Editor: Cẩm Anh
Beta: LynLyn, Beo
Thải Vũ đặt túi xách trong tay xuống, cúi đầu lục tung túi để tìm chìa khóa căn hộ mới.
Vừa nghĩ đến mấy cái rương chồng chất và đống đồ linh tinh bày biện khắp nơi sau khi vào cửa, cô liền đau đầu.
Sự lười biếng thực sự cản trở rất nhiều thứ.
Cô thở dài, vốn dĩ hôm nay cô có thể ở trong một ngôi nhà mới sạch sẽ gọn gàng, nhưng với tư cách là một bệnh nhân mắc chứng trì hoãn, mỗi ngày cô chỉ sửa sang lại một chút đồ cũ, lại thuê người dọn tới đây, một ngày một rương, ước chừng mất hơn hai tuần mới hoàn toàn dọn sạch căn hộ cũ.
Đang cân nhắc đợi một lát rồi quét dọn, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa đối diện.
“Hả?’’ Hàng xóm mới luống cuống đứng ở cửa, nhìn về phía Thải Vũ, lúng túng vò đầu bứt mái tóc xoăn lộn xộn của mình.
“Xin chào.” Thải Vũ làm bộ như không thấy hàng xóm mới âm thầm giấu năm sáu hộp rác ra phía sau, mỉm cười chào hỏi một tiếng
“Ồ, ôi! Xin chào! Xin chào! “Khuôn mặt nhợt nhạt của người hàng xóm chợt nổi lên một đặng mây hồng.
“Tôi tên là Thải Vũ từ hôm nay mới chuyển tới ở, rất vui được gặp anh.” Thải Vũ nói một cách khách khí lại lễ phép, trong lòng đã đánh giá từ trên xuống dưới vị hàng xóm mới này một lần.
Người hàng xóm mới thân hình cao to, mặc chiếc áo pull rộng thùng thình cũng có thể nhìn thấy khung xương gầy của anh ta. Mái tóc xoăn nhẹ buông xuống ngoan ngoãn từ sau tai đến đỉnh cổ, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, các đường nét trên khuôn mặt hiện rõ một cách đáng kinh ngạc.
Đó có phải là một trạch nam không? Thải Vũ nghĩ vậy.
“Ừm, tôi, tôi cũng rất vui được gặp cô.” Tầm mắt hàng xóm mới di chuyển xung quanh, không dám dừng trên người Thải Vũ.
Tính cách thẹn thùng, rất hướng nội, là trạch nam không sai! Thải Vũ trong lòng hét một tiếng.
“Vậy tôi đi trước, lần sau rảnh rỗi nói chuyện.” Nghĩ xong, Thải Vũ cười cười nói.
“Vâng, tốt! Được thôi! ”
Thải Vũ không để mấy tình tiết nhỏ vừa xảy ra ở trong lòng, không phải là hàng xóm mới sao, giờ phút này đương nhiên vẫn là nhà mới càng đáng chú ý hơn.
Vì thế, cô cũng tự nhiên bỏ lỡ thần sắc của hàng xóm mới vào thời khắc xoay người.
…
Thải Vũ mất một buổi chiều mới dọn dẹp căn hộ chỉnh tề, có trời mới biết trong nháy mắt cô vừa bước vào cửa nhìn thấy đống rương bày lộn xộn, đã muốn quay đầu bỏ chạy như nào.
Lại nhìn thời gian, Thải Vũ không biết từ đâu đào ra một cái hộp, bên trong là một cây bút.
Sau đó, cô nhấc hộp lên và bước ra khỏi cửa.
Gõ cửa nhà đối phương vài cái, còn chưa đến năm giây, cửa đã dược mở ra.
Hàng xóm mới có chút bối rối dựa vào khung cửa: “Có chuyện gì không?” ”
Thải Vũ nháy mắt mấy cái: “Lần đầu gặp mặt, về sau xin hãy chiếu cố nhiều hơn’’. Nói xong đưa cái hộp qua.
