Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 31: Ngoại truyện 3




Trương Sinh và Nhan Linh.
Trưởng môn nhân đời thứ ba mươi hai của phái Thanh Thanh, Nhan Linh, từ vài năm trước đã được kế thừa chức vị trưởng môn từ sư phụ mình, trưởng môn tiền nhiệm Cao Linh, sau khi người cưỡi hạc về trời.
Bởi vì từ nhỏ đã được Cao Linh bồi dưỡng, thiên tư lại hơn người, sớm đạt thành tựu, địa vị so với các sư tỷ sư muội lại cao hơn một bậc. Cho nên sau khi sư phụ quy tiên, chức trưởng môn kia mới rơi trúng người nàng.
Nhưng mà nàng tuyệt nhiên không hề vui vẻ.
Nếu không phải di nguyện cuối cùng của sư phụ để lại cho nàng là chăm lo cho Thanh Thanh, thì có chết nàng cũng không nhận cái chức trưởng môn này!
Công việc thì nhàm chán, sổ sách thì chất chồng, quản lý hơn hai ngàn đệ tử cùng học viên từ ăn mặc ở đi lại. Lại phải lo lắng về sinh ý trong phái, xếp đặt đơn hàng trừ yêu, dầu gạo củi lửa, tất cả đều đến tay nàng!
Tại sao chứ? Chẳng phải ở trên nàng còn có hàng chục các vị trưởng bối hay sao? Chẳng phải vẫn còn một vị thượng tiên nhàn rỗi hay sao? Tại sao tất cả trách nhiệm đều là nàng phải gánh, mà bọn họ lại được vô ưu vô lo, tiêu dao tự tại?
Nàng bận rộn đến mức thời gian tu luyện cũng chẳng có luôn rồi! Chẳng trách sư phụ nàng mặc dù giữ chức trưởng môn hơn trăm năm cũng không thể tân tiến tu vi, cũng bởi vì bị đống công việc này đè cho ngộp chết!
Đã bận rộn như vậy, nhưng gia đình Hoa Linh thượng tiên một mình chiếm cứ Vô thường cung trên đầu kia cũng thật thích trêu ngươi, mang cho nàng đủ loại rắc rối không nói, quy củ tổ truyền hai ngàn năm cũng bị ném đi không sót một mảnh.
Dưới sự bồi đắp đầy bảo thủ của Cao Linh, đối với Nhan Linh mà nói, trừ việc thái tổ sư công cùng Hi Linh sư đệ là tồn tại ngoại lệ không thể không chấp nhận ra, bất kỳ nam nhân nào cũng không được phép bước chân lên Thanh Sơn nửa bước!
Thế nhưng, có người lại cố tình không coi quy củ đó ra gì!
Lần đầu tiên nàng gặp nam nhân đó, là một ngày tháng ba đầy nắng ấm. Hắn một mình đứng giữa biển hoa vàng dưới chân núi, trường sam màu lam thẫm thêu chỉ bạc phất phơ theo từng cơn gió thổi qua, bóng lưng đơn bạc tịch mịch, không hiểu sao lại thu hút tầm mắt của nàng.
Biển hoa này nằm sâu trong thung lũng, là nơi luyện công bí mật của nàng trước đây, cũng là chỗ nàng thường lui tới mỗi khi cảm thấy buồn bực. Ngày hôm đó vừa vặn là ngày nàng tranh cãi gay gắt cùng mấy vị trưởng lão khác, bọn họ mặc dù đùn đẩy mọi việc cho nàng, nhưng vẫn ngầm khinh thường nàng trẻ tuổi không hiểu chuyện, luôn khích bác mọi quyết định của nàng.
Nhan Linh mang theo tâm trạng bực dọc tìm nơi giải tỏa, ngoài ý lại phát hiện kẻ lạ mặt.
“Là kẻ nào?”, nàng âm thầm nắm chặt Tố Vân kiếm, đề cao cảnh giác. Một gã nam nhân ở trên núi, hơn nữa, xung quanh còn tản mác yêu khí!
Nam tử kia đang trầm mặc ngắm cảnh, nghe được giọng nàng thì hồi thần, quay mặt lại.
Mắt đối mắt, nàng bất giác thất thần.
Là người của tiên môn, liếc mắt nhìn xuống hay ngẩng đầu nhìn lên, có ai mà dung mạo không hơn người? Có ai không thu hút ánh nhìn, không phong trần thoát tục? Ngay chính bản thân Nhan Linh nàng, chỉ cần đứng chung với các sư muội cũng dễ dàng trở nên nổi bật nhất, có mấy ai không xưng tụng vẻ đẹp của nàng.
Nhưng mà, người này không giống.
Hắn quá đẹp, đẹp đến mức không thực. Những tưởng Bảo Linh thái tổ sư công đã là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp qua rồi, lại không nghĩ còn có người đẹp hơn! Khác với bóng lưng đơn bạc, hắn quay đầu nhìn thấy nàng chỉ hơn bất ngờ, lập tức hồi thần mỉm cười, nụ cười sạch sẽ, giống như có thể thấy được tâm can hắn vậy.
Nhưng có cười đẹp đến đâu cũng không thể át được yêu khí quanh người, cho nên Nhan Linh rất nhanh trấn định, quắc mắt về phía nam tử xa lạ quát: “Ngươi là yêu ma phương nào? Cũng dám cả gan đột nhập vào Thanh Sơn?”
