Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 5.3:




“Vạn Hoa Lâu?”
“Phải đó!”
“Nơi ngươi muốn tới là chỗ này?”
“Đúng vậy!”
Rết tinh khó hiểu nhìn tấm biển ‘Vạn Hoa Lâu’ treo trên cao, kiến trúc quả thật rất đẹp, lầu gác hai tầng, mái nhà cong vút, cửa sổ chạm trổ tinh xảo, nhưng sao lại im ắng vậy nè? Hiện tại đã là quá trưa, các hàng quán tửu lâu đều bận rộn tiếp khách, vậy mà nơi này lại im lìm đóng cửa. Hắn quay qua hỏi người bên cạnh một lần nữa, “Ngươi xác định muốn vào trong này?”
“Chính xác!” Song Linh mím môi, gật đầu thật mạnh, hai mắt long lanh tóe lửa.
“Cái chỗ này cũng đâu có đồ ăn?” Hắn hít mũi, mùi gì đó rất nồng từ bên trong đưa ra khiến cánh mũi hắn giật giật. “Chưa kể còn không có mở cửa, lại còn không sạch sẽ, ngươi muốn vào làm gì?”
Khóe miệng của Song Linh càng trễ xuống hơn, con người… à, con rết này! Chẳng lẽ trong đầu hắn, nàng là đồ ham ăn chỉ biết đi tìm đồ ăn sao!? Còn chưa kể nàng vừa ăn tới bốn đĩa bánh trôi, còn có thể ăn được cái gì nữa? Cái gì nữa!?
“Rết thúc thúc, thúc không biết chỗ này để làm gì sao? Chẳng lẽ thúc chưa từng tới những nơi như vậy?”
“Có thấy qua, nhưng chưa vào xem thử.” Hắn là yêu tinh, thâm nhập vào chỗ phàm nhân làm gì? Thi thoảng hắn xuống núi cũng chỉ để đi mua đồ ngọt, còn chưa kể chỗ này tục khí rất nồng, hắn không thích.
“Vậy… Ta càng muốn tới nơi này xác nhận một chút.”
“Ồ? Xác nhận cái gì?”
“Thúc cứ đi theo ta đã.” Nói rồi, nàng rất không phúc hậu giơ chân lên, vận toàn nội lực đá vào mông người bên cạnh khiến hắn bay tới cánh cửa đóng chặt, cửa gỗ lớn gãy làm đôi, còn người kia thì đập mặt xuống sàn nhà bên trong.
“Ngươi làm cái mẹ gì!!!” Rết tinh ôm cái cằm bị đụng đau điếng ngồi dậy, tức giận chỉ vào Song Linh, mông hắn bị đạp một cú nóng rát. Nhóc con này! Muốn đẩy hắn vào thì đẩy, cớ gì còn vận cả nội lực để đá hắn hả!?
“Úi! Ta định nhẹ tay một chút… Lỡ tay lỡ t… lỡ chân thôi, haha…” Nàng thề là nàng tính đá vào lưng hắn, nhưng ai bảo hắn cao quá như vậy? Chân nàng với không có tới mà…
Có mẹ hắn mới tin nàng ‘lỡ chân’, hắn nhổ một tiếng, “Ngươi lại muốn làm cái trò gì?”
“Đương nhiên là để gọi chủ nhà ra.” Song Linh híp mắt, “Phiền bà chủ sắp xếp cho ‘đại thúc’ của ta một nhã gian.” Nàng hướng tới lão nương béo mập vẫn còn đang lắp bắp trốn sau đám gia nhân bao vây xung quanh mình yêu cầu, tiện tay rút một nén vàng trong người ra đáp cho mụ, khi nhắc tới hai từ ‘đại thúc’ còn cố tình nghiến răng nhấn mạnh.
“A… a… được! Kh.. Khách quan xin chờ một chút!”
Lão nương béo mập không hổ là bà chủ chuyên nghiệp lâu năm, chỉ kinh hách một cái liền trấn định đi sai sử hạ nhân việc cần làm. Liếc mắt tới gã to con đang lồm cồm bò từ dưới đất lên, lại tới vị thiếu niên hào hoa nhìn thế nào cũng là nữ phẫn nam trang, mụ suy nghĩ lại suy nghĩ, cuối cùng bỏ qua. Ai có tiền người đó là đại gia, quản gì hắn phá cửa lớn hay chui lỗ chó mà vào?
