Rết tinh gần đây rất hay bực bội. Tâm trạng không tốt, tính tình cũng đột nhiên đại biến, cả ngày chỉ ru rú ở trong phòng không ra ngoài không nói, xung quanh hắn lúc nào cũng tỏa ra một luồng khí u uất khiến cho đám trẻ Thải Linh Uyển Linh thấy hắn cũng tránh xa, không dám lại gần cùng chơi với hắn nữa.
Vì sao hắn bực bội?
Hắn chọc chọc chén cháo hạt sen, một tay chống cằm bên bàn gỗ, một bên không ngừng hành hạ thứ chất lỏng đã bị phân ra hai phần nước – cái trong chén…
Hắn bực bội, bởi vì nhóc con thế nhưng đã bảy ngày không thèm đến chỗ hắn!
Nói xem? Rõ ràng là nàng đang trốn tránh hắn. Ngay cả nhìn mặt hắn cũng không muốn!
Nói qua cũng phải nói lại, nàng bắt đầu tránh mặt hắn từ sau hôm đó, cái hôm nàng say rượu bí tỉ rồi đến phòng hắn gào loạn. Ngang nhiên chiếm giường của hắn không nói, hắn không còn cách nào đành ngủ bên cạnh nàng, thế mà sáng ra thức dậy nàng cũng chẳng nói một lời, trực tiếp biến mất không xuất hiện nữa luôn…
Bảo sao hắn không bực bội chứ?
“Ối chà? Xem kẻ vong ân phụ nghĩa nào đó đang phiền não kìa?” Tiếng cười khúc khích, Tiểu Mị như một cơn gió xuất hiện không báo trước ngồi ở đối diện Rết tinh. Nàng ta lại vận một thân đen tuyền, mắt và môi đều bôi đen, trở về bộ dáng Tiểu Mị yêu kiều như trước.
“…”
“Sao sao? Thấy ta mà không vui à? Có cơ thể rồi liền không thèm nhìn mặt ân nhân à?” Tiểu Mĩ bĩu môi, “Có biết ta rất vất vả mới trốn lên đây để xem chàng không? Ai yoyo? Hóa ra là không nhìn thấy sao? Chậc chậc!” Nhác thấy băng vải cuốn quanh mắt Rết tinh, nàng ta liền bĩu môi ghét bỏ. “Sao cái thân chàng càng ngày càng tàn tạ hơn vậy?”
“… Tiểu Mị… Ngươi là thê tử của sư phụ, không ở cạnh sư phụ lại tới đây làm gì? Ta không muốn sư phụ lại trách phạt ta tội thông đồng bỏ trốn với sư nương lần nữa đâu.” Rết tinh không thèm nhìn lên, ngay cả dùng thần thức xác định vị trí của Tiểu Mị cũng lười làm.
“Sư nương cái rắm!” Tiểu Mị nhe nanh, “Chàng nói lại lần nữa? Ai là thê tử của ai? Ai là sư nương của ai!? Sớm biết chàng là đồ đệ của con chim thúi đó lão nương sẽ không cứu chàng đâu! Hừ hừ… sư đồ các ngươi hại lão nương thật thảm!”
“… Cái này không thể trách ta, chính ta cũng không hề biết thân phận thật của sư phụ.”
“… Bỏ đi bỏ đi, hôm nay lão nương cũng không phải tới tìm chàng hỏi tội, có việc mới ghé qua đây, thuận tiện xem chàng một chút thôi. Cơ mà, xem ra chàng sống có vẻ rất khoái hoạt, vẫn còn có thời gian chơi trò tình chàng ý thiếp mập mờ với tiểu tiên tử?”
“… Cũng không hẳn.”
“Sao? Tiến triển đến mức nào rồi? Đã thông suốt hai bên chưa?”
“… Ai biết được.”
“Tức là chưa ai mở lời chứ gì?”
