Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 55: Tác dụng của kỹ năng diễn xuất




Phần lớn những diễn viên hạng một thuộc top đầu đều có những năng lực bảo mệnh mạnh đến khó tin. Nếu không họ cũng chẳng sống được đến giờ. Cho nên, không chỉ «Hầu tước» mà ngay cả Shirley và Mạc Niệm Sinh cũng chỉ ngạc nhiên một chút mà thôi. Thế nhưng Diệp Tưởng thì khác. Với hắn thì vật bị nguyền rủa hệ thời gian đã là năng lực bảo mệnh mạnh nhất rồi. Nhưng nhìn một diễn viên dù đã chỉ còn lại mỗi bộ xương cũng có thể tái tạo da thịt và các cơ quan nội tạng để sống lại khiến hắn phải trợn tròn mắt.
Có thể xem y là con người nữa không?
Thẳng thắn mà nói thì năng lực bảo mệnh đáng sợ như vậy chỉ cần nhìn qua là đoán ra ngay là do vật bị nguyền rủa loại ký sinh tạo thành. Nhưng tư liệu về những vật bị nguyền rủa loại ký sinh của những diễn viên hạng một không phải là tư liệu mà « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 có thể mua được. Hơn nữa vật bị nguyền rủa loại ký sinh tuy có thể khiến cho diễn viên có được năng lực bảo mệnh mạnh mẽ, nhưng đổi lại khi nguyền rủa phục hồi thì sinh mạng của diễn viên sẽ chịu uy hiếp rất lớn. Tình trạng của Tiêu Mộng Kì là một ví dụ để minh chứng tốt nhất.
Diệp Tưởng đã trở thành quỷ sai nên hắn đã được định sẵn là không thể sử dụng vật bị nguyền rủa, kể cả loại ký sinh. Cho nên, muốn có được sinh mệnh lực khủng bố như Lý Tín Lăng trong tương lai là chuyện không thể, trừ phi class quỷ sai có thể khiến thể chất của diễn viên tiến hóa tới trình độ đó. Nhưng chuyện đó với Diệp Tưởng còn quá xa xôi. Có thể sống sót sau bộ phim kinh dị này hay không cũng là vấn đề rồi. Hắn cũng không biết hắn có còn cơ hội để hâm mộ năng lực bảo mệnh của Lý Tín Lăng hay không.
Lúc này, sau khi Lý Tín Lăng khôi phục lại, hắn thở hổn hển sau đó nhìn bộ xương của Chu Trần Dục bằng một đôi mắt tràn ngập sát ý !
- Xuân Hoa...... Xuân Hoa đã chết rồi sao?
Ngoài miệng tuy rằng Lý Tín Lăng cảm thấy kích động trước cái chết của Ryu Seon Mi, nhưng trên thực tế Lý Tín Lăng lại cảm thấy thương cảm với cái chết của Chu Trần Dục. Hắn thật ra sớm biết Chu Trần Dục nếu chỉ dựa vào vật bị nguyền rủa hiện nay của hắn thì khả năng sống sót sẽ rất thấp. Cho nên Chu Trân Dục luôn đóng vai một quân sư giúp Lý Tín Lăng hắn bày mưu tính kế. Nhưng con người ấy nay đã xuống suối vàng rồi.
Lúc này, Lý Tín Lăng đưa mắt nhìn «Hầu tước». Vừa rồi hắn để ý thấy vật bị nguyền rủa của Ryu Seon Mi đã không còn. Nàng còn chưa có vòng tay xương người nên chắc vật bị nguyền rủa đã lọt vào tay của «Hầu tước». Chung quy lại nếu để vật bị nguyền rủa ở bên ngoài thì sẽ rất nguy hiểm nếu như nguyền rủa sẽ phục hồi. Chu Trần Dục vẫn mang vòng tay xương người nên chắc là vật bị nguyền rủa của hắn đang ở trong vòng tay. Phỏng chừng là sau khi hắn phát hiện hắn mất quyền điều khiển vật bị nguyền rủa, hắn lập tức đặt nó trở lại vào trong vòng tay xương người.
