Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 32: Ngoại truyện 4 - Những mẩu chuyện nho nhỏ:Chuyện quỳ thủy




Sau một ngày động phòng hoa chúc đầy ‘thăng hoa’, trừ sự cố ngoài ý muốn tân lang phát hiện phía dưới của tân nương có vương máu nên bị dọa sợ hết hồn, tân nương phải giải thích rất lâu hắn mới dám yên lòng tiếp tục ra, còn lại có thể coi là mỹ mãn.
Buổi sáng, tân phòng trải qua một đêm kịch chiến vẫn còn vương vấn bầu không khí khiến người ta đỏ mặt tai hồng, ánh nắng đầu tiên xuyên qua khung cửa, chiếu lên chữ hỷ đỏ chói dán trên tường thành từng ô vuông sáng vàng đều đặn. Màn trướng trước giường tân hôn vẫn còn chưa được kéo lên, một đôi bích nhân bên trong vẫn còn đang ôm nhau say ngủ.
Vành tai mai tóc chạm nhau, chăn hỷ vắt qua loa trên lưng eo to khỏe của nam nhân, lại được vun góc cẩn thận, che phủ hết bờ vai người được bọc kín trong vòng tay hắn.
Những tưởng không khí an lành này sẽ càng thêm ngọt ngào khi hai người cùng tỉnh dậy, nhưng ngay khi nam nhân mở mắt, hắn bỗng hét lên một tiếng đầy sợ hãi, bất chấp cơ thể xích lõa mà nhào ra ngoài, ngã thành một đống trên đất.
“… Tướng công.”, người kia bởi vì tiếng thét của Rết tinh mà giật mình thức giấc, vô thức xoa phần eo và hông đau nhức ngồi dậy, chăn hỷ vừa vặn tuột xuống được níu lại, che trước vùng ngực đẫy đà đầy vết hôn xanh tím. “Chàng sao vậy?”
Khuôn mặt Rết tinh hết xanh rồi tái, mắt mở lớn trừng trừng, thần kinh căng thẳng như chỉ cần thêm một chút lực cũng đủ gãy vụn, biểu cảm đầy cảnh giác quan sát người trên giường. Nhưng khi nghe được giọng nói của nhóc con, thấy được dáng vẻ cùng điệu bộ quen thuộc của nàng, hắn như trút ra được một hơi, cánh tay chống trên đất bỗng nhiên mất hết sức lực, mềm nhũn ngã nằm luôn trên sàn nhà lạnh băng.
Song Linh đờ ra nhìn điệu bộ không mấy… đẹp mắt của hắn, bối rối không biết làm sao. Tướng công! Chàng còn chưa vận y phục!!!
“… Nhóc con….” Rết tinh yếu ớt lên tiếng.
“Vâng?”
“Nàng… nhìn một chút.” Hắn run run phẩy tay, lập tức vô vàn cầu sáng từ ngón tay hắn bay ra uốn lượn đầy trong không khí, sau đó tụ họp với nhau tạo thành một bức màn trong suốt, vừa vặn để cho Song Linh nhìn rõ chính mình trong màn gương.
“Đây đây…!!!”
Song Linh khiếp sợ, đối diện với ảnh phản chiếu của chính mình nhưng lại không phải mình… Không! Đó rõ ràng vẫn là nàng, chỉ là đường nét khuôn mặt, cơ thể, dáng vóc đều đã hoàn toàn biến đổi.
Song Linh nhập động bế quan năm mười lăm tuổi, khi mà nàng vẫn còn là một đứa nhóc. Mười năm sau, bước ra ngoài động Thanh Linh là Song Linh thượng tiên bất lão bất tử trong dáng vẻ một tiểu cô nương mười bảy, mười tám. Khi một người đạt thành bất lão, dung mạo của người đó sẽ dừng lại tại thời điểm đắc đạo. Song Linh sinh ra đã là bán tiên, quá trình phát triển của cơ thể mặc dù hơi chậm nhưng cùng không khác mấy so với người phàm. Chỉ là tại một thời điểm nhất định nào đó, sự trưởng thành sẽ tự động dừng lại.
Mà nay, ở trong gương kia rõ ràng chính là Song Linh, nhưng lại là hình dáng của nàng khi đã hoàn toàn trưởng thành!
Mỹ nhân khuynh thành kiều diễm, vốn đã tuyệt mỹ lại thêm vài phần mặn mà thành thục. Trải qua một đêm nhu tình, sóng mắt vẫn còn mang đầy nước, thân thể nở nang mà một tiểu cô nương mười bảy chẳng thể có được, hai trái đào nhỏ đã lớn đến mức dùng hai tay ôm cũng không che hết được toàn bộ đẫy đà nữa.