“… Không. Nàng đã từng nói rồi.” Không chỉ nói một lần, mà là rất nhiều lần, cả một đêm chỉ ôm lấy tay hắn mà lặp đi lặp lại rằng nàng thích hắn. Nghĩ đến đây trong lòng không khỏi mềm ra, hắn thật ao ước khi đó có thể nhìn thấy dáng vẻ của nàng, chắc chắc là rất đáng yêu.
“… Gì gì? Cái biểu cảm hạnh phúc mắc ói này là sao? Là bày ra cho lão nương coi sao? Muốn lão nương ăn không tiêu ba năm mới hài lòng đúng không?”, Tiểu Mị thở dốc vuốt ngực, bày ra bộ dạng chán ghét rồi nhớ ra Rết tinh chẳng thể nhìn thấy, nàng ta đảo mắt, tự mình rót cho mình một ly trà, không nhanh không chậm hỏi: “Rồi? Chàng đã nói cho nàng chưa?”
“… Chưa. Ta không có cơ hội.”
Ngụm trà Tiểu Mị vừa uống được một nửa liền phun ra ngoài.
“Gì!? Mẹ nó! Chưa có cơ hội? Nếu có cơ hội thì đã làm rồi phải không… Nè nè? Đừng nói là chàng tính làm thật nhé?”
“…”
“Đừng nói là chàng thực sự sẽ tỏ tình với tiểu tiên tử nhé?”
“….”
“Chàng có điên hay không!? Có từng nghĩ đến hậu quả không? Nói cho nàng xong rồi làm gì? Sống với nàng đến thiên trường địa cửu à!?”
Nhận lại được vẻ trầm mặc cúi đầu của Rết tinh, Tiểu Mị cuối cùng cũng giơ tay quay đầu.
“Ôi mẹ của ta! Con Rết chàng cũng thực là cực phẩm mà!!!”
…
…
Tiểu Mị rời đi rồi, Rết tinh vẫn còn ngồi nguyên tư thế không hề động đậy.
Hắn, thực ra chưa từng quên, hắn chỉ là cố tình không muốn nhắc tới, cố tình lờ đi mà thôi. Hắn chẳng qua vẫn còn tham luyến nhóc con, còn nuối tiếc một chút ấm áp nàng mang lại, tham lam dù chỉ từng khoảnh khắc nhỏ xíu ở bên nàng…
Nhưng xem ra… đã đến lúc rồi.
…
Mùi vị của mưa theo gió bay đến truyền qua mũi hắn, Rết tinh hít một hơi thật sâu, ghi nhớ lại từng chi tiết nhỏ của cả thế giới xung quanh vào trong đầu. Hắn bước đi, mỗi bước chân đều chậm rãi cảm nhận mặt đất bên dưới. Từ trơn láng nhẵn nhụi, đến lạt xạt sỏi đá, rồi đất mềm ẩm ướt, những đoạn rễ cây trồi lên khiến cho mặt đất nổi cộm xù xì. Hương hồng mai vấn vít quanh hắn, có nhánh cây vươn ra chạm vào đầu vai mỗi khi hắn đi qua, vài cánh hoa rơi xuống đậu trên đầu tóc, sau đó lại được gió cuốn đi, bay về phương xa.
Đi lại trong rừng hồng mai một lúc lâu, Rết tinh bất chợt nhận ra:
Hắn, lạc đường rồi.
Được rồi, không hẳn là hắn lạc đường. Hắn chỉ là đứng giữa rừng hồng mai rồi không xác định được lối ra thôi... Cũng không thể nói hắn lạc giữa rừng hồng mai, hắn chỉ là bước nhầm vào trận pháp gì đó được bày ra ở đây…
Cho nên nói chính xác là: Hắn bị kẹt.
Đối với tình cảnh của bản thân, Rết tinh hắn rất chi là xem thường. Trận pháp này không hề phức tạp, hắn đi một vòng đã nhận ra đây chỉ là ma trận nhập môn, chỉ cần xê dịch một vài chỗ trọng yếu trong bố cục bày trận là có thể phá. Nghĩ qua lại, ngoài hai nhóc tỳ nghịch ngợm kia ra, trên Vô Thường cung chắc chẳng còn ai dư hơi bày cái pháp trận cấp thấp để bẫy người khác.
