Resident Evil 2 - Vịnh Caliban

Chương 1.2:




Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator
Rebecca Chambers cưỡi trên chiếc xe đạp leo núi băng qua con đường tối ngoằn ngoèo ở ngoại ô thành phố. Ánh trăng cuối hè nhô lên trong bầu trời quang đãng, ấm áp trên đỉnh đầu. Mặc dù trời còn tương đối sớm, nhưng con đường ngoại ô rất vắng vẻ, lệnh giới nghiêm của thành phố vẫn còn hiệu lực: không ai dưới mười tám tuổi được phép ra ngoài sau khi trời chạng vạng tối cho đến khi những kẻ sát nhân bị tóm và tống vào sau song sắt. Bầu không khí căng thẳng và yên tĩnh của mùa hè bao trùm thành phố Raccoon, ít nhất là ở vẻ bên ngoài.
Cô đạp xe lướt qua những ngôi nhà yên lặng, ánh sáng yếu ớt của những chiếc ti vi hắt ra những bãi cỏ ven đường, tiếng dế kêu o e ở phía xa và tiếng chó sủa đâu đó, là những thứ âm thanh trong không khí mà cô nghe thấy được. Những cư dân của Racoon đang lo lắng, ngồi sau những cánh cửa khóa kia, chờ đợi lời tuyên bố những kẻ giết người đã bị bắt và thành phố của họ đã an toàn.
“Nếu họ chỉ biết…”
Trong giây lát, Rebecca căm ghét sự ngu dốt của mọi người. Đúng hơn, cô cảm thấy thất vọng với những kết luận trong hai tuần trước, việc đó làm cho cô biết rằng sự thật không phải là tất cả, nó sẽ bị bác bỏ khi không có ai tin.
Mười ba ngày dài đằng đẵng kể từ cái đêm ác mộng tại nhà Spencer. Những thành viên sống sót của S.T.A.R.S. đã thoát khỏi sự phản bội và cái chết để rồi tiếp tục chống lại một vách tường đầy những ý kiến nghi ngờ và khinh bỉ khi họ cố gắng kể về chuyện của họ. Jill, Chris, Barry, và chính cô bị gán cho là những kẻ sử dụng thuốc kích thích. Tồi tệ hơn nữa, trong những tờ báo địa phương, người ta không nghi ngờ gì về những bằng chứng của Umbrella. Sau khi đình chỉ công tác, cả RPD cũng từ chối tin tưởng họ. Hiện giờ, vì Umbrella kiểm soát được cuộc điều tra về vụ cháy nên chắc chắn rằng họ đã thủ tiêu những chứng cớ cuối cùng… như thể là dù S.T.A.R.S. đến đâu thì Umbrella sẽ có mặt ở đó trước, đút lót và che đậy dấu vết để không một ai có thể biết được chuyện của mình. Dù thế nào đi nữa họ cũng không phải là những con người đơn giản. Là một trong những tập đoàn nghiên cứu sản xuất dược lớn và tốt nhất trên thế giới, không kể đến việc là nguồn thu lợi tức chính của Raccoon, Umbrella đang thực hiện việc nghiên cứu những loại vũ khí sinh học trong một phòng thí nghiệm bí mật, tạo ra những con quái vật thí nghiệm.
“Nếu mình không biết nhiều hơn, thì có lẽ mình cũng nghĩ chính mình bị điên.”
Ít ra là những điều tồi tệ nhất cũng đã qua. Với việc phòng thí nghiệm bị phá hủy, những vụ tấn công ở Raccoon đã dừng lại. Mặc dù kẻ chịu trách nhiệm chưa phải giải thích gì, nhưng Rebecca nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề thời gian. Umbrella đang thí nghiệm với những thứ nguy hiểm và sẽ không thể che dấu nó khi S.T.A.R.S. điều tra. Hiện tại cô và những người khác sẽ phải cảnh giác cho đến khi được văn phòng chính hỗ trợ.
