này năng lực của hắn tăng lên như “Tiểu Vũ Trụ bùng nổ”, đối với hắn mà nói cũng chỉ là ngựa quen đường cũ.
Hắn rõ ràng cảm ứng được, Lục Đạo chuyển luân, A Tu La đạo, Ngạ Quỷ đạo, Súc Sinh đạo, Địa Ngục đạo, nhân đạo, Thiên Đạo...... Tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn!
Toàn diện nắm giữ sinh tử luân hồi đương nhiên không có khả năng, thế nhưng cũng có thể nói như vậy. Tuyệt đại đa số quỷ hồn đã không thể tiếp cận Diệp Tưởng, chỉ cần một ý niệm của Diệp Tưởng là có thể đưa bọn họ vào luần hồi, đi qua cầu Nại Hà, đầu thai chuyển thế!
Nhưng hết thảy điều này… có thể đổi được Tích Kính về sao?
Có thể sao?
Đối với Tích Kính đã trở thành ác linh cấp căn nguyên mà nói, Diệp Tưởng không có năng lực đưa nàng vào luân hồi, một lần nữa đầu thai.
Diệp Tưởng cho rằng, chỉ có trở thành cường giả mới có thể chúa tể hết thảy, định nghĩa thiện ác. Nhưng sau khi có được thứ hắn hướng tới, thậm chí không tiếc từ bỏ bản ngã, nhân cách, hắn mới phát hiện, hắn trở thành tối cường lại không thể cứu được nữ nhi của mình, ngược lại biến nàng trở thành địch nhân!
Đây tuyệt đối là một điều châm chọc!
“Cái này… rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Hầu Tước nhìn tượng sáp tương lai của mình bị đốt cháy, dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Tưởng, hàn ý trong mắt đã không thể nào che giấu!
“Trả lời ta! Kim Thư Đông!”
Nếu nhìn thấy tương lai hắn, Mộc Lam cùng Diệp Tinh Vẫn ba người cùng tử vong, Hầu Tước còn tin tưởng đây là một chuyện “ngoài ý muốn”, vậy hắn cũng không còn là Hầu Tước! Cái này hiển nhiên là âm mưu của Diệp Tưởng!
Hầu Tước tự hỏi, nếu thật bị bức đến tuyệt cảnh bậc này. Hắn cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự. Nếu có thể làm, hắn cũng sẽ giết chết Diệp Tưởng để aura thăng cấp!
Diệp Tưởng...... thế nhưng lại đi trước hắn một bước!
Tương lai chính mình đã chết, như vậy hắn về sau sẽ phải chết sao? Hầu Tước đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, vẫn sẽ có khả năng tiếp tục sống sót, nếu lịch sử thay đổi, như vậy chính mình tương lai bị Diệp Tưởng giết chết, cũng tuyệt đối không phải là kết cục duy nhất.
Chẳng qua, giờ khắc này liền tuyên cáo, Hầu Tước cùng Diệp Tưởng đã triệt để quyết liệt. Hầu Tước thề, chỉ cần hắn không chết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Diệp Tưởng!
Nhân vật chính? Hắn đã đắc tội một người, không ngại đắc tội người thứ hai!
Đáng tiếc là...... Sa La đã chết. Bằng không, dựa vào vài nguyền rủa Sa La gây ra lúc trước với Diệp Tưởng đủ để đối phó với hắn! Nhưng nay… địch ta thực lực chênh lệch quá lớn! Diệp Tưởng nay đã có thực lực siêu việt ảnh đế, cùng Long Ngạo Thiên sàn sàn như nhau. Hầu Tước cho dù ở thời kỳ đỉnh phong cũng không phải địch thủ. Huống chi, hiện tại điều quan trọng nhất đối với Hầu Tước chính là tìm kiếm cơ hội sinh tồn!
Bất quá, kịch… vẫn là phải diễn cho tốt.
Hầu Tước xông về phía thi thể của mình, biểu tình vô cùng hoảng sợ:“Kim Thư Đông, ta tương lai đã chết? Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Diệp Tưởng một bộ dáng trầm thống:“Xin lỗi, Di Tinh......”
