Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 6: Sườn Xào Tiêu




Cố Thanh tuyệt vọng bỏ tai nghe xuống, lại nhanh chóng chấn hưng tinh thần, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận chọn lựa ca khúc, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Chẳng hạn như vài bài không khoa trương, mấy khúc có tiết tháo, giai điệu và ca từ hay và tinh tế….. cứu lại hình tượng của mình.
Lần sau nhất định phải khí phách lên, lấy lời chính nghĩa mà nói với Đầu Bài đại nhân: đại nhân, em hát khúc này tặng đại nhân nha……
Cô down về bảy tám bài và BGM (nhạc nền), rốt cục bình tĩnh lại.
“Cố Thanh, cậu và Đầu Bài phát triển tới bước nào rồi?” Canh Tiểu Hạnh hỏi cũng thật bình tĩnh.
“A?” Cố Thanh nhìn cô ấy như thấy quỷ.
“Đều ở trong cùng phòng hẹn riêng, cậu không sợ bị fan của hắn nổ đầu sao?” Canh Tiểu Hạnh lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, “Cây to đón gió, hạ thấp, phải tuyệt đối hạ thấp a.”
Canh Tiểu Hạnh phỏng là nghẹn lâu rồi, rốt cục nói ra lời muốn nói, phi thường vui sướng khi thấy người gặp họa mà đá thùng rác về chỗ cũ, cầm lấy ví tiền, đi ăn cơm.
Cố Thanh nghĩ nghĩ, nhìn weibo của mình.
Nhịn đau xóa đi dòng “Cầu nhận bài” trong thuyết minh cá nhân….. Dù sao bị Đầu Bài chú ý rồi, tốt xấu gì cũng phải lưu chút mặt mũi cho anh ấy, ừm. Nhưng cô thật sự là một tiểu trong suốt, thiệt tình thích ca hát, thiệt tình không ai tìm cô hát hò gì a, cô thiệt tình muốn “Cầu nhận bài” a……….
Cô lặng lẽ tắt trang mạng, tự hỏi có phải vì hiềm nghi “ôm đùi” này, lén xin hợp tác cũng phải cẩn thận chút.
Vì mặt mũi của Đàu Bài, ừm, Thanh Thanh Mạn ngươi vẫn là bớt chói mắt một chút tốt hơn.
Bất quá sau màn nhạc đệm này, Thương Thanh Từ và cô không có cùng xuất hiện nữa.
Nghỉ đông hằng năm luôn đi đôi với ngày nghỉ Tết Âm lịch.
Rất nhiều người tham dự ngày lễ kỷ niệm thành lập này, sau khi về nhà không có nhiều thời gian vào mạng, hoặc do điều kiện lên mạng có hạn, tất cả mọi người hẹn ngày 13 tháng 2, thời gian cố định, tổ chức hội nghị nội bộ lần cuối cùng, quyết định tiết mục cho ngày kỷ niệm thành lập.
Sau đó yêu cầu mọi người phân công chuẩn bị.
Vì gần tết âm lịch, siêu thị nhỏ nhà Cố Thanh đóng cửa sớm hơn.
Trời chập tối là đóng cửa.
Vào đêm tiểu niên [1] cô cố ý đi giúp đỡ đóng cửa tiệm, vừa lúc thấy đối diện đường có người đang tranh cãi ầm ỹ, cô đứng phía sau cửa thủy tinh nhìn xung quanh, vì gần bệnh viện, rất hay gặp tại nạn chữa trị gì đó, cũng quen rồi. Chẳng qua lần này cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là thiếu niên tối đó đến mua sữa chua hạt trái cây.
Thấy được hắn, là vì ba người nam nữ bên cạnh hắn, rõ ràng là đối tượng bị công kích.
Lúc Cố Thanh nhận ra hắn, cô gái bên cạnh hắn bị người ta nắm quần áo, hắn đang vươn tay ngăn cản….. ngăn cản ngăn cản, bị trúng một đấm vào mặt.