Nhưng chỉ vì nàng đổi khác mà đã dọa Rết tinh sợ tái mặt?
Đương nhiên là không.
Cái dọa Rết tinh chính là: Ngoại trừ đôi mắt hoa đào cùng vẻ ôn nhu được kế thừa từ mẫu thân ra, dáng vẻ trưởng thành của Song Linh nhìn – y – chang – Bảo – Linh.
Rết tinh ra sức chà sát cánh tay đã nổi đầy gai ốc, tưởng tượng lại cảnh vừa mới mở mắt đã thấy ngay khuôn mặt Bảo Linh nhắm mắt nằm trong lòng mình, khẽ rùng mình một cái. Đáng chết! Làm cho hắn suýt thì vỡ tim!
Đương nhiên chuyện này có chết Rết tinh hắn cũng không dám hé răng nửa lời.

Về sự thay đổi của Song Linh, ở dưới con mắt mập mờ “Ta hiểu mà” của vài người, đã được giải thích thế này: Do cơ thể bán tiên trước đây luôn bị ức chế sự trưởng thành, trong người Song Linh luôn tồn tại một rào cản, cho nên về mặt sinh lý mà nói, nàng mới không được ‘đẫy đà’ như những người khác. Nay gặp chuyện kích thích như “cá nước thân mật”, biến nàng hoàn toàn trở thành nữ nhân, rào cản kia bị phá vỡ, như nước tràn đê nhanh chóng kích thích nàng trưởng thành, thành dáng vẻ bây giờ.
Ngoại trừ Rết tinh thi thoảng sẽ giật mình ra, không mấy người để ý đến dáng vẻ mới của Song Linh cho lắm. Chỉ có Tiểu Mị, ngay khi nhìn Song Linh lại nhìn qua Bảo Linh, nàng ta bỗng “À!” lên một tiếng, sau đó còn quỷ dị lầm bầm “Thảo nào mà bị nhầm” hết sức thích thú, có lẽ chỉ có Phụng Lai mới hiểu.
Lại nói sau khi trưởng thành, có một số chuyện trước kia chưa có nhưng hiện giờ lại tới.
Ví dụ như: Quỳ thủy.
Cơ thể bán tiên trưởng thành muộn, lại tu tiên từ nhỏ nên Song Linh khi mười lăm tuổi vẫn chưa biết đến khái niệm quỳ thủy là gì, sau nàng lại bế quan, cơ thể bị kìm hãm phát triển, cho nên không có nữa. Cứ như vậy gần hai mươi năm, cho dù sống giữa hai ngàn nữ đệ tử nhưng cái chuyện khó nói kia mấy ai lại đi rêu rao? Nàng cũng chưa từng tự ý thức về chuyện này.
Cho đến khi…
Thành thân được một tháng, Rết tinh cũng dần dần chấp nhận được dáng vẻ mới của nàng, không còn tình trạng hết hồn sợ hãi mỗi sáng nữa, đôi phu thê mới chính thức khăng khít thân mật.
Một ngày bình yên như mọi ngày, Song Linh cau mày thức dậy trong vòng tay phu quân, cảm thấy bụng dưới cứ đau âm ỉ.
“Sao vậy?” Rết tinh sau một đêm ‘vận động’ tinh thần rất sáng khoái, tay lớn vẫn còn ôm ngang bụng thê tử, thuận tiện vuốt ve làn da trơn nhẵn.
“… Không có gì.” Song Linh chỉ nhíu mày, cảm giác hơi bất thường. Lại nghĩ có lẽ do đêm qua quá mức kịch liệt, người kia… mỗi lần đều vào rất sâu, vì vậy mà bây giờ hơi đau.
Ngượng ngùng, sau này phải bắt hắn tiết chế chút.
Ở trong đầu mắng loạn, thế nhưng cơ thể dưới kích thích như có như không của kẻ không an phận nào đó, Song Linh rất nhanh cũng nóng ran cả người.
“Đáng ghét! Đã làm cả đêm mà chàng còn muốn nữa? Hôm nay ta còn phải xuống núi!”
Nàng trừng mắt đẩy cái mặt thối của Rết tinh ra, hắn lại còn hắc hắc, trưng ra bộ mặt bỉ ổi tiếp tục tiến sát.
“Nàng động tình.” Rết tinh chắc nịch, mũi của hắn chưa bao giờ đánh lừa hắn, từ trên người nàng rõ ràng tỏa ra mùi hương kích thích rất mạnh.
“Ta… ta mới không có!!!”
Song Linh thoáng chốc đỏ bừng mặt, đánh vào lồng ngực đầy lông của Rết tinh, liền bị hắn chế trụ hai tay, đè xuống.