Song phương đều đang diễn trò, thế nhưng cũng hiểu được trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì. Diệp Tưởng cũng biết, Hầu Tước không có khả năng phải chết không thể nghi ngờ, hắn vẫn như trước có khả năng sống sót. Lúc trước không phải chính mình còn dùng thi thể tương lai của hắn để làm phân thân sao?
Mà ở một bên khác, Mộc Lam, Diệp Tinh Vẫn cũng đồng dạng thấy một màn như thế!
“Này...... Điều này sao có thể?”
Diệp Tinh Vẫn nhìn thi thể của mình thật lâu không nói gì. Theo lý mà nói, đó chỉ là một khối nhân ngẫu, bị phá hủy cũng không tính là gì, không có khả năng giết chết được hắn. Loại năng lực nguyền rủa ký sinh vật đều không cần phải dựa vào vé chuộc cái chết để xúc phát. Thế nhưng trong quá trình nhân ngẫu bị tổn thương, hắn không có dời linh hồn đi, như vậy linh hồn tổn thương sẽ dẫn đến bản thể tổn thương! Mà Tịch Tà thần lôi chính là thần vật có tác dụng nhắm vào linh hồn và linh thể!
Tầm mắt hai người đánh về phía Diệp Tưởng! Trên thi thể bọn hắn vẫn còn sấm sét vờn quanh đủ để lý giải vấn đề. Hai người đều nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt muốn nứt!
Cái này là làm sao? Mọi người hiện tại không phải nên bỏ hết mọi hiềm khích lúc trước, nhất trí đối địch sao? Diệp Tưởng ngươi sao có thể làm như vậy?
Nhưng ánh mắt Diệp Tưởng nhìn về phía hai người không vui không sợ!
Đối với Hầu Tước, trong nội tâm hắn vẫn là có chút áy náy. Nhưng...... Mộc Lam cùng Diệp Tinh Vẫn thì tính là gì? Bọn họ vốn chính là đối tượng hắn muốn giết!
Gương mặt Mộc Lam phẫn nộ tới mức vặn vẹo, lao thẳng về phía Diệp Tưởng! Thế nhưng, Mẫn Hà lại một bước ngăn cản Mộc Lam!
“Lâm Viễn, ngươi nên bình tĩnh một chút!”
Đồng thời, gửi đi tin nhắn:“Mộc Lam, ta sẽ không để ngươi chết! Thời không bộ điện ảnh này phi thường thác loạn, tương lai vẫn là có khả năng thay đổi! Kịch bản lại cấm không được tổn thương diễn viên!”
Mộc Lam nhìn Diệp Tưởng, quát:“Rốt cuộc là có chuyện gì? Kim Thư Đông? Vì cái gì lại thành thế này?”
Tin nhắn cũng được gửi đi:“Vì cái gì! Diệp Tưởng, ngươi có bản lĩnh thì mặt đối mặt, trong lúc sinh tử tương bác, song phương hợp lực kháng địch, ngươi làm ra loại hành này chẳng phải quá ti bỉ vô sỉ sao! Tốt, ngươi giỏi lắm, chỉ cần ta không chết nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Hành vi của Diệp Tưởng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Vũ Sóc đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Làm gì có chuyện xảo hợp như vậy? Một quyền vừa ra liền nhắm vào chỉ ba người kia, còn xảo tới mức khiến aura nhân vật chính của Diệp Tưởng thăng cấp?
Chỉ là, Tích Kính chết khiến tinh thần nàng trong nhất thời hốt hoảng, cũng không muốn suy xét chuyện này.
Mà Ôn Vũ Phàm cũng nhìn thấy được thi thể cháy đen của Hầu Tước!
“Di...... Di...... Di Tinh???”
Ôn Vũ Phàm nhìn về phía Diệp Tưởng!
“Kim Thư Đông! Đây là chuyện gì?”
Diệp Tưởng lắc đầu, nói:“Ta không phải cố ý......”