Nay Trần Dục đã chết, nên vật bị nguyền rủa của hắn chính là di vật quan trọng nhất, do đó Lý Tín Lăng không thể để nó thất lạc ở bên ngoài. Vì thế hắn bò lên để tháo xuống vòng tay trên người bộ xương của Chu Trần Dục rồi đeo lên tay mình. «Hầu tước» đương nhiên cũng không ngăn cản. Y sẽ không đến mức hạ mình để tranh giành vật bị nguyền rủa của Chu Trần Dục làm gì. Mạc Niệm Sinh và Shirley đương nhiên lại càng không dám không để Lý Tín Lăng vào trong mắt để đi lấy chiếc vòng tay xương người này. Diệp Tưởng thì không thể sử dụng vật bị nguyền rủa, nên hắn lại càng không để ý.
Sau khi tháo xuống vòng tay xương người xong, hắn ôm bộ xương của Ryu Seon Mi. Những lúc như thế này mà không có cảnh khóc thì chắc chắn sẽ NG. Cảnh khóc là một bài kiểm tra mà phần lớn diễn viên đều không thể vượt qua. Tỷ lệ NG xuất hiện sau cảnh này vô cùng lớn. Cho dù là diễn viên chuyên nghiệp thì họ cũng thường phải chuẩn bị một thời gian trước khi diễn cảnh khóc. Sau khi đã chuẩn bị hòm hòm thì họ mới thông báo cho đạo diễn là ok để bắt đầu quay. Với kiểu người như Lý Tín Lăng thì có lẽ chuyện này sẽ còn khó khăn hơn. Nếu hắn không chảy ra được giọt nước mắt nào thì chắc chắn sẽ NG.
Lý Tín Lăng ôm chầm lấy bộ xương của Ryu Seon Mi phải được một lúc mới ứa ra được một giọt nước mắt nơi khoé mắt. Tuy rằng như vậy là quá ít, nhưng ít ra cũng coi là có.
- Xuân Hoa......
Kỳ thật trong tình huống như vậy, cho dù có gào khóc thảm thiết cũng còn chưa đủ. Nếu Diệp Tưởng là đạo diễn thì hắn chắc chắn sẽ hô NG khi thấy diễn viên chỉ són ra được vài giọt nước mắt. Nhưng cuối cùng thì Lý Tính Lăng cũng khóc được nên đại khái cũng coi như đạt. Chung quy lại thì phim kinh dị chân thực cũng không có yêu cầu quá cao về kỹ năng diễn xuất. Khóc được là được rồi. Bằng không, 99% những « diễn viên » ở đây còn chưa học qua một khoá dạy về kỹ năng diễn xuất nào trong thực tế nên muốn yêu cầu họ phải diễn xuất một cách hoàn hảo là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng điều này khiến cho Diệp Tưởng nghĩ đến một chuyện. Phương Lãnh đã từng nói với hắn rằng trong phim kinh dị không thể phá giải, yêu cầu về kỹ năng diễn xuất sẽ khá cao. Tiêu chuẩn xét NG cũng sẽ trở nên khắt khe hơn. Phim kinh dị không thể phá giải sẽ không kéo diễn viên mới vào đó. Những diễn viên có thể đạt chuẩn diễn viên hạng một đều là người có khá nhiều kinh nghiệm trong việc diễn xuất. Có đôi khi trình độ diễn xuất thế nào còn đóng vai trò quyết định. Chẳng may kỹ năng diễn xuất của bạn quá kém, cảnh quay sẽ bị xét không đạt và NG xuất hiện. Nghe nói trong phim kinh dị không thể phá giải, ba lượt NG cũng là nhân tố đóng vai trò quyết định trong việc diệt đoàn. Cũng chính vì như thế, Phương Lãnh và Vũ Sóc đều có ý để Đổng Ỷ Lam mở « lớp » giảng dạy về kỹ năng diễn xuất cho họ. Trong tương lai khi cần, những kỹ năng này có thể giúp bọn họ giữ được mạng sống. Đương nhiên chuyện này để sau hẵng nói.
- Anh La, mong anh hãy nén bi thương.
«Hầu tước» cởi ra bao tay sau đó cất vào trong vòng tay xương người.
- Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu được.