“Rết thúc thúc, chúng ta cũng đi thôi.” Song Linh vui vẻ kéo tay Rết tinh còn đang ngơ ngác đi theo tiểu nhị, nhanh nhẹn tiến vào một căn phòng trên lầu hai.
Mùi xông hương rất nồng, thoang thoảng còn có chút hương kì dị, hắn từ trước đến nay rất nhạy cảm với mùi hương và dược liệu, chỉ hít một cái liền phát hiện trong thứ hương kia có đồ lạ. Nhìn xuống Song Linh, hai má nàng chợt đỏ bừng, đôi đồng tử không ngừng dao động, hắn liền biết không ổn.
Song Linh từ khi bước vào đã thấy là lạ, cả người khô nóng không yên, chốc chốc lại nhìn sang Rết tinh đang ngày càng cau có. Chợt hắn hầm hầm đến bên lò hương trong phòng, chẳng nói tiếng nào liền ném luôn cả lư hương về phía cửa sổ, cánh cửa hoa lệ bị va chạm đến bung luôn cả bản lề.
“Ặc…” Song Linh trợn trừng mắt. Từ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng hỗn loạn dưới phố, còn có cả tiếng chửi mắng của kẻ xui xẻo bị vật rơi trúng đầu. Nhưng cơn khô nóng theo đó cũng bay biến sạch.
“Thật phiền.” Rết tinh quẹt mũi, ngầm vận chân khí một vòng, kình lực phát ra lập tức đánh bay hoàn toàn mùi hương còn vương lại trong không khí.
Bà chủ đứng ngoài cửa nhìn vào, khóe miệng giật giật. Đại gia cái tiểu muội! Từ sáng tới giờ đã phá hết bốn cánh cửa của bà!
“Aiyo… Khách quan, người xem, bổn quán làm ăn thực sự khó khăn, ngài tới đây chưa có thưởng thức được gì, lại… ”
“Thôi thôi, không có gì, lão nương đừng nóng, chúng ta sẽ bồi thường đầy đủ mà.” Song Linh nhanh nhẹn tiến lên bắt lấy tay bà chủ, còn quay lại cười hề hề với Rết tinh một cái, sau đó kéo mụ ra ngoài.
“Vậy, tiểu khách quan đây muốn ‘lão nương’ này làm gì?” Hiển nhiên vị này rất lấy làm không vui khi bị gọi là ‘lão’.
Đảm bảo đã đi cách xa được nhã gian kia, Song Linh liền lén lén lút lút thì thầm vào tai bà chủ. Được một lúc, ánh mắt của mụ liền lóe lên, cười khúc khích gật đầu lia lịa, sau đó cười cười giao phó hạ nhân đi chuẩn bị.
Rết tinh ở bên này ngồi không, đến một ngụm trà cũng không có, cái nơi đầy tục khí này khiến hắn thật chán ghét, chẳng hiểu nhóc con muốn làm cái trò gì.
“Khách quan, thật ngại quá, để ngài đợi lâu, chỗ chúng tôi thường mở về đêm cho nên vừa nãy có chút luống cuống, mong khách quan thông cảm.” Tiểu nhị nhanh nhảu bước vào với cái khay lớn, bên trên bày đầy các loại điểm tâm ngọt, theo sau hắn còn có một đám bê theo khay lớn khay nhỏ.
“…”
Rết tinh hừ mũi, để mặc đám người bận bận rộn rộn, chẳng mấy chốc trên bàn đã xếp đầy đồ ăn, toàn là các loại bánh trái tinh tế cầu kì.
Đám tiểu nhị rất nhanh lui ra, sau đó căn phòng lại trở lại im ắng, chỉ có tiếng vọng từ bên ngoài cửa sổ truyền vào. Hắn ngồi chờ một hồi lâu nhóc con cũng không có quay lại, mặc dù bên ngoài vẫn ăn bánh thản nhiên, nhưng bên trong lại như có cái gì cào cấu khiến đồ ngọt trong miệng hắn nếm cũng chẳng có tư vị. Được một lúc nữa, căn phòng yên tĩnh liền có thêm một đống người.