“Tại hạ…”
Nam nhân hơi khó khăn mở lời, bỗng từ bốn phía vọt ra vài bóng đen lao tới tấn công Nhan Linh, chất giọng the thé: “Dám vô lễ với Tam gia!”
Làm được chức trưởng môn, đương nhiên tu vi của Nhan Linh không hề kém, chớp mắt nàng liền nhận ra yêu khí mình cảm nhận được là từ những kẻ này, là Hồ yêu!
Tố Vân kiếm rút ra trắng nhuần tựa như mây trời, sắc bén vung lên. Nhan Linh cười lạnh, một đánh bốn, cũng không biết tự lượng sức trình độ của mình?
“Dừng lại!!!”
Nháy mắt, đám hồ yêu bởi vì mệnh lệnh của nam tử mà thoái lui, quy củ rút về bên hông hắn phục mệnh.
Nhan Linh hơi chưng hửng, còn tưởng sẽ được đánh một trận sảng khoái, nhưng nàng cũng không hung hăng xông lên, chỉ rút kiếm về thủ thế. “Thanh Sơn là nơi cấm địa, ngoại nhân không được sự cho phép có gan đột nhập cũng nên có gan chấp nhận hình phạt của Thanh Sơn.” Lại nói, “Ta thấy người cũng không phải yêu ma, cớ gì lại đi cùng hồ yêu tới nơi này huyên náo?”
Nam nhân liếc mắt cảnh cáo đám hồ yêu có dị động xong, không hề phật lòng vì lời nói của Nhan Linh, quạt ngọc trong tay gấp lại, mới lễ độ chắp hai tay trước ngực giải thích: “Tại hạ Trương Sinh, được cố nhân của Hoa Linh thượng tiên gửi gắm lên núi bái sư. Vì không biết đường nên bị lạc tới nơi này.”, lại quay sang đám hồ yêu, “Thuộc hạ của tại hạ lỗ mang làm kinh động cô nương, bọn chúng xưa nay trung thành chỉ một lòng bảo hộ tại hạ, không hề có ác ý muốn tổn hại cô nương, cô nương khí độ bất phàm, cũng mong cô nương rộng lòng bỏ qua cho bọn họ.”
Hoa Linh thượng tiên? Bái sư?
“Người cũng biết, Thanh Sơn chúng ta trước nay chỉ nhận nữ đệ tử.”, Nhan Linh có dự cảm không tốt lắm, mặc dù không mấy tin tưởng, nhưng chỉ cần nghĩ tới thái tổ sư bà bà hay làm việc khác người kia, thì không khỏi có chút…
“Cái này, tại hạ chỉ được gia gia chỉ định lên Thanh Sơn bái sư, những cái khác đều không được tiết lộ.” Trương Sinh từ đầu đến cuối vẫn lễ độ. “Xin hỏi, cô nương là người của phái Thanh Thanh, có thể hay không bỏ chút thời gian dẫn tại hạ lên núi?”
Nhan Linh trầm ngâm, dẫn một nam nhân lên núi, cái này không hợp quy củ. Mặc dù trước đó nàng đã cho phép Song Linh đưa một nam nhân lên Vô thường cung, nhưng khi đó là tình huống đặc thù, kẻ kia sống chết không rõ, mà cũng không thể thấy chết không cứu được. Còn đằng này, một nam nhân khỏe mạnh lại có dáng vẻ đó, lại còn do đích thân nàng dẫn lên, không biết sẽ gây sóng gió gì trong phái nữa… Còn chưa chắc hắn có nói thật hay không.
“Nếu ngươi đã nói mình lên núi bái sư, vậy cũng cần thành tâm chút, tự mình tìm đường đi lên đi. Còn nữa, Thanh Sơn là nơi thánh địa, Hồ yêu đi lại lung tung nếu để đệ tử của chúng ta bắt gặp, coi chừng sẽ không được khách khí thế này đâu.” Nhan Linh phất tay, ngự lên Tố Vân kiếm bay đi.
Nàng cũng chẳng phải người thích lo chuyện bao đồng, chỉ cần không gây bất lợi cho Thanh Thanh, kẻ khác gặp rắc rối, thì có liên quan gì đến nàng đâu?
...
“Tam gia! Nữ nhân này thật quá đáng!” Một tên hầu trong đám hồ yêu lên tiếng oán trách.
“Im đi.” Trương Sinh lừ mắt. “Đi theo ta bao lâu các người cũng không bỏ được tính lỗ mãng. Người phái Thanh Thanh cho dù thuộc tiên môn cũng không phải dạng nhân từ gì, nếu không làm sao trụ vững không suy bao năm qua? Vừa rồi nàng không nương tay, chỉ sợ cái đầu của các ngươi đã chẳng còn trên cổ. Nếu các ngươi kiên nhẫn chút, không chừng đã không khiến nàng mất hứng không chịu dẫn ta lên núi.”
“Tam gia tha tội.” Đám hồ yêu đồng loạt quỳ xuống xin tha lỗi.
“Bỏ đi, dù nàng không chịu dẫn đường, nhưng chẳng phải cũng đã giúp chúng ta chỉ ra phương hướng sao?” Trương Sinh cười cười, nhìn theo hướng Nhan Linh vừa ngự kiếm bay đi. “Nàng đã có lòng tốt nhắc nhở thì các ngươi cũng xuống núi đi, tránh va chạm với đệ tử Thanh Thanh lại không hay, một mình ta cũng có thể tìm đường được.”
