Một tháng sau.
Cổng thành phía nam Kinh thành An Lạc của Kim quốc hoàng triều như mọi khi vẫn luôn luôn vắng vẻ. Khác với cổng chính ở phía bắc có đường cái quan người ra người vào đông đúc, cổng Đông hay Tây ít nhiều còn có vài thôn trang tiếp giáp xung quanh, còn có chút hơi người để coi là náo nhiệt. Cổng Nam lại không có gì, đối diện chỉ có rừng thiêng nước độc, ra vào chủ yếu toàn là người đi hái thuốc kiếm củi hay từ những thôn nhỏ trong rừng. Người vốn đã ít, từ sau sự kiện cả một thôn bị yêu quái diệt sạch năm trước thì người ra vào cổng Nam lại càng vắng vẻ hơn.
Sáng sớm mùa thu, đúng canh giờ quy định, lính gác cổng đồng loạt mở cửa thành bốn phía ra để cho người dân qua lại. Xét cả bốn nơi, lính ở cổng Nam tính ra là nhàn hạ nhất, bốn người trực thì có đến ba người bỏ vị trí, người phụ trách cũng mắt nhắm mắt mở chẳng quan tâm. Rạng sáng nên tinh thần người ta còn có chút uể oải, ngay cả những tiểu thương mượn cổng thành làm nơi buôn bán cũng chẳng đoái hoài mở quán ở chỗ này. Liếc mắt nhìn nhau, cũng chỉ có mấy binh lính phẩm cấp thấp, không có cơ hội thăng tiến mới bị đày đến nơi khỉ ho cò gáy như cổng Nam làm lính gác.
Tên lính duy nhất giữ nguyên vị trí lúc này còn đang gà gật dựa vào một bên tường mà ngủ, mũ giáp trễ xuống quá nửa khuôn mặt, giáo dài ôm trong ngực nghiêng ngả tới lui. Bỗng cái đầu hắn trượt xuống, giật mình tỉnh khỏi cơn mơ, hắn còn lèm bèm liếc qua cánh rừng phía trước mặt một cái mới định quay về với giấc ngủ. Nhưng ánh mắt vừa quét qua, thế nào lại phát hiện hai bóng người đang đi ra từ trong đó.
Sương còn chưa tan, tấm màn trắng mỏng bay bay trong tán rừng rậm rạp thêm vài phần âm u huyền bí, hai bóng hình một lớn một nhỏ dần hiện rõ hơn, hai bàn tay đan vào nhau, như thể họ đã băng rừng cả đêm, đầu vai còn vương chút sương ẩm.
Tên lính rùng mình, ý nghĩ đầu tiên vọt ra là gặp quỷ! Hắn sợ đến mức không thể thốt lên tiếng, đôi mắt thì vẫn nhìn chằm chằm, dán chặt vào chỗ quỷ dị kia, đồng tử mở lớn hồi hộp quan sát. Càng nhìn rõ hơn, hắn lại càng vui sướng đến không nói thành lời.
“Song Linh cô nương! Song Linh cô nương!!!”
Tên lính cuối cùng bỏ luôn vị trí, lấy một bước thành hai, hắn sung sướng chạy về phía hai người kia nhanh như một cơn gió, không thể kiềm chế được niềm vui khi thấy được cô gái mặc một thân hồng phấn đang dần dần đi tới.
“Ngươi là…?”, Song Linh không quá niềm nở khi thấy hắn chạy đến gần, nàng không tránh đi cũng không nồng hậu tiếp đón, thái độ bình thản, vẫn không nghĩ ra được đã từng gặp người này ở đâu.
“Tham kiến Song Linh cô nương.” Tên lính cũng không lỗ mãng áp sát, giữ một khoảng cách vừa đủ với hai người, hắn chắp tay cúi đầu làm một cái lễ với Song Linh xong, lúc ngẩng đầu lên mới tươi cười. “Có lẽ cô nương không nhớ, thuộc hạ chính là trưởng thị vệ ở phủ Quốc sư trước kia…”, mặc dù nàng tỏ vẻ xa lạ nhưng hắn cũng không để bụng, ngược lại với kẻ tầm thường không thể làm người khác nhớ mặt mình như hắn, ấn tượng nàng để lại lại quá mức khủng khiếp, khiến cho hắn vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay.