Hàng xóm mới nhất thời hoảng loạn: “Không, tôi, không cần, cô khách khí quá rồi. ”
Tại sao ngay cả kính ngữ cũng dùng vậy?
Thải Vũ trong lòng bật cười, lại đưa cái hộp về phía trước, cười nói: “Lúc trước khi dọn nhà trang trí, quấy rầy đến anh, thật sự quá ngượng ngùng, anh coi như đây là lễ vật bồi tội, nhận nó đi. ”
Lúc này hàng xóm mới đỏ tai nhận lấy.
Thải Vũ thấy hắn nhận lễ vật, lại cười hỏi: “Vậy, bây giờ anh có thể cho tôi biết tên anh không? ”
Hàng xóm mới hai tay ôm lấy cái hộp, hình như hơi xấu hổ; “Thấu… Tên tôi là Thấu Nhất. ”
“Được.”
Thấy Thải Vũ gật đầu, hàng xóm mới lại há miệng, đáng tiếc không thể phát ra âm thanh.
Thải Vũ nghi hoặc.
“…… Không sao đâu. ”
Thải Vũ cũng không thèm để ý, cười gật gật đầu, chỉ về phía cửa nhà mình, ý bảo muốn trở về
Trong lúc cô đang chuẩn bị bước vào nhà, người hàng xóm mới gọi cô lại, thấp giọng nói:
“…… Có, có thể trao đổi thông tin liên lạc không? “Âm thanh dần dần yếu, ngượng ngùng trốn vào giữa môi và răng.
……
Ăn cơm tối xong, Thải Vũ liền lười biếng nằm trên sô pha nhân lúc rảnh rỗi lướt điện thoại di động một lúc.
Có một yêu cầu kết bạn mới trên Wechat, từ vị hàng xóm mới đã trao đổi số điện thoại di động cách đây không lâu.
Hình đại diện của Thấu Nhất là một Tiểu Sử Lai Mỗ màu tím trong suốt, hắn cho người ta ấn tượng về mình không giống cho lắm.
Thải Vũ không suy nghĩ nhiều đã thêm bạn tốt.
Gần như ngay lập tức, giao diện trò chuyện của bên kia trở thành “đối phương đang gõ …”
[Cây bút rất đẹp! Tôi rất thích nó! Cảm ơn cô 口W口]
[Tôi sẽ trân trọng nó thật tốt ~]
Thải Vũ:…
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao người đàn ông này có thể thay đổi một phong cách khác nhanh như vậy!
Thải Vũ trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc trên giao diện trò chuyện.
[Không cần khách khí. ]
[Chỉ cần anh thích nó là tốt rồi^_^]
Lại chần chờ một chút, mới tiếp tục nhắn tin.
[Mạo muội hỏi một chút, tính cách của anh trên mạng so với ngoài đời chênh lệch lớn như vậy, anh có thể chuyển đổi phong cách khác được không:)]
Bên kia trả lời lại một cách nhanh chóng.
[Tất nhiên! >v<]
[Cô ghét tôi không?] T_T]
[Không ghét.]
Thải Vũ dừng một chút.
[Rất dễ thương ^_^]
Nghe được những lời này, là một cú đánh ba lần dễ thương của Thấu Nhất.
[wwwwwwww]
[Đây là sự đáng yêu của tôi ]]
[Mà cô có ———— sự đáng yêu này sao(miệng ~ 口)☆]
Thải Vũ cười cong mắt, gối ôm ôm vào trong ngực bị cô nhịn không được nhéo lại nhéo.