Diệp Tưởng đương nhiên cũng hiểu chuyện này. Công thần lớn nhất giúp hắn và những người khác thoát khỏi tai nạn không phải là «Hầu tước» thì không còn ai khác. Nếu không phải y kích hoạt thể chất cao cấp linh môi sư, Diệp Tưởng phỏng chừng Mạc Niệm Sinh và Lý Tín Lăng cũng không nhất định sống được [ kỳ thật Lý Tín Lăng nhất định sẽ sống sót].
Lý Tín Lăng gật đầu, tháo kính ra rồi lau đi giọt lệ nơi khoé mắt:
- Tôi hiểu.

Kế tiếp, hắn cầm lấy hai bộ xương trắng hếu kia...... để vào trong vòng tay xương người!
Diệp Tưởng cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này. Xương cốt của con người cũng có thể bỏ vào trong vòng tay xương người được sao? Lúc trước hắn biết, không thể bỏ vật sống vào vòng tay xương người . Cũng chính vì thế diễn viên cũng không thể có ý định tránh nạn bằng vòng tay xương người. Nhưng hắn không ngờ sau khi chết thì xác của diễn viên có thể cất được vào trong vòng tay xương người! Nghĩ lại chắc Lý Tín Lăng hy vọng đem theo di cốt của Chu Trần Dục, sau đó tìm một nơi để an táng, nhân tiện hắn cũng đem theo hài cốt của Ryu Seon Mi đi luôn. Người Trung Quốc luôn chú trọng tới việc « nhập thổ vi an » (người chết được nhắm mắt khi chôn xuống đất). Bọn họ chết quá thê thảm. Nếu ngay cả xương cốt cũng bị bỏ lại nơi này thì thực đáng thương. Nếu có thể tìm một nơi tốt để an táng thì có lẽ vong hồn của họ sẽ được ngủ yên. Nhưng xương cốt chỉ có thể mai táng trong thế giới phim kinh dị được thôi. Nếu đem về rạp chiếu phim thì thi thể sẽ tự động bị rạp chiếu phim hút vào, sau đó biến mất không thấy tăm hơi. Muốn đem xác của diễn viên trở về thế giới hiện thực để an táng là chuyện không thể.
Lúc này Diệp Tưởng không khỏi suy nghĩ: nếu hắn chết có ai sẽ mai táng cho hắn không? Nhưng khi ngẫm lại thì những người đã chết trước đó như Thạch Thanh Tú, Vu Thần, Hầu Thiên Bạch......không biết họ có được chết toàn thây hay không? Bọn họ không biết có được ngủ yên sau khi chết hay không?
Nghĩ đến đây, lòng của Diệp Tưởng chợt trĩu nặng.
- Đi thôi!
«Hầu tước» không nói gì thêm mà tiếp tục bò xuống dưới. Cái chết của hai diễn viên cũng chẳng khiến y có một chút xíu kích động gì. Mạc Niệm Sinh và Shirley đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng tiếp tục bò xuống dưới.
Không khí trở nên vô cùng nặng nề. Bọn họ thậm chí cũng không muốn nói gì cả, giống như ai cũng muốn lảng tránh cục diện tồi tệ hiện nay. Ngoại trừ «Hầu tước» và Lý Tín Lăng ra, sinh mạng của những diễn viên khác đều yếu ớt như ngọn nến trong gió.
Diệp Tưởng cũng cảm thấy áp lực nặng nề đang đè nặng trong lòng hắn. Những năng lực bảo mệnh của hắn hiện nay đều biến thành trò cười cả. Tuy rằng «Hầu tước» vừa rồi đã cứu vớt hắn, nhưng hắn cũng không thể nào dựa dẫm mãi vào «Hầu tước» được. Cảm giác bất lực và sự khủng hoảng chiếm trọn lòng hắn. Bóng ma của cái chết cứ lởn vởn trước mắt hắn. Lúc này hắn cảm thấy mình còn bất lực hơn rất nhiều so với lúc ban đầu khi bị kéo vào trong [Xe khách khủng bố]!
Nhưng đúng lúc này, sự sợ hãi trước cái chết và cảm giác bất lực bị xoá tan bởi một ý niệm đến từ linh hồn hắn: Đi xuống, đi xuống thôi...... Đi xuống để tìm đến thứ đó!
