Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 56: Cộng hưởng




- Meiko!
Những diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 đang tập trung trước cửa phòng chiếu phim cũng nhìn thấy Meiko.
- Bộ phim còn bao nhiêu lâu nữa thì kết thúc?
Meiko hỏi một người đàn ông trung niên tóc vàng người nước ngoài đang đứng gần cửa.
- Chắc còn khoảng một tiếng.
Người kia trả lời.
- Một giờ? Không thể nào. Bộ phim [Tiêu bản ác ma] không phải chỉ chiếu muộn hơn [ Con đường vong hồn ] có 30 phút thôi sao?
- Thời lượng phim được kéo dài.
Người đàn ông trung niên người nước ngoài lắc đầu nói:
- Không biết vì sao bộ phim bỗng nhiên kéo dài thêm thời lượng. Chắc là trong phim đã xảy ra đột biến gì đó.
- Có khi nào là vì diễn viên khách mời Diệp Tưởng kia không? truyện copy từ .
Nam Cung Tiểu Tăng nghe xong bèn hỏi với giọng nôn nóng.
- Tôi cũng không biết Nam Cung ạ.
Lúc này, Kim Cực Thọ đi tới trước mặt người đàn ông trung niên ngoại quốc kia rồi nói:
- Sorg, có thuốc lá ngon ở đấy không? Lúc đóng phim chẳng có cơ hội thưởng thức hương vị của thuốc lá.
- Có...... Có.
Người đàn ông trung niên tên Sorg kia vội vàng móc ra từ trên người một gói thuốc lá rồi đưa cho Kim Cực Thọ. Người đàn ông tên Kim Cực Thọ này chẳng khác gì « Ác ma ». Trong rạp chiếu phim gần như không ai là không sợ hắn cả.
- Lửa đâu?
Sau khi rút ra điếu thuốc, Kim Cực Thọ trừng mắt nhìn y với vẻ lạnh lùng. Sorg run lên vì sợ vội vàng móc ra bật lửa châm thuốc la cho Kim Cực Thọ.
- Đúng là thuốc lá trong rạp chiếu phim vẫn ngon hơn.
Kim Cực Thọ hút một hơi sau đó phả khói thuốc vào mặt của Sorg. Sắc mặt của Sorg có vẻ rất khó coi.
- Thêm nửa giờ sao.....
Kim Cực Thọ bỗng nhiên cầm chặt tay của Sorg sau đó vặn mạnh! Cánh tay của Sorg bị Kim Cực Thọ vặn gẫy!
Tiếng kêu thảm thiết của Sorg vang vọng bên ngoài phòng chiếu phim!
- Anh làm gì vậy Kim Cực Thọ!
Đám diễn viên xung quanh tức giận gầm lên. Cảm đám người lần lượt móc ra vật bị nguyền rủa. Nam Cung là người phản ứng nhanh nhất, liền xông tới quát lên với vẻ giận dữ:
- Kim Cực Thọ, anh điên rồi sao! Bỏ Sorg ra!
Sorg hiện tại thét lên đầy thảm thiết, còn Kim Cực Thọ đưa tay vặn lại rồi nói:
- Yên tâm! Bởi vì y hút thuốc quá nhiều khiến cho làn da trở nên rất yếu! Có đem lột da y cũng chẳng thú vị gì. Chút đau đớn ấy còn chẳng bằng 1% trình độ những hình phạt của tôi. Thêm nửa giờ nữa sao? Không ai tới báo cho chúng ta biết! Xem ra các người cũng chẳng mấy quan tâm đến sự sống chết của «Hầu tước» nhỉ!
- Không...... Không phải...... Xin tha cho tôi......
Sorg lúc này không dám dùng vật bị nguyền rủa để phản kháng. Y biết “Hình phạt sư” Kim Cực Thọ là người vô cùng tàn nhẫn. Nếu y dám phản kháng thì hậu quả sẽ càng đáng sợ hơn!