“Tôi tiếp tục đi dọn phòng, sau này chúng ta nói chuyện tiếp nha. ]
[Tốt ^O^/]
[Người bạn trung thành của cô luôn luôn chờ đợi cô gõ cửa ~ QwQ]
Bên này tâm tình không tệ, bên kia buông điện thoại xuống, sờ sờ vành tai đã sớm đỏ bừng
…
Lại là một đêm mất ngủ, từ khi cô tỉnh dậy ở bệnh viện đã rơi xuống vực thẳm của chứng mất ngủ..
Thải Vũ mơ mơ màng màng từ dưới gối lấy điện thoại di động ra xem thời gian —— một giờ rưỡi.
Cô đứng dậy.
Thải Vũ buồn bã ngồi trước máy tính, giống như mọi đêm mất ngủ trước đó, cố gắng giải đáp nguyên nhân tâm trạng sa sút của mình.
Thải Vũ nghĩ thầm, thật giống như là có thứ gì đó đáng sợ đuổi theo phía sau, thúc giục, làm cho cô không cách nào an tâm nghỉ ngơi.
Đáng tiếc xem nửa ngày cũng không tìm được cái gì.
Thải Vũ thất thần đi ra ban công, có chút ngoài ý muốn phát hiện ánh đèn bên hàng xóm còn sáng.
Căn hộ mới là một tầng hai hộ gia đình, ban công của hai ngôi nhà nằm cạnh nhau.
Quả nhiên là trạch nam sao
Thải Vũ vừa nghĩ, vừa sờ một điếu thuốc mới châm lên, hít mạnh một hơi, từ từ phun ra trong khoang mũi.
Thật trùng hợp, lúc này cửa ban công cách vách cũng bị kéo ra, ánh sáng lọt ra từ phòng sau ngay lập tức và rải rác trên hàng rào của ban công.
“Tôi có nên nói, buổi tối tốt lành không?”
Thấu Nhất bị tiếng chào hỏi này dọa sợ, hai tay cứng ngắc dừng ở giữa không trung, quay đầu nhìn về phía Thải Vũ: “… Chào buổi tối. ”
Thải Vũ cười khẽ dập tắt điếu thuốc, nghiêng đầu trêu chọc nói: “Anh không ngủ sao? ”
Đại khái là lúc trước nói chuyện phiếm làm cho hai người hơi quen thuộc một chút, Thấu Nhất thoải mái không ít, hắn xoa xoa chóp mũi, nhẹ giọng nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe. ”
Thải Vũ cười gật gật đầu: “Tôi biết, chỉ là đêm nay có chút phiền muộn. ”
Bóng đêm bao phủ, có một bầu không khí không rõ ràng đang lớn dần lên.
Thấu Nhất nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng nghiêng của Thải Vũ, thanh âm nhẹ nhàng hơn, tựa hồ sợ hãi xua đuổi cái gì: “Xảy ra chuyện gì sao? ”
Vào ban đêm, không thể che giấu bí mật.
Thải Vũ cũng không tính che giấu, thở dài, thản nhiên nói: “Tôi muốn mở một thư mục ẩn trên máy tính, nhưng quên mật khẩu. ”
Ánh mắt Thấu Nhất không có rời đi, trầm giọng nói: “Nếu là như vậy, tôi có thể giúp cô. ”
“Hả?
……
“Quấy rầy rồi’’
Thải Vũ cẩn thận đi vào căn hộ bên cạnh, hoàn cảnh trong nhà không đủ sạch sẽ, nhưng cũng không phải đặc biệt lộn xộn, Ít nhất thì cách bài trí quen thuộc cũng khiến cô thư giãn.