Cái bao da đựng súng bị lệch. Rebecca chỉnh nó lại đúng chỗ, hi vọng rằng sau buổi tối hôm nay cô sẽ không cần mang theo vũ khí nữa – cô hếch mũi. 38 cây súng lục từ bộ sưu tập của Barry. Cô đã không nói với bất cứ ai về việc mình không có đêm nào ngon giấc kể từ lúc thoát khỏi ngôi biệt thự Spencer, đi bộ lòng vòng giết thời gian không phải là một ý tưởng mà cô cho là an toàn. Thở dài lặng lẽ, cô quẹo trái chỗ Foster và đạp xe xuyên qua màn đêm đến nhà Barry, tự nhắc nhở mình rằng có lẽ anh ta gọi là cuộc họp bởi vì anh nhận được chỉ thị từ văn phòng chính. Anh chỉ nói rằng có một “sự tiến triển” và muốn mọi người có mặt càng sớm càng tốt. Cho dù đã cố không để trí tưởng tượng của mình đi quá xa, nhưng Rebecca không thể ngăn nỗi sự phấn khích và háo hức từ lúc anh gọi. Có thể họ sẽ bay đến New York tóm tắt tình hình cho đội điều tra, hoặc kể cả sang Châu Âu để tấn công vào đầu não của Umbrella…
Cho dù họ được gởi đến bất kì đâu thì vẫn tốt hơn là ở lại Raccoon. Họ đã quá căng thẳng khi lúc nào cũng phải nhìn trước ngó sau. Chris dường như nghĩ rằng Umbrella đang chờ đến khi dư luận rời mắt khỏi S.T.A.R.S. rồi mới có động tĩnh, chỉ là một giả thuyết thôi – nhưng không phải là không đáng suy ngẫm. Anh bạn Vickers thỏ đế đã đi khỏi thành phố chỉ sau đó hai ngày vì không chịu nổi áp lực. Mặc dù Jill, Chris và Barry đã nhiều lần chỉ trích cái tính hèn nhát của Brad, nhưng bây giờ Rebecca bắt đầu tự hỏi liệu có phải anh phi công đội Alpha đã làm sai. Không phải là cô muốn Umbrella ra tay, khi mà chẳng có bất cứ câu hỏi nào được đặt ra cho những thí nghiệm đáng khiển trách về phương diện đạo đức và hoàn toàn bất hợp pháp – nhưng chừng nào chưa được S.T.A.R.S. hỗ trợ thì việc ở lại thành phố Raccoon là rất nguy hiểm.
Không phải sau tối hôm nay; mà chỉ một chút nữa thôi, và tất cả mọi chuyện sẽ qua. Không có cảnh bắn giết, không có thêm những cánh cửa bị khóa – và không còn lo ngại Umbrella sẽ làm gì họ vì họ biết được sự thật.
Khi họ làm xong bản báo cáo đầu tiên, cấp trên ở New York bảo rằng họ được ở lại. Chính trợ lý giám đốc Kurtz hứa sẽ thực hiện vài cuộc điều tra và giữ họ lại – nhưng sau mười một ngày mà vẫn không có tin tức nào. Cô không có ý định chạy trốn như Brad đã làm, nhưng cô thấy ghét cái cảm giác mang súng. Trọng lượng của cái thứ chết tiệt đó làm cho hông cô khó chịu mỗi khi thức dậy. Cô coi mình là một nhà hóa học, vì…
“Và một khi có tiếp viện, có lẽ họ sẽ đưa mình đến một trong những phòng thí nghiệm, để mình nghiên cứu về virus. Nói cho cùng, mình vẫn là một thành viên của đội Bravo; không có lý nào họ lại muốn mình xung trận trên tuyến đầu…”
Khỏi phải bàn cãi rằng đó là cách tốt nhất để tận dụng tài năng của cô. Những người khác đều là quân nhân lão luyện, còn Rebecca chỉ mới gia nhập S.T.A.R.S. năm tuần. Nhiệm vụ đầu tiên của cô là ở cánh rừng Raccoon, nơi đã tiêu diệt hơn nửa đội và hướng những người còn sống đến bí mật của Umbrella. Từ lúc ấy, cô phải tốn nhiều thời gian để xem lại cấu tạo phân tử virus, cố gắng mô phỏng lại cách thức hoạt động của T-Virus. S.T.A.R.S. không cần những bác sĩ chiến trường, vào lúc này, họ cần những nhà khoa học… và những gì cô thu thập được trong ngôi biệt thự tai ương của Spencer cho thấy vị trí của cô phải là ở phòng thí nghiệm. Cô sẽ chỉ có một mình, nhưng cô cũng biết rằng làm việc với T–virus là một sự đóng góp lớn để giúp ngăn chặn được Umbrella.