“Tam gia!!!” Đám hồ yêu toát mồ hôi lạnh, trước khi đi Vương đã dặn dò bọn họ bảo hộ tốt Tam gia không được rời nửa bước, nhỡ Tam gia gặp chuyện gì, chắc chắn Vương sẽ trách phạt bọn họ. “Bọn thuộc hạ biết sai rồi, xin ngài đừng đuổi bọn thuộc hạ.”
“Gì đâu, ta chẳng qua muốn bày tỏ thành ý mà thôi. Bái sư chẳng phải cần nhất là thành ý sao? Không thể để nàng nghĩ ta ngoài việc chỉ biết dựa vào các người làm việc lại không có bản lĩnh gì được.”
“…”
“….”
Nhan Linh nhức đầu xoa trán, thầm nghĩ có lẽ mình nên bấm độn một phen để xem gần đây mệnh của nàng có phải do bị sao xấu chiếu tướng hay không!
Cái nam nhân kia… quả thật rất có bản lĩnh, thật sự tự mình tìm được đường leo lên Thanh Sơn.
Nhưng mà ai có thể nói cho nàng biết, hắn tới bái sư, làm sao lại có thể bái được Bảo Linh thái tổ sư công làm sư phụ hay không!?
Chẳng phải đó là nam nhân sao? Chẳng phải hắn đã ngoài hai mươi, đã qua mất tầm tuổi thích hợp tu luyện căn cốt nhất rồi hay sao!?
Được rồi, không nói cái đó, tu tiên không quan trọng sớm muộn, sư phụ nàng không phải cũng ngoài năm mươi mới có thể đạt thành tựu đó thôi. Nhưng mà kẻ đó nghiễm nhiên được thái tổ sư công thu nhận chỉ vì thái tổ sư bà bà muốn thế, lại còn là do được nhờ cậy… cái này rõ ràng là đi cửa sau! Đi cửa sau!!!
Là một trong những đệ tử đã phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới được chính thức bái sư, cũng đã từng ước ao được Hoa Linh thượng tiên thu nhận, nói nàng không ghen tỵ bất mãn, chính là giả!!!
Không nói tính tùy hứng của Hoa Linh, chỉ cần nhìn nàng dạy dỗ mười hai vị đệ tử trước kia, lại nhìn tới Bảo Linh bây giờ cùng các con của nàng, có ai mà không xuất sắc hơn người? Được Hoa Linh, hay chỉ cần được Bảo Linh để mắt thu nhận, có ai mà không ao ước?
Vậy mà cố nhiên… một kẻ lạ hoắc, lại còn quá tuổi, lại còn là nam nhân, lại còn có quan hệ mập mờ với hồ yêu ngang nhiên dễ dàng chiếm được... thật đủ tức chết nhau!
Hơn nữa xét về bối phận, nàng còn phải kêu hắn một tiếng “Sư thúc tổ”, thân phận còn cao hơn trưởng môn là nàng đây.
Hắn vừa nhập môn, bằng dung mạo kia đã gây nên xôn xao không nhỏ, mà người phải ra sức dập xuống lại là nàng.
Dù cho xinh đẹp thì thế nào? Nàng ghét kẻ này!
Cũng may, xôn xao phiền phức Trương Sinh gây ra không lớn, hơn nữa sau khi hắn bái sư liền ngoan ngoãn ở trên Vô thường cung tu luyện hiếm khi ra khỏi cửa, cho nên chẳng bao giờ nàng phải chạm mặt hắn nữa, khiến nàng cũng dần quên đi.
...
Tháng bảy tới mang theo cơn mưa ngâu không ngớt, Hi Linh trở về, từ đó trong phái lại rộ lên tin đồn mới.
Nhan Linh không biểu cảm xuyên qua cửa sổ thư phòng nhìn một đôi bích nhân Trương Sinh cùng Hi Linh sánh đôi, nhếch mép. Cũng tốt, chẳng cần biết hắn cùng Hi Linh có mập mờ gì hay không, ít nhất cũng đủ để đám nữ đệ tử bị dập tắt tâm tư, bớt phiền toái cho nàng.
Thật sự? Thật sự sẽ bớt phiền toái???
Vậy có thể giải thích cho nàng một chút: tại sao hai kẻ ‘tin đồn’ kia lại kéo nhau tới thư phòng nàng không?
“Sư thúc tổ, Hi Linh sư đệ.” Nhan Linh cứng ngắc chào hỏi, nụ cười chán ngắt trưng ra ở dung nhan tuyệt sắc vẫn có phong vị riêng, ánh mắt lại ngưng đọng không nhìn vào hai người trước mặt.
“Nhan Linh sư tỷ.” Hi Linh cười toe toét, “Ta trở về một thời gian, bỗng nhiên nhớ ra chưa ghé qua đây chào hỏi, cho nên hôm nay đến đặc biệt hỏi thăm tỷ.”
“Ta cũng vậy. Lên núi đã lâu nhưng chưa từng chính thức chào hỏi trưởng môn. Thất lễ.” Trương Sinh ở một bên cũng cười nói.
