Trang viên Hạ Hầu gia hoàn toàn dựa theo Ngũ Hành Bát Quái mà sắp hàng, không bàn mà hợp với tri thức phong thủy học phức tạp.
Đối với Hạ Hầu Dạ Vương...... hắn không hề có lòng trung thành với Hạ Hầu gia. Chính vì thế, hắn hôm nay mới lần nữa trở về Mân sơn.
Thời điểm trên đường gặp được cháu gái của Hạ Hầu Thanh Liên, cũng không phải chuyện quá ngoài ý muốn.
Đối với Hạ Hầu Dạ Vương, dòng họ Hạ Hầu không hề có bất cứ ý nghĩa gì.
Cậu, cũng chính là “Phụ thân” hiện tại, tuy dốc sức duy trì địa vị
của hắn ở Hạ Hầu gia, nhưng so với bất kỳ ai, “Phụ thân” là người tối hy vọng hắn chết đi nhất. Nhưng trong hiện thực, hắn lại là người tối bảo
hộ mình nhất. Bất quá Dạ Vương rất rõ ràng nguyên nhân vì sao hắn được
che trở.
Bí mật của hắn, người phân gia cũng không phải quá rõ ràng. Đối với
những nô bộc kia, càng không rõ chính mình cùng với những người khác
trọng họ Hạ Hầu có bao nhiêu khác biệt.
Thế nhưng hắn lại rất rõ ràng.
Đối Hạ Hầu gia tộc, hắn chỉ là một công cụ.
Ký ức thời thơ ấu, hắn vẫn như trước nhớ rõ rành mạch.
Cái danh “Vương” chỉ là chê cười. Hắn chẳng những không phải vương,
ngược lại còn là kẻ bị gia tộc Hạ Hầu cừu hận. Tuy dưỡng phụ che trở
hắn, thế nhưng toàn thể Hạ Hầu gia đối địch với hắn, lại có thể nào cấm
tuyệt?
Hạ Hầu Phương Diễn...... Hạ Hầu Thái Lam...... Hạ Hầu Lục Sinh...... Hạ Hầu Kim Uyên......
Có thể tưởng tượng được không?
Một hài tử không đến mười tuổi bị ném đá, rớt vào bẫy rập còn khiến
người lớn bị khốn quẫn. Thậm chí... còn sử dụng nguyền rủa với hắn!
Trong gia tộc này, nguyền rủa là một thứ thực tế có tồn tại.
Mà người hắn căm hận nhất trong gia tộc này, chính là Hạ Hầu Thanh Liên.
“Ác Ma”. Ở trước mặt nữ nhân kia hắn không lưu tình chút nào, gọi nàng như thế.
Thời điểm nàng chết, hắn không đến lễ tang.
Lúc này, trước mặt Dạ Vương là một lão bà tuổi già sức yếu, tóc trắng xóa.
Lão nhân ngồi trên một chiếc ghế thái sư, còn Dạ Vương thì cúi đầu xuống nhìn lão nhân.
“Bà ngoại. Có lẽ ngươi hiện tại đã không còn nhớ rõ...... Bất quá
mới trước đây, ngươi là duy nhất dùng ánh mắt thương hại nhìn ta. Cho dù là mẫu thân cũng chưa từng một lần ôm qua ta, vô luận ta bị khi dễ như
thế nào, đều sẽ không nhìn ta một cái. Nhưng ngươi khi đó lại là người
duy nhất an ủi ta.”
Lão nhân mở to đôi mắt đã đục ngầu nhìn chằm chằm Dạ Vương, tựa hồ như muốn từ trên người hắn nhìn thấy thứ gì đó.
Nhưng... lão nhân lại không thể nhận ra hắn.
“Bọn họ đối với ta, ngoại trừ căm ghét, nhiều hơn chính là sợ hãi. Mà sự sợ hãi này, là ta trao cho bọn họ. Trên thế giới này, muốn vệ bản
thân mà nói, chính là phải khiến đối phương sợ hãi chính mình. Đây là sự tình ta học được từ gia tộc này. Ta tuyệt đối không thể để bọn họ biết, ta cũng có thứ sợ hãi.”
