Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 194: Đều là những người đàn ông có bối cảnh




Dao Hồng Lăng không được tính là nhân vật sừng sỏ gì nhưng người tình của cô ta, phó tổng của tập đoàn Thông Ích, Trương Băng lại là một người không dễ chọc.
“Cô Dao, hay là cô đi nghỉ ngơi trước, giao lại chuyện này. cho tô xử lý?”, Quan Nhã Lệ nghiêng người thăm dò hỏi.
Dao Hồng Lăng rống lên như điên loạn: “Bà định xử lý thế nào? Bà xử lý thế nào? Tôi muốn bọn họ phải chết! Muốn bọn họ đều phải chết! Bà làm được sao?”
Vừa nói vừa rút ra điện thoại bắt đầu gọi điện: “Alo, anh Băng, em bị người ta đánh rồi, Cinderella bị kẻ khác đánh chết rồi, ở hội sở Hồ Tân, anh mau tới đây đi!”
Dao Hồng Lăng bất lực lắc đầu, nói với Dương Tùng: “Tổng giám đốc Dương, ông gặp rắc rối to rồi”;
Dương Tùng cũng sững người lại, không ngờ tới Mã Sơn lại hung bạo như vậy.
Ông ta cũng không biết phải thu dọn cục diện này như thế nào.
“Tổng giám đốc Quan, chuyện này không liên quan tới chúng tôi mà!”, Ngô Tư Tư vội vã phủi sạch quan hệ: “Chúng tôi không quen biết hai người này”.
“Các người đợi lát nữa nói với tổng giám đốc Trương đi”, Quan Nhã Lệ mặt lạnh tanh: “Tôi vốn cũng muốn giúp mấy người nhưng bây giờ thực sự hết cách rồi, các người tự lo lấy mình đi”.
“Chúng ta đi thôi”, Ngô Tư Tư vội kéo Dương Tùng muốn rời đi.
“Ai cũng không được phép đi”, Quan Nhã Lệ vừa phất tay, bảo vệ đồng loại chặn ở cửa ra vào.
Ngô Tư Tư khóc không ra nước mắt, lập tức phẫn hận quay đầu nhìn Mã Sơn, há miệng mảng: “Cậu thể hiện làm gì! Đồ quê mùa! Bây giờ thì hay rồi, ngay cả chúng tôi cũng bị liên lụy, cậu không cần mạng, nhưng chúng tôi vẫn muốn sống. đói”
Dương Tùng áy náy ngăn cản: “Tư Tư, bọn họ cũng là đang giúp chúng ta....”
“Ai cần bọn họ giúp đâu, đồ thần kinh! Đồ quê mùa chỉ biết đánh lộn, giỏi đánh nhau lắm phải không, sao không đoạt luôn chức quán quân quyền anh đi! Một lát nữa Trương Băng tới rồi, để xem các cậu chết khó coi tới mức nào!”
Bây giờ đến lượt Mã Sơn sửng sốt rồi, anh ta chưa từng gặp qua người phụ nào vô lý, không phân biệt được trằng đen và điên rồ như vậy.
Lý Dục Thần đứng dậy, kéo Mã Sơn sang một bên.
Anh biết Mã Sơn rất giang hồ, tuy rằng quen đánh nhau từ nhỏ nhưng chưa từng động tới một sợi lông của phụ nữ.
“Con gái của bản thân đã bị chó cắn còn nịnh hót lấy lòng chủ nhân của nó, tôi cũng là lần đầu tiên thấy trường hợp này”, Lý Dục Thần nhìn Dương Tùng: “Tổng giám đốc Dương, ông có phải là nên dạy bảo vợ mình rồi không, nếu ông không nỡ ra tay, tôi cũng không ngại giúp ông”.
Gương mặt Dương Tùng thoät cái như bảng pha màu, lúc xanh lúc đỏ.
Ông ta rất tức giận, hôm nay con gái bị chó cần còn đồn một bụng lửa giận đây.
Ngô Tư Tư liếc xéo ông ta: “Ông dám!”