“Ồ…”, như chợt nhớ ra tên đại nam nhân ngày nào bị dọa ngã trên người đám thuộc hạ, Song Linh bất giác cười ra tiếng. “Thì ra là ngươi.” Nàng ở phủ quốc sư hơn một năm nhưng phần lớn thời gian đều nhốt mình trong thư phòng, loanh quanh cũng gặp chỉ có Hi Linh và Trương Sinh, những người khác quả thật không quen mắt.
“Gặp được Song Linh cô nương… Thuộc hạ thực sự rất vui.” Tên lính rơm rơm nước mắt, khịt mũi. “Xem cô nương tâm trạng tốt như vậy, không biết Quốc sư có bình an vô sự?”, Người mà cả đời này hắn cam tâm tình nguyện phục vụ cũng chỉ có mình vị Quốc sư tuổi trẻ tài cao mĩ mạo song toàn Hi Linh mà thôi, từ sau khi Quốc sư mất tích hắn vẫn luôn đứng ngồi không yên, hiện tại thấy Song Linh lập tức muốn hỏi thăm.
“Hắn sao? Tên nhóc Hi Linh đó có chỗ nào không ổn đâu?” Trừ lần hắn suy sụp do ‘em dâu hụt’ qua đời ra, không phải ngày hôm sau đã trưng bản mặt thối cùng Trương Sinh rời núi đó thôi…
Không đúng? Không phải bọn họ tới Kim Quốc để giải quyết chuyện của Trương phủ sao?
Đến lúc này Song Linh mới nhận ra có điều bất thường: “Ngươi nói, ngươi vốn là trưởng thị vệ phủ Quốc sư, sao bỗng dưng lại phải ra gác cổng thành? Phủ quốc sư xảy ra chuyện? Trương gia bên kia…?”
Tên lính còn chưa kịp an tâm vì được biết Hi Linh vẫn ổn, lại thấy thái độ của Song Linh, hắn bất giác nuốt nước miếng: “Cô nương… ngài rời đi cũng được gần một năm có lẽ không biết. Thời gian trước Trương gia đột nhiên mưu phản, muốn lật đổ đương kim Hoàng thượng hiện tại, lập một vị hoàng tử khác xuất thân Trương gia lên làm Hoàng đế. Khi đó binh biến đột ngột, máu chảy thành sông. Chỉ tiếc, mưu kế thất bại, Trương gia trên dưới đều bị tru di, ngay cả Thái hoàng thái hậu và Hoàng hậu xuất thân Trương gia cũng táng thân trong nội loạn. Quan viên liên quan không thoát khỏi can hệ, lại có kẻ dâng tấu nói Hi Linh quốc sư cũng là bè lũ Trương gia, cho nên cả phủ quốc sư cũng bị dính vào, tịch biên tra xét.”, Tên lính cảm thán. “Từ hồi lập phủ Quốc sư cũng đâu có mấy khi ở lại, nay người đột nhiên biến mất, tội vạ đều rơi trên đầu đám hạ nhân. Cũng may Hoàng thượng là người nhân từ, không thích lạm sát người vô tội, cho nên không truy cứu đến đám thị vệ như chúng tôi. Chỉ là bị hạ cấp, cho ra gác thành, nhưng tính mạng thì vẫn còn.”
Song Linh trầm ngâm, hèn gì mà Trương Sinh nghe xong tin lại phải vội vàng xuống núi về Kim quốc, Hi Linh biết Trương Tịch chết thì như người mất hồn. Phải là một tội lớn thế nào mới đủ bức tử một hoàng hậu có nhà ngoại lớn mạnh như vậy đây?