Và mình có thể đối mặt với nó, cô thầm nghĩ, mình sẽ say mê nó. Cơ hội nghiên cứu một thứ chưa phân loại với gen đột biến, tìm ra nguyên nhân làm nó thèm máu – cái thứ mà làm người ta thành kẻ hút máu.
À, được, không có gì là xấu trong sở thích công việc của cô. Cô tham gia S.T.A.R.S. với hi vọng có một cơ hội và với một chút may mắn, sau buổi họp tối nay cô sẽ mang theo một cái cặp và đi khỏi địa ngục của thành phố Raccoon, hướng về bước ngoặt mới trong cuộc đời cô với tư cách một nhà nghiên cứu hóa sinh của S.T.A.R.S..
Rebecca dừng tại cuối dãy phố, phía trước là ngôi nhà hai tầng màu vàng nhợt nhạt được tu sửa theo kiểu Victorian, kiểm tra động tĩnh xung quanh trước khi xuống xe. Nhà Burton sống cạnh một công viên dài ở ngoại ô, cây cối rậm rạp. Cách đây vài tuần, Rebecca có thể đi lang thang trong cái công viên yên lặng, thích thú cái hương vị ban đêm của mùa hè, ngắm sao trên trời; nhưng bây giờ nó là nơi tối tăm, bí ẩn như để ai đó ẩn nấp. Cô run rẩy yếu ớt và mặc cho không khí ẩm ướt, nóng bức của mùa hè, cô vẫn phóng nhanh về phía trước.
Kéo chiếc xe lên hàng hiên, Rebecca lau mồ hôi đang túa ra từ trên cổ và nhìn lại đồng hồ. Cô hoàn thành trong một khoảng thời gian hoàn hảo, chỉ hai mươi phút kể từ cuộc gọi của Barry. Cô dựa chiếc xe vào tay vịn cầu thang, cầu mong rằng anh ta có tin tốt.
Trước khi cô kịp gõ cửa, Barry đã mở trước. Anh mặc áo thun và quần jean, thân thể cao lớn choáng cả lối vào. Barry đã lên cân. Hơn mức bình thường.
Anh cười và quay lưng mời cô vào trong và nhìn nhanh ra con đường yên tĩnh bên ngoài trước khi theo cô vào tiền sảnh. Khẩu Colt Python được giắt vào cái bao da đựng súng ngang hông, làm anh trông giống một tay cao bồi to lớn.
“Em có thấy ai không?”, anh hỏi nhỏ.
Cô lắc đầu: “Không. Em cũng không thấy ai ở đằng sau.”
Barry gật đầu, mặc dù anh vẫn còn cười một lúc, nhưng Rebecca có thể thấy nỗi ám ảnh trong đôi mắt của anh ta. Cái nhìn kể từ khi họ thoát khỏi đó. Cô hy vọng có thể nói với anh rằng không ai trách móc anh cả, nhưng biết điều đó thì cũng chẳng có gì khác biệt; Barry vẫn còn nghĩ mình phải có trách nhiệm cho những gì xảy ra tại ngôi biệt thự tối hôm đó. Anh cũng thấy mình đang mất thăng bằng. Mặc dù cô hình dung anh có nhiều việc để làm hơn là nhớ đến vợ anh và những đứa trẻ; Barry đã đưa họ ra khỏi thành phố ngay sau khi xảy ra biến cố khủng khiếp để đảm bảo an toàn cho họ.
