Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 20: Tầng hầm ngầm




Đây không phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh!
Mệnh lệnh!
Dạ Vương dùng ngữ điệu phi thường vững vàng nói ra những lời này, nhưng lại có một loại cảm giác không nộ mà uy. Đối với hắn, dường như biểu hiện quyền uy giống như vương giả từ lúc sinh ra đã có.
Liền giống như bản thân hắc ám.
“Ta...... Ta biết rồi.” Cuối cùng, Huyến Âm chỉ có thể trả lời như thế:“Ta sẽ nghe theo lời ngươi......”
“Rất tốt. Buổi tối hôm nay ta muốn ngươi đi theo ta tới một nơi, ta cần phải khai phá ra đầy đủ ‘Năng lực’Hạ Hầu gia trong cơ thể ngươi.”
Năng lực Hạ Hầu gia!
Huyến Âm hiểu được, cái này cũng ý nghĩa, năng lực của diễn viên có cơ hội giải phóng rồi.
Điểm này tuy rằng kịch bản không nói rõ, thế nhưng nàng hiểu.
“Ngươi muốn nói cái gì, ta không hiểu cho lắm?”
Cho tới bây giờ, quay chụp đều rất thuận lợi, không bị ng. Đến tình trạng này đối với mỗi người diễn trò mà nói, đã không còn mấy khó khăn, nhân vật phản khống ngược lại càng dễ khiến đối phương nhập vai diễn.
Đúng vậy, là như thế.
Rất nhanh...... Kịch bản sẽ an bài nhân vật mà diễn viên sắm vai chết đi. Đến thời điểm đó, chính là lúc kịch bản bị bóp méo. Chỉ là cuối cùng trong phim kinh dị, trả giá khi bóp méo kịch bản không hề nhỏ. Hơn nữa, cho dù bóp méo kịch bản, muốn tránh khỏi cái chết cũng tuyệt không dễ dàng.
So sánh với phim kinh dị cuối cùng, xưng hô “Ảnh đế” chỉ là một trò cười.
Hiện tại bọn họ mới chân chính là “diễn viên” trên ý nghĩa!
Thời gian...... Đã qua nửa đêm 0h.
Dạ Vương mang theo Huyến Âm đi tới một thư phòng.
Bên trong thư phòng có đặt các loại sách cổ, những bộ sách này, không ngoại lệ đều dùng chữ phồn thể viết.
Hắn đi tới trước giá sách, từ trên giá sách lấy ra một quyển sách, sau đó đem cuốn sách đặt vào giữa hai quyển sách ở phía dưới, lại nhặt một quyển sách khác, đặt vào ô phía trên...
Động tác như thế lặp đi lặp lại vài lần, toàn bộ giá sách cư nhiên chậm rãi lui ra sau!
Để lộ ra cách cửa một thông đạo!
“Nhìn cứ như trong phim.”
“Lắm lời, mau theo ta.”
Vì thế, Huyến Âm cùng Dạ Vương tiến vào bên trong thông đạo, bên dưới còn có bậc thang kéo dài xuống dưới. Sau khi hai người tiến vào, giá sách lại tiến lên, che đi cửa thông đạo.
Trên một đường này Huyến Âm không hỏi nhiều, giọng điệu của Dạ Vương là không cho phép nghi ngờ, hắn nói nàng cái gì cũng không cần xuy xét, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đi theo hắn là được rồi.
Thời điểm đi đến cuối bậc thang, không gian đã trở nên rất âm u. Dạ Vương lấy ra một hộp diêm, sau đó bật lửa......
Châm một ngọn đuốc.
Bên trong tầng hầm vốn có rất nhiều ngọn đuốc được dắt trên vách tường.
Diện tích tầng hầm so với dự đoán của Huyến Âm phải lớn hơn nhiều.
Mà nàng nhìn thấy, một hàng lang kéo dài về phía trước không biết bao xa, mà hai bên hành lang là từng cánh cửa nối tiếp nhau.