“... Sư thúc tổ cùng sư đệ khách khí, dù sao bối phận của hai người đều cao hơn ta, nào có đạo lý người trên đến chào hỏi tiểu bối đâu? Mời vào.” Nàng đứng qua một bên nhường lối, lại kêu thư đồng bên ngoài vào pha trà. “Ngược lại ta cũng phải bồi tội, sư thúc tổ lên núi đã lâu lại chậm chạp chưa tới bái kiến. Mong sư thúc tổ lượng thứ.” Nàng bình tĩnh nói, coi như sự kiện dưới chân núi chưa từng xảy ra.
“Trưởng môn khách khí.” Trương Sinh nhận trà từ thư đồng, nhấp một ngụm, thấy cũng không quá ngon, liền thả chén xuống. “Vẫn nghe Nhan Linh trưởng môn bận rộn trăm công nghìn việc, chúng ta tới quấy rầy thế này mới mong nàng không trách.”
“Sư thúc tổ khách khí.”
“Trưởng môn khách khí.”
“…” Hi Linh vẻ mặt đặc sắc ở một bên nhìn hai người ‘khách khí’ qua lại, chán òm nói: “Sư tỷ, chúng ta cũng không phải muốn đến quấy rầy tỷ, vẫn biết tỷ bận rộn, chẳng qua là được phụ thân ta phân phó chuyển lời, nói gần đây người lại không khỏe, không thể giúp sư tỷ quản lý chuyện sổ sách nữa, lát nữa sẽ có người mang xuống cho sư tỷ kiểm tra lại.”
Nhan Linh nghiến răng. Không khỏe? Ngài ấy mới quay lại giúp nàng được ba tháng thôi đó!
Như để khẳng định lời của Hi Linh, trước cửa thư phòng xuất hiện một bóng áo xanh, là tiểu đồng chuyên quét tước trên Vô thường cung, trong tay nàng bưng một chồng sổ sách lớn, nói là Bảo Linh nhờ chuyển xuống.
Nhan Linh tức ngực khó thở, khó khăn lắm mới nặn ra được nụ cười, kêu thư đồng mang sổ sách vào.
Tất cả biểu cảm này của nàng đều rơi vào mắt Trương Sinh, hắn như có như không đưa ly trà mà mình không thấy ngon lên nhấp, chủ yếu là che dấu khóe miệng đang cong lên.
Cô gái này thật không giỏi che giấu tâm tình cho lắm.
Trong lúc Nhan Linh đang bận rộn thu dọn lại sổ sách cũ trên mặt bàn để dẹp chỗ cho tiểu đồng đặt sổ sách mới xuống, Trương Sinh làm như lơ đãng liếc qua, hỏi: “Đó là sổ thu chi sao?”
“Cái này? Đúng vậy.” Nhan Linh không để ý nói, đặt cuốn sổ thu chi sang một bên.
“Có thể cho ta xem một lát không?”
“… Sư thúc tổ muốn xem?”, thu chi trong phái, nếu không phải nhân vật trọng yếu thì cũng không được phép tò mò, cố nhiên người này là sư thúc tổ, nàng cũng không thể thẳng thắn từ chối.
“Ta từng là thương nhân, đối với con số và sổ sách cũng có chút hứng thú.” Trương Sinh cười cười nói.
Lại còn từng là thương nhân cả người hơi tiền! Tại sao không an ổn làm thương nhân lại chạy đi tu tiên!? Nhan Linh hơi bất mãn nhíu mày nhưng cũng không muốn tỏ thái độ ghét bỏ rõ ràng, chỉ gật đầu. “Ta không có kinh nghiệm mấy, vẫn xin sư thúc tổ chỉ giáo.”
Trương Sinh nhận ra thái độ không tốt của nàng cũng không để tâm, thực sự đứng lên tiến tới nhận lấy sổ sách từ tay Nhan Linh lật xem.
“Chỗ này, cùng chỗ này, thay vì ghi chép chi tiêu theo từng mặt hàng riêng lẻ, rời rạc từng ngày ở nhiều trang thế này, không bằng phân loại chúng thành từng mục lớn, trong đó lại chia từng tiểu mục nhỏ hơn, mỗi lần mua cái gì, chi cái gì lại ghi chú vào một nơi, sẽ tránh được tình trạng phải lật giở nhiều lần, dẫn tới sai lầm. Ở đây, tổng chi cuối tháng lại bị sai một con số, mặc dù không lớn nhưng nếu để thiếu hụt nhiều chỗ sẽ gây thiệt hại không nhỏ.” Hắn giở ra vài trang, chỗ nào thấy không vừa liền chỉ ra.
Nhan Linh nghe một lúc, mồ hôi đã đầy đầu.
Theo Trương Sinh nói, những chỗ sai hắn chỉ ra thực sự không lớn, nhưng rải rác rất nhiều, gộp lại không phải chính là rất lớn sao? Nếu như nàng không mau giải quyết, để cho mấy vị trưởng lão bằng mặt không bằng lòng kia biết được, không biết sẽ còn khiến uy tín của nàng rơi xuống thê thảm thế nào. Có trách cũng là trách nàng, những chuyện tính toán sổ sách này thực sự không phải sở trường của nàng!
“Đa ta sư thúc tổ nhắc nhở, ta nhất định sẽ cố gắng sửa lại.” Nhan Linh một đầu lo lắng, hoàn toàn không dám lơ là, những chỗ Trương Sinh chỉ ra đều âm thầm nhìn lại, ghi nhớ một lượt.
