Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 19.2:




Hoàng hôn, Song Linh giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ, mồ hôi đầm đìa đã sớm ướt đẫm lưng áo. Nàng thế nào lại mơ thấy Rết tinh bị sét đánh!
Chung quanh đã dần tối om, ánh tà dương yếu ớt xuyên qua ô thoáng trên trần nhà chiếu vào trong gian phòng đơn sơ cũng không khác mấy so với ban ngày. Song Linh rùng mình lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ngực vẫn còn phập phồng sợ hãi, phải mất một lúc lâu sau định thần lại phát hiện hóa ra chỉ là mơ, nàng mới thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, một cơn tê dại chạy dọc toàn thân nàng.
Rết tinh, không thấy nữa.
Song Linh ngồi trên giường đất, gian phòng im ắng chỉ có một mình nàng. Tai nàng như ù đi, tứ chi đông cứng lại còn đầu óc thì trống rỗng.
Rết thúc thúc không có ở đây.
Hắn nói sẽ gọi nàng dậy, nhưng hắn không có.
Hắn nhân lúc nàng ngủ mà rời đi...
Không....
Hay có lẽ... hắn vốn không có trở về. Có lẽ tất cả chỉ là do nàng tưởng tượng... Có lẽ tất cả chỉ là do nàng mơ thấy...
“Rê... Rết thúc thúc!” Lệ nóng vòng quanh mắt Song Linh, nàng yếu ớt ôm tia hi vọng mong manh gọi hắn, cầu mong ông trời chỉ cần gọi hắn hắn sẽ xuất hiện.... “Rết thúc thúc... Rết thúc thúc!!!”
“Ừ? Tỉnh rồi à?”
“...”
Rết tinh thò đầu vào trong buồng khiến Song Linh giật mình, nương theo ánh sáng mờ nhạt, nàng thấy được hắn đang ôm một cái chậu nước nhỏ khập khễnh bước đến.
“Rết thúc thúc!”
Song Linh mếu máo, vội lao xuống giường như một con thiêu thân, nhưng lúc bàn chân bước hụt lại vướng vào mép chăn khiến nàng mất đà ngã nhào.
Chậu gỗ rơi xuống phát ra những tiếng lộc cộc, nước trong chậu đổ tung tóe đầy đất, Song Linh ngã vào lòng Rết tinh, lập tức liền xụi lơ.
“Ta còn tưởng....” Nàng úp mặt vào ngực hắn, hai tay vòng qua ôm chặt hắn không buông. “Ta còn tưởng tất cả chỉ là do ta tưởng tượng. Ta còn tưởng thúc nhân lúc ta ngủ mà rời đi...”
“Nhóc con ngốc nghếch.” Rết tinh hết cách, dịu dàng vỗ vỗ lưng nàng, “Đúng là ngươi có nằm mơ, mơ đến mức mồ hôi đầm đìa gọi sao cũng không tỉnh, ta chẳng qua chỉ đi lấy khăn lau cho ngươi, ngươi lại bị dọa thành như vậy.”
“... Vì ta không muốn mất thúc mà...” Song Linh cắn môi, hai mắt long lanh ngước lên nhìn hắn.
“Ta có phải đồ vật đâu mà mất được.” Rết tinh lại không cho là đúng.
“...Ờ.” Song Linh bĩu môi, tự dưng lại thấy cổ họng đắng nghét. Nàng buông hắn ra, tự mình đến bên chậu gỗ, nhặt miếng khăn rơi trên đất lên. “Ta đi rửa mặt.”
Rồi bỏ đi không thèm nhìn lại.
“...”
Rết tinh khó hiểu, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên đất mà tự hỏi nhóc con làm sao lại giận dỗi nữa rồi?
***
Ánh lửa lập lòe nhảy múa trong mắt Song Linh, con gà rừng béo ngậy được nướng chín vàng ươm trên giá, lớp da vàng bóng lóa thật khiến cho người ta thèm nhỏ dãi. Nàng ôm gối ngồi dựa vào Rết tinh, còn hắn thì rất thành thục ngồi nướng gà. Nhân lúc nàng còn đang giận dỗi rửa mặt chải đầu thay y phục thì hắn đã vào rừng bắt được một con gà mang về làm lông sạch sẽ bỏ lên lửa nướng rồi.
“Chín rồi này.” Rết tinh đưa đến một cái đùi gà ra trước mặt Song Linh, thấy nàng chỉ nhìn chằm chằm mà không nhận lấy, hắn khó hiểu hỏi, “Sao vậy? Chẳng phải ngươi thích ăn gà nhất à?”
“... Ta rất lâu rồi không có ăn thịt nữa.” Song Linh chần chừ, dụi trán vào vai hắn, lầm bầm quay mặt đi.