“Song Linh cô nương… vậy quốc sư ngài…?” Tên lính thấy nàng rơi vào trầm ngâm, đành đánh bạo hỏi lại.
“Hắn chắc chắn không sao.”
Song Linh không để ý nói. Tiên nhân như bọn họ vốn không hề bị trói buộc bởi hoàng quyền, tên nhóc Hi Linh cho dù có đắc tội với hoàng đế thì cũng chẳng ai làm gì được hắn. Còn về mấy huynh đệ Trương gia, có nhà ngoại ở Bàn Sơn đứng sau, chắc không vấn đề gì? Chỉ tiếc cho Trương Tịch…
Chia tay với tên lính, Song Linh cùng Rết tinh vào thành nhưng vẫn còn trầm tư.
Bàn tay bỗng bị bóp một cái, nàng ngẩng đầu liền thấy Rết tinh có vẻ không vui.
“Bọn hắn xảy ra chuyện, ngươi lo lắng làm cái gì? Bàn Sơn nhất định sẽ không để con cháu mình ở Trương gia bị làm sao, tên Trương tam công tử chắc chắn không bị sứt mẻ gì đâu. Ngươi việc gì phải nóng vội như vậy?”, Từ lúc tên lính chạy tới Rết tinh vẫn không lên tiếng, chỉ trầm mặc một bên gây áp lực cho kẻ đó khiến hắn đổ mồ hôi, hỏi han thêm được hai ba câu liền lập tức lấy cớ mình còn công vụ mà nhường bước.
“…” Song Linh dở khóc dở cười, sao tự dưng lại lôi Trương Sinh ra đây nói? Hai bên tiếp xúc còn chưa nhiều, không hiểu sao Rết thúc thúc vẫn luôn có địch ý mơ hồ với hắn. “Ta đâu rảnh rỗi như vậy? Cái ta băn khoăn là về Trương đại tiểu thư kia kìa!”
“Cũng đâu tiểu muội muội của ngươi, để ý nhiều như vậy làm gì? Bỏ đi bỏ đi! Không cần nghĩ nữa!”
“…”
Song Linh bĩu môi, cái người bên cạnh này càng ngày càng vô lý mà! Đến cả suy nghĩ của nàng cũng muốn kiểm soát? Miệng thì nói sau này sẽ kiểm tra ý trung nhân cho nàng, nhưng chỉ cần bất kỳ nam nhân nào tới gần nàng là y như rằng hắn khó chịu. Tưởng nàng không thấy hắn hùng hổ đe dọa tên lính gác thành kia chắc?
Ấu trĩ!
Một tháng này đi từ Thanh Sơn đến An Lạc, bởi vì thân thể Rết tinh hiện giờ rất tốt cho nên cũng không cần rườm rà xe ngựa, trực tiếp phi thân là được rồi. Vốn dĩ hành trình chỉ cần nhiều lắm một tuần, nhưng mỗi lần đi qua thành trấn nào đó là Song Linh liền đòi ở lại vài hôm. Cho nên bọn họ đặt chân đến thành An Lạc vừa đúng vào ngày mười bốn, ngày mai là Trung Thu.
Còn sớm nên đường cái không có nhiều người qua lại, phần lớn đều là những tiểu thương đang bận bịu bày hàng quán, thi thoảng lại có vài người kéo xe thồ hàng đi qua. Rết tinh đẩy Song Linh đi vào bên trong, bản thân đi ở ngoài, bên rìa đường, thi thoảng còn che che chắn chắn trước mặt Song Linh lúc có cỗ xe nào tới gần nữa. Nhưng hiển nhiên vóc dáng cao lớn của hắn rất dọa người, mặc dù khuôn mặt đã bị băng vải che mất một nửa, nhưng cái khí thế hung ác bắn ra bốn phía cũng đủ để cho người ta tránh xa rồi, làm gì có ai dám đánh xe đụng vào hắn?
Kết quả, cho dù Rết tinh có tận lực che chắn thì cũng chỉ bằng thừa, chả có ai hỏng đầu mà muốn tới gần hắn cả.