Trương Sinh yên tĩnh nhìn thần sắc nghiêm túc của Nhan Linh, lại nhìn xuống sổ sách đầy những nét chữ ổn trọng, từng nét từng nét đều là cẩn thận hạ bút, khẽ cười. “Không bằng, để ta giúp trưởng môn một tay, tiện thể sẽ đem phương pháp phân loại sổ sách chỉ cho nàng luôn?”
“Thật sự?” Hai mắt Nhan Linh sáng rỡ ngẩng đầu lên, bắt được nét cười ý vị trong mắt hắn, đồng tử hơi co rụt lại, ngại ngùng thu mắt. “Như vậy, không phiền đến sư thúc tổ chứ?”
“Không phiền, ta từ nhỏ vẫn luôn yêu thích những chuyện này.” Nụ cười vẫn luôn treo trên môi, đuôi mắt hồ ly cong cong, Trương Sinh thản nhiên nhặt lấy bút lông trên bàn, bắt đầu nghiêm túc xem xét sổ sách.
Hi Linh bị lãng quên ở một bên bĩu môi, thấy không thú vị nên tót đi ra ngoài. Xem ra Trương huynh hôm nay không có thời gian, hắn tới chỗ Rết thúc thúc ăn chực đồ ngọt vậy.

Từ sau đó, người phụ giúp Nhan Linh xử lý sổ sách liền nhiều thêm một người.
Không chỉ về vấn đề thu chi, còn cả danh sách bày bố, điều động nhân sự, các khoản mục liệt kê những công trình cần được trùng tu, cả việc sắp xếp đơn hàng trừ yêu cũng được Trương Sinh xử lý gọn gàng. Dùng cách mà hắn chỉ dẫn nàng quả thực đã tiết kiệm được không ít thời gian cùng công sức.
Một thư phòng lớn, Nhan Linh cho người xếp hai cái bàn đối diện nhau, nàng cùng Trương Sinh mỗi người ngồi một bên xử lý sổ sách, tốc độ chính là có nằm mơ nàng cũng chưa từng tưởng tượng được.
Chỉ trong một tuần, tất cả những sổ sách ứ đọng vài năm qua đều đã được giải quyết triệt để, còn tìm ra được một lượng lớn ngân lượng bị bỏ quên suốt mấy năm…
Nhan Linh thở ra một hơi, tự kiểm điểm bản thân làm trưởng môn thật sự thất bại.
“Cũng không thể trách trưởng môn, dựa theo cách làm việc cổ hủ bao đời truyền lại thế này, ngay cả chính ta sợ rằng cũng không thể không bị nhầm lẫn vài nơi.” Trương Sinh nhởn nhơ nhấp một ngụm trà, dựa theo gợi ý của hắn, lá trà đã được đặt mua ở nơi khác, tốt hơn rất nhiều.
“Sư thúc tổ chịu giúp một tay, tiểu điệt vô cùng cảm kích.” Thái độ của Nhan Linh đã trở nên hòa hoãn hơn, nhìn Trương Sinh cũng không mấy trướng mắt.
Ráng chiều nhàn nhạt, ánh tà dương chiếu qua ô cửa sổ vào trong thư phòng, hắt lên một thân lam bào, tay áo cùng vạt áo được chỉ bạc thêu thành họa tiết hoa sen, hắn tùy ý ung dung ngồi đối diện, tóc mai được ánh nắng chiếu vào chuyển thành vàng nhạt, tất cả đều được thu vào mắt nàng.
Rất chói mắt, nàng không tiếng động quay đi.
Mấy năm qua nhậm chức trưởng môn, hiếm có khi nàng được an nhàn thưởng trà ngon thế này.

Sương sớm chưa tan, trời còn chưa sáng hẳn, Nhan Linh thức giấc rời khỏi giường, mang theo Tố Vân đi ra ngoài.
Một tuần này sớm chiều đều phải tập trung xử lý tính toán lại sổ sách trong mấy năm trước khiến nàng bận đến tối mắt, thời gian luyện công duy nhất vào buổi sáng trước đây cũng bị lơ là. Hiện giờ tình hình đã khá hơn, nàng cũng không nên lười biếng nữa.
Bước chân rất nhanh, chỉ một lúc nàng đã tới được mảnh rừng trúc sau hậu viện, nơi này vốn là bãi luyện tập khinh công của học viên, vào sáng sớm thường chẳng có ai qua lại, rất an tĩnh, cũng là chỗ luyện kiếm lý tưởng.
Chỉ là, nàng đã quên mất một việc.
Sau rừng trúc có một gian viện nhỏ, là nơi trước kia không hiểu sao Hoa Linh bà bà lại đuổi Bảo Linh, khi đó vẫn là ‘thập tam tổ sư cô’, xuống núi không cho ở trên Vô thường cung nữa. Bảo Linh vì không thích ở chung chỗ với những đệ tử khác, cho nên tự mình dựng lên tiểu viện riêng biệt, ở được một tuần thì lại trở về Vô thường cung.
Vấn đề là ở chỗ: Để giúp nàng tiện việc xử lý sổ sách, lại không thể hàng ngày leo lên leo xuống Vô thường cung bằng cơ thể phàm nhân… Trương Sinh đành tạm thời dọn xuống nghỉ ở tiểu viện này!
Xuyên qua hằng hà sa số thân trúc xanh mướt vẫn còn ướt đẫm sương đêm, nàng dễ dàng bắt được bóng dáng một người đang ra sức luyện kiếm.