“Sém tí nữa là Umbrella đã phá hoại cuộc sống của chúng tôi…”
Anh dắt cô lên cầu thang, băng qua những hành lang rộng lớn, những bức tường trang trí những bức tranh màu sáp của con gái anh vẽ. Nhà của Burton nhiều ngõ ngách và rộng lớn, đầy những thứ đồ cũ kỹ của một gia đình mẫu mực.
“Chút nữa Chris và Jill sẽ có mặt ở đây. Em muốn dùng cà phê chứ?”
Anh trông có vẻ căng thẳng.
“Không, cảm ơn. Có lẽ là nước.”
“Vậy cũng được. Em cứ đi tiếp và tự giới thiệu nhé. Tôi sẽ quay lại trong một phút”. Anh ta nhanh chóng chạy xuống nhà bếp trước khi Rebecca có thể hỏi anh chuyện gì nữa.
“Tự giới thiệu? Tiếp theo là chuyện gì đây?”
Rebecca đi xuyên qua căn phòng lớn uốn cong dẫn đến căn phòng khách bề bộn, tiện nghi và cô dừng lại, hơi giật mình vì nhìn thấy một người trung niên xa lạ đang ngồi trên một chiếc ghế dựa. Anh ta đứng lên khi cô bước vào phòng và cười – nhưng từ cái nhìn bí ẩn thoáng qua ấy, cô có thể nhận ra ánh mắt đó đang dò xét cô.
Cách đây vài tuần, sự săm soi quá kỹ lưỡng sẽ làm cho cô xấu hổ kinh khủng. Cô là thành viên trẻ nhất của S.T.A.R.S. từ trước đến giờ được thi hành nhiệm vụ phản ứng nhanh, và cô biết mình mong đợi điều đó – nhưng nếu có bất cứ chuyện gì hay ho rút ra được sau biến cố tại phòng nghiên cứu của Umbrella, thì đó là việc cô không còn quá lo lắng đến những thứ đại loại như lúng túng trong giao tiếp. So với việc giáp mặt một ngôi nhà canh giữ bởi đủ thứ quái vật thì mọi chuyện khác đều trở nên vặt vãnh. Hơn nữa, bị nhìn săm soi đã là chuyện thường ngày với cô từ lúc đó.
Cô nhìn lại anh ta một cách trầm tĩnh và chăm chú. Quần Jean, áo sơ mi đẹp, giày thể thao. Anh cũng mang bao da với cây Beretta 9mm ngang hông, hình mẫu chuẩn của một thành viên S.T.A.R.S.. Anh ta cao, có lẽ có đôi chân cao hơn cái thân hình năm feet ba inch của cô, nhưng mảnh khảnh hơn, với vóc người của một vận động viên bơi. Trong anh ta giống một diễn viên điện ảnh điển trai, lông mày cao, trải nhiều sương gió và đường nét gọt dũa, mái tóc đen ngắn với cái nhìn soi mói sắc sảo có vẻ thông minh.
“Cô là Rebecca Chambers?”,anh nói. Anh ta có chất giọng của người Anh, những từ ngữ được tỉa gọt và rất tế nhị. “Cô là nhà nghiên cứu hóa sinh, đúng không?” Rebeccca gật đầu. “Làm việc với nó. Và cô là…”. Anh cười to hơn và lắc đầu: “Xin bỏ qua cách cư xử của tôi. Tôi không mong chờ… đó là, tôi…”. Anh ta bước quanh cái bàn uống nước của Barry và đưa tay ra. “Tôi là David Trapp, thành viên của S.T.A.R.S. ở Maine”, anh nói.