Song Linh nhìn bộ dạng bận rộn của Rết tinh mà nín cười không ngớt.
Gì? Nghĩ nàng là người sứ sao? Đụng một cái liền hỏng hay gì?
Từ nhỏ vốn luôn luôn như vậy, chỉ cần nàng đi cùng Rết thúc thúc xuống thành trấn thì cho dù đường có đông mấy cũng không bao giờ phải chen lấn. Người ta tình nguyện đè lên nhau cũng không dám đè tới vị hộ pháp kia đâu. Vì vậy mỗi lần đi chơi cùng Rết tinh, Song Linh đều rất thoải mái vui vẻ.
Nhưng mà Rết tinh thì không có được như vậy.
Bởi vì mắt hắn không thấy, cho nên những giác quan khác giờ đây hết sức nhạy bén, đặc biệt là thính giác. Tai quá tốt cũng không tốt, sẽ nghe được vài thứ không nên nghe, ví dụ như tiếng xuýt xoa khen ngợi nhóc con trong vòng bảo hộ của hắn chẳng hạn. Hay là cảm giác quá tốt, sẽ cực kì khó chịu khi bị hàng đống ánh mắt chòng chọc lén lút hay công khai dòm ngó. Chỉ cần nghĩ tới những kẻ tầm thường này lại dám mơ tưởng đến nhóc con, Rết tinh đã thấy cả người gai góc, hận không thể một chưởng đánh bay mọi thứ xung quanh.
Song Linh không để ý kẻ đang dựng lông bên cạnh. Bị người ta nhìn chòng chọc cũng đã quen, nàng còn đang bận tìm đường tới quán trọ.
Mặt trời đã lên, vài cửa tiệm ven đường đã bắt đầu mở cửa, treo biển kinh doanh rồi.
“Ông chủ, chỗ ngươi còn phòng trống chứ?”
Đi tới được cái quán trọ thứ mười lăm, Song Linh kéo Rết tinh không tình nguyện tránh qua một gã tiểu nhị đang bận rộn hắt nước ra cửa, vào bên trong hỏi người trung niên đang đứng ở quầy.
“Còn thì còn… Khách quan muốn ở trọ?” Gã chưởng quỹ đầu tiên là hoa mắt trước mĩ nhân, nhưng rất nhanh bị kẻ to lớn đằng sau mĩ nhân dọa cho lợm người, liền dè dặt trả lời. “Chỗ chúng ta chỉ còn đúng một phòng, là phòng hạng nhất, giá tiền... so với chỗ khác hơi cao một chút.” Nhìn hai người này ăn mặc đơn giản như vậy, lão liền hảo tâm nhắc nhở. Dù sao cũng không nghĩ là họ có đủ tiền để trả.
Quả nhiên, lão thấy kẻ cao lớn ăn mặc te tua đằng sau tỏ ra khó xử, hắn định nói gì đó với tiểu mĩ nhân đằng trước. Lão liền tỏ vẻ ‘ta biết ngay mà’, Vạn Kim Ốc của bọn họ đâu phải khách điếm bình thường, ai muốn trọ liền có thể ở lại? Phòng hạng ba đã hơn đứt phòng sang nhất của những nơi khác rồi, nói gì phòng hạng nhất? Giá tiền chính là trên trời! Nếu không thì bọn họ cũng chẳng có phòng trống trong tình cảnh khách điếm cả thành đều chật kín!
Lão còn chưa kịp thu tầm mắt về, đã nghe tiểu mĩ nhân đằng trước trả lời:
“Không sao, chúng ta muốn phòng đó!” Song Linh không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý. Khỉ gió! Có lẽ vì ngày mai có lễ hội, các khách điếm tửu lâu trong thành đều kín hết chỗ. Hai người bọn họ đã đi hết nửa cái thành rồi đấy! Thật vất vả mới tìm được chỗ này, còn kén chọn cái gì? “Mau dẫn chúng ta lên phòng đi.”