Thân thủ quá tệ, đường kiếm thiếu linh hoạt, bộ dạng thì lòng ngóng, chỗ cần mềm mại uyển chuyển thì cứng ngắc, chỗ cần mạnh mẽ ra chiêu lại không đủ lực… Dung nhan đẹp thì thế nào, múa kiếm cũng khó coi như vậy!
Ở trong mắt Nhan Lnh, Trương Sinh bị đả kích đến không còn một mảnh.
Nhưng mà…
Ánh dù mắt mệt mỏi vẫn đầy quyết tâm đó, tấm lưng áo không biết là do mồ hôi hay sương đêm thấm ướt, là cái duy nhất nàng không thể chê bai.
“Sai rồi, chiêu ‘Tán hoa lưu thủy’ không phải làm như vậy. Phải ra chiêu mềm mại hơn.”, Không kiên nhẫn nhìn bộ kiếm pháp cơ bản nhất của Thanh Thanh bị bóp méo thêm nữa, cuối cùng nàng vẫn phải lên tiếng.
“Trưởng môn. Nàng dậy thật sớm.” Trương Sinh ngừng động tác quay sang chào hỏi, đồng thời lau đi mồ hôi đầy mặt. Đáng chết, nàng mới không thừa nhận hắn làm thế cũng rất đẹp!
“… Ta thường luyện kiếm ở chỗ này.”
“Vậy sao? Ta lại không biết điều đó, quấy rầy trưởng môn. Thất lễ.”
“Sư thúc tổ không cần như vậy, dù sao ta cũng là bậc tiểu bối, không dám nhận lễ này. Là do ta phá hỏng nhã hứng luyện kiếm của ngài, xin lượng thứ.”
“Mặc dù ta may mắn bái được sư phụ bối phận cao, nhưng không thể phủ nhận trình độ của ta thực sự kém cỏi, không dám tự nhận mình là trưởng bối. Xin trưởng môn đừng đa lễ.”
Có mệt không vậy? Khách khí qua lại, chính nàng cũng không chịu nổi.
“Nếu như sư thúc tổ đang luyện tập, vậy tiểu bối không dám quấy rầy nữa, ngài cứ thong thả.” Nói rồi nàng định quay đầu bước đi, chỉ là luyện kiếm, nàng tìm nơi khác yên tĩnh là được.
“… Khoan đã.”
“…? Sư thúc tổ có gì phân phó?”
“Phân phó thì không dám… Chỉ là, không giấu gì trưởng môn, từ trước tới nay ta đều dựa theo khẩu quyết và tâm pháp” – hắn giơ lên quyển sách mà Bảo Linh ném cho mình – “do sư phụ truyền lại để luyện tập theo, nhiều chỗ thực sự không hiểu nhưng không thể hỏi ai, tiểu tử Hi Linh chỉ giúp một chút lại trốn mất rồi… Không biết trưởng môn có thể… sẵn lòng giải đáp giúp ta?”
Tâm pháp của Bảo Linh? Hai mắt Nhan Linh sáng rỡ, ai mà không biết bộ tâm pháp này do chính Bảo Linh sáng tạo ra, chưa từng truyền xuống cho đệ tử Thanh Thanh?
Khoan đã. Hắn đều chỉ dựa vào tâm pháp và khẩu quyết để tự học? Chẳng trách nàng lại thấy có gì đó kỳ kỳ, đó là do không có ai ở bên uốn nắn chỗ sai cho hắn.
Bỗng dưng nàng lại cảm thấy vị sư thúc tổ này thật… đáng thương.
“Nếu sư thúc tổ không chê ta bối phận thấp kém… vậy tiểu bối này xin quá phận, ngài không hiểu chỗ nào xin cứ hỏi.” Nàng thề, nàng chỉ xuất phát từ chỗ thương người chứ không phải muốn xem trộm tâm pháp của Bảo Linh!
“Thật chứ?” Nháy mắt, nụ cười của Trương Sinh đã trở nên lóa mắt khiến cho nàng không thể nhìn thẳng.
Đáng ghét! Nếu hắn sinh ra là nữ nhi, có phải nàng đã dễ dàng chấp nhận hắn hơn rồi không!?

Qua một buổi sáng, mặt trời đã lên cao quá đầu, có một kẻ ở trong rừng trúc tay cũng không nhấc lên nổi nữa.
Nhan Linh liếc mắt khinh thường, thể lực thật kém, nàng còn chưa ra mồ hôi mà hắn đã không chịu nổi.
“Thất lễ… thực sự… ta không thể tiếp tục nữa.” Trương Sinh lần đầu tiên luống cuống như vậy, nằm dài trên đất để cả người lấm lem, nhưng hắn đành chịu. Từ nhỏ đều là sống trong cẩm y ngọc thực, cơ thể không tốt, cho dù mấy tháng này đã được cải thiện cũng không thể theo nổi người tu tiên lâu năm như nàng.
“Ta thật không hiểu.” Nhan Linh cũng chẳng muốn đỡ hắn dậy, thả Tố Vân kiếm xuống, ngồi bệt bên cạnh hắn. “Dựa vào những y phục và hành vi của ngài, chắc chắn trước đây xuất thân rất tôn quý, không phải công tử thế gia cũng không thể giống chúng ta vốn thân phận thấp kém mà phải nương nhờ tiên môn. Vì sao không tiếp tục hưởng thụ vui thú nhân gian, lại phải cực nhọc tu tiên để làm gì? Để sống lâu thêm vài chục năm hay để khiêu chiến lôi kiếp, nếu thất bại thì đến cơ hội luân hồi cũng không có?”