Với cái loại trận pháp cơ bản thế này, Rết tinh hắn trước đây dù có gặp cũng chẳng cần động một ngón tay cũng có thể dễ dàng đi qua…. Còn hiện tại, hắn bị mắc kẹt.
Được rồi, không thể trách hắn, hắn hiện tại nhìn còn không thấy, muốn tìm ra cơ quan bày trận chỉ còn nước chạm vào từng gốc cây, tảng đá xung quanh thôi…
Cho nên lúc Bảo Linh vô tình đi ngang qua đã phát hiện ra một tình cảnh thế này: Rết tinh lọ mọ đi qua lại theo một hình vòng tròn bát quái, sờ nắn từng tảng đá trong đó rồi đẩy dịch chúng sang một bên…
Bảo Linh siết chặt hơn áo khoác bên ngoài, vốn cũng định mặc kệ cho qua. Nhưng nhìn tới bộ dạng không thấy đường của Rết tinh, trong trí óc liền tự động xuất hiện dáng vẻ buồn khổ của Song Linh. Lông mày không khỏi cau lại, vẫn là tiến đến gần Rết tinh hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“… Tìm cơ quan.” Rết tinh cứng ngắc một chút, vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng với Bảo Linh. Hắn trước giờ chưa hề chuẩn bị tâm lý để nói chuyện bình thường với người này… Bao nhiêu năm qua, trừ ba ngày ngắn ngủi Bảo Linh lừa hắn năm đó, còn lại chưa có lần nào hắn cùng Bảo Linh có thể thực sự bình thản đối mặt cả.
“Là do Thải Linh Uyển Linh bày ra sao? Làm khó ngươi rồi.” Bảo Linh liếc mắt đã nhận ra trận pháp mình dạy cho hai nhóc tỳ hôm qua, mũi chân khẽ động, đẩy một viên đá xù xì dưới chân cho nó lăn đi mất, trận pháp tự nhiên được giải.
“Ra là ở bên đó à. Này giờ ta vẫn chưa qua được đó.” Rết tinh hơi lúng túng, hắn dựa theo vị trí giọng nói của Bảo Linh mà tiến tới gần.
***
“Song Linh tỷ tỷ, sao mấy ngày nay tỷ đều không có tinh thần gì hết vậy?”
“…”
“Song Linh tỷ tỷ?”
“…”
“Song Linh tỷ tỷ!!!”
“… À? Muội đang nói gì?” Song Linh hồi thần, trước mắt nàng là mội đôi mắt trong suốt đang nhìn thẳng, phản chiếu trong con ngươi màu đen của tiểu sư muội là gương mặt ngơ ngác mơ màng của chính mình, Song Linh hơi luống cuống ho ‘khụ’ một tiếng. “Thật ngại quá, tỷ đang suy nghĩ chút chuyện, muội vừa hỏi gì vậy?”
Niệm Niệm vẫn còn là một đồ đệ chưa chính thức, nàng năm nay mười tuổi, là một trong số những ứng viên xuất sắc có thể được chọn vào Đại điển cuối tháng chín. Trước khi có thể được vào làm đệ tử chính thức của Thanh Thanh, những bé gái giống như Niệm Niệm sẽ được chia nhóm sinh hoạt và học tập ở Học viện dưới chân núi, ngày ngày làm những việc của tiểu đồng, đồng thời được tham gia các lớp học nhập môn. Cuối tháng chín, Đại điển bái sư diễn ra, mỗi vị trưởng lão và những sư tỷ đủ tuổi trong phái sẽ đứng ra chọn những tiểu đồng xuất sắc nhất làm đệ tử của mình, những người còn lại có thể tiếp tục học tập chờ tới năm sau hoặc xuống núi, không hề ép buộc.