Người đàn ông này là thằng điên mà!
- «Hầu tước» vẫn đang truy tìm nội gián. Xem ra nội gian chắc đang nằm trong số các người rồi?
Kim Cực Thọ nói xong bèn đưa mắt nhìn mấy diễn viên ở gần đó. Bọn họ đều sợ tới mức hồn bay phách lạc. Không ai dám nhìn thẳng vào mắt của Kim Cực Thọ cả.
- Dừng tay, Kim Cực Thọ.
Lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Kim Cực Thọ đưa mắt nhìn qua thì thấy Miyazaki Meiko đang lạnh lùng nhìn hắn. Mái tóc ngắn của nàng đã mọc dài ra lan dần xuống sàn nhà. Nam Cung Tiểu Tăng lúc này cũng dùng hư vô xiềng xích quấn quanh người của Kim Cực Thọ, sẵn sàng câu đi linh hồn của Kim Cực Thọ bất cứ lúc nào!
- Hừ!
Kim Cực Thọ đẩy Sorg ngã lăn về phía của Meiko rồi nói:
- Chữa trị cho y đi. Đám người này cần phải làm vậy để chúng nhớ.
Meiko lập tức cúi người sau đó dùng « Thực Âm Chi Thủ » để chữa trị cho cánh tay đã méo mó chẳng còn ra hình dạng gì. Rất nhanh trên cánh tay của Meiko hiện ra một gương mặt âm u khủng bố. Sau đó cáng tay bị vặn xoắn kia từ từ khôi phục hình dáng, xương cốt bên trong cũng phát ra những tiếng trong trẻo như khi đang rang hạt dẻ vậy. Rất nhanh, diễn viên tên Sorg thở phào, sau đó gượng dậy nói:

- Cảm..... Cám ơn cô...... Meiko......
Ngay sau đó, bỗng nhiên một tiếng “Bụp!” vang lên.
Nam Cung Tiểu Tăng đấm thẳng một quyền lên mặt của Kim Cực Thọ. Quyền thuật của hắn là quyền thuật chính tông của Nam Thiếu Lâm, mà lực lượng của xương cốt trong người Nam Cung sớm đã vượt qua người thường.
Người của Kim Cực Thọ bị một quyền này đánh bay rồi nện thẳng vào cửa phòng chiếu phim!
- Cậu nghĩ tôi chết rồi sao Kim Cực Thọ?
Nam Cung Tiểu Tăng tức giận gầm lên:
- «Hầu tước» không ở đây nên cậu cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm à?
Điếu thuốc bay khỏi miệng của Kim Cực Thọ. Miệng của hắn cũng trào ra máu. Hắn nhổ một cái răng đẫm máu ra sàn.
- Quyền pháp sắc bén lắm......
Đôi mắt của Kim Cực Thọ giàn giụa khủng bố và lạnh lẽo, phối hợp với nụ cười dữ tợn trên môi và âm thanh giống như dân « xăng pha nhớt » của hắn khiến cho đại sảnh như lạnh đi.
- Đủ rồi!
Meiko cũng không có lòng tranh cãi với Kim Cực Thọ. Nàng rất hiểu tên này dù có tàn nhẫn đến đâu thì y cũng không thật sự định ra tay giết người. Hắn biết nàng có thể chữa trị cho cánh tay của Sorg nên hắn mới dám ra tay nặng như vậy. Đối với hắn thì việc hành hạ người khác một cách dã man chính là thú vui. Hoàn cảnh khi sống và chết chỉ cách nhau đường tơ kẽ tóc trong [ Con đường vong hồn ] khiến hắn cảm thấy bị kích động, cho nên hắn cần tìm một cơ hội để tra tấn người khác nhằm thỏa mãn cho dục vọng hành hạ xác chết của hắn. Cũng chỉ có người thích ngược đãi thi thể của người chết như hắn mới có thể tinh thông nhiều hình phạt đến như vậy. Chỉ cần hắn không vi phạm điều cấm kỵ của «Hầu tước» thì « Hầu tước » sẽ chẳng làm gì hắn cả. Cho tới nay, hắn cũng khống chế rất tốt việc này.