“Đây là...... Cái gì?”
Dạ Vương không nói gì, vẫn đi lại trên hành lang, châm những ngọn đuốc trên vách tường.
“Ta cần năng lực của ngươi, năng lực của ngươi càng mạnh, phần thắng của ta lại càng lớn. Ngày mai, không, phải nói là ngày ‘Hôm nay’, ta chờ đợi đã lâu.”
“Ngươi cần vài tấm bản đồ kia, ta biết.”
Dạ Vương đối với bản đồ cố chấp quá mức tưởng tượng, điểm này không cần nghi ngờ. Thế nhưng đối với Dạ Vương mà nói, bản đồ kia có ý nghĩa gì?
“Ngày La Hầu lần nữa phôn phệ Thái Dương... giống như ngày đó năm đó vậy.” Dạ Vương lạnh lùng nói:“Ta rất chờ mong, ngươi có thể làm được giống như tổ mẫu ngươi vậy.”
“‘Linh môi’...... Sao?”
“Đối với ta, cho ngươi gia nhập kế hoạch là có chút phiêu lưu. Cho nên, ngươi không thể gây ra nửa phần trở ngại đối với kế hoạch của ta, bằng không... ta sẽ tự tay giết chết ngươi.”
Huyến Âm rất rõ ràng...... Dạ Vương không có nhiều lòng tin đối với mình, thế nhưng dường như vì tổ mẫu, hắn thực sự cần chính mình.
Tổ mẫu...... Trong ấn tượng, thời điểm nàng qua đời tuyệt đối không có người Hạ Hầu gia đến thăm, thời điểm nàng hạ táng cũng như vậy...
Tình cảm người Hạ Hầu gia đối với nàng hiển nhiên có một trình độ phức tạp nào đó, thế nhưng lại không có bất cứ người nào thời điểm nàng chết đến thăm nàng, thậm chí còn không tiễn đưa nàng một đoạn đường cuối cùng.
Huyến Âm đối với tổ mẫu không có bao nhiêu ấn tượng, nàng cũng không trò chuyện nhiều với tổ mẫu. Bất quá... phụ thân quả thực có đề cập qua với nàng, thời điểm còn trẻ tổ mẫu quả thực rất giống nàng. Điểm này khiến nàng có chút tình cảm vi diệu đối với tổ mẫu. Mà bà ngoại của Hạ Hầu Thái Lam cũng đem nàng nhận nhầm thành tổ mẫu, đến cùng là có bao nhiêu phần giống nhau đây?
Lúc này, Huyến Âm đi đến trước một cánh cửa nào đó, từ ô cửa sổ nhỏ có khảm chấn song nhìn vào, bên trong...
Là một bộ xương khô trắng ởn!
Sau khi nhìn thấy bộ xuong kia, Huyến Âm nhất thời lấy tay che miệng, lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Đây là...... Cái gì?”
Dạ Vương thản nhiên nói:“Như ngươi nhìn thấy.”
“Người chết...... Không phải nên chôn đi hay sao?”
“Đúng vậy. Thế nhưng cũng có ngoại lệ.”
Ngoại lệ? Là có ý gì?
“Ngươi không cần biết mấy thứ này.”
Lại là những lời này! Hiển nhiên, Hạ Hầu Dạ Vương còn che giấu nàng rất nhiều chuyện.
Hôm nay...... Hạ Hầu gia tộc sẽ tổ chức một hồi minh hôn vì hai người chết! Mà trong quá trình này, liên lụy tới lợi ích của rất nhiều người trong gia tộc. Hạ Hầu Dạ Vương, Hạ Hầu Thái Lam, Hạ Hầu Tiêu Nham...... đây có lẽ chỉ là một góc của núi băng, Hạ Hầu gia tông tộc có lẽ càng có nhiều người liên lụy vào trong đó hơn nữa.
Mà có thể xác định là, trọng điểm mưu đồ của những người này chính là bản đồ.
