Rất Khó Không Yêu

Chương 7.2:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại nói Vu Hưng Nghiệp biết Vu Tống Hãn trở về mà không thông báo một tiếng, điều này làm cho ông rất bất mãn, cảm thấy hắn không có tôn trọng mình, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Vu Tông hãn, thái độ của ông lại có chuyển biến lớn.
Vu Giai Thần không biết Vu Tống Hãn nói gì với ba, nhưng hắn luôn luôn có thể thuyết phục người khác, cô cũng không có chút ngạc nhiên.
"Ừ." Vu Tống Hãn chăm chú nhìn cô, miệng khẽ nhếch, thản nhiên đáp.
Sợ hãi rụt rè? cô gái này vẫn thế, nhiều năm như vậy cô ở trước mặt hắn vẫn là dáng vẻ này, trừ phi, bị buộc đến cực hạn.
Ừ nghĩa là có thể phải không? Vu Giai Thần ngẩng đầu nhìn hắn, có chút nghi hoặc.
"Hôm đó tôi cũng sẽ về." Vu Tống Hãn mở cửa xe, "Lúc đó tôi sẽ qua đón cô."
"Á" Hóa ra hắn đã quyết định rồi, hại cô phải lo lắng, nghĩ rằng câu chuyện đã kết thúc, cô cúi đầu đứng yên ở đó, chờ hắn lái xe đi sẽ rời khỏi.
Ai biết đợi một lúc lâu không nghe thấy tiếng động cơ, cô ngẩng đầu, thấy Vu Tống Hãn tựa vào cửa xe, im lặng nhìn cô.
"Có chuyện gì?"
"Lên xe." Vu Tống Hãn nhẹ nhàng nói hai chữ, sau đó ngồi vào xe, nghiêng người mở cửa ghế phụ.
Cái gì? cô nhanh chóng bước lên vài bước, hơi hạ người xuống nhìn hắn, "Tôi sẽ tự mình trở về..." Lại không xa...
Vu Tống Hãn hơi nhíu mày, "Nhà của tôi."
Nhà của hắn?
"À." Gương mặt Vu Giai Thần thoáng chốc đỏ bừng, tay chân không biết để cho nào mới được, chậm rãi, ngồi vào ghế phụ, cô tự mình đa tình nghĩhắn muốn đưa cô về, ai ngơ...
Về phần về nhà hắn làm gì, đối với người trưởng thành mà nói, đây chính là vấn đề, không phải sao?
cô nghĩ, cô có thể thấy dáng vẻ đồ mồ hôi của người nào đó vận động trên người mình...
Ngày mười chín tháng mười, trong phòng mẫu đơn khách sạn Đài Trung, đêm nay ngọn đèn sáng rực, vô cùng náo nhiệt.
Trước lúc kí hợp động truyền thông liên tục đưa tin, sau đó tiến hành mở tiệc chúc mừng, người tới tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng, càng làm tăng thêm sự trọng đại.
Tiệc rượu của Vu Hưng Nghiệp hôm nay, tới tham gia đều là những danh lưu thương giới, chính giới, tất nhiên là gây sự chú ý.
nói đến Vu Hưng Nghiệp, cũng là một nhân vật truyền kì, mười chín năm trước hắn vẫn còn là một kẻ vô danh tiểu tốt, ai ngờ vừa ra tay lại có thể xuất ra một khoản tiền lớn xây dựng công ty.
không biết do vận khí tốt, hay là hắn vốn giao thiệp rộng, lúc công ty mới thành lập, lượng tiêu thự, cung ứng vô cùng lớn, hắn chỉ cần làm ông chủ, mỗi ngày ngồi đếm tiền là được.
Tám năm sau, hắn lại khai thác thị trường bên ngoài, trở thành nhà tư bản, Vu Hưng Nghiệp có một công ty lớn, cam kết người làm việc trong công tysẽ có đãi ngộ lớn, nên công ty cũng có rất nhiều nhân tài.
Gần hai mươi năm qua, có thể nói là phong thủy sinh khởi.
Đừng coi thường Vu Hưng Nghiệp là kẻ nhà giàu mới nổi, thô lỗ cái gì cũng không hiểu, cách cư xử hắn biết, làm người tuyệt đối cẩn thận khôn khéo, cũng là nhân vật hung ác, người bình thường cũng không chọc nổi.