“A!” Cố Thanh bật thốt.
Ngay sau đó liền nghe được âm thanh lộn xộn, cô quay đầu nhìn, có vài bình nước rơi ra ngoài tủ lạnh.
“Ta kháo…. Em hù chết anh là thôi rồi đó.” Anh họ vừa xoay người nhặt vừa oán giận, “Sợ nhất là nữ nhân kêu bậy, chói tai siêu cấp vô địch, em coi mình thành oan hồn nửa đêm chắc?”
“Em không cố ý……” Cố Thanh đi qua giúp anh họ nhặt, nhét vào tủ lạnh, xong rồi quay lại nhìn tình hình chiến đấu ở bệnh viện đối diện, đã kết thúc rồi. Người gây chuyện còn đó, người thiếu niên kia và bạn mình đã rời đi.
Cố Thanh phỏng đoán, người kia hẳn là nghiên cứu sinh trong bệnh viện? Hay là sao nhỉ?
Dù sao tuổi trẻ như vậy, chắc không phải bác sĩ đâu?
Nhưng lại rất can đảm hiệp nghĩ, biết che chở phụ nữ……..
Cô im lặng khen ngợi, quyết định lần sau thiếu niên kia đến, nhất định phải giảm giá cho hắn…….. giảm còn 88% giá bán đi, Ừ.
13 tháng 2 vừa vặn là mùng 3 tết.
Đến giờ hẹn là chín giờ, cô đã gom hết đồ ăn vặt trong phòng khách, chủ yếu là mấy món đồ mặn như lưỡi vịt, bao tử trâu, kèm theo là đậu phộng rang cay và hồng trà lạnh, làm tốt công tác chuẩn bị rồi, login, vào phòng của Hoàn Mỹ.
Cô vừa vào sảnh, mẹ vào hỏi chuyện sáng mai đi thăm người thân, nên ở bên ngoài chậm trễ một chút thời gian. Khi nói xong, quay đầu lại, ngoài ý muốn phát hiện nội dung bình luận đều liên quan tới mình.
Nói đúng hơn là, mọi người đang điên cuồng bát quát.
:”Là Thanh Thanh Mạn @@~ Có Thanh Thanh Mạn, nhất định sẽ có Đầu Bài đại nhân!!” “Cái gì?!!! Ở đâu? Đâu cơ?” “Chính là đó đó…… vì sao Thanh Thanh Mạn lại là VP[2]!!! A, móc mắt ta đi, mau tới móc mắt ta!” “Bình tĩnh…… Đầu Bài và cô ấy, ừm, ngươi hiểu mà……..” “Lật bàn! Thanh Thanh Mạn, ta và cô không xong đâu!”…….
…………..
…………..
…………..
…………..
Cố Thanh ngu người.
Cô rất muốn nói….. Đầu Bài nhất đúng là sẽ đến, nhưng người ta là vì chính sự, không liên quan gì tới mình a a a a…….
Cô cân nhắc 3s, vẫn là chán nản xám xịt vào phòng mã hóa.
Người trong phòng hoàn toàn không biết bên ngoài đã náo tận trời, vẫn câu được câu không tán gẫu, theo thường lệ, là tổ trưởng Tuyệt Mỹ Sát Ý và Phong Nhã Tụng làm chủ lực đùa giỡn, còn lại vài người ngẫu nhiên thêm mấy câu.
Thương Thanh Từ không nói gì, nhưng có trong phòng.
Phản ứng đầu tiên của Cố Thanh là, máy tính của hắn sửa xong rồi?
Sau đó nhanh chóng cảm thấy lực chú ý của mình quá tập trung, cần phân tán, phân tán.
“Chúng ta sẽ làm gì đây, sẵn tiện làm nóng không khí trước đi,” Phong Nhã Tụng lười nhác đề nghị, “Coi như cho fan một ít phúc lợi, đợi đến này kỷ niệm thành lập mới làm ca kịch chính thức.”
