Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 14: U hồn trong bóng tối




Tiếng bước chân quỷ dị lại chỉ có một mình Từ Tố nghe được, Từ Vũ căn bản không nghe thấy...
“Tiếng... tiếng động! Ta nghe có tiếng động...”
Từ Tố hạ giọng nói với Từ Vũ:“Di động...... Di động ở đâu? Ngươi lấy di động ra xem xem!”
Từ Vũ vội vàng lấy điện thoại mở ra.
Nhất thời, trong phòng khách tối đen xuất hiện một tia sáng.
Trong mắt Từ Vũ, phía trước cái gì cũng không có, cho nên nàng chỉ có thể hỏi thăm tỷ tỷ phía sau:“Tỷ...... Ngươi nhìn thấy gì không?”
Nhưng Từ Tố lại không nói một lời.
Từ Vũ quay đầu lại, dựa vào ánh sáng trên màn hình, nhìn thấy gương mặt Từ Tố vì sợ hãi mà trở nên vặn vẹo!
“Tỷ...... Ngươi nhìn thấy cái gì vậy?”
Nhưng Từ Tố căn bản không trả lời Từ Vũ, nàng dán cả người lên vách tường, thân thể run lên không ngừng, ánh mắt mở lớn nhìn về phía trước.
Từ Vũ cái gì cũng không nhìn thấy, âm thanh gì cũng không nghe được, giờ này khắc này chỉ có thể từ biểu tình của tỷ tỷ mà tưởng tượng lệ quỷ trước mắt khủng bố như thế nào!
“Cứu...... Cứu ta...... Van cầu ngươi...... Cứu ta...... Từ Vũ......”
Nghe được thanh âm thỉnh cầu của tỷ tỷ, Từ Vũ dứt khoát xoay người, dang hai tay đem Từ Tố trong góc tường triệt để che chắn.
Tình hình trước mắt giống như là diều hâu bắt gà vậy.
Mà đối với Từ Vũ không nhìn thấy gì mà nói, nàng không biết được cục diện trước mắt rốt cục như thế nào. Mà Từ Tố cái gì cũng không nói, chỉ không ngừng run rẩy.
Trạng thái lúc này rất là ác liệt.
Không biết qua bao lâu.“Phù phù” một tiếng. Từ Vũ xoay đầu nhìn lại, tỷ tỷ cư nhiên trực tiếp ngất đi!
“Tỷ...... Tỷ tỷ?”
Tuy rằng tỷ tỷ hôn mê, thế nhưng Từ Vũ không thể tiếp xúc với nàng cho nên đành giữ nguyên tư thế như vậy. Từ Tố hôn mê, nàng không thể biết quỷ hồn có còn ở trong này hay không.
Bỗng nhiên, nàng nghe được một âm thanh quỷ dị bên tai.
“Lạp...... Khắc...... Mã......”
Lại là...... tiếng nói này?
“Nhĩ......”
Nàng đột nhiên chiếu di động về phía một góc phòng nào đó.
Ở nơi đó, có một nữ nhân đang ngồi cuộn mình lại.
Bộ dáng thoạt nhìn là tuổi trung niên gần 50, gương mặt rất tiều tụy.
Là nàng......
...đang nói chuyện với mình sao?
“Đi...... Lạp...... Khắc...... Mã...... Nhĩ...... Sơn......”
Tiếp theo thân ảnh đó liền biến mất.
Sau một hồi, không có thêm bất cứ động tĩnh nào.
Một lúc nữa... đèn trong phòng lại sáng lên.
Hết thảy, dường như đều khôi phục bình thường.
Mà trong phòng tắm, nước từ trong vòi sen chảy ra lại là nước bình thường, không phải máu. Những chuyện vừa rồi phát sinh tựa hồ hoàn toàn chỉ là ảo giác.
Đem vòi nước vặn lại, nhìn Từ Tố hôn mê trong phòng khách......
Từ Vũ đi vào phòng ngủ lấy ra một cái chăn đắp cho Từ Tố. Chung quy nàng không có biện pháp đụng vào người tỷ tỷ, giúp nàng nằm lên giường.
Nàng tiếp tục lại nấu một mẻ cà phê khác, lần này đã hồi phục lại độ nóng như bình thường.