Thanh danh của hắn không chỉ trong giới kinh doanh, còn bởi vì hắn nhận nuôi con trai của bạn tốt, lại còn giúp bạn tốt trả khoản nợ lớn, nên càng thêm có danh tiếng. Hơn nữa Vu phu nhân lại là người nhiều năm làm việc từ thiện, còn là chủ tịch một quỹ từ thiện lớn, đối với mọi người mà nóikhông chỉ là một công ty lớn còn là mọt công ty có lương tâm.
Nhưng mà người dù lợi hại hơn thì cũng có nhược điểm, nhược điểm của Vu Hưng Nghiệp, chính là con gái bảo bối của ông, Vu Giai Thần.
Suốt đời Vu Hưng Nghiệp có tiền có thế, nhưng nhiều năm như vậy chỉ có một đứa con gái, yêu thương không phải nghĩ.
Mọi người đều hiếu kì với con gái của hắn, nhưng từ nhỏ Vu Giai Thần đã khiêm tốn, cho dùng ba là giám đốc công ty lớn, mẹ là chủ tịch hội làm từ thiện, nhưng cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người.
Nghe nói tiệc rượu lần này Vu tiểu thư sẽ tham dự, đây chính là tiêu điểm của bữa tiệc hôm nay.
Cho nên khi Vu Giai Thần mặc áo dạ hội màu xanh lam, khoác tay Vu Hưng Nghiệp đi vào bữa tiệc thì hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
Đêm nay Vu Giai Thần vô cùng đẹp, mái tóc đen dài không bới lên xõa trên vai, mang theo vẻ trẻ trung quyến rũ.
cô chỉ hơi trang điểm một chút đã xinh đẹp động lòng người, làn mi cong cong, ánh mắt to trong suốt linh động, mũi cao, còn có đôi môi hoàn mĩ, chỉ thoa chút son bóng nhìn lấp lánh như thạch hoa quả, vừa nhìn đã khiến người ta nổi lên dục vọng muốn chiếm lấy.
Da của cô không chút tì vết, trắng nõn, vô cùng mịn màng, dáng người lả lướt, bộ lễ phục càng làm nổi bật dáng người cô đẹp đến mức làm người ta thở dốc. không có nhiều đồ trang sức, nhẹ nhàng mà sang trọng, dưới ánh đèn rạng ngời như ngọc lưu ly, trước ngực cài một bông hoa hồng, đặc biệt thoát tục, nổi bật đường cong bờ ngực, phần eo bó lại thật chặt, khiến người khác muốn nắm lấy làn váy buông như dòng nước, mấy viên kim cương lấp lánh ẩn hiện, lúc cô đi đường cong cùng với đôi chân thon dài quyến rũ động lòng người.
một cô gái như vậy, hơn nữa gia thế như thế, tất cả mọi người thầm cảm thán, phải có một người đàn ông dáng vẻ và tài năng như thế nào mới xứng đôi với cô?
Chủ nhân vừa vào đã chiếm được sự quan tâm vô cùng, thấy toàn bộ ánh mắt của phái nam trong bữa tiệc đều tập trung trên người con gái, cái dáng vẻ kinh ngạc như thế này, khiến mặt mày Vu Hưng Nghiệp rạng rỡ, cuối cùng ngày hôm nay ông đã chính thức giới thiệu con gái mình, những ngày tiếp theo, ông chỉ cần ở nhà, cẩn thận tìm một người con rể môn đăng hộ đối cho con gái mà thôi.
Điều mà cả đời ông theo đuổi, thứ nhất đúng là danh lợi, thứ hai chính là hạnh phúc của con gái.
"cô ấy rất xinh đẹp, đúng không?" một người cầm ly rượu, khẽ lắc âm thanh của viên đá chạm vào thành li vang lên thật êm tai.
Chỗ này cùng căn phòng tiệc náo nhiệt hoàn toàn không liên quan, chỉ có không gian yên tĩnh, bài trí xa hoa, còn có mùi thơm của ly rượu nguyên chất đang phát tán ra, tất cả đều im lặng, chỉ ngoại trừ tiếng gõ bàn phím.
Người đàn ông đang ngồi trước máy tính hoàn toàn không nghe được vấn đề của bạn tốt, qua ánh sáng yếu ớt của màn hình có thể thấy gương mặt lạnh lùng cùng nụ cười nhàn nhạt của hắn.
"Được để mình nhìn xem." Người đàn ông uống một hơi cạn sạch li rượu whisky, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó cầm bình rượu đang để bên cạnh..., chậm rãi rót một chén. "Thời điểm thu lưới, liệu cậu có luyến tiếc cô em gái xinh đẹp này?"
