Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 94: Qủy miếu




Thời điểm lần đầu tiên biết mình là diễn viên, cơ hồ toàn bộ nhân sinh quan của hắn đều bị đảo điên.
Diễn viên?
Không phải cái loại diễn viên phim truyền hình mà là tại thế giới chân thật, dựa theo kịch bản cố định mà sắm vai một nhân vật chân thật.
Đây chính là hiện thực tàn khốc nhất.
Hắn lần đầu tiên biểu diễn phim kinh dị, ban đầu là một em bé sơ sinh xuất hiện chỉ một lần, sau đó là màn hình đen với ngắn ngủi bốn chữ “Mười sáu năm sau”, cắt đến hình ảnh mới là khi hắn mười sáu tuổi, xuất hiện với vai trò diễn viên chính thức. Đối với khán giả màn ảnh mà nói, mười sáu năm chỉ loáng qua như một cái chuyển cảnh, nhưng đối với hắn mà nói là chân chính mười sáu năm chân thật. Mà tại mười sáu năm sau, bạn bè bên cạnh cùng với cha mẹ hắn chỉ là tiếp nhận một diễn viên bị “Phụ thể”“Hồn xuyên”, chẳng qua bởi vì là diễn viên mới nên không thể sử dụng tin nhắn kịch bản, bọn họ cũng không thể cho hắn bất kỳ tin tức gì. Chỉ là năm mười sáu tuổi hắn bị đưa vào một căn phòng tắm đen tối, cổ bị dây vòi hoa sen xiết chặt trở thành hình dạng như xúc xích. Hắn phải lựa chọn hoặc là trở thành diễn viên, hoặc vĩnh viễn không sống không chết ở bên trong phòng tắm này, không có lựa chọn nào khác.
Vì thế...... Vượt qua mười sáu năm vô ưu vô lự, cuộc sống của hắn triệt để bị phá hủy, trở thành cuộc sống đen tối. Sau khi hắn diễn xong nhân vật này trở về rạp chiếu phim mà không biết cha mẹ mình là ai, chỉ có thể khẳng định bản thân chính là một diễn viên thuộc về nơi này.
Bởi vì không có cha mẹ, cái tên đương nhiên cũng chỉ có thể tự mình đặt cho.
Trong mười sáu năm tuế nguyệt kia, hắn từng đọc qua tiểu thuyết Kim Dung. Trong đó nhân vật hắn yêu thích nhất không phải Quách Tĩnh, cũng không phải Dương Quá si tình, mà là Lệnh Hồ Xung với hành vi bất kham và nội tâm đạm bạc. Bởi vậy, hắn tự đặt cho mình cái họ là Lệnh Hồ. Mặt khác, Lý Bạch có câu thơ “Trước giường Minh Nguyệt quang, nghi là địa thượng sương, ngẩng đầu vọng Minh Nguyệt, cúi đầu tư cố hương”. Ngắn ngủi mười sáu chữ, chữ Nguyệt Quang lại xuất hiện tới hai lần, đối với người xa cố hương, Minh Nguyệt cũng trở thành nơi ký thác nỗi nhớ. Thế nhưng...... Tương tư cái gì đây? Cha mẹ chưa bao giờ được nhìn thấy, hay là thế giới hiện thực chưa từng một lần được cảm nhận? Mặc kệ như thế nào, hắn tự đặt cho mình cái tên “Nguyệt Quang”.
Lệnh Hồ Nguyệt Quang, đây chính là danh tự hắn đặt cho bản thân. Cái tên này cũng được rạp chiếu phim tán thành, trở thành tên của hắn. Từ đó về sau, hắn chỉ lẻ loi một mình, liều chết sống sót trong rạp chiếu phim. Khởi điểm của hắn thấp, chỉ có thể lấy cần cù bổ khuyết, vô luận là kỹ xảo biểu diễn, hay là tu luyện đều cực kỳ khắc khổ. May mắn duy nhất của hắn là cụm rạp cỡ trung có tài nguyên phong phú hơn nhiều những cụm rạp cỡ nhỏ. Không cần phải dựa vào vật nguyền rủa ngoại thân mà có thể sử dụng vé chuộc cái chết mua lấy tài nguyên tu luyện..... Thẳng đến khi, gặp......
Bất quá hiện tại những chuyện này đã không còn ý nghĩa. Hắn lúc này là người đã chết, biến thành một cương thi có sinh mệnh. Cương thi...... con đường tu luyện trong cụm rạp Hoa Hạ không phải không có, thậm chí còn có hệ thống tu luyện chính tông của đạo pháp Mao Sơn. Thế nhưng tu luyện thành cương thi cơ hồ chưa từng tồn tại tiền lệ. Cương thi đa phần là nô dịch cho người dẫn thi hoặc kẻ tu luyện quỷ đạo, không hề có ý chí tự thân. Một lần này, hắn lại càng là bị Diệp Tinh Vẫn triệt để nô dịch, nghe lệnh Dante. Có thể nói, căn bản không có bất cứ lựa chọn. Cho dù hiện tại rời khỏi bên cạnh Diệp Tinh Vẫn, hắn vẫn như trước chỉ là một “Nhân ngẫu”, không hề có tự do.
Thế nhưng...... Hắn không cam tâm cứ như thế trở thành khôi lỗi!