Cho tới nay, ấn tượng của Ôn Vũ Phàm về Diệp Tưởng chính là một người tao nhã lương thiện, có trách nhiệm. Trước kia hắn yêu mến mình không tiếc xả thân cứu giúp, thậm chí đem tặng vật nguyền rủa. Tuy rằng Ôn Vũ Phàm đối với hắn không có tình yêu nam nữ, nhưng vẫn coi hắn như bằng hữu có thể tin tưởng, có thể đem sau lưng giao phó cho hắn. Năm đó, trong [ quỷ tế ] hắn đạt được lực lượng, sau đó một độ còn phong ấn lực lượng của mình lại, thậm chí đem linh hồn của mình giao cho Vũ Sóc chưởng quản, để tránh hắn đọa lạc trở thành Ác Ma.
Một người như vậy... như thế nào lại...
Chẳng lẽ hắn quả thực ngộ sát bọn họ sao?
Quả thực là như thế sao?
Vì thế, Ôn Vũ Phàm thành lập liên hệ tinh thần với Diệp Tưởng, truyền âm hỏi hắn:“Trả lời ta, Diệp Tưởng, thật là...... Ngươi vô tình làm sao?”
Loại liên hệ tinh thần này của Ôn Vũ Phàm so với máy nói dối còn cường đại hơn. Trừ phi tinh thần lực mạnh mẽ hơn nàng, bằng không muốn nói dối trước mắt nàng, tuyệt không dễ dàng.
“Không phải. Đây là kế hoạch của ta.”
Diệp Tưởng biết, nói dối là không có ý nghĩa, vì thế liền trực tiếp nói ra sự thật.
Kết quả ý chí tinh thần truyền lại, Diệp Tưởng không có nói dối.
Điều này làm Ôn Vũ Phàm cảm giác vô cùng rung động!
“Ngươi sao có thể… sao lại có thể như vậy! Vì cái gì? Vì aura nhân vật chính sao? Vì cái này ngươi liền giết Hầu Tước? Nếu không phải Hầu Tước, ngươi sao có thể sống sót trong [ Ác Ma tiêu bản ]? Trong gia tộc Nightliar, các ngươi không phải liên thủ đối địch sao? Như thế nào...... Như thế nào ngươi lại có thể làm như vậy? Ngươi trước kia không phải như thế! Ngươi trước kia là người làm việc có nguyên tắc, sao có thể biến thành cái dạng này?”
“Khi đó ta chỉ đơn thuần là một diễn viên. Cho nên, ta đem bản thân nhân vật chính trở thành một phân thân của ta, không tiếc làm yếu đi lực lượng cũng phải bảo vệ một điểm mấu chốt trong nội tâm. Nhưng sau này ta mới hiểu được, đó là loại ý nghĩ ngu xuẩn cỡ nào. Ta như vậy, ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không thể cứu được, thậm chí chỉ có thể để An Nguyệt Hình bẻ gãy cổ, nằm giống như con chó chết trong bùn… Nay, ngay cả thê tử đang mang thai cũng không thể bảo vệ, khiến nàng phải lên tiền tuyến chiến đấu chống lại địch nhân. Nguyên tắc? Lương tâm? Trong thế giới địa ngục này thì có ý nghĩa gì chứ!”
“Ta nhất định phải cứu Tích Kính về, vì thế ta có thể không tiếc hết thảy! Ai cũng đừng nghĩ ngăn trở ta!”
Ôn Vũ Phàm cơ hồ không dám tin vào lỗ tai mình. Người này...... Thật là Diệp Tưởng sao?
“Ngươi...... Không phải Diệp Tưởng! Ngươi là ‘Dạ Vương’?”
“Tùy tiện ngươi hiểu như thế nào. Vũ Phàm, ta không ngại để ngươi đánh giá ta.”
Ôn Vũ Phàm đã minh bạch ý nghĩ của Diệp Tưởng.
“Ta sẽ khiến Hầu Tước sống sót, tuyệt đối không để hắn chết đi! Còn có… Diệp Tưởng, tình cảm ngày xưa giữa ngươi và ta đến đây là ngừng! Ta tuyệt đối không thừa nhận ngươi là ‘Nhân vật chính’! Hiện tại ngươi và Long Ngạo Thiên căn bản không khác biệt!”
“Còn có...... Hiện tại ngươi...... Căn bản không xứng với Vũ Sóc tỷ!”
“Nàng thà chết cũng không để người như vậy tới bảo hộ mình!”[ chưa xong còn tiếp..]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.