Lý trí và tư tưởng hắn lại một lần nữa bị chiếm cứ bởi suy nghĩ đó. Trong chớp mắt, vẻ mặt uể oải và tuyệt vọng của hắn dần dần biến thành một gương mặt cứng đờ và khô khốc như một cỗ máy. Trước khi hoàn toàn bị mất đi tri giác, lý trí nói cho hắn biết tình hình của hắn lúc này giống hệt như Kỷ Nhất Chu lúc trước. Chẳng lẽ hắn cũng giống như Kỷ Nhất Chu, tìm thấy một cái xác, sau đó chế tác cái xác đó thành một « Tiêu bản ác ma » thứ hai? Thế chẳng phải là những tình tiết ban đầu sẽ được lặp lại sao? Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì ý niệm “Đi xuống bên dưới” đã chiếm trọn óc hắn!
Kỳ thật, không chỉ Diệp Tưởng mà Mạc Niệm Sinh và Shirley cũng đều có ý nghĩ như vậy. Còn «Hầu tước» đang nghĩ cái gì thì có lẽ cũng chỉ có mình y biết. Bản thể của « Tiêu bản ác ma » nếu không ở trong nhà của Kỷ Nhất Chu thì khả năng lớn nhất là nó ở nơi tận cùng của cái hang này. Nếu thật sự là như vậy thì càng đi xuống bên dưới, bọn họ sẽ càng gần với cái chết hay sao? Mạc Niệm Sinh lúc trước vô cùng tự tin với năng lực bảo mệnh của mình, nhưng lần này hắn biết, nếu là «Hầu tước» không kích hoạt thể chất linh môi sư thì hắn chắn chắn sẽ không thể sống được. «Hầu tước» cũng chỉ mới hồi sức thôi, lần sau y có cứu kịp hắn hay không cũng là vấn đề rất lớn!
Niệm Sinh phỏng chừng, [Con đường vong hồn] chắc cũng đã kết thúc rồi. Không biết Meiko có trở lại hay không.
Cùng lúc đó......
« Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19.
Đám người Nam Cung Tiểu Tăng, Miyazaki Meiko trở về sau tai nạn trong [Con đường vong hồn]!
Bọn họ lần này tuy không thể nói là trở về trong thắng lợi nhưng ít nhất Nam Cung Tiểu Tăng cũng có thể nắm giữ hình cụ thứ bốn --“Vô Gian chi Môn”, coi như là trong cái rủi có cái may. Lần này có tới hai diễn viên bỏ mạng là Yoon In Hee và Jack. Mọi người còn có thể chấp nhận cái chết của Jack vì chủ yếu bọn họ cũng chỉ mất đi chiếc di động liên lạc vượt không gian thôi. Thế nhưng cái chết của Yoon In Hee khiến mọi người cảm thấy vừa kinh vừa sợ.
- Anh nói là Triệu Không Ảnh có thể còn chưa chết sao?
Kim Cực Thọ liếc mắt nhìn Nam Cung Tiểu Tăng. Trong đôi mắt hắn giàn giụa vẻ khát máu.
- Ha ha, cũng tốt! Lần sau gặp hắn, tôi nhất định phải đem bộ xương của hắn trở về để nghiên cứu và chế thành vật bị nguyền rủa của riêng tôi!
Nói tới đây, Kim Cực Thọ liếm môi, sắc mặt trở nên lạnh lẽo và âm u.
Miyazaki Meiko cũng không nói gì thêm mà chạy thẳng ra khỏi phòng chiếu phim tới phòng chiếu phim thứ chín, nơi công chiếu bộ phim [ Tiêu Bản Ác Ma ]. Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến Mạc Niệm Sinh mà thôi!
Khi nàng chạy đến phòng chiếu phim số chín, ở hàng ghế sopha phía trước phòng chiếu phim cũng có một số diễn viên đã ngồi sẵn ở đó. Không lâu sau đám người Nam Cung Tiểu Tăng, Trần Ngũ Sinh, Kim Cực Thọ, cùng với Ieno cũng tới.
Đôi mắt của Meiko dán chặt vào cửa của phòng chiếu phim. Đáng tiếc là nàng không thể đi vào bên trong. Không biết Mạc Niệm Sinh thế nào rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.