Tay bà ngoại hơi vươn ra. Lòng bàn tay trải rộng nếp nhăn vuốt ve gương mặt Dạ Vương.
“Ngươi có thể nói cho ta biết không? Ta lựa chọn để nàng giúp ta là
chính xác? Nếu có thể lựa chọn, ta tuyệt không hi vọng, dưới bất cứ tình huống nào có bất cứ mối liên hệ nào với Hạ Hầu Thanh Liên. Thế nhưng ta muốn thành công, ta muốn làm cho tất cẳ bọn họ phải dùng ánh mắt kinh
sợ nhìn ta. Tất cả mọi người!”
Sau đó hắn đứng dậy, từ từ quay đầu.
Hiện tại lời kịch cần nói đã nói xong.
Lúc này chỉ còn lại là... chờ mong Huyến Âm.
Còn Huyến Âm, nàng hiện tại đang ngủ.
Ở trong tù thất tối đen, nàng nhắm mắt ngủ.
Máu......
Máu từng giọt từ mũi xe rớt xuống đất.
Huyến Âm dùng cánh tay run rẩy túm lấy tay lái.
“Ba...... Ba ba!”
Ở phía trước xe, phụ thân ngã xuống trong vũng máu tươi.
Vì cái gì là phụ thân? Vì cái gì? Vì cái gì!
Người nàng nên giết hẳn phải là Quân Hạo mới đúng a!
Lúc ấy......
Khi nhìn thấy Quân Hạo trên giường cùng nữ nhân khác... phụ thân cũng ở bên cạnh nàng.
Khi đó, nàng liền xông ra ngoài, leo lên xe. Trong đầu nàng đều là
không thể tin tưởng bản thân lại bị phản bội. Nàng không muốn ở lại địa
phương này nữa! Cho dù chỉ là một giây!
Nhưng vào lúc này!
“Tên súc sinh này, ta giết ngươi!”
Quân Hạo quần áo không chỉnh tề lao ra khỏi biệt thự, còn phụ thân ở phía sau liều mạng đuổi theo!
Nhìn Quân Hạo đang lao tới, nàng......
Đạp chân ga!
Nhưng mà......
“Ba ba!”
Quân Hạo tránh được, bất quá phụ thân Hạ Hầu Nguyên Thứ đang vọt tới lại không thể tránh, sau đó bị mũi xe đụng bay đi!
“A!”
Nàng tỉnh lại!
Sau đó nàng cứ thế túm lấy tóc tai mặt mũi mình.
Đúng......
Chính vì thế cho nên nàng mới cần phải giả trai...... Nữ phẫn nam
trang. Căn bản không phải suy xét vì an toàn của bản thân khi đi ra
ngoài một mình, mà là để... tránh cảnh sát!
Là ta... là ta đã giết phụ thân!
Di động của Quân Hạo...... Là......
Thời điểm đó, Quân Hạo quần áo không chỉnh tề bị phụ thân truy đánh,
mà khi đó phụ thân còn túm lấy cái áo của hắn... Quân Hạo, xưa nay luôn
cất điện thoại trong túi áo!
Ta giết phụ thân......
Giết phụ thân......
Nhưng ký ức lại hoàn toàn thay đổi.
Là vì...... tự tay giết chết phụ thân cho nên bị thần kinh phân liệt sao?
Nhưng...... vì cái gì lại trở lại Mân sơn? Hơn nữa là vào đúng lúc này?
Bỗng nhiên Huyến Âm nghĩ tới một việc. Người Hạ Hầu gia tộc sau khi
chết đều phải an táng tại mộ địa trên Mân sơn. Nhưng phụ thân bị mình
ngộ sát... nàng không có khả năng đem di thể của phụ thân trở về Mân
sơn.
Lại càng không cần nói, tình trạng của nàng bây giờ còn đang bị truy nã!
Như vậy...... Phụ thân hiện tại, như thế nào rồi?
Không...... So với cái kia......
Nàng vì cái gì lại tới Mân sơn?