Nay hắn tuy đã được trao lại thân phận diễn viên, thế nhưng có thể tránh thoát khỏi vận mệnh tàn khốc này hay không lại không ai có thể đưa ra kết luận? Giống như năm đó hắn muốn từ trong cục diện tối tăm tìm thấy ánh bình minh!
Lúc này, hắn không muốn lo lắng nhiều, chỉ kiên định đi theo Diệp Tưởng!
Mà cũng giống như Nguyệt Quang, Diệp Tưởng càng chú ý tới sự tồn tại của hắn. Có được huyết mạch diêm vương hắn rõ ràng cảm giác được sự bất phàm cùng với một cỗ lực lượng tiềm tàng bên trong khối thiên thi này. Cỗ lực lượng kia một khi phóng ra chỉ sợ tuyệt đối không kém chính mình hiện tại! Con trai của Hạ Hầu Địa Tạng lại có được lực lượng đáng sợ bậc này?
Tuy rằng không biết cái gọi là đầu trâu mặt ngựa kia có bao nhiêu đáng sợ, nhưng Diệp Tưởng khẳng định, một khi có thể thao túng cỗ lực lượng này, tuyệt đối có thể hành hạ đám người Hạ Hầu kia đến chết tuyệt đối không khó! Nhưng nếu mạnh mẽ như vậy, tộc nhân Hạ Hầu gia tộc sao có thể không lo lắng sợ hãi? Hiển nhiên tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
“Vũ Sóc, em cảm thấy khối ‘Thiên Thi’ này như thế nào?”
“Rất mạnh. Thậm chí không giống như cấp độ của chúng ta!”
Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc đều ý thức được điều này. Thiên Thi này quá mức cường đại! Nhưng khối thiên thi này tựa hồ như cũng không thể khống chế được cỗ lực lượng cường đại bên trong cơ thể kia.
“Hơn nữa...... cỗ lực lượng kia khiến người ta cảm giác cùng một loại lực lượng với Tịch Ám Hà.”
Diệp Tưởng đã từng giao thủ với Ám Hà, đối với công pháp huyết ma phi thường ấn tượng, mà hiện tại cảm giác Nguyệt Quang mang tới cho hắn cũng giống như vậy.
Trong quá trình này, ba người đã đi được lộ trình gần hai km.
Gần nơi này, nhà ở càng có vẻ rách nát âm trầm, trên bầu trời, số lượng quỷ hỏa cũng không thấy giảm bớt chút nào.
Mà phía trước thoạt nhìn lại có vẻ giống như miếu thờ rách nát.
Miếu thờ trong âm gian địa phủ...... Cũng không kỳ quái. Trong truyền thuyết trung quốc có hỗn tạp đặc điểm của đạo phật. Trong đó Địa Tạng Vương Bồ Tát chính là đặc điểm rõ rệt nhất. Bộ phim kinh dị này dùng truyền thuyết dân gian Trung Quốc làm cơ sở xây dựng, như vậy trong địa phủ có miếu thờ tự nhiên để thụ hưởng hương khói cung phụng.
“Lúc trước thời điểm nhìn thấy bản đồ ta liền để ý tới nơi này.”
Đối với Dạ Vương, tòa miếu đổ nát này chính là mục tiêu hắn muốn tới.
“Vì cái gì...... lại tới đây?” Vũ Sóc lộ ra thần sắc khó hiểu.
“Có thể ở một cự ly gần Vọng Hương đài như vậy thành lập miếu thờ hưởng thụ hương khói, hiển nhiên không thể là quỷ hồn phổ thông.”
“Quỷ hồn?” Vũ Sóc kinh ngạc hỏi:“Cư nhiên...... Cư nhiên quỷ hồn cũng có thể hưởng thụ hương khói cung phụng?”
“Rất kỳ quái sao?”
“Phải...... Đúng vậy...... Là quỷ hồn, lại không đứng ở hàng tiên ban, cũng không như Bồ Tát tu thành chính quả......”
“Những yêu quái bên trong [ Tây Du ký ] có bao nhiêu người đều không phải là tôi tớ của thần tiên sao? Một đoạn tại Sư Đà lĩnh, Kim Sí Đại Bằng càng là tự thân Như Lai Phật Tổ ra tay che chở, nó tại hạ giới đã từng sát hại bao nhiêu sinh linh vô tội, ngươi có từng thấy nó bị nửa điểm trách phạt? Tôn Ngộ Không chính là thông qua cuộc sống năm trăm năm dưới Ngũ Chỉ sơn để hiểu được, có chút yêu quái có thể động, có chút không thể. Quỷ? Yêu? Thần? Phật? Tiên? Có cái gì khác nhau? Chỉ cần là Quỷ Vương có chút tu vi, Diêm La điện cho hắn một điểm ‘Hiếu kính’, thành lập một cái miếu hưởng thụ hương khói cung phụng thì có gì kỳ quái?”
Đương nhiên, “Hương khói” này không phải là nhang đèn trên dương thế, mà là “Tiền âm phủ”.
“Nhưng... nếu là như vậy, chúng ta sao phải tới nơi này?”
“Chỉ cần không phải địa phương được thiên địa pháp tắc thừa nhận, đối với ta mà nói liền không tính là gì.” Diệp Tưởng lạnh lùng nói:“Nếu là thần phật chân chính, quy mô miếu thờ sẽ không nhỏ như vậy. Hiển nhiên, đối phương cũng biết, không thể quá mức khoa trương.”
“Mà sở dĩ ta muốn đến đây là......”[ chưa xong còn tiếp..]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.