Cô thở ra, cảm thấy một sự lạnh nhạt dâng lên trong lòng, S.T.A.R.S. đã gởi người đến thay vì gọi họ đi. Cô bắt tay với anh ta, cố nặn ra một nụ cười vì biết rằng sự xuất hiện của mình đã làm anh ta lóng ngóng. Chẳng ai ngờ một nhà khoa học chỉ mới mười tám tuổi, và mặc dù bị nhìn một cách kinh ngạc, cô vẫn thấy một sự hài lòng tinh nghịch khi làm anh ta mất tự chủ.
“Thế, anh đến để quan sát hay còn gì khác nữa?”, cô hỏi.
Anh chàng Trapp cau mày: “Xin lỗi?”
“Về việc điều tra đã có nhiều đội khác đến đây rồi, trừ khi anh đến để xác minh lại bản báo cáo của chúng tôi, về những chuyện bẩn thỉu của Umbrella…”
Cô dừng lại khi anh gật đầu một cách chậm rãi, hoàn toàn chán nản, ánh mắt đen lấp lánh đầy vẻ xúc động của anh khiến cô không thể hiểu được.
Giọng nói của anh ta cất lên, đầy sự chán nản và giận dữ – khi những lời nói tắt hẳn, Rebecca cảm thấy đầu gối cô bủn rủn với nỗi sợ hãi kinh hoàng.
“Tôi xin lỗi vì kể cho cô chuyện này, cô Chambers. Tôi có lý do tin rằng Umbrella đã uy hiếp những thành viên chủ chốt của S.T.A.R.S., bằng cách mua chuộc lẫn hăm dọa. Không có cuộc điều tra nào hết và sẽ không có ai khác đến.”
Đôi mắt nâu của cô lộ đầy vẻ bối rối, hỗn loạn và nó nhanh chóng qua đi. Cô thở sâu và cố gắng ghìm nó xuống.
“Anh chắc chứ? Ý tôi là, có phải Umbrella đã cố gắng uy hiếp anh, tức là… có phải anh quả quyết như thế?”
David lắc đầu: “Tôi không chắc lắm về điều đó, không – nhưng tôi đã không đến đây nếu tôi không… để ý đến việc đó.”
Tuy thái độ ấp úng, nhưng David vẫn không ngừng dò xét cô, và theo bản năng anh cố gắng không để cô e sợ thêm. Barry nói rằng cô có nét gì đó của một thiên tài nhỏ tuổi, nhưng anh không thật sự trông đợi ở một đứa bé con. Một nhà hóa sinh mặc cái quần soóc hơi cao và cắt ngang đầu gối, cùng với chiếc áo thun kì lạ.
“Thôi, bỏ qua đi; Đứa bé này có thể là nhà khoa học duy nhất mà chúng ta có. ”
Ý nghĩ giận dữ đã thiêu rụi ruột gan của David nhiều ngày qua. Câu chuyện đã được phơi bày kể từ cuộc gọi của Barry, nó chứa đầy sự phản bội, giả dối và điều đó làm S.T.A.R.S., S.T.A.R.S. của anh, bị liên lụy…
Barry bước vào phòng với ly nước và Rebecca vui vẻ lấy nó từ tay anh, uống một hơi nửa ly.
Barry thoáng nhìn anh và quay sang hỏi Rebecca: “Anh ta đã kể cho cô nghe, phải không?”
Cô gật đầu: “Jill và Chris biết chuyện này chứ?”
“Tới lúc này thì chưa. Đó là lý do vì sao tôi gọi mọi người”, Barry nói. “Nhìn xem, họ không định cho chúng ta một cơ hội thứ hai đâu. Chúng ta nên chờ chúng hành động trước khi đi vào chi tiết.”
“Đúng vậy”, David nói. Anh biết rằng ấn tượng ban đầu thường rất quan trọng; Nếu như họ cùng làm việc với nhau thì anh cần tìm hiểu thêm về tính cách của cô gái này.