Vì cái gì?
“Bản...... Đồ......”
Lúc này, nàng đột nhiên nhớ lại!
Đúng vậy, phụ thân ngã trong vũng máu, hấp hối giãy dụa nói với nàng hai chữ này.
Thế nhưng, những cái khác nàng không nhớ rõ.
Đúng vậy, không nhớ rõ.
Hiển nhiên, phụ thân Hạ Hầu Nguyên Thứ thân là huyết mạch Hạ Hầu gia
phân gia cũng biết sự tình về bản đồ. Nhưng lúc sắp chết, vì sao hắn lại nói với mình chuyện bản đồ? Hiển nhiên, mục đích của hắn là khiến Huyến Âm trở về Mân sơn.
Nhưng một phần bản đồ đạt được hiện tại đã mất đi.
Bản đồ...... cần phải đạt được bản đồ!
Nàng đã giết hai người. Phụ thân còn có lão nhân không biết tên.
Nàng cần phải tìm ra hết thảy chân tướng phía sau. Chỉ có như vậy mới có thể tìm về được toàn bộ ký ức, mới có thể biết, vì cái gì phụ thân
đối với chuyện này mang theo chấp niệm mạnh mẽ như thế.
Tất yếu phải lấy được......
Bản đồ kia!
Đúng lúc này, tầm mắt nàng lại lần nữa di động về phía khối thi cốt nằm trên giường.
Đột nhiên, nàng trừng lớn 2 mắt!
Khối thi cốt kia lúc trước khi nàng tiến vào giấc ngủ, rõ ràng nằm
ngang trên giường. Nhưng hiện tại, hơn nửa thân thể đã vươn ra bên ngoài giường!
Cảnh tượng khủng bố bậc này liền phát sinh trước mặt Huyến Âm!
Huyến Âm hít sâu từng ngụm. Mà đồng thời lúc đó, tân kịch bản từng chút một tải xuống trong đầu nàng.
Khối thi cốt kia giờ phút này vẫn duy trì ở trạng thái không nhúc nhích.
Trên Mân sơn, các thi thể sau khi chết đều được hạ táng. Nhưng dựa vào lời nói của Dạ Vương, vẫn có tồn tại ngoại lệ.
Vì cái gì...... lại tồn tại ngoại lệ?
“Huyến...... Âm......”
“Bản...... Đồ...... Lấy.......Bản..... Đồ......”
Phụ thân khi đó nắm lấy tay nàng, năn nỉ muốn nàng lấy được bản đồ.
Một khắc đó, Huyến Âm đã bắt đầu cảm nhận được một thứ gì đó không bình
thường.
Nàng...... Có lẽ còn có thể nhìn thấy phụ thân.
Tại đây, địa phương đánh vỡ triệt để giới hạn giữa sinh và tử.
Nàng có lẽ còn có thể nhìn thấy phụ thân lần nữa!
Cho nên nàng không thể chết ở chỗ này!
Sau đó, nàng nói ra lời kịch đầu tiên.
“Ta không thể chết...... Không thể chết ở trong này!”
Căn cứ kịch bản, huyết mạch của Hạ Hầu Thanh Liên sắp thức tỉnh.
Năng lực... có thể câu thông âm phủ.
Đối với gia tộc “Quỷ môi” mà nói, tìm kiếm nửa kia thích hợp sau khi chết, năng lực câu thông âm phủ là không thể thiếu.
Mà tòa Mân sơn này......
Là một trong những nơi tại dương gian, tiếp cận âm phủ nhất!
Thế nhưng, cho dù cự ly có cách âm phủ gần thế nào, người chết cũng không có cách nào dễ dàng tiến vào Mân sơn.
Cũng chính vì thế,“Linh môi” mới có giá trị càng cao.
Hạ Hầu Thanh Liên chính là loại người này.
Mà Hạ Hầu Huyến Âm lại thừa kế hoàn mỹ huyết mạch của Hạ Hầu Thanh
Liên. Thậm chí...... Trò giỏi hơn thầy![ chưa xong còn tiếp..]