«Hầu tước» bước vào trong mộng.
Thế giới ác mộng với «Hầu tước» đã sớm giống như một lĩnh vực rất quen thuộc của mình vậy.
Đương nhiên, y cũng không định đi gặp Ôn Vũ Phàm. Trong khoảng thời gian nà sẽ tạm thời để nàng một mình trong mơ, để xem nàng có thể nắm giữ được ác mộng tầng bốn hay không.
Lúc này y đang đi vào ác mộng tầng sáu.
Đó là một toà nhà vô cùng u ám. Trong tòa nhà này giống như lúc nào cũng có thể xuất hiện những thứ ma quái. Trong không khí thoang thoảng mùi tanh của máu khiến người ta muốn dựng cả tóc gáy.
«Hầu tước» đang đứng trước một đoạn cầu thang trong toà nhà đó.
Y đi theo cầu thang xuống bên dưới.
Ác mộng hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của y nên ở đây y tuyệt đối an toàn. Nhưng nếu Ôn Vũ Phàm bị kéo vào ác mộng này, nếu không có «Hầu tước» bảo vệ thì nàng tuyệt đối sẽ không thể sống qua một phút đồng hồ!
Trong toà nhà này, «Hầu tước» thông qua thể chất linh môi sư có thể cảm ứng được khí tức chết chóc mãnh liệt và khí tức của vong hồn nhiều không đếm xuể.
Là siêu cấp linh môi sư, linh hồn và tinh thần của y đã có thể tạo thành một lưới cảm giác vô cùng chính xác. Thậm chí y còn cảm nhận rõ ràng oán chú của linh thể, có thể phát hiện càng rõ ràng hơn người bình thường nơi toạ lạc của vật bị nguyền rủa. Hơn nữa, đến trình độ của hắn thì linh hồn, tinh thần đã vượt xa thể xác, mà điều này trên một ý nghĩa nào đó đã tiếp cận “Bất tử’’. Cho dù có chết thì linh hồn của y cũng có thể lựa chọn một thể xác mới để trọng sinh. Về phần có thể thực hiện được ước mơ tha thiết vĩnh sinh bất tử, tinh thần trường tồn hay không thì không biết được.
Thông qua cảm ứng của siêu cấp linh môi sư, y đã có thể thông qua tinh thần để tiến hành liên lạc trực tiếp với những linh thể ở chỗ này mà không cần thông qua nghi thức lên đồng. Như vậy rủi ro bị nhập sẽ thấp hơn rất nhiều. Đương nhiên hiện tại cho dù «Hầu tước» tiến hành lên đồng thì rủi ro bị nhập không hề tồn tại.
Nhưng «Hầu tước» vẫn là hy vọng có thể mặt đối mặt liên lạc với linh thể.
Lúc này, sau khi đi xuống cầu thang, y nhìn phía bên kia âm u của hàng lang.
Ngay lúc đó y vươn tay, rồi sau đó có một người phụ nữ toàn thân đầm đìa máu me bỗng nhiên từ bên kia hành lang lướt qua!
Thế giới trong mơ hẳn phải chịu sự khống chế của hắn mới phải! Cảnh tượng này cũng không nên xuất hiện!
Điều này có nghĩa thế nào không cần nói cũng biết.
«Hầu tước» nhanh chóng rời đi.
Đó là một cái hàng lang âm u.
Trên hành lang đó bám đầy bụi bặm và mạng nhện. Máu vương vãi trên tường và trên mặt đất.
Thứ mà y cảm ứng được đang ở phía trước.
«Hầu tước» có thể nhanh chóng qua đó, nhưng y vẫn chầm chậm đi tới. Trong khoảng thời gian này, hắn thông qua cảm ứng của linh môi sư để quan sát trạng thái của đối phương.
Thường thì chúng ta hiểu về kẻ thù nhiều hơn cả bạn bè, thậm chí còn hơn cả việc chính người kẻ thù đó hiểu về y nữa.
«Hầu tước» đi tới cuối hành lang.
Ở nơi đó có một cánh cửa.
Y nhẹ nhàng đẩy cửa.
Bên trong là một căn phòng rất nhỏ hẹp. Sự thông gió trong phòng này cũng không được tốt, hơn nữa cũng không có cửa sổ. Thoạt nhìn chỗ này giống như một nhà kho hơn.
Đi qua hàng ghế sô pha, «Hầu tước» dừng chân.
Lúc này, cửa tự động đóng lại. Trong phòng trở nên tối om. Nhưng với «Hầu tước» thì chút tối tăm này cũng chẳng đáng là gì.
Trong góc phòng có một cái xác.
Một cái xác cực kỳ kinh khủng.
Đầu và cổ của cái xác kia gần như hoàn toàn đứt lìa. Da thịt trên người cũng bị xẻ ra để lộ xương cốt trắng ởn bên trong.
Bất cứ ai nếu nhìn thấy cái xác kia cũng đều cảm thấy sợ hãi.
Hiện tại «Hầu tước» nhìn cái xác kia rồi nói:
- Anh rốt cuộc đã đến tầng sáu.