Lần hoan ái này, so với những lần trước còn ướt át hơn gấp bội. Rết tinh chôn mặt ở giữa hai trái đào lớn miệt mài đẩy hông, người ở dưới không ngừng rên rỉ, hoa lộ không ngừng trào ra, nụ hoa co rúc chặt chẽ vuốt ve mệnh căn to lớn của hắn.
Song Linh bị hắn đè, cặp chân dài quấn quanh eo lưng thô cứng cũng giúp thêm chút sức đẩy mạnh động tác dây dưa, chẳng mấy chốc mà cổ họng Rết tinh cũng phát ra những thanh âm gầm khẽ.
Chính là vào lúc này, khi nàng cứ ngỡ cả hai sẽ cùng lúc đạt đỉnh điểm, thì Rết tinh bỗng bật dậy!
“Có mùi máu.” Rết tinh chun mũi, bên dưới vẫn còn chôn ở trong người Song Linh.
“… Máu?”
Vẫn còn đang mơ màng nên Song Linh không kịp tiếp thu lời nói của hắn. Nàng còn chưa kịp khó hiểu, thì đã thấy Rết tinh tái mét mặt mày, bằng tốc độ nhanh nhất rút ra khỏi người nàng, dáng vẻ như thể chạy trốn.
“…”
Cảm thấy có sự không ổn, Song Linh cũng kiềm nén cơn đau ở bụng dưới, chống đôi tay mềm nhũn ngồi dậy đối diện với hắn. Nương theo ánh mắt kia, chỉ thấy ngay tại nơi cả hai vừa mới giao hoan, ga giường đã bị nhiễm đỏ một mảng.
“Thế này… sao lại chảy nhiều máu thế này… Nương tử, không phải chỉ có lần đầu tiên mới chảy máu sao?” Rết tinh lắp bắp, hối hận không thôi. “Có khi nào do ta quá mức… khiến nàng bị thương hay không? Có phải không? Có đau lắm không?”
Song Linh không trả lời hắn, nàng nhìn thấy cảnh này thì cũng xanh mặt, cơn đau âm ỷ ở bụng dưới càng bị thắt chặt đến tê buốt, mà đúng là máu kia… là trào ra từ nơi đó của nàng.
“T… tướng công, làm sao đây.” Song Linh thượng tiên bách chiến trăm trận thấy máu không sờn lúc này cũng cực kỳ hoảng sợ, hai mắt rưng rưng. Chẳng lẽ đây chính là lạm dục quá độ mà người ta hay nói? Đường đường là một thượng tiên lại làm đến mức chảy máu lênh láng như vậy… sau này nàng còn mặt mũi nào nhìn đời. “Tướng công, làm sao đây, làm sao đây.”
“Nàng đừng lo, ta lập tức đi tìm nhạc mẫu, chắc chắn người sẽ có cách.” Vốn còn đang hoảng loạn nhưng để trấn an tinh thần thê tử nên Rết tinh cũng mau chóng bình tĩnh lại, lập tức đưa ra biện pháp khả thi nhất.
“Được! Chàng mau đi đi.”
Để cho hai kẻ mù mờ tự mình giải quyết chỉ có nước chữa lợn lành thành lợn què, tìm người hiểu biết xin giúp đỡ mới là sáng suốt hơn cả. Song Linh quăng đi xấu hổ, lập tức đồng ý.
Rết tinh không nói nhiều lời, qua loa khoác y phục lên người, đến giày tất cũng không kịp mang, chạy thẳng ra ngoài.
Cũng may Hoa Linh bà bà hiện giờ không tiện đi du ngoạn nên vẫn luôn ở Vô thường cung dưỡng thai, khi nhìn thấy Rết tinh xốc xếch chạy tới, bộ dạng còn tức cười hơn hôm động phòng hắn chạy ra ngoài bê nước rửa chân cho nhi nữ, Hoa Linh không khỏi nín cười đến mức nội thương.
Mà sau khi nàng biết được nguyên nhân hắn hốt hoảng chạy đi tìm mình, lại càng không thể nín nhịn nổi, trực tiếp ngã vào lòng phu quân cười đến run rẩy.
Giải thích ngắn gọn: Cũng giống như sự trưởng thành bất ngờ của Song Linh, nàng bây giờ đã là phụ nữ, vậy thì không thể không có cái việc phiền phức mà bất kỳ nữ nhân nào cũng có: Quỳ thủy.
Song Linh giấu mặt vào gối đầu, xấu hổ, quẫn bách đến mức không dám nhìn điệu bộ cười cười của mẫu thân. Sau đó lại được nghe, cái này chính là minh chứng cần thiết đánh dấu sự trưởng thành hoàn toàn của một người phụ nữ, cũng là thời điểm báo hiệu từ nay về sau nàng có thể mang thai, dựng dục đứa nhỏ của nàng cùng với Rết tinh…
Hài tử của nàng cùng Rết thúc thúc…?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức phấn chấn, chăm chú nghe mẫu thân hướng dẫn những điều cần chú ý, học cách dùng vải cưỡi ngựa, tâm trạng không tốt gì đó đều bay biến sạch sẽ.