Chưởng quỹ cứng lưỡi nhìn tiểu cô nương tùy tiện ném ba nén vàng ra trước mặt mình, căng mắt ra kiểm tra, cho vào miệng cắn cũng đều là đồ thật, mới lắp bắp kêu tiểu nhị còn đang quét tước đằng trước dẫn bọn họ lên phòng.
Chân mày sau lớp vải băng của Rết tinh cau chặt.
“Nhóc con, chỉ có một phòng thôi đó.”
“Ừ, chỉ có một phòng thôi.”
Hai người vừa theo tiểu nhị đi lên cầu thang vừa nói chuyện nho nhỏ.
“Chỉ có một phòng.”
“Đúng vậy, chỉ có một phòng, họ không còn chỗ mà.”
“Ngươi không ngại ngủ chung với ta?” Rết tinh còn chưa quên lần trước nàng chiếm giường của hắn xong liền trốn mất.
“Ai nói ta sẽ ngủ chung với thúc!” Tai Song Linh đỏ lựng lên, nàng trừng mắt, bóp bốn ngón tay to bè của Rết tinh trong tay mình chặt đến mức hắn nhăn răng kêu đau.
Tiểu nhị đằng trước làm bộ mắt điếc tai ngơ, trong lòng nhỏ máu, tiểu mỹ nhân lại yêu thích cái tên quái vật kia.
“Hai vị khách quan, chỗ này là phòng của hai người, nếu còn thiếu thứ gì có thể kêu tiểu nhân bổ sung thêm, có yêu cầu gì hai vị cứ phân phó.”
“Tạm thời không có, ngươi cứ ra ngoài trước đi.” Song Linh phất tay, tự mình đi vào giữa gian phòng lớn nhìn quanh. Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng ở trọ, nhìn qua gian phòng trang nhã trước mặt, cửa sổ mở lớn, rèm cửa tơ lụa phất phơ, không khí thông thoáng, ánh sáng tràn ngập trong phòng, đồ đạc bày biện tinh xảo, quý giá nhưng không rườm rà, nàng hết sức hài lòng. So với chỗ trọ lần trước cũng không kém hơn là bao.
Rết tinh vừa vào đã hít một hơi, ngoài mùi gỗ tử đàn thoang thoảng đều không có mùi vị gì kì quái, cũng cực kì thỏa mãn.
Tiểu nhị lui ra tiện tay đóng cửa phòng lại, âm thanh xếp bàn ghế bên dưới liền bị ngăn cách, chỉ còn lại tiếng rao mơ hồ của những người bán rong bên ngoài đường lớn truyền vào qua cửa sổ.
Rết tinh dò dẫm một vòng xung quanh, rất nhanh tìm được cái giường rất lớn, hắn ngồi xuống, vỗ vỗ.
“Ngủ một giấc, băng rừng mấy ngày, ngươi đều không có chỗ ngủ tử tế rồi.”
Song Linh mím môi, nhìn thế nào cũng giống Rết thúc thúc đang mời gọi nàng!
“Còn chưa được, mấy ngày nay ta còn chưa kiểm tra mắt của thúc!”
Nàng tiến đến trước mặt Rết tinh, vì hắn đang ngồi nên vừa vặn tầm mắt của hai người ngang nhau. Hắn nhận thấy nàng chạm vào băng vải trên mắt cũng không phản ứng, còn nàng thì thành thục từng vòng từng vòng gỡ băng vải ra.
Hoa Linh mặc dù đã mất Sinh hồn châu nhưng năng lực chữa thương cứu người thì vẫn còn đó, tiên thuật tu luyện mấy trăm năm đâu phải để ngắm chơi? Vết sẹo lớn trên mắt Rết tinh được Hoa Linh chữa trị đã khỏi hơn tám phần, da dẻ không còn lồi lõm nữa, mí mắt đã có thể tách được ra, cũng nhờ ngày ngày đắp thuốc, lại thêm tiên khí của Hoa Linh dẫn nhập. Về sau Hoa Linh cảm thấy ngày nào cũng phải tới chỗ Rết tinh chữa trị thật sự rất phiền phức, liền hai ba câu mang khẩu quyết tâm pháp ném cho Song Linh tự mình làm, còn nàng lại trở về thoải mái mè nheo với phu quân.