“Ý kiến hay.” Tuyệt Mỹ Sát Ý phụ họa.
Phó tổ tưởng Đậu Đậu Bã Đậu cười khúc khích: “Tổ trưởng ngươi với phó tổ trưởng ta, nói cũng không tính rồi, giọng kịch đã cách xa ba năm là Thương Thanh Từ đại nhân của chúng ta a.”
Trong tai nghe rõ ràng truyền đến tiếng cười của Canh Tiểu Hạnh.
Mềm dịu thơm ngọt…….. Mềm dịu thơm ngọt……..
Cố Thanh cảm thấy, ừ, nhất định là do Tuyệt Mỹ Sát Ý….. Tuy rằng tới giờ cô vẫn tìm không ra căn cứ chính xác, nhưng muội tử nam tính bỗng nhiên thay đổi, tất có nguyên nhân.
Khi cô đang suy đoán, Thương Thanh Từ bỗng lên tiếng, kêu tên của cô, “Thanh Thanh?”
Không biết vì sao, lại thiếu đi chữ “Mạn”…….. dường như có chút……… ừm, ảo giác mờ ám với cô.
“Đại nhân, có em.” Cô lập tức trả lời.
“Em thích cổ phong, anh còn nhớ.”
“Vâng………”
Hắn hơi trầm ngâm: “Vậy, thích nhất khúc nào?”
Nháy mắt, trong đầu Cố Thanh xuất hiện khúc 《tự quải đông nam chi》[3]….. Không thể nào? Đại nhân? Ngài sẽ không bán ta, lấy việc này xem như thông báo làm nóng không khi chứ? Cô rối loạn ai oán, thận trọng suy nghĩ đi suy nghĩ lại: “Em thích 《Kiếm rít giang hồ》[4].”
“《Kiếm rít》?”
Hôm nay hình như, tình trạng giọng nói của hắn không được tốt lắm.
Nhưng mà, khàn khàn, thật sự cũng rất khêu gợi…………
“Là bài hát của Kiếm Tam.” Phong Nhã Tụng nhàn nhạt cười, nhắc nhở hắn.
Thương Thanh Từ ừm một tiếng: “Ta biết.”
“Bất quá phiên bản này được cover rất nhiều, hơn nữa phải tìm rất nhiều… hình như cần tới 6 người hát, còn phải có một người độc thoại? Tác phẩm của Hoàn Mỹ chúng ta làm ra, không lộng lẫy xa xỉ, cũng không thể nhất thời lôi ra nhiều tay vậy…….”
“Quả thật, bỗng nhiên muốn tìm nhiều người như thế…….” Tuyệt Mỹ Sát Ý do dự.
Thương Thanh Từ thật ra không quá để ý ý kiến của bọn họ.
Ngược lại hỏi cô: “Thanh Thanh? Em nghĩ, ai thích hợp?”
“Em?” Cố Thanh nghĩ nghĩ, gom góp những giọng ca mình yêu nhất thành đội hình, “Phỉ Thiếu, Linh Lung Dịch Thấu, Mặc Mặc Nhi…..” Cô báo ra 6 giọng ca mình thích nhất hợp với bài hát này, cuối cùng khẳng định nói, “Độc thoại nhất định phải là Thương Thanh Từ đại nhân, ừ.”
“Anh?” Thương Thanh Từ thản nhiên cười, “Việc này không khó.”
“Đúng vậy, chỉ có anh không xem là khó….” Cố Thanh ai oán thở dài, chợt cảm thấy mình quá phận.
Làm ơn, Thương Thanh Từ độc thoại không khó??!!
May mắn là ở phòng nhỏ đó? Ra ngoài nói lời này, lập tức bị đánh chết đó…….
“Em nói những….” Thương Thanh Từ đang suy xét.
Những người này đều là kỳ cựu, rất nhiều chỉ mở ca hội, không nhận làm mới nữa……..
Còn vài người, thậm chí ca hội cũng lười mở, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian luôn rồi đó?