Bản đồ đối với bọn hắn có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Trước mắt người đảm bảo địa vị cho Hạ Hầu Dạ Vương chính là gia chủ, trên danh nghĩa là phụ thân hắn, thực tế lại là cậu. Nếu không có gia chủ tồn tại, chỉ sợ người nhà Hạ Hầu sẽ gây khó dễ cho hắn!
Thế nhưng...... Huyến Âm cảm giác, thứ Dạ Vương chân chính muốn... cũng không phải là địa vị trong Hạ Hầu gia tộc. Đây thuần túy chỉ là cảm giác của nàng.
Thứ gọi là bản đồ kia... nhất định có thể khiến hắn đạt được một thứ gì đó.
Tổ mẫu...... Lúc trước đã từng giúp hắn sao? Không, nếu đối với hắn tổ mẫu thật sự quan trọng, vì cái gì thời điểm tổ mẫu qua đời hắn không có xuất hiện?
“Có thể nói cho ta biết một vài sự tình liên quan tới tổ mẫu ta được không? Hay cái này cũng là thứ ta ‘Không cần biết’ hoặc là sự tình ‘Không thể biết’? Bởi vì ta là người phân gia?”
Dạ Vương dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng.
“Tổ mẫu ngươi chưa bao giờ nói cho ngươi biết chuyện về Hạ Hầu gia, vậy thì vì cái gì ta phải nói cho ngươi?”
Đúng vậy. Tổ mẫu chưa từng nói với nàng.
Lúc trước khi tổ mẫu ra đi đã nói với phụ thân cái gì? Không được cho mẫu thân biết.. cũng đồng dạng không cho mình biết...
“Điều duy nhất ta có thể nói với ngươi là......”
Đúng lúc này Dạ Vương đánh gãy suy nghĩ của nàng.
“Tổ mẫu của ngươi là một ‘Ác Ma’.”
Ác Ma!
Đối với Huyến Âm, từ ngữ này khiến nàng hoàn toàn bất ngờ. Nàng vốn tưởng rằng, tổ mẫu là người Dạ Vương coi trọng, thế nhưng trên thực tế dường như hoàn toàn tương phản.
Cho nên đối với mình không có thiện ý sao? Thậm chí kêu nàng “lăn” ra khỏi Mân sơn?
“Ác Ma? Là ý gì?”
“Chính là ý theo nghĩa đen.”
“Tổ mẫu... đã làm qua chuyện gì sao?”
Nàng đã làm chuyện gì?
Ngoài miệng, Dạ Vương cười lạnh càng thêm sâu.
“Đủ rồi. Điều ta có thể nói, dừng lại đây. Kế tiếp ngươi hãy để ta xem xem, ngươi kế thừa được bao nhiêu năng lực của tổ mẫu ngươi.”
Tiếp đó hắn chỉ hành lang trước mắt, nói:“Chọn bất cứ một gian phòng, sau đó đi vào là được.”
“Chẳng lẽ......” Huyến Âm nhìn hành lang trước mắt, yết hầu trúc trắc nói: “Chẳng lẽ, trong những căn phòng trên hành lang này đều có một bộ xương khô sao?”
Dạ Vương không gật đầu cũng không phủ quyết.
Huyến Âm cảm giác sau lưng bắt đầu đổ từng trận mồ hôi lạnh.
“Chọn một gian phòng, ta không thích lặp lại.”
“Vì cái gì phải làm như vậy?”
“Ta đã nói...... Thứ ta ‘có thể nói cho ngươi’, đều đã nói.”
Dạ Vương hiển nhiên là một người không thích nói nhảm, mà đối với Huyến Âm, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Vậy... cái kia đi.”
Huyến Âm rất rõ ràng, tiếp tục hướng Dạ Vương hỏi đã là chuyện không có ý nghĩa.
Nàng lựa chọn là căn phòng thứ năm phía bên phải hành lang đếm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.