Song Linh ban đầu cũng chảy vạch đen đầy đầu, nhưng dần dần nàng cảm thấy tự mình chữa trị cho Rết thúc thúc vẫn có lợi hơn. Ít nhất nàng cũng biết được tình trạng của hắn đã đến đâu rồi.
Rết tinh ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu vận khí, đối diện hắn là Song Linh, cả hai đều hết sức tập trung. Mắt của hắn là do lôi hỏa thiêu đốt, cũng chính là do trời phạt, muốn chữa khỏi hết sức nguy hiểm. Chỉ cần lơ là một chút liền có thể bị phản phệ, tẩu hỏa nhập ma cũng không nghi ngờ.
Dòng tiên khí ấm nóng chảy từ ấn quyết của Song Linh, thông qua Thủy châu trong tay từ từ biến đổi, tỏa ra luồng khí mát lạnh vây lấy hai con mắt nhắm chặt của Rết tinh. Chân khí trong người Song Linh thuộc hệ Hỏa, phải dùng Thủy châu trung hòa mới có thể dùng để chưa thương. Hơi ẩm lành lạnh thấm sâu vào từng mao mạch trong mắt, từng chút từng chút ăn mòn hỏa khí đọng lại của thiên lôi. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy những mạch máu li ti xung quanh vùng mắt của Rết tinh nổi cộm lên rõ ràng, mí mắt không ngừng giật giật như có gì đó sôi trào bên trong.
Khi nhập tịnh chính là lúc phòng bị giảm xuống thấp nhất, nếu không phải ở những nơi tuyệt đối an toàn thì không nên làm. Tiên khí của Song Linh lại cực kì mạnh mẽ, không thể không cuốn hút vài cái yêu ma tham lam, bị tấn công lúc này chỉ có đường chết. Cho nên từ lúc bước chân vào địa phậm Kim quốc, Song Linh chưa dám chữa thương cho Rết tinh. Kết quả, chậm trễ vài ngày, hỏa khí bị đánh lui liền phát tác trở lại.
Lần này chữa thương so với những lần trước lâu hơn gấp mấy lần. Sau khi Song Linh thu hồi ấn quyết, cất Thủy châu vào trong giới tử, nàng cũng mệt mỏi ngã lên người Rết tinh.
“Mệt chết ta rồi.” Nàng mè nheo quàng tay qua eo hắn, cái đầu nhỏ không ngừng dụi vào bụng hắn.
“Khổ cho ngươi.” Mắt Rết tinh vẫn nhắm nghiền, dù có bớt đi được vài vết sẹo thì dung mạo của hắn vẫn xấu xí hung ác như cũ, có điều bây giờ nhìn vào có vẻ nhu hòa. Hắn vỗ lên lưng Song Linh, tiện tay cầm một lọn tóc đen lên miết giữa những ngón tay.
“Khổ cái gì chứ.” Song Linh trở mình trong lòng hắn, nằm ngửa lên, gối đầu lên đùi Rết tinh. “Thúc vì ta mới bị như vậy, không nói hiện tại không thể nhìn thấy bất tiện bao nhiêu, thúc phải trị được mắt, thì sau này mới thấy được ta mặc giá y gả cho người ta, con đàn cháu đống chứ.”
Nói đến lời này, trong mắt nàng lóe lên tia sáng quỷ dị.
“… Ừ.” Cổ họng chua chua, nghĩ tới một đám nhóc giống y chang nàng cùng với một kẻ khác, không hiểu sao hắn lại ngứa ngáy cả người.
Đáng đời! Cho thúc dám nói tìm cho ta ý trung nhân tốt!
Song Linh hài lòng nhìn kẻ nào đó kéo lên khóe miệng cứng ngắc, nhếch môi chìm vào giấc ngủ.