Cả ba người ngồi xuống, Barry bắt đầu kể cho Rebecca nghe anh và David gặp nhau như thế nào trong cuộc tập luyện của S.T.A.R.S. khi cả hai còn trẻ. Barry kể một câu chuyện hay, nhưng dù sao nó cũng chỉ để giết thời gian. David lắng nghe một cách thờ ơ khi Barry thuật lại kỷ niệm vui vẻ về đêm tốt nghiệp của họ, trêu chọc một sĩ quan cảnh sát nghiêm nghị bằng mấy con rắn cao su. Rebecca thậm chí là thích câu chuyện nghịch ngợm thời trẻ của họ cách đây mười bảy năm. Lúc cô tổ chức sinh nhật lần đầu tiên.
Cô vẫn đặt những câu hỏi cho Barry, dù vậy David biết cô đang lo lắng về những gì anh đã kể. Khả năng chế ngự của cô thật đáng nể, điều mà anh chưa bao giờ kiểm soát được hoàn toàn.
Anh đã nghĩ ngợi nhiều chuyện từ sau cuộc gọi đến S.T.A.R.S. AD. Sự tận tụy của David trong tổ chức khiến anh cảm thấy hành động phản bội là một cái gì đó hết sức lớn lao. Anh đã nhận được những bài học đáng giá từ S.T.A.R.S. suốt thời gian trưởng thành – ý nghĩa của sự tự nỗ lực, ý nghĩa của lý tưởng sống và sự liêm khiết.
“Thế đó, sự tận tụy của những người đàn ông và phụ nữ, của tôi và công việc đánh đổi bằng mạng sống đều bị vứt sang một bên như thể chúng không có nghĩa lý gì. Đáng giá bao nhiêu? Umbrella phải trả bao nhiêu để mua đứt danh dự của S.T.A.R.S.?”
David cố kềm cơn giận để hướng sự chú ý vào Rebecca. Nếu tất cả những gì anh biết là đúng, thì thời gian còn lại là quá ngắn và khả năng của họ cũng chỉ có hạn. Động lực của anh hiện tại không quan trọng như của cô. Anh có thể dạy cô cách chế ngự bản thân vì cô không thuộc kiểu người nhút nhát và nhu mì, và hiển nhiên cô là con người vui vẻ; ánh mắt lấp lánh của cô nói lên điều đó. Barry nói rằng cô đã ứng xử một cách thành thạo trong ngôi biệt thự Spencer. Hồ sơ cho thấy cô có thừa khả năng để làm việc với virus hóa học, nếu như cô đúng như những gì trong đó viết – và nếu cô muốn đánh cược cuộc sống của mình vào mối nguy hiểm mới.
Đó là một điểm kẹt. Cô gia nhập S.T.A.R.S. chưa bao lâu, và việc bị những người khác phản bội ắt sẽ khiến cô khó mà đánh liều với công việc trước mắt. Có lẽ nên để cô ta rời cuộc chơi lúc này thì hơn. Trong tình thế hiện tại, đó có vẻ là sự lựa chọn thông minh cho tất cả mọi người.
Có tiếng gõ cửa, chắc là hai thành viên của đội Alpha. Tay David chụp vào báng của khẩu súng chín li khi Barry ra mở cửa. Chỉ đến khi anh quay lại cùng với thành viên S.T.A.R.S., David mới thở phào, rồi đứng lên chờ được giới thiệu:
“Jill Valentine, Chris Redfield – đây là đội trưởng David Trapp, chỉ huy S.T.A.R.S. ở Maine.”
Chris là một tay thiện xạ, nếu David nhớ không nhầm, và Jill là chuyên gia về bẻ khóa. Barry nói họ còn một phi công, đó là Brad Vickers, vừa rời khỏi thành phố ít lâu sau biến cố ở tòa nhà Spencer. Theo những gì anh thu thập được thì đó không phải là một sự mất mát lớn; Barry nói anh ta không đáng tin cậy.
Anh bắt tay với hai người và bọn họ ngồi xuống, Barry gật đầu với anh.