Trong số những lớp học nhập môn, Song Linh đảm nhận lớp ‘Ngự kiếm thuật’, cũng là lớp học khó nhất. Không chỉ đơn giản là cưỡi kiếm bay lên, còn có thể tùy ý điều khiển kiếm cách không chiến đấu, triệu hồi từ xa. Thông thường để có thể tu luyện Ngự kiếm thuật, ngoài đòi hỏi phải có một bảo kiếm có linh khí ra, người dùng kiếm nhất định phải có một tâm hồn kiên định có thể chế ngự được linh tính trong kiếm, lại có thể hiểu kiếm, nghe kiếm, cảnh giới cuối cùng chính là tâm - kiếm tương thông.
Đương nhiên đối với những Học viên mới chỉ trải qua tu luyện căn bản này, có thể khiến cho Xích kiếm tùy tiện bay lên đã được tính là xuất sắc rồi.
Song Linh tùy ý ngồi bó gối bên bãi cỏ quan sát các Học viên vây quanh Xích kiếm. Đã tập luyện được hơn một tháng, các nàng có thể khiến thân kiếm lung lay đã là rất khá. Mắt nhìn phía trước nhưng tâm trí đã bay đến đâu đâu, Niệm Niệm gọi nàng phải mất một lúc lâu sau mới phản ứng.
“Muội chỉ cảm thấy gần đây tỷ không có tinh thần cho lắm.” Niệm Niệm ngồi xuống bên cạnh Song Linh, cô bé đã có thể khiến Xích kiếm bay lên cao hơn một thước, không cần thiết phải tụ tập cùng mọi người tranh Xích kiếm luyện tập nữa.
“Vậy sao, khụ, tỷ chỉ là đang nhớ tới… cũng không có chuyện gì.” Nàng bỗng thở dài, chẳng qua là nhớ lại ngày xưa làm sao luyện được thuật Ngự kiếm… Lúc đó tâm tính của nàng còn non nớt, không thể chế ngự được tiểu Mặc, hơn nữa còn không có căn bản… Đúng là làm khổ Rết thúc thúc không ít.
Rết thúc thúc…
Niệm Niệm ngồi một bên ngơ ngác không hiểu, chỉ là thấy Song Linh bỗng ôm lấy hai bên má đỏ bừng, tâm tình lúc trước còn thong thả bỗng dưng trở nên kích động. Cô bé vươn tay, sờ lên trán Song Linh, “Song Linh tỷ tỷ, tỷ sốt sao? Sao lại nóng như vậy?”
“Không có!” Song Linh vội lắc đầu, hình ảnh buổi sáng hôm kia như có như không chạy xuyên qua trước mắt nàng.
Ôi… Cũng không phải nàng ngại ngùng vì ngủ chung giường với Rết thúc thúc. Vốn dĩ nàng cùng hắn từ trước đến nay đều thân mật cận kề như vậy, sớm đã quen với đối phương đến không thể quen hơn rồi. Vấn đề là: Trong trí nhớ mang máng của mình, nàng vẫn không thể chấp nhận nổi tình cảnh bản thân vừa khóc nháo ôm tay Rết thúc thúc vừa luôn mồm nói thích hắn, rất thích hắn…
Chết tiệt! Đúng là rượu vào lời ra! Cả hai lần uống rượu nàng đều làm những chuyện khiến tôn nghiêm bản thân mất hết! Nàng xấu hổ đến mức không dám chờ hắn tỉnh dậy, cứ như vậy chạy biến khỏi Vô thường cung…
Cho nên mấy hôm nay hầu như nàng đều trốn dưới Học viện, lấy cớ chỉ bảo cho học viên, thực ra là vì tránh tiếp xúc với hắn…
Nhưng mà, bảy ngày rồi, nàng cũng thật nhớ hắn… Mặc dù đã nhờ cậy Thải Linh Uyển Linh để mắt đến hắn một chút, nhưng dù sao không được tự tay chăm sóc, nàng vẫn là không an tâm.