Hắn đột nhiên hỏi: “Đậu Đậu Bã Đậu, cậu thấy sao?”
Đậu Đậu Bã Đậu ngoài ý muốn trầm mặc ba giây, rốt cục thở dài thật dài, chán chường buồn bã nói thật: “Đàu Bài, ta hận ngươi……… Ai, được rồi, bạn học Thanh Thanh, đa tạ em nâng đỡ, ta là Mặc Mặc Nhi.”
Cố Thanh choáng váng.
Không ngờ tới a, thiệt tình không ngờ tới a………..
Không ngờ……… vị tiền bối này thế mà lại ẩn núp ở Hoàn Mỹ………
Đậu Đậu Bã Đậu lặp lại một lần, Thương Thanh Từ ta hận ngươi, ai oán tiếp tục nói: “Những người đó, ta có thể hẹn hai người, nhưng còn ba người kia, thì phải xem, bọn họ có nể mặt mũi của Đầu Bài đại nhân không. Bất quá ~” Cô nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, Phong Nhã Tụng lập túc tiếp lời, “Bất quá, trong số đó có Linh Lung Dịch Thấu, là fan cuồng của Thương Thanh Từ, fan cuồng em hiểu mà, ừm, Thanh Thanh, em nghĩ cẩn thận, có muốn đem Thương Thanh Từ bán cho người khác không nha ~”
“Ách…….”
Tuy loại trêu chọc này trong phòng yy đều rất tùy tiện.
Nhưng, cô và Thương Thanh Từ bị gom lại cùng trêu chọc….. thật sự…….
Thật sự không thể trả lời tự nhiên, cười đùa tức giận mắng a.
“Không cần ba người.” Thương Thanh Từ nhẹ nhàng nói, tỏ vẻ chính mình phản đối, “Một trong số đó, để Thanh Thanh hát.”
Cố Thanh chưa kịp phản ứng, Đậu Đậu Bã Đậu và Phong Nhã Tụng đã lần lượt kinh hô.
Phong Nhã Tụng vui mừng khôn xiết: “Thanh Thanh, em đỏ [5] triệt để rồi ~”
Đỏ triệt để…….?
Cố Thanh không quan tâm mình có đỏ không, tất cả chú ý của cô, toàn bộ, toàn bộ, toàn bộ, toàn bộ đều đặt lên đội hình mình yêu nhất. Giọng ca tốt nhất, độc thoại tốt nhất.
Còn một người…….. là chính cô.
Đây là cảm giác gì?
Một ca sĩ ‘tuyển tú’ vừa đến vòng loại, bỗng nhiên được thông báo, sắp cùng các ca sĩ Trương Học Hữu, Châu Kiệt Luân, Lâm Chí Huyền ..v..v…. hợp tác một khúc, còn có Ngô Ngạn Tổ tới độc thoại đó??!!
Cố Thanh không ngừng cầm chén thủy tinh, làm lạnh mặt mình.
Đồ ăn của ta, đồ ăn của ta, sắp điên rồi, thật tình sắp điên rồi……….
[1]đêm tiểu niên: là đêm giao thừa năm thiếu – chỉ có 29 tết, không có đêm 30.
[2] VP: tổng quản lý trên kênh yy, trong 1 kênh có tối đa 3 VP.
[3]《Tự treo nhánh Đông Nam》: một trong những thần khúc internet, xuất phát từ thơ ca âm nhạc dân gian thời Hán – khúc《Khổng Tước bay về Đông Nam》, ý tứ là tự treo mình trên nhánh cây hướng Đông Nam, ý trong 《Khổng Tước bay về Đông Nam》là thắt cổ tự tử. Các bạn có thể nghe bài này ở đây.
[4]《Kiếm rít giang hồ》: các bạn có thể nghe ở đây.
[5] đỏ: một cách nói, một người đỏ tức là người đó đang gặp vận may, thành công, mọi việc thuận lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.