Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 405: Anh cũng là ma




“Anh lại đuổi đến được thật!", Trương Diễm Diễm dường như không bất ngờ lắm.
“Gô có ý để lại mùi, để tôi tìm đến phải không?”, Lý Dục Thần nói.
Trương Diễm Diễm không phủ nhận, đứng lên đi sang một bên.
Lý Dục Thần không do dự, ngồi bên cạnh Mã Sơn, truyền chân khí vào trong cơ thể Mã Sơn.
Mã Sơn bị thương rất nặng, không những xương rạn gãy, nội tạng cũng gần như hỏng hết, hơn nữa mất quá nhiều máu bị choáng sốc.
Cũng may Trương Diễm Diễm dùng thủ pháp ma đạo bảo vệ kinh mạch của anh ta, nếu không, cái mạng này sớm mất rồi.
Nhìn tình trạng của Mã Sơn, trong lòng Lý Dục Thần vô cùng khó chịu.
Chân khí lượn trong cơ thể Mã Sơn một vòng, hồi phục nội tạng của anh ta.
Lý Dục Thần lại lấy ra mấy viên đan dược nhét vào miệng của Mã Sơn.
Lúc trị thương cho Mã Sơn, anh tập trung tinh thần, không lo lắng_ Trương Diễm Diễm phía sau có đánh lén hay không.
Trương Diễm Diễm cũng cứ đứng ở đó, yên lặng nhìn.
Cho đến lúc Lý Dục Thần đứng lên.
Trương Diễm Diễm mới hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
Lý Dục Thần nói: “Đợi anh ấy tỉnh lại, có lẽ không sao nữa. Ngược lại là ma khí cô để lại trong cơ thể anh ấy, xung đột với công pháp mà tôi dậy anh ấy, khiến kinh mạch của anh ấy chuyển ngược sang tổn thương, muốn
hồi phục như ban đầu cần một thời gian”.
“Việc này không cần anh bận tâm, tôi sẽ dạy anh ấy bộ công pháp khác”, Trương Diễm Diễm nói.
“Ồ? Gô cảm thấy tôi sẽ cho cô đưa anh ấy đi, nhìn anh ấy rơi vào ma đạo ư?”, Lý Dục Thần nói.
“Vậy thì anh định giết tôi sao?”, Trương Diễm Diễm cười nói.
Lý Dục Thần nhìn cô ta một cái.
Việc này đúng là vấn đề khó.
Lần trước, thứ này nhập lên người Viên Thế Kiệt, Lý Dục Thần không hề do dự lấy ra châm ngũ hành, định sử dụng đại diễn kiếm pháp tiêu diệt nó.
Nhưng thứ này vô cùng giảo hoạt, thấy tình hình bất ổn thì độn thổ bỏ chạy.
Lần này Lý Dục Thần đã có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không cho nó có cơ hội trốn chạy.
Vấn đề là, cơ thể này là của Trương Diễm Diễm!
Loại ma nhập thể, khác với sơn tỉnh quỷ quái nhập thân, nó muốn anh hoàn toàn bán linh hồn của mình cho nó, hòa thành một thể với linh hồn của anh.
Nếu chỉ là quỷ nhập thân, Lý Dục Thần có thể dùng cách rất đơn giản đuổi nó ra khỏi cơ thể của Trương Diễm Diễm.
Nhưng bây giờ nó và Trương Diễm Diễm là một. Nó là Trương Diễm Diễm, Trương Diễm Diễm chính là nó.
Muốn giết nó, thì phải giết luôn cả Trương Diễm Diễm.
Thấy Lý Dục Thần cau mày, Trương Diễm Diễm cười khà khà.
“Chẳng phải anh tự xưng là người trong chính đạo sao? Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, hơn nữa còn là bạn của người anh em tốt Mã Sơn của anh, anh có thể giết tôi không? Giết tôi, đạo tâm của anh ở đâu? Lương tâm của anh ở đâu?”
“Tiếc là, cô không phải là Trương Diễm Diễm. Cô là mai Hơn nữa tôi biết, năm đó nhà họ Lý diệt môn có liên quan đến cô, cho nên hôm nay tôi nhất định phải giết cô”, Lý Dục Thần nói rất hùng hồn mạnh mẽ.
“Ha ha, vậy tại sao anh không ra tay?”, Trương Diễm Diễm cười hỏi: “Là muốn biết chân tướng sự việc nhà họ Lý diệt môn sao?”
“Nếu không phải cô cứu Mã Sơn, vừa nãy, cô đã chết rồi”.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn cô ta, ngón tay khế động, châm ngũ hành từ giữa ngón tay bắn ra, hóa thành lưu quang, nửa số trong đó bay trong không trung, nửa số bắn xuống dưới đất.
Trên trời dưới đất, giăng thành một trận kiếm ngũ hành.
Nụ cười trên mặt Trương Diễm Diễm cứng lại, mặt lạnh băng, nói: “Anh muốn giết tôi thật?”
Váy trên người cô ta tung tay, một luồng sương âm mắt thường khó nhìn thấy tràn ngập quanh người cô ta.
Ngón tay Lý Dục Thần bấm quyết, kiếm khí xung quanh nổi lên.
“Ma đầu, lần này để cô chạy, lần này, cô chạy không thoát đâu”.
“Anh không có hứng thú với chân tướng việc nhà họ Lý diệt môn năm đó sao?”, giọng của Trương Diễm Diễm hơi hoảng sợ.
Tôi hứng thú, nhưng tôi không muốn bị người khác khống chế”.
Nói xong, Lý Dục Thần giơ tay, kiếm khí chỉ thẳng vào Trương Diễm Diễm.
Mã Sơn trong hôn mê không biết đã tỉnh từ lúc nào, thấy Lý Dục Thần muốn giết Trương Diễm Diễm, liền bò dậy, chặn trước người Trương Diễm Diễm, nói:
“Dục Thần, em không thể giết cô ấy!”
“Anh Mã Sơn!”, Lý Dục Thần hạ cánh tay giơ lên xuống: “Cô ta đã không phải là Trương Diễm Diễm, cô ta là mail”
“Không!”, Mã Sơn vô cùng kiên định nói: “Cô ấy là Trương Diễm Diễm! Nếu không, cô ấy sẽ không cứu anh. Em muốn giết cô ấy thì giết anh trước đi!”
Lý Dục Thần rất hiểu Mã Sơn.
Lúc này, muốn giết Trương Diễm Diễm trước mặt Mã Sơn, thì còn khiến anh ta khó chịu hơn trực tiếp giết anh †a.
Nhưng, lại không thể tha cho Trương Diễm Diễm.
Ma đầu này, nếu thả đi, muốn bắt nó lại thật không dễ dàng.
Một khi nó tìm được một cơ thể tư chất tốt, thì khó mà đối phó.
Lý Dục Thần không chịu thu kiếm trận, Mã Sơn cũng cứ chặn trước người Trương Diễm Diễm.
Anh em đối đầu, trong lòng hai người cũng không dễ chịu, nhưng ai cũng không chịu nhường bước.
“Ha ha ha... ha ha ha...” Trương Diễm Diễm bỗng cười lớn.
“Lý Dục Thần, anh muốn miệng nói tôi là ma, anh có từng nghĩ, bản thân anh cũng là ma không?”
“Hừ, nói láo!", Lý Dục Thần khinh thường nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.