“Song Linh tỷ tỷ, nếu tỷ không khỏe vì cứ đi nghỉ đi? Bọn muội luyện tập thêm một chút, sẽ không làm phiền tỷ đâu.” Niệm Niệm nhận thấy sắc mặt Song Linh hết đỏ lại chuyển qua tái xanh, không khỏi lo lắng khuyên nhủ. “Không chỉ muội, tất cả những tỷ muội trong lớp đều rất yêu mến tỷ, nếu tỷ ngã bệnh thì bọn muội đều đau lòng lắm.”
Có vài đứa trẻ đã nghe được phong thanh bên này, bọn chúng nhìn nhau, đông loạt kéo tới chỗ Song Linh, bao vây nàng thành một vòng tròn.
“Song Linh tỷ tỷ không được khỏe sao?”
“Song Linh tỷ tỷ, sắc mặt tỷ xấu quá! Tỷ mau đi nghỉ đi.”
“Song Linh tỷ tỷ yên tâm, tập luyện xong bọn muội sẽ trả kiếm về cho tỷ, tỷ đi nghỉ trước đi.”
“Song Linh tỷ tỷ…”
“Song Linh tỷ tỷ…”
“…”
Được một đám nhỏ quan tâm, Song Linh hơi mất tự nhiên lảng tránh. Vốn muốn nói cho các nàng rằng mình không sao, nhưng đột nhiên, một tia yêu khí quỷ dị truyền tới khiến sắc mặt nàng trầm xuống.
“Gần đây tỷ suy nghĩ hơi nhiều, chắc là do mệt mỏi quá thôi, các muội không cần lo lắng. Tỷ đi nghỉ một chút, mọi người từ từ tập luyện nhé, Xích kiếm thì cứ để đó, tỷ sẽ tự triều hồi nó trở về.” Song Linh để lại lời phân phó xong, xua lũ trẻ đi luyện tập mới chậm rãi rời khỏi bãi luyện.
Ở một góc tối không ai để ý, Tiểu Mị từ sớm đã ngồi rung đùi chờ Song Linh đến.
“Tiểu tiên tử! Lâu lắm không gặp nha! Lần trước còn chưa kịp chào hỏi ngươi đã bị con chim thúi lôi đi. Gần đây ngươi có tốt không?”
Gặp được Tiểu Mị, Song Linh thật không biết nên nói tư vị cảm xúc trong lòng mình là gì. Nàng biết con người này không hề đơn giản, nàng ta, như có như không luôn hiện diện ở khắp nơi, mỗi sự kiện liên quan đến Rết thúc thúc đều không thể thiếu phần của nàng ta…
“Sao thế tiểu tiên tử? Gặp ta ngươi cũng không vui nốt sao?” Tiểu Mị làm ra vẻ rất tổn thương nói: “Gần đây ta có đi tới chỗ nào cũng chẳng được người ta hoan nghênh.”.
“… Tiểu Mị, sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây chơi vậy?”
“Cũng không phải đến chơi, tới vì có việc thôi, sẵn tiện thăm hỏi ngươi và Rết lang.” Thấy thái độ Song Linh không có thù ghét gì mình, Tiểu Mị rất lấy làm vui vẻ, nàng ta đáp xuống bên cạnh Song Linh, tự nhiên khoác lên vai nàng.
Song Linh bị chữ ‘Rết lang’ làm cho hơi khó chịu, nhưng mà nàng cũng không biểu lộ ra. “Vậy ngươi đã gặp Rết thúc thúc chưa?”
“Rồi rồi! Con Rết thúi! Thấy ta liền như thấy không khí vậy. Aizz, uổng công ta mất đến ba năm chăm sóc cho hắn. Tiểu tiên tử, ngươi nói thử xem, sao trên đời lại có kẻ vô ơn như vậy? Lại còn châm chọc gọi ta là sư nương nữa chứ!”
“…” Song Linh không tiện cho ý kiến. Dù sao việc nàng ta cứu Rết thúc thúc chính là thật, nàng vẫn luôn cảm kích về điều này.