Trương Sinh không trả lời ngay, hắn nằm úp sấp trên đất, còn đang bận thở.
Nhan Linh cảm thấy nhàm chán nhưng cũng không rời đi, chỉ lặng lẽ ngồi ngắm lá trúc rơi.
“… Ta trước đây từng là hoàng thương giàu có bậc nhất quốc gia không ai bì kịp. Sống phú quý, có thể nói còn hơn cả hoàng đế.”, Trương Sinh bỗng cất tiếng.
“Vậy thì tại sao…”
“Tại vì ta nhận ra cái đó đều là phù phiềm.” Trương Sinh lật người, nằm dài ở trên đất, để mặc cho lá trúc khô và vụn đất bám đầy đầu. “Ta có nhiều tiền thì thế nào? Phú khả địch quốc thì thế nào? Ta vẫn chỉ là một phàm nhân, chẳng có sức mạnh, chẳng có pháp lực, một kẻ ngay cả người mình yêu mến cũng không thể bảo vệ được.”
“Người yêu mến…” Dường như có gì đó đã lạc khỏi nàng.
“Nàng đã từng cứu mạng ta, ta từ cảm kích, tò mò mà dần dần bị nàng hấp dẫn. Sau đó, ta thử tiếp cận nàng, thử tìm cách để nàng mở lòng với ta... Nhưng mà vô dụng.
Nàng là tiên nhân, còn ta chỉ là một phàm nhân. Khi nàng gặp nguy hiểm, ta chỉ có thể trơ mắt trông đợi thuộc hạ của mình bảo hộ nàng an toàn, khi nàng trong cơn nguy kịch, ta chỉ có thể trông cậy vào gia gia cho thuốc cứu nàng, khi nàng… vì bảo vệ người vô tội mà rời đi, ta ngay đến tư cách giữ nàng lại cũng không có… Khi đó ta chợt hiểu ra: Cho dù ta có kiếm được bao nhiêu tiền, thì tất cả cũng chỉ là vô dụng.”
“…”
“Vốn dĩ đã định buông bỏ hết cả để cho mọi thứ trôi qua, cứ an nhàn mà sống hết đời thôi. Nhưng ta không cam lòng. Vậy nên… haha… tự mình bêu xấu, mong trưởng môn đừng cười chê.”
“Không. Ta sẽ không cười đâu.”
“… Đa tạ.”
Chê cười thế nào? Chê cười một người ban ngày vẫn bày ra bộ dạng vô tư giúp đỡ nàng, sau khi trở về liền miệt mài luyện kiếm đến sáng sớm, rồi lại tiếp tục bày ra bộ dạng vô tư ư?
Chê cười một người xương cốt rã rời, cơ thể bầm tím vẫn cố chấp vung kiếm ư?
Chê cười một người biết rõ khiếm khuyết của bản thân, vẫn không từ bỏ, vẫn ngày ngày miệt mài dù không có ai thực sự quan tâm ư?
Ít nhất thì, nàng không phải loại người có thể cười trên những điều đó.
Nàng nhận ra, hóa ra hắn cũng không đến mức đáng ghét như nàng tưởng. Sự tồn tại của hắn ở phái Thanh Thanh cũng không khó để chấp nhận nữa, cứ cho là lại một ngoại lệ khác nữa đi.
Thôi, nếu đã chấp nhận hắn, vậy thì giúp hắn một chút. Dù sao sư thúc tổ của phái Thanh Thanh cũng không nên quá kém cỏi mới phải.

Trương Sinh cùng Hi Linh xuống núi, đi rất vội, một buổi sáng mặt trời còn chưa lên đã rời khỏi Thanh Sơn.
Nghe nói từ ngày hôm trước bọn họ đã đi chào qua tất cả mọi người, duy chỉ không chào nàng.
Cũng phải thôi, bọn họ đi chào đều là trưởng bối quan trọng, nàng chỉ là một trưởng môn nho nhỏ, nào có phân lượng gì để được họ chào hỏi?
Thôi, đi cũng tốt, trên núi không còn nam nhân chạy loạn, như vậy mới hợp quy củ.
Nghĩ là thế, nhưng cái bàn đối diện trong thư phòng nàng lại chậm chạp không cho người dọn đi.
Một tuần sau, Song Linh thượng tiên cũng rời khỏi núi mà không báo trước. Nhan Linh lại một phen sứt đầu mẻ trán lo liệu tìm người thay thế dạy lớn “Ngự kiếm thuật”.
Gần một tháng sau đó, ngay cả Hoa Linh thượng tiên và Bảo Linh cũng không còn ở Vô thường cung. Nhan Linh cảm giác, có lẽ sắp tới sẽ là những ngày không an ổn.

Hai tháng sau, toàn bộ phái Thanh Thanh rúng động.
Hoa Linh thượng tiên, thái tổ sư bà bà sống hơn bảy trăm năm trên Vô Thường cung, niềm tự hào của phái Thanh Thanh bọn họ, đã mất toàn bộ pháp lực, trở lại là người phàm.
Không một ai biết nguyên do, không một tin tức gì được truyền về, duy chỉ có hào quang thượng tiên xung quanh thái tổ sư bà bà không còn nữa, là thật.
