Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 54: Người quen




Mã Sơn lắp bắp kinh hãi.
Bọn họ chỉ đem theo có hai trăm ngàn.
Chơi một trận như thế thì có chút quá lớn.
Mã Sơn cảm thấy, chẳng biết có phải là người anh em của mình đã nhập diễn vai cậu Lý quá không?
“Cược hai trăm ngàn thật sao?”
“Nếu anh không thích tiền thì có thể cược ít hơn”.
Mã Sơn thấy Lý Dục Thần kiên quyết như vậy thì cũng không hỏi thêm nữa.
“Được, để anh đi đặt”.
Mã Sơn chọn tin tưởng người anh em của mình.
Bất quá thì thua hai trăm ngàn, về nhà ăn mỳ tôm thôi.
Trần Văn Học ở bên cạnh nhìn Lý Dục Thần với vẻ vô cùng tò mò.
“Anh biết xem tướng chó hả?”
Lý Dục Thần lần đầu tiên nghe đến xem tướng chó, anh lắc đầu nói: “Không biết”.
“Vậy sao anh chắc chắn chó vàng có thể thắng?”
“Tôi không biết xem tướng chó, nhưng lại biết nhìn người. Hơi thở của chủ con chó vàng đó rất ổn định, chứng tỏ là một người luyện võ, người luyện võ trời sinh đã nhạy cảm với sức mạnh và tốc độ, chó của anh ta chắc cũng không tệ”.
Trần Văn Học ngoảnh đầu nhìn, thấy đúng là chủ của con chó vàng bình thản hơn người còn lại một chút, nhưng trong lòng cảm thấy dựa vào điều đó để phán đoán thắng thua giữa hai con chó thì khiên cưỡng.
Anh ta nhìn Lý Dục Thần rồi lắc đầu: “Tôi không tin”.
Lý Dục Thần nói: “Anh không cần phải tin”.
Trần Văn Học ngây ra, cười, nói: “Ok, vậy tôi theo hai người, hai trăm ngàn”.
Lý Dục Thần nói: “Tùy anh thôi”.
Trần Văn Học mang ba lô, cười he he đi theo sau Mã Sơn đến chỗ đặt cược.
Lý Dục Thần có hơi tò mò, người đó không giống đám dân cờ bạc, con bạc không thể tùy tiện đặt cược như thế.
Đương nhiên, chắc chắn anh ta sẽ không thua hai trăm ngàn này.
Kiểu chọi chó này rõ ràng là muốn tặng không tiền cho Lý Dục Thần.
Thật ra chó cắn nhau cũng giống như người đấu võ, hiếm khi có kiểu bất phân thắng bại, ranh giới thắng thua rất mong manh.
Phần lớn các trường hợp đều có sự chênh lệch giữa hai bên.
Chỉ là người bình thường không nhận ra mà thôi, thậm chí cả người luận võ cũng không biết.
Chỉ có cao thủ chân chính vừa nhìn là biết ngay.
Người trong nghề mà ra tay, lập tức sẽ biết có thể hay không liền.
Lý Dục Thần có thể phát hiện vết thương trên người Tiền Khôn, cũng có thể nhìn ra ngay bên trong viên đá thô có ngọc hay không.
Thế thì đương nhiên anh cũng có thể nhìn ra được trong hai con chó, con nào lợi hại hơn.
Chuyện này đối với người bình thường là rất khó nhưng đối với anh mà nói thì lại rất dễ dàng.
Mã Sơn và Trần Văn Học nhanh chóng quay lại.
Tiếng chuông thánh thót trên sàn đấu vang lên, trận chọi chó đã bắt đầu.
Hai con chó được thả lên sàn, nhanh chóng xông vào cắn nhau trước sự thúc giục của chủ nhân.
Cuộc đấu kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, con chó vàng đã cắn chết con chó còn lại và cuộc đấu kết thúc.
Mã Sơn vui mừng đứng dậy.
Hai trăm ngàn đấy, chơi một trận đã thắng hai trăm ngàn.
Trên mặt Trần Văn Học thoáng qua biểu cảm không thể tin được.
“Cậu Lý, rốt cuộc làm sao mà anh nhìn ra được vậy? Tôi thật sự nghi ngờ có người đã nói cho anh biết trước”.