“Dù sao trên đời này đàn ông tốt rất hiếm có, cho nên ta nói, tiểu tiên tử, tên đàn ông thúi đó, ngươi tốt nhất đừng dính vào.” Bỏ qua sắc mặt hơi khó coi của Song Linh, Tiểu Mị vẫn tiếp tục dựa sát vào người nàng, tiếp tục: “Ta nghe nói Trương Tam công tử gì bên Kim quốc kia không phải đã lên núi bái phụ thân ngươi làm sư phụ sao? Chờ cho hắn tu hành đắc đạo, thành tiên rồi, ngươi cùng hắn lúc đó song túc song phi, cùng với hắn thiên trường địa cửu. Bỏ con Rết kia đi.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt Song Linh đã khó coi đến cực điểm, nàng có thể nhường nhịn Tiểu Mị vì nàng ta là ân nhân của Rết thúc thúc, nhưng nàng sẽ không nhẫn nhịn Tiểu Mị muốn chia rẽ nàng với Rết thúc thúc.
“Ta nói, ngươi tốt nhất đừng mơ tưởng Rết tinh nữa. Tự mình tìm hạnh phúc khác đi. Con Rết đó sẽ không thể đáp lại tình cảm của ngươi được đâu. Ngươi biết mà? Hắn thích phụ thân ngươi!”
***
Cầu thang ngầm dẫn lên Vô thường cung rất dài, quanh năm vẫn được các tiểu đồng quét dọn, cho nên lối đi dù ít khi được sử dụng vẫn luôn luôn sạch sẽ, không hề bị bám rêu. Song Linh bước đi tựa như một con rối, máy móc dẫm lên từng bậc thang mà đi lên.
Năm đó tuyết rơi trắng trời, nàng tập Ngự kiếm thất bại rớt xuống vách núi, là hắn đỡ được nàng.
Năm đó hắn vì nàng mà lẻn vào Tàng thư các trộm sách, bị chặt mất mấy cái chân, nàng cuối cùng dựa theo chỉ dẫn mới có thể thành công học được thuật Ngự kiếm.
Năm đó nàng luyện kiếm bị thương, học Hỏa thuật bị bỏng, tính tình lại hấp tấp nên thân thể lúc nào cũng có thương tích. Là hắn từ bỏ chế độc chuyển qua chế thuốc trị thương, trong người lúc nào cũng có bình lớn nhỏ, kịp thời trị thương cho nàng.
Năm đó, rất nhiều những cái năm đó, nàng vì sự ôn nhu chăm sóc của hắn mà cảm kích, mà thích hắn.
Nhưng cũng là năm đó, nàng nhận ra người hắn thích là phụ thân nàng.
Cho dù đã trải qua sinh ly tử biệt, cho dù hiện tại hắn đã ở bên nàng, nàng vẫn luôn nhớ rằng người hắn thích là phụ thân…
Rừng hồng mai nở hoa đỏ rực, bao quanh Vô thường cung ngàn năm, cảnh sắc vẫn luôn luôn không đổi. Song Linh thơ thẩn bước qua nơi này, là nơi nàng sinh ra và lớn lên, là nơi lưu giữ những năm tháng tuổi thơ của nàng và những đứa nhỏ.
Nàng chẳng qua chỉ muốn ổn định lại tâm tình một chút trước khi đến gặp Rết thúc thúc, nàng không muốn Rết thúc thúc cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng mà, có ai có thể nói cho nàng biết, trước mắt đây là chuyện gì?
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ dựa vào nhau bên kia… Người cao lớn chắc chắn là Rết thúc thúc!
Trong vòng tay Rết thúc thúc, dù chỉ là bóng lưng nàng cũng nhận ra đó là phụ thân… Gần đây phụ thân thường khoác áo choàng ra ngoài, áo choàng lam tím kia là do tự tay nàng làm cho người…
Nàng biết bản thân không nên nghĩ lung tung, nhưng, tại sao Rết thúc thúc lại ôm lấy phụ thân…
Tại sao phụ thân không hề phản kháng…