Cái đầu gần như chỉ nối với cổ bằng chút xíu da thịt của cái xác bỗng nhiên cử động đôi môi!
- Lại thấy mặt rồi, Heine Cha Ophellis.
«Hầu tước» chậm rãi tới gần cái xác kia. Cuối cùng hắn đứng cách cái xác đó chưa đến một mét.
- Cậu còn cơ hội để đổi ý.
Cái xác tiếp tục mở miệng:
- Cậu hiểu hơn ai hết rằng tôi rất tán thưởng cậu. Lúc trước, trong đám diễn viên do nhặt lên tờ rơi mà bị kéo vào trong « Rạp chiếu phim địa ngục » thì chỉ có cậu là người duy nhất còn sống sau khi bị tôi kéo vào trong ác mộng. Hơn nữa, trong một thời gian rất ngắn cậu có thể đi tới tầng 8. Ngay cả tôi cũng phải tán thưởng cậu một tiếng. Đương nhiên, cũng nhờ có cậu nên tôi mới có thể có được ngày hôm nay. Tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi dùng cậu làm đối tượng ‘ký sinh’ của mình. Nhưng cậu vẫn quyết định làm kẻ thù của tôi sao?
- Có lý do nào để tôi và anh không thể trở thành kẻ thù sao?
Cái xác kia yên lặng một hồi.
- Cậu thực sự quyết định như vậy?
Phải rất lâu sau, cái xác kia mới tiếp tục nói:
- Nếu không phải vì yêu quý tài năng của cậu thì cậu cho rằng tôi còn nói với cậu những lời này sao? Nếu đổi lại là người khác, khi người đó có ý mang Leonna khỏi ta thì trong mắt ta, y đã là một người chết.
- Nhưng tôi vẫn còn sống.
-Linh hồn của tôi một ngày nào đó sẽ có thể thoát khỏi ác mộng tầng 9. Tôi biết cậu chắc chắn vẫn đang nghĩ mọi cách để tìm kiếm người có thể cùng cậu cộng sinh nguyền rủa ký sinh này, nhưng cho tới giờ cậu cũng chưa tìm thấy diễn viên như vậy đúng không? Cho nên, cậu chỉ có thể nhìn tôi từng bước thoát khỏi ác mộng này. Đến khi linh hồn tôi có thể rời khỏi ác mộng tầng 9, tới lúc đó cho dù cậu có thay đổi chủ ý thì tôi cũng sẽ coi cậu là ‘kẻ thù’. Nếu cậu lo lắng sau này khi đi ra tôi sẽ gây bất lợi cho cậu thì cậu có thể dùng khế ước để rạp chiếu phim công chứng!
- Chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì. Tôi và anh có thể bị kịch bản sắp xếp hai nhân vật có lập trường đối ngược nhau.
- Cho nên cậu muốn từ chối điều kiện hấp dẫn như vậy sao?
- Tôi vô tình đã tạo cho mình một kẻ thù mới.
- Mục đích của tôi chỉ là rời khỏi « Rạp chiếu phim địa ngục ».
- Tôi cũng vậy thôi.
Ý từ ẩn tàng trong những câu nói của «Hầu tước» nếu nghe qua thì có vẻ rất mơ hồ, nhưng khi suy ngẫm cẩn thận thì người ta có thể đọc ra những điều không bình thường.
Muốn rời khỏi «Rạp chiếu phim địa ngục » thì việc gom góp đủ 10.000 tấm vé chuộc cái chết cũng không phải là chuyện đơn giản. Chỉ cần không thuộc về cùng một rạp chiếu phim thì không thể cam đoan lập trường của hai bên sẽ giống nhau. Tình hình hiện tại của trận doanh Khu Ma chính là như thế. Nói không chừng vào một ngày nào đó, trận doanh Khu Ma sẽ sụp đổ, sau đó, những đồng minh hiện tại sẽ chuyển thành kẻ địch chỉ trong tích tắc. Thậm chí cho dù là người trong cùng một rạp chiếu phim cũng có thể có lập trường mâu thuẫn nhau trong phim. Việc này chẳng ai đoán trước được.
- Tôi hiểu rồi. Nếu đã nói như vậy rồi thì việc khống chế cậu xem ra đã là chuyện không thể rồi.
Mặc dù khối thi thể này nói như vậy nhưng «Hầu tước» vẫn chẳng có động thái gì khác.
Y biết rõ, khối thi thể này không hề nói quá. Bởi vì y biết thân phận của thi thể này. Phải nói là đã từ rất lâu trước kia, y đã sớm phỏng đoán ra được thân phận của thi thể.
Cái xác trước mặt này cũng không phải là người thực, mà chỉ là một cái xác trong thế giới trong mơ được người ta mượn. Tác dụng của nó chỉ là truyền lại lời nói cho «Hầu tước» mà thôi.
- Nói thật thì việc giết cậu là một chuyện rất đáng tiếc với tôi.
Trong « Rạp chiếu phim địa ngục », cho đến nay chỉ có mỗi An Nguyệt Hình là dám nói câu này với «Hầu tước»! Nếu có người khác nghe được câu này thì chỉ e người đó sẽ cảm thấy rất khó tin!