“Quan gia, ma ma kêu chúng muội tới hầu hạ ngài~”
“Hở…?”
Ở phòng bên cạnh, Song Linh cẩn thận giấu khí tức của mình lại, từ sau lỗ thông đặc biệt trên tường nhòm sang bên kia.
Bầy oanh yến trong phòng quả thật rất đa dạng, thậm chí còn ở một tầng cao khác, nữ tử kiều diễm so với Nhan Linh đại sư tỷ còn kiều diễm hơn một phần, nữ tử thanh cao ngồi một bên gảy đàn so với Trúc Linh sư tỷ quả thực không chỉ hơn một hạng, mà nữ tử phóng khoáng tươi vui bày trò kia hoàn toàn ăn đứt Phi Linh tỷ tỷ, ngay cả tiểu cô nương nho nhỏ bẽn lẽn nép mình một góc cũng khiến người khác linh động hơn Vân Linh tỷ tỷ mấy lần.
“Tiểu cô nương thấy sao? Vạn Hoa Lâu của lão nương là đệ nhất thanh lâu ở đây, khách quan muốn bất kì loại nữ tử nào chúng ta cũng có thể sẵn sàng phục vụ. Từ kiều diễm ướt át tới thanh cao thoát tục, thậm chí ngây thơ thuần khiết đến cao ngạo phúc hắn, còn có…”
Tú bà một bên dương dương tự đắc, Song Linh bên này sợ bị phòng bên kia phát hiện, ngay lập tức điểm vào huyệt ngủ của mụ, khiến mụ ngã lăn quay ra như con heo chết.
Nàng lại cắn môi, kéo hắn tới thanh lâu quả thực là một chủ ý tồi, lỡ như hắn vừa ý ai thì chẳng khác nào nàng lấy đá tự đập chân mình, tuy nhiên có một thứ nàng muốn biết, cho nên bắt buộc phải thử…
Dằn cơn chua ngoét ở cổ họng xuống, nàng kiên nhẫn nhòm qua lỗ thông, chỉ thấy hắn ngồi một mình sừng sững giữa bầy oanh yến, mặc cho các nàng sờ hắn kéo hắn, thậm chí ngả ngớn dụ dỗ hắn, hắn vẫn chẳng thèm để ý mà ngồi ăn bánh, đến mắt cũng không thèm nhấc.
Những nữ tử thanh lâu này dù sao cũng đều là các chiêu bài hạng nhất, từng tiếp qua đủ loại khách nhân, các nàng cũng chẳng thèm để ý bộ dạng hắn có bao nhiêu đáng sợ. Nghe ma ma rỉ tai người này là một núi vàng, hơn nữa còn có chủ nhân đằng sau sẽ trọng thưởng cho ai quyến rũ được hắn, các nàng liền hừng hực khí thế trổ hết tài nghệ.
Ví như Mẫu Đơn cô nương nổi tiếng với thân hình kiều diễm đã trễ cái yếm tới một nửa, bầu ngực trắng nõn cứ như vậy đưa qua đưa lại, vô tình cố ý cọ trên người hắn. Nam nhân nào có thể chịu được kích thích như vậy?
Hay là Lạc Thủy cô nương tài mạo xuất chúng, ung dung ngồi một bên đánh lên khúc đàn du dương say lòng người, nếu là bậc phong nhã bình thường nghe thấy, chắc chắn sẽ khơi gợi bản tính muốn chinh phục của nam nhân.
Còn như Ngọc Đình tiểu cô nương chẳng hạn, dù mới chỉ mười lăm tuổi nhưng cũng là một trong tứ đại chiêu bài, nàng chỉ bẽn lẽn ngồi một góc, đôi làn thu thủy trong vắt hướng đến hắn như cầu xin chú ý, người bình thường chắc chắn sẽ chết chìm trong đó, nếu không thể hảo hảo yêu thương chiều chuộng nàng, vậy thì thật không xứng làm nam nhân!
Còn chưa kể đến hơn mười người khác cũng đang ra sức cố gắng dụ dỗ hắn.
Aiz…
Chỉ là, cái vị này… có phải là nam nhân không vậy!?
Tại sao bao nhiêu thủ đoạn các nàng đều đã giở ra cả rồi, nhưng hắn như cũ vẫn âm trầm ăn bánh không thèm để ý? Chẳng lẽ mấy món bánh ngọt đó còn ‘ngon’ hơn cả các nàng sao!?