Một ly tiếp một ly cà phê vào bụng, nàng miễn cưỡng khiến bản thân không ngủ gục, cứ như vậy ngồi bảo vệ bên cạnh tỷ tỷ.
Cả một đêm, cứ thế trôi qua.
Đêm qua, đối với Từ Vũ mà nói, tương đối khó khăn. Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn cố gắng vì kỳ thi hát, lại thêm ban ngày làm công, muốn trôi qua một đêm không ngủ là cực kỳ khó. Tuy uống rất nhiều ca phê, nhưng nhìn chằm chằm một người mà không làm gì, còn không được ngủ, thực sự không dễ dàng.
Bất quá......
Từ Vũ làm được.
Nàng cả một đêm đều không ngủ dù chỉ một giây, cứ thế chờ bên cạnh tỷ tỷ cho đến ngày thứ hai.
“Từ...... Từ Vũ?”
“Ân, tỷ tỷ, yên tâm đi, không có việc gì.”
Nàng ngồi bảo vệ bên cạnh tỷ tỷ một đêm, cái gì cũng không xảy ra. Nàng không nhìn thấy bất cứ quỷ hồn nào.
“Chờ đến buổi chiều là được, chính là thời gian ngày hôm qua ta đi thi hát. Ngươi hôm nay... có đi làm không?”
“Đi... như thế nào có thể không đi? Ngươi ngày hôm qua cũng thấy rồi đó. Ta chỉ muốn chắn cho quản lý không bị ném trứng thối, ngược lại vì ngươi chắn trước người ta, ta ngược lại không chật vật chút nào, còn hắn thì trứng ung cà chua thối đầy người, hắn không giữa được mặt mũi, không biết sẽ làm gì ta?”
“Không thể nào?”
“Ngươi cả ngày làm công nhân sao có thể biết công sở hung ác cỡ nào? Cho dù muốn xin nghỉ, cũng tuyệt đối không phải vào lúc này!”
“Nhưng ngươi đi làm, ta không thể đi theo bên cạnh ngươi.”
“Ân...... cái này ngược lại là một vấn đề, thế nhưng ta không thể không tới công ty.”
“Tỷ tỷ, đêm qua ngươi đã thấy gì?”
“Nhìn thấy gì...... không nhớ nổi. Thế nhưng tổng cảm giác, có điểm quái dị.”
“Quái dị?”
“Hoàn toàn không giống như trước kia....”
Tùy tiên ăn chút điểm tâm, tỷ muội hai người liền xuất phát. Từ Vũ gọi điện thoại nhờ Tiểu Nhã thay ca giùm nàng, vì tính tình Từ Vũ rất tốt cho nên nhân duyên cũng không tệ lắm, Tiểu Nhã đáp ứng giúp nàng lần này.
“Nhớ kỹ, không được nói với bất luận người nào ngươi là muội muội của ta. Ta cũng sẽ không thừa nhận điều này.”
Đối với điều này, Từ Tố vẫn cường điệu nhiều lần như trước.
“Ta biết rồi, tỷ tỷ.”
“Vậy là tốt.”
Xe chạy đến trung tâm thành phố Thượng Hải. Đến cửa công ty, Từ Tố nhìn nhìn bốn phía, nhẹ nhàng thở ra, nói:“Hoàn hảo, cái tên quản lý kia không có ở đây.”
Một lần này Từ Tố tự nhiên không dám lái xe xuống bãi đỗ dưới tầng ngầm, mà đỗ ở bãi đỗ gần đó.
Thời điểm nàng và Từ Vũ đi vào tòa nhà thì phát hiện, toàn bộ nhân viên tập đoàn Mạc thị đều có bộ dáng rất khẩn trương.
Sau khi nghe ngóng, lại nghe được một tin tức đáng sợ.
“Cái gì? Nghi ngờ trốn thuế? Di dời tài sản cá nhân?”
Hiện tại người trong công ty đang truyền tai nhau chuyện này. Hôm nay có người của cục quốc thuế lại đây, mang theo rất nhiều tài liệu rời đi. Sau khi Mạc Minh Nguyệt mất tích, tài sản mang danh nghĩa của nàng cũng biến mất theo không tung tích.
Mà trước mắt, nghi ngờ trốn thuế với số lượng kinh người. Hiện tại người không có ở đây, tài sản cũng không còn, chuyện tuyên bố truy nã có hay không cũng chỉ là sớm muộn. Cục quốc thế tự nhiên hy vọng có thể mau chóng tra ra, truy hồi lại khoản thuế.
