Mùa đông năm đó tuyết phủ trắng Thanh Sơn. Tại Vô Thường cung trên đỉnh núi hồng mai vẫn nở rộ như cũ, không chút dính dáng gì đến thời tiết bên
ngoài.
Buổi sớm có phần hơi se lạnh, vài giọt sương mai vẫn còn
đọng trên tán lá tinh khôi, tiếng chim chóc ríu đánh thức một kẻ nằm
cuộn tròn trong khóm hồng mai. Rết tinh vươn vai ngáp một tiếng, nhẹ
nhàng thò đầu ra ngoài. Hắn hiện tại đang hiện nguyên hình, lại tự thu
nhỏ bản thân thành con rết bé xíu, trốn dưới cành hồng mai chẳng ai có
thể nhìn ra hắn.
Haiz, có trách cũng phải trách kẻ nào đó phá
Động Rết của hắn, khiến hắn không có nhà để về, phải tha phương lưu lạc
thế này. Lại nói trước đó hắn cũng đã tìm được hang ổ mới đằng sau cái
thác dưới chân núi, nhưng thời tiết lạnh giá đến mức thác nước cũng đóng băng bít luôn cửa vào thủy động, hắn có muốn vào cũng không được. Thay
vì vất vưởng giữa rừng núi ngập tuyết, hắn lại càng thích thú hưởng thụ
khí hậu trên Vô Thường cung hơn.
Hắn nheo mắt, hiện tại mặt trời
vẫn chưa mọc, cảnh vật vẫn còn chìm trong không gian nửa tối nửa sáng.
Cửa gỗ tinh xảo đối diện đúng giờ lạch cạch hé mở, đôi hài bé xíu thêu
hoa mai rón rén thò ra ngoài, đầu tiên là gót chân, tiếp đó là cẳng chân rồi đến cái mông nhỏ, đứa bé gái gập người lôi kéo một vật nặng trịch
theo sau, tóc mây xõa ra dài đến ngang vai, áo bông màu vàng khiến nàng
trông như một cục tròn tròn đáng yêu, mỗi bước đi đều như chực ngã.
Hắn từ trên cao thích thú quan sát đứa nhỏ ba tuổi khệ nệ kéo lê thanh kiếm đen tuyền phát linh quang, một đường kéo từ cửa phòng đến giữa sân lớn, mông nhỏ tròn trịa từ đầu đến cuối đều đưa lên trời, dù cho có nhón
chân nhẹ nhàng đến mấy thì âm thanh lưỡi kiếm ma sát với nền gạch cũng
thực sự chói tai.
“Phù!”
Tiểu Song Linh gần như hết sức,
mệt lả thả thanh kiếm rơi trên đất keng một tiếng, âm thanh vang vọng
khiến nhóc con kinh hãi thối lui ra sau mấy bước, sau đó cấp tốc chạy
trốn ra đằng sau gốc hồng mai cổ thủ, lo lắng nhìn về phía sương phòng
phía Tây.
“…”
…
Không có động tĩnh gì.
Chờ
tới lúc chắc chắn rằng người ở trong sương phòng sẽ không vì tiếng động
lớn làm cho tỉnh giấc, nhóc con mới thầm thở phào một hơi, vui vẻ chạy
tới bên cạnh thanh kiếm bị vứt chỏng chơ trên đất lạnh đang cực lực
kháng nghị.
“Xin lỗi, xin lỗi mà Tiểu Mặc. Nào, để ta giúp
ngươi!” Tiểu Song Linh lẩm bẩm cùng thanh kiếm, sau đó hai bàn tay bé
xíu còn không nắm vừa chuôi kiếm, tiếp tục kéo lê Mặc kiếm trong sự phản kháng yếu ớt của nó.
Rết tinh không tiếng động bò theo hướng
nhóc con rời đi, trong lòng oán giận phụ mẫu của nhóc lười biếng bỏ mặc
nhi nữ. Cho dù hắn hiện tại có một ngàn chân cùng hoạt động, nhưng cơ
thể lại rất nhỏ bé, phải giữ tốc độ nhanh nhất mới theo kịp nhóc con
kia.
Tiểu Song Linh thoải mái kéo Mặc kiếm băng qua rừng hồng
mai, cho tới khi đứng trước vách đá sau rừng mới chịu dừng lại. Khi hắn
tới nơi, vừa vặn đúng lúc nàng đang ra lệnh cho Mặc kiếm.
“Được
rồi Tiểu Mặc! Hôm nay chúng ta cũng làm lại một lần, lần trước đã gần
thành công rồi, lần này nhất định được!” Nói rồi đứa nhỏ xoay mũi kiếm
hướng về phía vách đá, bản thân bước lên thân kiếm đứng tạo tư thế.
“Tiểu Mặc! Bay!!!”
Linh quang kháng nghị trên thân kiếm nghe được hiệu lệnh lập tức tụ lại bao phủ quanh thân kiếm, mặt trời vừa vặn nhô
lên từ đằng đông, tia nắng đầu tiên chiếu đến làn tóc mây tung bay trên
vách núi, nhóc con nhún người, thực sự muốn cùng thanh kiếm bay lên…
“Bay!”
“…”
“…”
“Bay! Bay đi! Bay đi nào…”
“….”