Hoàng Tam nửa chừng quay lại, không hiểu chuyện gì, hỏi ra thì mới biết Mã Sơn vừa mới thắng cược hai trăm ngàn.
Anh ta cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lý Dục Thần vừa ra tay là đã thắng được hai trăm ngàn rồi.
Chuyện này càng làm anh ta tin rằng hôm nay mình đã tìm về được một cái cây rụng tiền.
“Không thể nào biết trước được!”. Hoàng Tam vô cùng tự tin nói: “Không ai dám gian lận ở đây, không kẻ nào gian lận mà có thể toàn vẹn ra khỏi đây được”.
Mã Sơn đi đổi tiền, hai trăm ngàn thành bốn trăm ngàn, túi tiền cũng trở nên căng phồng, sự tự tin cũng tràn đầy.
“Hoàng Tam, anh được không đấy, có thể đưa chúng tôi vào trong chơi không? Không được thì dẹp đi”.
Hoàng Tam nói: “Đi thôi, không dắt hai người đi thì tôi quay lại làm gì? Có điều, cho tôi nói thêm vài câu, vào trong thì ít nhất phải có một triệu tiền vốn mới vào được. Đương nhiên, thân phận như cậu Lý đây thì một triệu chỉ là chuyện nhỏ, lát nữa khi kiểm tra vốn, cứ quẹt thẻ là được rồi”.
Sự tự tin của Mã Sơn lúc nãy lập tức biến mất, anh ta nhìn sang Lý Dục Thần, chớp mắt, nói: “Này, cậu Lý, hay chúng ta ở bên ngoài chơi chút đã?”
Hai người họ đào đâu ra thẻ ngân hàng, chỉ có mỗi bốn trăm ngàn tiền mặt đó thôi.
Theo mức cược lớn nhất ở đây là hai trăm ngàn, hai người họ chia nhau ra cược, chỉ cần thắng thêm hai ván nữa là được rồi.
Lý Dục Thần ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy chỉ còn phương án đó nên anh đang nghĩ cách làm sao để ứng phó với Hoàng Tam.
Hoàng Tam đã cảm thấy có gì đó không ổn, nói: “Chắc không phải hai người chỉ có chút tiền này thôi đấy chứ?”
Mã Sơn tròn mắt: “Đệch, cậu Lý nhà tôi mà thiếu tiền á? Chỉ là đi vội quá quên đem theo thẻ ngân hàng thôi”.
“Không có thẻ ngân hàng thì cũng phải mang theo điện thoại chứ?”, Hoàng Tam nói.
Mã Sơn nhất thời nghẹn họng.
Lý Dục Thần nói: “Ngại quá, tôi quen dùng tiền mặt rồi, lần đầu tiên đến sòng bạc này, tôi không yên tâm quẹt thẻ hay dùng điện thoại”.
Lý do đó rất đường đường chính chính.
“Nhưng tiền mặt của anh cũng đâu đủ”.
Mã Sơn nói: “Không sao, chúng tôi thắng thêm hai ván nữa là có một triệu rồi”.
Hoàng Tam vui vẻ nói: “Anh chắc chắn mình có thể thắng sao? Hơn nữa, mấy ông chủ đang chơi bên trong, đợi hai người thắng xong hai trận nữa thì chắc họ cũng tan sòng rồi”.
Mã Sơn ngây ra, lúc này anh ta mới phát hiện ra mình quên mất thời gian mỗi trận đều rất dài.
Lúc anh ta đang bối rối thì Trần Văn Học đứng bên cạnh bỗng lên tiếng.
“Chỗ tôi có bốn trăm ngàn, cộng thêm lúc nãy anh giúp tôi thắng hai trăm ngàn nữa, vừa hay có sáu trăm ngàn. Hai người cầm đi”.
Mấy người họ đều ngẩn ngơ.
Bèo nước gặp nhau mà lại đưa cho nhau mượn sáu trăm ngàn tiền mặt?
Hoàng Tam hỏi: “Các người quen biết nhau à?”
Trần Văn Học nói: “Cậu Lý mà tôi còn không tin được sao? Lát nữa hai người ra trả lại cho tôi là được rồi”.
Lý Dục Thần không biết tại sao Trần Văn Học lại làm như thế, nhưng anh không có lý do gì từ chối.
Hơn nữa, anh cũng chẳng sợ hãi có cạm bẫy gì trong đây đâu.
“Được, vậy thì cảm ơn nhé”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.