“David là đồng nghiệp cũ của tôi. Chúng tôi đã làm việc cùng một đội trong hai năm. Anh ấy đến nhà tôi cách đây một giờ với tin mới, và tôi nghĩ không cần chờ đợi nữa. David?”
David lấy giọng, cố gắng tập trung vào việc quan trọng. Sau một hồi yên lặng, anh bắt đầu:
“Như các bạn đã biết, cách đây sáu ngày, Barry đã gọi đến nhiều cơ sở S.T.A.R.S. khác nhau để biết được tin tức từ văn phòng chính về bi kịch xảy ra ở đây. Tôi đã nhận được một trong những cuộc gọi đó. Đó là lần đầu tiên tôi nghe được chuyện này, và tôi đã phát hiện thấy văn phòng tại New York không liên lạc với bất kì ai về sự phát hiện của các bạn. Không lời cảnh báo hay chỉ thị. Không có gì chứng tỏ S.T.A.R.S. có liên quan đến tổ chức Umbrella.”
Chris và Jill nhìn nhau lo lắng.
“Có lẽ họ đã không thực hiện cuộc điều tra”, Chris chậm rãi nói.
David lắc đầu: “Tôi đã nói chuyện với trợ lý sau khi Barry gọi được một ngày. Tôi đã không kể anh ta nghe về cuộc liên lạc, tôi chỉ nói rằng tôi đã nghe đồn là ở Raccoon có sự cố, và muốn tới đó xem có đúng hay không.”
Anh nhìn vào bọn họ và khẽ thở dài, anh làm như thế cả ngàn lần rồi.
“Trong tâm trí, tôi luôn tìm kiếm một câu trả lời khác… và chẳng tìm thấy gì cả.”
“AD đã không kể cho tôi bất kỳ chuyện gì một cách rõ ràng”, anh nói tiếp, “và ông ta nói tôi nên giữ yên lặng cho đến khi nhận được chỉ thị. Những gì ông ta nói là có một vụ rơi máy bay ở thành phố Raccoon – và điều ông muốn ám chỉ là những thành viên sống sót của S.T.A.R.S. đã cố gắng đổ lỗi cho Umbrella, việc đó đã gây ra nhiều sự tranh cãi quyết liệt.”
“Nhưng đó không phải là sự thật!”, Jill nói, “Chúng tôi đang điều tra về những kẻ sát nhân, và tìm ra…”
“Vâng, Barry đã kể cho tôi nghe”, David ngắt ngang. “Các bạn đã tìm ra những kẻ giết người là kết quả của một tai nạn ở phòng thí nghiệm. T-virus mà Umbrella đang thử nghiệm bị phóng thích bằng cách nào đó và nó biến những nhà phát minh thành kẻ giết người điên cuồng.”
“Đó chính là những đã xảy ra”, Chris nói. “Tôi biết chuyện này có vẻ khó tin, nhưng chúng tôi đã ở đó, chúng tôi đã thấy chúng.”
David gật đầu: “Tôi tin các bạn. Tôi thừa nhận là mình đã hoài nghi sau khi nói chuyện với Barry. Đúng như anh nói, nó thật ‘nực cười’ – nhưng cuộc gọi của tôi đến New York và những gì xảy ra đã thay đổi tất cả. Tôi biết Barry trong một thời gian dài, và tôi biết rằng anh ấy sẽ không kết tội Umbrella nếu như không phải là họ, đúng hơn là họ phải chịu trách nhiệm. Anh còn kể cho tôi việc liên quan đến chính mình, chuyện anh phải miễn cưỡng che đậy bộ mặt thật của một kẻ phản bội.”
“Nhưng nếu Tom Kurtz nói với ông rằng không có âm mưu nào ở đây cả…”, Chris nói.
David thở dài: “Vâng. Bây giờ chúng ta giả sử rằng cả tổ chức của chúng ta đang giấu chuyện đó - tức là, giống như đội trưởng Wesker của các bạn, các thành viên của S.T.A.R.S. đang làm việc cho Umbrella.”