Dương Tùng đang lúc máu nóng lên đầu, nghe xong câu. thách thức này cũng không suy nghĩ nhiều mà quăng một bạt tai tới.
Bất ngờ bị tác động khiến Ngô Tư Tư lảo đảo chực ngã, che mặt nhìn Dương Tùng với ánh mắt khó tin: “Ông dám đánh tôi?”
Dương Tùng cũng không đếm xỉa tới bà ta, gầm lên: “Thiển Thiển còn đang ở trong bệnh viện, người làm mẹ như bà không chăm sóc tốt cho con gái mình, mà chạy tới nơi này làm gì? Đến cũng đến rồi, còn làm tôi mất hết mặt mũi!”
"Tôi....tôi còn không phải là vì ông sao?”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Dương Tùng, khí thế hùng hổ mắng chửi người vừa rồi của Ngô Tư Tư thoáng cái tiêu tan không chút dấu tích.
“Đắc tội với Trương Băng ông còn có thể ở lại Tiên Đường sao?”
Dương Tùng quát lớn: “Cùng lắm thì từ chức về quê làm ruộng chứ có chết tôi cũng không muốn sống những ngày tháng bị giãm đạp lên tôn nghiêm như thế này nữa! Con gái bị chó căn rồi còn phải xin lỗi một con chó, người sống đến chó cũng không băng thì còn sống làm gì?”
Nói xong những lời này Dương Tùng chợt cảm thấy lòng. nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dường như trong chớp mắt ông ta tìm lại được danh dự đã đánh mất suốt nhiều năm qua, và sống lại như một người đàn ông.
Thấy dáng vẻ này của chồng, Ngô Tư Tư bỗng nhiên có chút sợ hãi mà đem một bụng phản bác nuốt ngược vào trong.
Lý Dục Thần mỉm cười cười vỗ vỗ vai Dương Tùng: “Người anh em, chúc mừng ông đã thoát khỏi biển khổ”.
“Xin lỗi, làm liên lụy tới các cậu rồi”.
“Không sao, không phải chỉ là một Trương Băng thôi sao, ông ta sẽ không dám làm gì ông đâu. Hai điều kiện đầu tiên trong ba điều kiện trước đó tôi đề ra đã hoàn thành rồi, chỉ còn lại điều kiện thứ ba, để chủ của con chó kia quỳ xuống xin lỗi. Nếu Trương Băng nhất định đòi ra mặt thay cô ta, vậy để họ cùng nhau thực hiện điều đó đi”.
Dương Tùng nghe tới ngẩn người.
Nhưng ông ta lại không hề cảm thấy Lý Dục Thần đang nói đùa.
Lời này của anh đương nhiên cũng đã dấy lên sự kinh ngạc của những người khác.
Trong lòng Quan Nhã Lệ ngoại trừ ngạc nhiên còn mang theo vài phần tò mò nhìn Lý Dục Thần.
Bà ta không xác định nổi những gì người thanh niên trước mắt này nói ra là lời khoác lác vô tri hay là ỷ vào thế lực nào đó sau lưng.
Lúc này ngay cả những người kém tinh tường cũng có thể nhìn ra thanh niên này mới là người đưa ra chủ kiến trong số những người kia, không phải kẻ đánh người vừa rồi, Dương Tùng lại càng không.
“Xin hỏi cậu đây xưng hô thế nào?”
Quan Nhã Lệ là một người trải đời, cũng có lai lịch bất phàm.
Bà ta không hề thích loại hotgirl mạng không coi ai ra gì như Dao Hồng Lăng, nếu không cũng sẽ không giữ Hứa Quốc. Lập lại trong phòng bao, còn kêu ông ấy thông báo cho gia đình tới.
Nhưng bà ta cũng không muốn làm mích lòng người tình của cô ta là Trương Băng.
Do đó bà ta thà tự mình trích một ít tiền, dẹp chuyện đặng yên thân cũng coi như bán một phần ân huệ cho Dương Tùng và Trương Băng.
Nhưng thực sự không ngờ tới giữa đường lại nhảy ra một kẻ ngáng chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.