Người ta có thể thực sự không biết hoặc biết nhưng cố tình im lặng. Nhưng ngay khi Nhan Linh nhìn thấy dung mạo đổi khác của Bảo Linh, ánh mắt thỏa mãn của Hoa Linh, nàng liền hiểu.
Mặc dù Hoa Linh đã không còn tiên thân, nhưng vì kính trọng nàng, người phái Thanh Thanh vẫn tôn kính nàng như trước, để nàng sống ở Vô thường cung.
Sau đó Song Linh thượng tiên cũng trở về, bình thản tiếp tục giúp đỡ việc huấn luyện đệ tử và trừ yêu trong phái. Nhưng nhìn vào thần sắc nặng nề của nàng, chẳng mấy ai dám to gan mà thăm hỏi.
Hi Linh trở về, liền tự mình đóng cửa bế quan, không ra ngoài nữa.
Chỉ có Trương Sinh là chậm chạp, chẳng ai biết hắn có trở lại hay không.

Ngày của một năm sau, Nhan Linh cho người dọn đi cái bàn trống không còn được sử dụng ở trong thư phòng mình nữa.
“Bàn đó, có phải không vừa mắt trưởng môn không?”
Dưới ánh chiều, Trương Sinh đứng ở cửa thư phòng, nụ cười vẫn giữ nhưng ánh mắt có chút mất mát.
“Hoan nghênh sư thúc tổ trở về.” Nhan Linh hơi cúi đầu xem như chào hỏi, sau đó quay lưng trở lại thư phòng, đóng cửa lại.
“…”

Biển hoa vàng xào xạc, trong tiếng gió xen lẫn tiếng thở dài.
Mỗi lần tâm trạng không tốt, nàng sẽ tìm tới đây ngồi ngẩn người cả buổi, xiêm áo vàng nhạt lẫn trong biển hoa.
“Trưởng môn có phải có điều gì bất mãn với ta?”
Từ đằng sau, nam nhân mặc trường sam thêu chỉ bạc vẫn không hề thay đổi, chỉ là nụ cười của hắn có phần thanh thản hơn.
Nhan Linh ngoái nhìn hắn rất lâu không chớp mắt, ánh mắt không có tiêu cự, như xuyên qua hắn để nhìn thấu thứ gì đó.
“Trưởng môn?”
“Ta… mục tiêu của ta là sẽ đạt thành thượng tiên.”
Nàng mở miệng nói một câu không đầu không cuối.
“Vậy thì ta nên chúc mừng nàng trước.” Trương Sinh vẫn lễ độ cười, chỉ là nụ cười không chạm tới đáy mắt.
“Ta sẽ không để bản thân giống như Hoa Linh bà bà. Sẽ không hi sinh công sức tu hành trăm năm chỉ để chết như một người phàm.”
“…Ta hiểu.”
Một cơn gió lớn thổi qua, biển hoa đung đưa, đổ rạp theo chiều gió, nữ tử áo vàng nháy mắt đã bay đi.
Một thân trường sam đứng cô độc, bóng lưng vẫn luôn cô độc.

Một câu “Ta hiểu.” của hắn, chính là động lực để nàng cắt đi tơ tình này.
Phải, không biết từ lúc nào, nàng đã động tâm.
Đáng chết! Nàng thế nhưng lại động tâm với người đó.
Mục tiêu của nàng là phi thăng thượng tiên, trước khi có thể đạt thành, nàng không muốn vướng bận. Nàng không muốn giống như Bảo Linh, vì vướng bận mà bỏ qua độ kiếp. Không muốn giống như sư phụ sợ bị hồn phi phách tán mà không dám độ kiếp. Càng không muốn giống Hoa Linh, vì vướng bận mà bỏ đi tu vi.
Nàng là Nhan Linh, nàng không sợ lịch kiếp không thành công, bởi vì nàng tin vào bản thân mình.
Nhưng mà, có ai có thể cho nàng biết, tại sao cái người nói “Đã hiểu.” kia, không những không hề hiểu, lại còn ngày đêm bám riết nàng???
“Nàng không muốn giống Hoa Linh thượng tiên, vậy ta cũng sẽ không học theo sư phụ. Nàng phi thăng, ta cũng sẽ phi thăng, nàng làm thượng tiên, ta sẽ làm tiên nhân. Nàng có thể không cần tin ngay, ta sẽ dùng thời gian chứng minh cho nàng thấy.”
“…”
Mười năm sau, hắn thành công độ kiếp bán tiên.
Lúc hắn đen thui bước ra ngoài, nàng đã sợ đến mức chân tay mềm nhũn.
Lần đầu tiên nàng nhận ra: một ngày nào đó hắn có thể như thế, biến mất trong Tam giới, vĩnh viễn không thể quay về.
Hắn đứng trước mặt nàng, từ đầu đến chân đều cháy đen thùi lùi, nhe hàm răng trắng bóc ra, nói:
“Mặc dù vẫn còn một nửa đường nữa, nhưng mà ta lại nhận ra: nếu lỡ lần sau không thành công mà vẫn chưa được lấy nàng, thì kiếp này của ta bỏ ra vô ích quá. Không bằng chúng ta thành thân đi? Cùng nhau tu luyện, cùng nhau độ kiếp.”
“…”
Nàng bật cười. Hắn luôn luôn xinh đẹp, tại sao lại chọn thời điểm cầu hôn trong bộ dạng xấu xí thế này chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.