Kỳ thật ở trung quốc, xí nghiệp lớn trốn thuế là chuyện rất bình thường. Một lần này Mạc Minh Nguyệt bỗng nhiên mất tích, tự nhiên gợi ra lực chú ý của viện kiểm sát và cục thuế. Không chỉ như vậy, ngân hàng từng cho Mạc thị tập đoàn vay cũng yêu cầu truy hồi lại số tiền đã cho vay.
Công ty giờ phút này có thể nói bốn bề thọ địch, người lãnh đạo phương diện tài vụ, bao gồm cả vài cổ đông cũng đều bị gọi đến.
Trong công ty rối thành một đoàn, lời đồn cũng nổi lên tứ phía.
Nghe nói, tài sản cá nhân được Mạc Minh Nguyệt dời đi, bao gồm cổ phiếu, một bộ phận bất động sản trong nước nàng ủy thác luật sư bán đi, ít nhất cũng phải mấy ngàn vạn Mĩ kim!
Tài sản cá nhân khổng lồ như vậy, căn bản không có khả năng rời đi trong khoảng thời gian ngắn! Cho nên có không ít người phỏng đoán, số tiền này đi đâu rồi? Nên biết, trong đó cũng bao gồm ngân phiếu định mức dành cho những nhà đầu tư hạng nhỏ và vừa. Thế nhưng tuyên bố ngân phiếu định mức lại lấy danh nghĩa một công ty bao da tại nước ngoài, căn phản không thể phát hành ngân phiếu định mức! Hiện tại cục quốc thuế, ngân hàng, nhà đầu tư đang truy tìm xem khoản tiền này chảy đi nơi nào!
“Mấy ngàn vạn Mĩ kim......”
Phòng WC nữ, nghe các đồng sự bát quái, Từ Tố không khỏi nhíu mi, nói:“Một khoản tiền lớn như vậy... chỉ sợ đã chuyển ra nước ngoài rồi?”
“Chúng ta cũng nghĩ như vậy a.” Vài nữ đồng sự cùng ngành đồng tình:“Trước mắt cục quốc thuế đang điều tra bất động sản của Mạc tổng ở hải ngoại, bất quá điều tra vượt khỏi phạm vi lãnh thổ có chút khó khăn.”
“Đó là tự nhiên, ngươi không thấy mấy vị tham quan đều mua bất động sản ở nước ngoài hay sao? Nước ngoài không phải còn có luật bảo vệ tài sản linh tinh cái gì hay sao?”
“Công ty chúng ta không phải sẽ phá sản đó chứ? Chúng ta đều sẽ thất nghiệp sao? Dứt khoát thừa dịp cơ hội này tìm máng khác ăn đi?”
Rời khỏi WC, Từ Vũ đi theo bên cạnh Từ Tố, bên ngoài Từ Tố tuyên bố nữ nhân này là trợ lý lâm thời nàng mới thuê, dù sao công ty lúc này loạn như vậy, không ai rảnh hơi chạy đi bộ phận nhân sự xác minh.
“Nếu ta thất nghiệp...... tiền trả góp nhà phải làm sao đây?” Từ Tố oán hận nói:“Mỗi tháng mấy ngàn nguyên tiền nhà, còn có tiền xe! Ngân hàng cũng sẽ không nghe ta giải thích!”
Đụng phải uy hiếp sinh tử, Từ Tố nghĩ tới đầu tiên chính là vấn đề trả góp nhà xe, thật sự đầu óc không phải bình tĩnh bình thường.
“Tỷ tỷ...... Trước nên suy xét...... làm sao trụ tới buổi chiều đi?”
Nhưng lúc này, nàng đột nhiên dừng bước, nhìn ảnh chụp được treo trên vách tường.
Ảnh chụp CEO, Mạc Minh Nguyệt!
“Là...... Là nàng!”[ chưa xong còn tiếp..]
ps: Xin lỗi, này 2 thiên bình phục một chút tâm tình, dù sao cũng là vẫn rất thương yêu của ta bà ngoại liền như vậy đã qua đời......
Ngày mai muốn đi vi đầu thất làm chuẩn bị, đổi mới tận khả năng sẽ bảo trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.