- À còn nữa! Ngày tôi rời khỏi đây, tôi sẽ dẫn Leonna theo. Cậu nên biết tôi có đủ năng lực để làm chuyện này. Cô ấy là người phụ nữ của tôi, trước đây, bây giờ, hay sau này cũng vậy.
- Leonna cũng không phải vật sở hữu của anh.
- Nếu đã là người phụ nữ của tôi thì nàng đã được định sẵn là của tôi rồi. Cậu chắc hiểu hơn ai hết, vì Leonna chắc hẳn đã nói cho cậu biết rằng chưa người phụ nữ nào của tôi có thể chạy trốn khỏi tôi. Cô ấy cũng không ngoại lệ. Cho dù thời đại có đổi khác thế nào thì chuyện này cũng không thay đổi. Không ai có thể thay đổi điều này!
- Anh không thể ra sớm như vậy được!
- Ồ! Sao cậu dám khẳng định như vậy?
- Bởi vì lời tiên tri của Nitemare.
Lúc này cái xác đó im lặng không nói gì.
Cái tên “Nitemare” khiến hắn quá e ngại.
Mà lúc này, Ôn Vũ Phàm vẫn đang xông phá ác mộng tầng 4. Nàng hiện tại cũng không biết những chuyện đang xảy ra ở ác mộng tầng 6.
Liên tiếp chết đi, sau đó lại bắt đầu sống lại. Kể từ khi đi vào trong ác mộng tầng 4 đến nay, mấy lần tinh thần của nàng đều đã sụp đổ, nhưng lần nào nó cũng nhanh chóng khôi phục lại.
Nàng cũng đếm không xuể được số lần mà nàng đã chết.
Lúc này Ôn Vũ Phàm đã trở lại trong trang trại rượu nho đó. «Hầu tước» đã từng nói qua rằng trước khi nàng nắm giữ được ác mộng tầng 4, y sẽ không xuất hiện trước mặt nàng.
Cho nên nàng biết, nàng cần phải phải tiếp tục cố gắng mới có thể gặp được «Hầu tước». Với nàng thì «Hầu tước» là người đầu tiên hiểu được trong lòng nàng nghĩ gì, là người khai thác được năng lực tiềm tàng của nàng và cũng là người khiến nàng tự tin vào bản thân. Cho nên vì «Hầu tước», nàng muốn không ngừng cố gắng. Nàng cũng không hề suy nghĩ tới chuyện «Hầu tước» cũng có phần lợi dụng và thao túng nàng. Có lẽ phải nói ngay từ đầu nàng cũng đã không nghĩ tới chuyện này.
Sau khi ngồi nghỉ ngơi một lúc, nàng quyết định lại đi vào trong mơ một lần nữa. Con người luôn là vậy, nếu cứ để tính ỳ chiến thắng thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ làm được bất cứ chuyện gì cả, nhưng nếu hạ quyết tâm thì chuyện khó khăn vất vả nào họ cũng có thể thích ứng được.
Trạng thái hiện tại của Vũ Phàm chính là như thế.
Nàng đã bắt đầu dần dần thăm dò ra được quy luật của ác mộng tầng 4. Những cảnh tượng khủng bố trong ác mộng có vẻ như cũng không xuất hiện một cách ngẫu nhiên mà giữa chúng hình như có mối liên hệ nào đó. Sau lưng của giấc mơ này nhất định ẩn giấu một điều gì đó, chỉ là «Hầu tước» có vẻ như cũng chẳng biết ác mộng tầng 9 đang ẩn giấu điều gì.
Nàng căn bản không hề nghĩ được «Hầu tước» đang che giấu sự thật.
«Hầu tước» chắc chắn không phải là không biết gì về ác mộng tầng 9.
Lúc này, «Hầu tước» nhìn cái xác kia rồi nói:
- Nếu như anh không có chuyện gì để nói thì tôi phải đi đây.
Âm thanh của cái xác kia dần trở nên lạnh lùng.
- Tôi có nói cậu có thể đi sao?
Hiện tại trong cảm giác linh môi của «Hầu tước» âm khí dày đặc và khí tức nguyền rủa lập tức xuất hiện với mật độ vô cùng dày đặc. Giấc mơ này đã bắt đầu thoát khỏi sự điều khiển của y.
Hậu quả của việc ác mộng tầng 6 thoát khỏi sự khống chế đáng sợ thế nào không cần nói cũng biết.
Rõ ràng phải đẩy nhanh quá trình huấn luyện của Ôn Vũ Phàm rồi. Nếu không có sự trợ giúp của nàng thì «Hầu tước» quả thật rất thiếu biện pháp để ngăn chặn “hắn” từng bước đi lên ác mộng tầng cao hơn.
- Đừng quên rằng tôi mới là nhân vật chính đã từng nắm giữ chín tầng ác mộng trong [ Ác mộng cuối cùng ]. « Ác ma » ở ác mộng tầng chín ngày trước có thể so sánh với Nitemare hiện nay. Cho dù thời đại bây giờ đã khác thì tôi vẫn là ‘nhân vật chính’!”