Thấu Nhất ôm máy tính xách tay của cô đặt trên bàn trà trong phòng khách, lại lấy một ổ cứng di động từ một phòng khách. Suy nghĩ một chút, lại đặt tay cầm trò chơi vào trong tay Thải Vũ, từ trong ngăn kéo bàn trà lấy ra một đống đồ ăn vặt: “Cô ở bên này nghỉ ngơi một lát, nếu nhàm chán có thể chơi trò chơi, đồ ăn vặt tùy tiện ăn, tôi ở bên cạnh, rất nhanh sẽ xong. ”
Thải Vũ mím môi, cũng không chớp mắt nhìn người đàn ông đẹp trai hơn nhiều so với lần đầu tiên: “Tôi muốn làm cái gì cũng được sao? ”
Thanh âm mang theo ý cười một lần nữa làm cho Thấu Nhất vẻ mặt đỏ lên, hắn lắp bắp nói: “Có thể, có thể. ”
Thấy thế, khóe môi Thải Vũ không nhịn được giương lên. Cô lắc lắc switch trong tay, trong lời nói xen lẫn vài phần thân mật: ” Anh cứ bận đi, tôi chơi trò chơi là được rồi. ”
Thấu Nhất cuống quít nhìn về phía máy tính, không dám nhìn cô nữa:”Được, cô chơi trước đi’’. Nói xong lại nhịn không được dặn dò: “Muốn cái gì thì nói cho tôi biết.” Như sợ cô không được tự nhiên.
Thải Vũ mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy Thấu Nhất vừa ngồi xuống sô pha bên kia bắt đầu bận rộn, Thải Vũ cũng đem sự chú ý đặt lên trò chơi, Cô thường xuyên thư giãn và thích chơi game, nhưng kỹ năng của cô không tốt cho lắm.
Chơi không được bao lâu, Thải Vũ liền muốn nói, Tắc ○ Đạt cũng quá thú vị đi! Cô cảm thấy mình có thể đi dạo cả đêm trên bản đồ!
Lại chết rồi!
Thải Vũ tức chết mất, cô chỉ là muốn bắt một con cá, cũng đã hao hết ba lần tinh lực, chôn vùi ở trong sông.
“À, làm sao vậy?” Chú ý tới tâm tình Thải Vũ không tốt, Thấu Nhất rời khỏi vị trí rất tự nhiên tiến lại gần: “Cô muốn bắt cá sao?”
Thải Vũ cắn môi, không vui cho lắm
Vì thế Thấu Nhất dựa vào gần hơn một chút: “Đừng tức giận, trò chơi này độ tự do rất cao, cô có thể dùng rương đập cá ngất xỉu làm cho nó nổi trên mặt nước’’. Nói xong liền biểu diễn một chút.
Sau khi bắt được cá, thấy Thải Vũ vẫn không nói lời nào, liền quay đầu nhìn cô. Vừa quay đầu lại, liền phát hiện chỗ không đúng.
Quá gần!
Tư thế và khoảng cách của hai người quá mờ ám!
Để nhìn thấy màn hình tốt hơn, Thấu Nhất một tay trái chống sau lưng Thải Vũ, tay phải cầm tay cầm, giống như ôm cô vào trong ngực, thân thể dán rất gần.
“Tôi, tôi…” Thấu Nhất liền buông tay ra, cực kỳ khẩn trương: “Thực xin lỗi! Tôi không có ý đó! ”
Thải Vũ nhìn hắn, vẫn không nói gì.
Một lúc lâu sau, khi Thấu Nhất sắp hoảng đến mức nóng nảy, cô mới há mồm hỏi: “Anh có muốn yêu đương với tôi không? ”
Sau khi nghe được, hô hấp của hắn như ngừng lại. Hắn che mặt, cố gắng trấn định bản thân, miễn cưỡng ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Khả năng tự chủ của tôi khá tốt.”
Thải Vũ nghiêng đầu.
“Nhưng,” Hắn hít một hơi thật sâu, “Tôi thực sự không thể từ chối một cô gái yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.” ”
Hắn nghiêm túc lại thẹn thùng: “Cho nên cô suy nghĩ một chút, buổi tối đưa ra quyết định dễ dàng xúc động, tôi không muốn sau khi cô tỉnh dậy… liền hối hận. “Ba chữ cuối cùng, nói vừa rụt rè vừa sợ hãi