“Cho nên mới gầy như que củi vậy.” Rết tinh không vui nói, lại đưa miếng đùi lại gần tới gần hơn. “Ăn đi.”
“Không ăn!” Song Linh càng dụi sâu vào vai hắn, kiên quyết.
“Có ăn không? Ăn nào. Ăn. Ăn. Ăn.” Mỗi từ 'ăn' hắn đều dùng cái đùi chọc vào má nàng một lần, khiến cho mặt nàng bóng loáng đầy mỡ.
“Không ăn mà!”
“Không ăn thì làm sao lớn được?”
“... Ta còn cần lớn nữa sao!”
Rết tinh quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, gật đầu. “Bao năm rồi mà nguơi vẫn còn nhỏ xíu. Đêm Trung Thu gặp ngươi trở về, Tiểu Mị vẫn luôn càm ràm vì ngươi không chịu ăn thịt, dinh dưỡng không đủ nên đến bây giờ vẫn bằng phẳng như vậy.” Hắn cũng không có hiểu 'bằng phẳng' nghĩa là gì, nhưng có lẽ chính là ám chỉ nàng quá gầy. Thề với trời là hắn chỉ đang than phiền rằng nàng quá gầy mà thôi.
“'Bằng phằng'....” Nhưng Song Linh lại không hiểu lời hắn theo ý như vậy, nàng ức nghẹn, tự giác nhìn xuống dưới, theo phản xạ lập tức che lấy ngực mình. “Thúc... sắc lang!!!” Rồi chạy mất.
“Hở...” Rết tinh rất vô tội nhìn theo bóng nàng chạy đi, lần nữa tự hỏi hắn đã làm sai cái gì để nàng lại giận dỗi hắn...
Rết tinh bên kia suy nghĩ nữ nhân đúng là loài khó hiểu thì Song Linh ở bên này lại tủi thân muốn chết, nàng ấm ức ôm lấy hai trái đào nhỏ... Rết tinh lại dám so sánh nàng với Tiểu Mị!!!
Nghĩ đến hai tảng hùng vĩ trên ngực Tiểu Mị lại nhìn đến của mình, tự ti của nữ nhân liền nhân lên gấp bội...
Không phải chỉ là to hơn nàng một chút... được rồi... là to hơn nàng hơi nhiều thôi hay sao! Nàng còn chưa đến trăm tuổi, vẫn còn lớn được!!!
Cái chính là nàng tức giận Rết tinh dám nói nàng 'nhỏ xíu'!!!
Hắn chê nàng 'nhỏ xíu'!!!
...
Rết tinh nhàm chán chọc chọc con gà đã chín vàng trên lửa. Con gà này hắn đặc biệt chuẩn bị cho Song Linh, hắn thì đương nhiên không thể ăn được rồi, hiện tại Song Linh cũng chạy mất, không lẽ lại phải bỏ con gà này?
“Gà à gà, mi bỏ mạng vô ích rồi.”
Tiếng bước chân lạo xạo ma sát trên sỏi khiến hắn quay đầu lại, Song Linh mặt mũi đen thui hậm hực quay trở về, trên người nàng mặc dư thêm một tấm trường bào còn cố tình kéo cổ áo lên che kín mít. Nàng ngồi xuống cách hắn một khoảng rõ xa, mới chìa tay hướng đến hắn.
“Đưa cho ta!”
“Hở?”
“Đưa gà cho ta! Ta muốn ăn!” Nàng hậm hực.
Rết tinh ngẩn người, chẳng thể ngờ được cái kiểu thay đổi như chong chóng này, nhưng mà hắn vẫn đưa cái đùi gà hồi nãy tới. “Sao tự dưng đổi ý…”
“Không phải thúc muốn ta ăn sao! Ta ăn cho thúc coi! Ta ăn cho phát phì luôn! Để xem ai mới là người ‘bằng phẳng’!!!” Song Linh trừng mắt, giật cái đùi gà thô lỗ gặm gặm.
Ta ăn ta ăn! Không phải chỉ hơi nhỏ một chút thôi sao? Ta ăn cho ngươi nổ tung luôn!
Trong lúc Song Linh gặm gà thì Rết tinh vẫn còn rối rắm nhìn nhìn trời.
Nữ nhân quả nhiên vẫn là sinh vật khó hiểu nhất trên đời.
Hắn của mười mấy năm trước không hiểu nổi nàng, hắn của bây giờ cũng hoàn toàn không hiểu được!!!
Một cái đùi nhanh chóng bị ‘xử lý’xong, Rết tinh rất thức thời đưa qua một cái đùi khác, Song Linh hừ mũi, cướp lấy tiếp tục gặm.
Cho nên buổi tối hôm đó kết thúc bằng một cảnh thế này: Một người ra sức gặm gà, một người ung dung ngồi gỡ thịt gà cho người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.