Vu Tống Hãn nhìn cô gái xinh đẹp bên kia màn hình máy tính, mắt cũng không thèm chớp.
Bữa tiệc náo nhiệt, Vu Hưng Nghiệp đem theo con gái đi xung quanh chào hỏi, trên mặt cô luôn tươi cười, lễ độ, không thân thiện cũng không quá lạnh nhạt, tiến lui có chừng mực, phong thái bất phàm.
Vu Tống Hãn nhìn những ánh mắt chăm chú của những gã đàn ông trong bữa tiệc, cũng nhìn ra ánh mắt hài lòng của các trưởng bối của các đại gia tộc, Vu Giai Thần chính là cô gái như vậy, không phô trương biểu hiện nhưng lại khiến người khác để tâm.
"Người phương Đông các câu chẳng phải có câu tục ngữ:"Rượu không say người tự say, sắc không mê người tự mê"? Hãn, mình rất hiếu kì, liệu cậu có vướng vào trầm mê không?" Người đàn ông lại rót một li rượu cho Vu Tống Hãn
Vu Tống Hãn nhìn cô đang từ chối lời mời khiêu vũ của một gã đàn ông, lúc cô từ chối, khóe môi của hắn khẽ dãn tạo thành một vòng cung, ngón tay đặt trên ly rượu, nhẹ nhàng lắc "Nếu đã trầm mê, thì vướng vào hay không vướng thì có gì khác biệt?"
Câu trả lời rất hay, không thừa nhận cũng chẳng phản đối, đúng là phong cách điển hình của Vu Tống Hãn.
Người đàn ông kia ngửa đầu uống cạn li rượu, ánh mắt tán thưởng khẽ híp lai, " Haut- Brion 89 năm, thật khiến người ta ưa thích."
Sau khi uống ít nhất ba giờ sau mới có thể tỉnh, mang theo mùi vị đất đặc trưng của Graves cùng với mùi vị khoáng, còn có chút hương, tạo nên mộtmùi vị rất riêng này. Mùi trái cây với mùi hoa không ngừng tỏa ra, chỉ nhấp môi, cũng cảm giác được nồng độ của nó.
Rượu tất nhiên là ngon, nhưng muốn thưởng thức phải thật kiên trì.
"Thảo nào có người nói nó như một cô gái tuyệt sắc, khí chất cao quý." Tay của người đàn ông đó lướt qua miệng ly thủy tính, giống như đang chạm vào vào cái hương thơm nồng đậm mùi đất và khoáng sản vậy, tuyệt như thế nhưng phải trải qua một khoảng thời gian chờ đại khá dài."
"Nếu thật sự tốt đẹp, đáng giá để chờ, không phải sao?" Vu Tống Hãn nhìn cô gái trên màn hình, nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, đôi mắt khép hờ, cảm thụ cảm giác nóng rực từ ngực xông lên cổ.
Vu Giai Thần đang tìm hắn, cho dù rất cẩn thận, dù người ngoài không nhìn ra được, nhưng hắn biết, cô đang tìm hắn.
Khóe môi Vu Tống Hãn khẽ nhếch, ly rượu này, quả nhiên là ngon, làm cho người ta thỏa mãn.
"Tốt đẹp? Á, cậu nói là cô ấy?" Ngón tay của người đàn ông từ ly rượu chuyển qua cô gái trên màn hình máy tính.
"Có thể." Lời Vu Tống Hãn chứa đầy hàm ý.
Nếu ai muốn từ trong miệng Vu Tống Hãn có thể nghe được lời hắn không muốn nói, vậy thà ngủ mơ còn hơn, may là, hắn không mơ mộng xa vời gì.
Vu Tống hãn ngước mắt nhìn cô gái trên màn hình máy tính, nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, không biết gì về cơn bão tố sắp tràn tới, hắn đột nhiên cảm thấy không đành lòng.
"Hãn, liệu cậu có..." Dừng một chút, "Thay đổi chủ ý." cô gái đó thật sự là một cô gái tốt, hoàn mĩ đến mức... hắn không đành lòng.
Ánh mắt Vu Tống Hãn hiện lên chút mâu thuẫn, đưa tay đóng màn hình máy tính, đứng dậy, "Thay đổi chủ ý?" Rượu đã uống, chuyện cũng nói rồi, bây giờ hắn có chuyện cần làm, tất nhiên phải rời đi.