Đỡ Sorg tới ghế sô pha, Meiko nhìn Kim Cực Thọ với vẻ lạnh lùng. Nàng thấy bản chất của tên này cũng chẳng khác gì đám người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 cả. Nhưng việc quan trọng nhất với nàng lúc này là sự an nguy của Niệm Sinh. Chỉ cần Niệm Sinh sống sót là Meiko đã cảm thấy đủ rồi, còn những điều khác thì nàng chẳng quan tâm.
Nàng đưa mắt nhìn tới cánh cửa phòng chiếu phim. Đôi mắt nàng như muốn nhìn thấu vào bên trong......
Nam Cung Tiểu Tăng đánh Kim Cực Thọ một cú cũng không nói gì thêm. Hắn cũng hiểu không phải cứ đánh y một trận là xong. Hắn thậm chí còn biết «Hầu tước» kỳ thật cố ý dúng tung cho y phát tiết dục vọng thích ngược đãi người khác, để Kim Cực Thọ càng thêm hung tàn. Đây là đạo lý sát phạt của «Hầu tước»: chỉ khi ác hơn cả kẻ thù thì bọn họ mới biết sợ « Hầu tước ». Tiểu Tăng hiểu nếu không phải hắn tuyệt đối trung thành với « Hầu tước » cộng thêm thân phận quỷ sai mạnh nhất thì chỉ dựa vào bản tính nhân từ của hắn, «Hầu tước» sẽ chẳng coi hắn là cánh tay phải rồi.
Hiện tại tự nhiên [ Tiêu bản ác ma ] lại kéo dài thêm nửa giờ. Không biết rạp chiếu phim có ý gì? Ở đây có một khái niệm cần phải chú ý. Việc rạp chiếu phim kéo dài thời lượng của phim không có nghĩa là diễn viên phải đóng thêm thời gian. Chỉ là thời gian kịch bản bị bỏ trống sẽ rút ngắn lại. Hay nói cách khác, nửa giờ vốn là thời gian kịch bản bị bỏ trống hiện tại sẽ trở thành thời lượng thêm vào do một diễn viên nào đó khi làm ra hành vi nào đó đã vô tình khai thác tình tiết. Chuyện thế này cũng đã từng có tiền lệ. Khi chuyện này xảy ra thì rủi ro mà diễn viên gặp phải sẽ nhiều hơn, nhưng vé chuộc cái chết thưởng thêm cũng sẽ nhiều hơn. Loại chuyện này là phúc hay hoạ thật khó mà nói trước được.
Meiko cũng chỉ cần Mạc Niệm Sinh có thể trở về. Vé chuộc cái chết sau này có thể từ từ kiếm, nhưng người chết rồi dù có nhiều thế chứ nhiều nữa cũng vô dụng. Hiện nay cũng chỉ có hai cách khiến diễn viên sống lại: một là NG và hai là vật bị nguyền rủa hệ thời gian. Vật bị nguyền rủa hệ thời gian phi thường hiếm có. «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 cũng không ai có vật bị nguyền rủa như vậy. Nếu khi phim kết thúc thì cái chết của diễn viên sẽ được chứng thực và không thể thay đổi được nữa. Vật bị nguyền rủa hệ thời gian không có tác dụng trong rạp chiếu phim. Cái chết của Dĩ Xuyên là một minh chứng.
Meiko lúc này cũng chỉ biết cầu nguyện.
- Xem ra tình tiết kéo dài là do bộ phim kinh dị lần này là loại phim kinh dị dòng ác ma rồi.
Kim Cực Thọ lè lưỡi ra liếm vết máu còn lưu lại trên khoé miệng với vẻ đầy hứng thú, khiến những người xung quanh không ai không nổi da gà.
- Phim kinh dị dòng ác ma?