Chỉ trừ…
Không chỉ đau bụng, thậm chí đến lưng eo cũng đau, khiến cho nàng muốn đứng thẳng cũng là một điều không tưởng. Bên dưới thì không ngừng tuôn trào, chỉ cần nàng thay đổi tư thế hay thở mạnh một chút cũng đủ khiến cho ‘nó’ phun ra ào ạt, giống như muốn xả hết toàn bộ quỳ thủy mà nàng đã bỏ qua suốt hơn hai mươi năm vậy. Lần đầu tiên nếm trải kinh nghiệm có quỳ thủy, Song Linh tựa như một nhúm giẻ không có sức lực nằm bẹp trên giường, sẵn sàng gây chiến với bất kỳ kẻ nào không có mắt dám quấy rầy nàng lúc này.
Rết tinh đau lòng nhìn nương tử chịu tội, chạy đi hỏi thăm khắp nơi kinh nghiệm chăm sóc người bị quỷ thủy. Bất chấp ánh nhìn quỷ dị của mọi người, thái độ của hắn thành khẩn đến mức không ai nỡ giấu diếm điều gì, toàn bộ đều truyền lại cho hắn.

Song Linh còn đang nằm thu lu một góc giường, quỳ thủy đến không khác gì một cơn ác mộng, ngay cả chân khí trong người cũng hỗn loạn không ngừng, lúc nóng lúc lạnh, nàng có gắng sức thế nào cũng không thể bình ổn nổi.
“Nương tử, uống chút nước đường đỏ đi.”
Rết tinh từ bên ngoài đi vào, hết sức nhẹ chân nhẹ tay bưng lên bát nước đường đỏ có màu hơi sậm hơn bình thường, mà hắn mất đến hai canh giờ mới có thể nấu đạt đến trình độ tạm chấp nhận, tiến đến, ở một bên tay còn vắt một túi vải chứa gừng tươi giã với muốn thô rang nóng.
Song Linh được hắn lật người qua, phủ túi vải ấm áp chứa gừng và muối thô lên bụng, để nàng dựa trong lòng mình, mới đưa lên bát nước đường đỏ.
“… Không muốn...” Song Linh ôm chặt túi vải, cảm thụ sự ấm nóng đang dần xoa dịu cơn đau của mình, tâm trạng tốt hơn một chút nhưng vẫn cáu gắt.
“Uống đi sẽ không đau.” Rết tinh dỗ dành, một tay ở lưng cũng âm thầm vận chân khí qua lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp, đả thông vài chỗ kinh mạch ứ trệ giảm đi đau đớn cho nàng.
Dười sự chăm sóc của phu quân, tinh thần Song Linh cũng dần dần thả lỏng, ngoan ngoãn uống hết bát nước đường đỏ.
“Ngọt quá!”, nàng lè lưỡi, nhưng ấm áp cùng ngọt ngào rất nhanh đã đi vào cơ thể, hòa tan cơn đau âm ỷ hành hạ nàng.
Rết tinh vui vẻ nằm xuống cùng nàng, tiếp tục chuyển qua xoa bụng cho Song Linh, chân khí ấm nóng còn có tác dụng hơn nước gừng, Song Linh thoải mái nằm trong tay hắn rên hừ hừ như một con mèo nhỏ, chẳng còn mấy khó chịu như hồi nãy.
“Nương tử, cái thứ này hại người quá, không bằng như lúc trước, không có vẫn hơn.” Rết tinh tựa cằm lên đỉnh đầu thê tử, cau mày nói, tay vẫn không ngừng xoa bóp bụng nàng.
“Bậy bạ!”, Song Linh đánh vào cái tay không an phận mò xuống sâu hơn dưới bụng mình, “Không chịu khổ chút, thì làm sao sau này có hài tử được?” Đây là lời mẫu thân đã nói cho nàng. “Nữ từ phàm nhân còn phải chịu từ năm mười ba mười bốn tuổi, thiếp từng này tuổi mới có lần đầu tiên, chàng bất mãn cái gì chứ?”
“Ta chỉ thương nàng.” Hắn vùi sâu vào tóc nàng, “Hài tử không có cũng được, ta chỉ không muốn nàng chịu khổ.”
“Phỉ phui cái mồm chàng!”, Song Linh trừng hắn, “Chàng không muốn, nhưng thiếp muốn! Thiếp còn muốn sinh một đàn nhóc con cho chàng đấy!”
“… Nhiều quá rất phiền, một đứa là được rồi.”
“Hừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.