đi tới cửa phòng, kéo cửa đi ra ngoài, trong nháy mắt trước khi cánh cửa đóng lại, nhẹ nhàng bỏ lại hai chữ: "No way!"
Căn phòng sang trọng, an tĩnh lại, chỉ có bình rượu Haut- Brion tản mát ra hương thơm đặc trưng, mười phần mê hoặc.
Người đàn ông đưa tay rót thêm li rượu, lần này chậm rãi chậm rãi thưởng thức.
No way? hắn vừa liếc mắt nhìn ai đó, máy tính lập tức bị đóng lại, đây là no way?
trên đời này có câu, người tính không bằng trời tính.
Châm ngôn của Trung quốc, đúng là thâm thúy, không phải sao?
Vu Giai Thần nhìn người tron đại sảnh, mỉm cười, trầm mặc, có mục đích riêng, tâm tư khó dò, các loại các dạng đều đủ, nhưng nhiều nhất là mang con trai con gái tới muốn chào hỏi thân cận.
Nếu cô không rõ ý định của họ thì không phải ngây thơ mà là ngu ngốc, hơn nữa, cô cũng không phải là cô gái ngây thơ.
Ý của ba là muốn giới thiệu những người này cho cô, cô biết ba rất thương mình, sẽ không vì sự nghiệp mà biến hôn nhân của cô để phát triển sựnghiệp. Nhưng mà đời này của Vu Hưng Nghiệp, quan tâm nhất vẫn là con gái, ông vẫn cho rằng, có tiền không gì là không thể làm, ông muốn tìmmột người con rể cho con gái, có gia thế tốt, tất nhiên là con gái cũng phải yêu thích.
Cách vẹn toàn cả đôi như vậy, không phải là không để tâm, nhưng mà...
Ánh mắt Vu Giai Thần không tự chủ được nhìn về phía đại sảnh, ở đó không có bóng dáng của hắn.
rõ ràng, ba nói đêm nay Vu Tống hãn sẽ đến, nhưng sao bây giờ chưa xuất hiện? Khi cô ý thức được mình chờ mong người đàn ông kia thì cô lập tức phỉ nhổ mình hàng trăm lần.
cô nỗ lực muốn dời sự tập trung của mình tới người đàn ông trước mặt, đã nói liên tục trong năm phút đồng hồ về việc bản thân anh ta tốt nghiệp trường đại học danh giá nào tại Mĩ, tài giỏi ra sao, thế nhưng không được vài giây, suy nghĩ của cô lại bay xa.
Hôm đó sau khi Vu Tống Hãn lái xe đưa cô về, lập tức rời đi, đến tận bây giờ cô vẫn chưa thấy mặt hắn, nếu không phải ba nói hắn đã đồng ý tham dự bữa tiệc, cô sẽ nghĩ hắn trở về Đài Bắc rồi.
Nhưng mà nghĩ lại cũng không có khả năng, hắn sao lại có thể tốt bụng đưa cô về nhà, nếu hắn thật sự đối tốt với cô như vậy, cô bây giờ sẽ sợ hãi đến phát run.
Vu Tống Hãn đối xử tốt với cô, cho đến tận bây giờ đều có mục đích, điều đó cô vô cùng rõ ràng.
Chẳng qua lần về nhà này, cô càng hiểu rõ, nguyên nhân vì sao ba không tức giận việc hắn đột ngột trở về Đài Loan, bởi vì người nào đó nói, hắn ở đại học T, có thể chăm sóc cô thật tốt.
Lí do tốt như vậy, quan tâm như vậy, Vu Hưng Nghiệp sớm cao hứng muốn chết, còn đâu mà lo lắng tức giận, con trai quan tâm em gái, lại còn là cam tâm tình nguyện.
Chăm sóc cô? nói đúng hơn là giám sát cô thuận tiện dằn vặt cô mới đúng, người đàn ông này, biến thái đến mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Trước đây cô len lén vui vẻ vì không phải qua anh học, kết quả mộng đẹp tan biến, ác mộng vẫn tiếp tục, chỉ là thay đổi một địa phương khác.
Ở anh Vu Tống Hãn có một phòng thí nghiệm rất lớn, một đống báo cáo thí nghiệm không cần để ý tới, lẽ nào hắn giày vò cô là có ý khác? Hay, cô lạimột lần nữa tự mình đa tình? hắn chẳng qua là có việc, thuận tiện để ý tới cô?
Khả năng này là lớn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.