Meiko quay đầu rồi lạnh lùng nhìn Kim Cực Thọ rồi nói:
- Anh nói cứ như anh hiểu rõ về phim kinh dị dòng ác ma lắm ấy. Xem ra này lần này anh không đi đóng bộ phim [Tiêu bản ác ma] đúng là quá phí.
Trong lời nói của Meiko thì sự châm chọc vô cùng rõ ràng.
- Không, cũng có lý lắm.
Nam Cung Tiểu Tăng nói:
- Phần lớn những bộ phim kinh dị dòng ác ma đều vô cùng thần bí. Hơn nữa chúng còn đặc biệt hơn nhiều những bộ phim kinh dị châu Á. Nếu thật sự là vậy thì có lẽ nguyên nhân của việc kéo dài lần này có lẽ thực sự do đặc điểm của bộ phim[Tiêu bản ác ma].
- Vậy trong nửa giờ này sẽ xảy ra chuyện gì?
Meiko lúc này do quan tâm quá nên bị loạn .
- Không biết nữa!
Nam Cung Tiểu Tăng nhìn cánh cửa phòng chiếu phim. Cánh cửa này ngăn cản linh giác của linh môi sư, ngay cả hư vô xiềng xích của hắn cũng không thể chui vào bên trong được. Vật bị nguyền rủa hệ không gian cũng không thể mở cửa ra được.
Trong màn ảnh trong phòng chiếu phim......
Diệp Tưởng, lúc này đã trở lại giống như trước kia, chỉ biết cắm đầu cắm cổ bò xuống cho nhanh.
«Hầu tước» và Mạc Niệm Sinh lúc này cũng đều chú ý đến Diệp Tưởng. Tình huống của hắn rõ ràng là không tầm thường. Hơn nữa, «Hầu tước» cảm nhận rõ ràng rằng càng xuống bên dưới, âm khí tử vong phát ra trên người của Diệp Tưởng càng lúc càng nồng. Ngay cả người không phải linh môi sư như Mạc Niệm Sinh cũng bắt đầu cảm giác được điều đó.
Lúc này, trong đôi mắt của «Hầu tước», đầu của Diệp Tưởng đột nhiên lắc lư, sau đó biến thành một ác quỷ với khuôn mặt tái nhợt, hai hốc mắt trũng xuống đầy khủng bố nhìn «Hầu tước» với vẻ dữ tợn!
Thế nhưng, chuyện đó chỉ diễn ra trong chớp mắt. Sau đó Diệp Tưởng lại trở lại với hình tượng vốn có.
Đúng lúc này, Mạc Niệm Sinh cũng cảm ứng được một cảm giác dị thường truyền tới từ quỷ ảnh. Lúc trước hắn đã lén « gắn » phân thân của quỷ ảnh vào trong bóng của Diệp Tưởng.
Mạc Niệm Sinh lạnh lùng nhìn Diệp Tưởng. Diễn viên này càng lúc càng khiến hắn nhìn không thấy. Rõ ràng y chỉ là một quỷ sai trong giai đoạn trưởng thành mà thôi, làm sao lại trở nên thần bí khó lường như vậy? Nếu không phải Niệm Sinh biết quỷ sai không thể dùng vật bị nguyền rủa thì hắn nhất định hoài nghi Diệp Tưởng chắc chắn là có loại vật bị nguyền rủa loại ký sinh giống như hạt giống của quỷ vậy.
Đúng lúc này, đôi mặt của Diệp Tưởng đột nhiên sáng lên, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía dưới.
Lúc này, vách đá đã càng lúc càng vuông góc với mặt đất. Nguy hiểm khi leo xuống càng lúc càng lớn.
Đôi mắt của Diệp Tưởng nhìn chằm chằm tới nơi sâu nhất của bóng tối; «Hầu tước» cũng lập tức cảm giác được cảnh báo nguy hiểm mãnh liệt chưa từng có!
Giống như......
Có thứ gì đó đang cộng hưởng với Diệp Tưởng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.