Một sự yên lặng đáng sợ khi họ lắng nghe thông tin, và David có thể thấy sự giận dữ lẫn hoang mang trên nét mặt của họ. Anh biết là họ cảm thấy thế nào. Điều đó có nghĩa những giám đốc điều hành S.T.A.R.S. cũng bị khống chế hay bị mua chuộc bởi Umbrella – hay nói cách khác, Umbrella muốn tiêu diệt những người còn sống sót của S.T.A.R.S. tại Raccoon bằng mọi cách có thể được.
“Chúa ơi, nếu được, tôi muốn tin tất cả những chuyện này chỉ là sự nhầm lẫn.”
“Ba ngày trước, tôi bắt gặp có người theo dõi mình”, anh nói nhỏ. “Tôi không thể làm gì chúng, nhưng tôi tin chúng là người của Umbrella và đó là kết quả của việc tôi gọi điện đến New York.”
“Anh có thử tìm đến Palmieri không?”, Jill hỏi.
David gật đầu. Anh biết tổng giám đốc của S.T.A.R.S. sẽ không nhận hối lộ; Marco Palmieri đã gắn bó với S.T.A.R.S. từ lúc thành lập. “Thư ký của ông ta cho tôi biết ông đang chỉ huy một tổ chức mật ở Trung Đông nên sẽ vắng mặt trong vài tháng – và trong lúc đi xa như vậy thì đã có một sự dàn xếp để ông ấy về hưu.”
“Anh nghĩ Umbrella đứng sau vụ này?”, Chris hỏi.
David nhún vai: “Umbrella đã tài trợ cho S.T.A.R.S. nhiều khoản tiền lớn trong những năm qua, cho thấy họ có liên quan với nhau. Nếu họ không muốn S.T.A.R.S. điều tra mình, thì việc tống khứ Palmieri là một thuận lợi.”
David liếc nhìn quanh phòng, thử đánh giá sự đón nhận của họ. Barry đã xiết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào mọi người như thể anh chưa từng gặp họ trước đây. Cả Jill và Rebecca dường như đang bối rối, mặc dù anh biết là họ tin câu chuyện của anh có thật. Nhưng cần cho họ thời gian, ít nhất là…
Chris đã đứng lên và bắt đầu đi lại, nét mặt trẻ trung của anh đầy sự giận dữ:
“Vậy cơ bản là thế này, chúng tôi không còn được chi nhánh ở đây tin tưởng nữa, sẽ không có hỗ trợ, mọi người bị cho là những kẻ lừa bịp. Việc điều tra Umbrella bị đình chỉ và chúng tôi hoàn toàn mắc kẹt, một bản tổng kết đẹp đó chứ?”
David có thể thấy được sự giận dữ bộc phát trong Chris, nhưng cơn thịnh nộ đó không như của anh. Ý nghĩ về những gì Umbrella đã làm, những thứ mà S.T.A.R.S. có dính líu – đã khiến cho anh phát ốm và giận dữ, một thứ cảm giác bất lực anh chưa từng trải qua từ thời thơ ấu.
“Đừng có nghĩ về mình nữa. Nói nốt với họ thôi. ”
David đứng lên và nhìn vào Chris, mặc dù là nói với tất cả mọi ngưởi. Anh thậm chí không có thời gian nói việc này với Barry.
“Thật sự còn hơn hơn thế nữa. Dường như là có một cơ sở khác của Umbrella ở vùng duyên hải Maine, đang quản lý việc thử nghiệm con virus này của họ - và giống như những đã xảy ra ở đây, họ đã mất kiểm soát nó.”
David quay sang Rebecca, nhìn chằm chằm vào cô một cách lạ lùng và nói:
“Tôi đang ở trong một đội khác - nằm ngoài sự ủy quyền của S.T.A.R.S. – và tôi muốn cô tham gia với chúng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.