Song Linh chứng kiến từ đầu tới cuối, cũng quên luôn phải khép miệng lại.
Này… này thật quá… Bối rối!
“Xem đủ chưa?”
Từ bao giờ, cái người đáng lẽ đang ngồi giữa những oanh oanh yến yến đã xuất hiện đằng sau, rõ ràng nàng che giấu rất kĩ, vậy mà hắn lại dễ dàng phát hiện!!!
“Ặc.. Rết thúc thúc…”
“Thật chẳng hiểu ngươi thấy trò này có gì vui nữa.” Hắn rất không vui nheo mắt, ngồi giữa đám đó quả thật là muốn hắn chết ngạt.
“Thúc không thấy rất kích thích sao?”
“Không thấy, trở về thôi, lão tử muốn tắm rửa.”
“…”
“…”

Tú bà tỉnh dậy vào lúc chập tối, bởi vì muốn che mắt người làm, nên coi như vị tiểu khách nhân đặc biệt xinh đẹp hôm nay tới ‘tìm’ mụ, cả hai cùng đi vào một phòng đã hơn hai canh giờ còn chưa chịu ra, khiến cho hạ nhân trên dưới che mồm cười khúc khích. Chỉ tú bà biết, mình là bị chết rét trên sàn nhà suốt hai canh giờ!
Nghĩ tới hai vị khách đặc biệt lúc trưa, mụ vội lồm cồm bò dậy đi tìm hạ nhân, chỉ có điều bọn họ đều nói hai vị đó tựa như không khí, rời đi lúc nào bản thân bọn họ cũng không phát hiện ra, ngay cả những cô nương lúc đó cũng ngơ ngác.
Tú bà cắn răng hỏi tiếp, họ rốt cuộc có trả tiền hay không? Hạ nhân liền chột dạ lắc đầu, hai người kia rời đi lúc nào bọn họ còn không biết, làm sao biết họ để mà đòi tiền?
Tú bà chỉ muốn chửi to. Con mẹ nó! Cửa lớn của bà! Cửa sổ của bà! Lư hương của bà! Lại còn một bàn đầy điểm tâm giá trị không nhỏ nữa!
“Hai kẻ trứng thối khốn kiếp kia cứ chờ đó cho lão nương!!!!”
“Hắt xì…”
Song Linh khịt mũi, liền phát hiện con kiến đã bị nàng hắt hơi đánh bay mất. Gào khóc gào khóc! Nàng đã chăn nó hơn hai canh giờ rồi, hiện tại bay mất, vậy là nàng phải kiếm một con khác chăn lại từ đầu!
Nàng tức tối cầm cái que chọc chọc cái vòng cấm chế do mẫu thân bày ra, lão nhân gia chỉnh người thực sự tàn nhẫn! Bắt nàng chăn kiến trong vòng tròn nhỏ không được để cho nó thoát ra ngoài, lại còn bắt nàng vừa quỳ vừa chép phạt! Một tay thoăn thoắt đưa bút trên tờ giấy treo lơ lửng, tay kia cầm gậy nhỏ chăn kiến, quả thực không còn gì khổ hơn!
Tất cả cũng là vì phụ thân phát hiện trên người nàng tục khí nồng nặc, tra xét ra liền phát hiện nàng cả gan dám tới thanh lâu! Vậy là hay rồi, mẫu thân nhàn nhạt phun ra bốn chữ “Chăn kiến chép phạt”, còn phụ thân hầm hầm vác kiếm đi chặt chân Rết thúc thúc…
Nàng ảo não… Rết thúc thúc hình như giận mình… mà phụ thân cũng tức giận không nhẹ, không biết lần này sẽ chặt của hắn mấy cái chân.
Kể ra cũng kì…
Rết thúc thúc đạo hạnh hơn ngàn năm, cho dù có đánh tay đôi với mẫu thân là thượng tiên hơn sáu trăm tuổi cũng ngang tài ngang sức.
Nhưng phụ thân tới nay vẫn là bán tiên tu vi chỉ hơn trăm năm, vậy mà lần nào Rết thúc thúc cũng thất thủ để người chặt chân…
Thật kì lạ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.