“Bay!!!”
“…”
“Bay!!!!”
“Bay!”
“Bay.”
“…”
“Bay…”
…
…
“…”
Thử thêm vài lần, vẫn là một tư thế người cùng kiếm bất động.
“Lại thất bại…” Tiểu Song Linh ủ rũ ngồi sụp xuống bên cạnh Mặc kiếm, tiện
tay bứt đá cỏ xung quanh ném vào thân kiếm đen tuyền. “Thật vô dụng! Vô
dụng! Uổng cho một thanh thần kiếm, vậy mà ngự kiếm cũng không được! Vô
dụng! Uổng cho ngươi là nhi nữ của mẫu thân, đến cả ngự kiếm cũng không
biết! Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng!!!”
Thân kiếm hứng chịu trút giận của nàng chỉ yếu ớt lóe lên, sau đó cam chịu tiếp nhận… Haizz… Uổng cho nó một thanh thần kiếm, không được đi diệt yêu trừ ma thì thôi, lại
phải trông chừng một đứa nhóc, thật sự ủy khuất mà.
Rết tinh trốn trên đầu ngọn cây thở dài một tiếng. Cái gì nhi nữ của Hoa Linh thượng
tiên, cái gì bán tiên thân mang tiên khí từ khi sinh ra, cái gì kì tài
ngàn năm có một. Vẫn là một đứa nhỏ còn chưa đủ cứng cáp đã bị ép rời
khỏi khỏi mẫu thân, lại bị người xung quanh quá mức kì vọng, cuối cùng
tự bản thân làm ủy khuất mình.
Hắn an tĩnh nằm trên đài hoa, dùng cánh hoa che khuất thân thể, từ trên cao quan sát đứa nhỏ khóc nháo cả
nửa ngày. Mặt trời lên cao rồi, cảnh vật xung quanh càng rõ ràng hơn,
thân hình bé nhỏ ôm gối ngồi trên vách đá quả thật cô tịch.
Buồn
bã đủ rồi, Tiểu Song Linh dụi mặt vào tay áo bông, lau đi tất cả nước
mắt nước mũi, mi mắt và mũi bị chà xát thật mạnh hơi đỏ ửng lên, nàng
khịt mạnh, đứng lên xách Mặc kiếm muốn trở về…
Chỉ là xui xẻo thế nào, chỗ đất mềm nàng ngồi quả thực mềm, nàng vừa xoay đi, dưới chân
bỗng sụt một cái, Tiểu Song Linh cứ như vậy huy hoàng rơi xuống vách đá
cao vạn trượng.
Mặc kiếm rung lên, chứng kiến tiểu chủ nhân trượt chân ngã xuống, nó lập tức kinh hoàng, thân kiếm trong nháy mắt phát
động linh quang phóng ra phản lực cực đại bay theo tiểu chủ nhân, từ đầu đến cuối đều không hề để ý đến từ trên cao có một chấm nhỏ ngay khi
Tiểu Song Linh rơi xuống đã phóng theo nàng.
Thanh Sơn là ngọn
núi cao nhất Thổ quốc, lại được phép tiên của Vô Linh thượng thần biến
hóa, đỉnh núi bốn mùa đều là mùa xuân tươi đẹp, quanh năm bốn bề mây
phủ. Tiểu Song Linh rơi từ trên vách đá nháy mắt đã chìm vào biển mây
trắng xóa, cánh tay hoảng hốt quơ loạn, hoàn toàn bị biển mây nuốt
chửng, chung quanh chỉ có mây mù, lần đầu tiên trong đời nàng sợ tới
khóc lên.
Tưởng chừng như bản thân cứ như vậy sẽ ngã chết, một đốm đen giữa biển mây trắng xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Chưa kịp xác định đó là gì, từ đốm đen bống phát ra ánh đỏ sáng chói khiến
nàng không thể mở mắt ra được. Sau lưng truyền đến cảm giác một bàn tay
cực lớn đỡ lấy mình, nháy mắt biển mây đã biến mất.
Mở mắt ra lần nữa, dưới chân đã là xúc cảm lành lạnh, nàng phát hiện bản thân đang
đứng trong tuyết trắng, mà trong tầm mắt lại dư ra một đôi giày.
Hắn thật cao lớn, lại đứng ngược sáng, khi nàng nhìn lên hoàn toàn không thấy được dung mạo hắn.
“Là thúc thúc đã cứu ta sao?”
“…”
Nàng nuốt nước miếng, hỏi lại lần nữa.
“Thúc thúc cũng ở trên núi này sao?
“…”
“Ở đây ngoại trừ phụ thân ta là nam nhân, không còn bất kì ai giống như thúc hết. Ta chưa từng gặp thúc thúc.”
“…”
“Thúc là cái người đó đúng không?”
“Hmm?”
“Phụ thân ta nói, trong núi có một yêu quái rất xảo quyệt, là thúc đúng không?”
Hắn nghe xong bật cười, từ tốn ngồi xuống đối diện với nàng, gương mặt dữ
tợn hiện ra, trên mặt còn có vết sẹo hình con rết vắt ngang đặc biệt
kinh tởm.
“Nhóc con, lá gan cũng không nhỏ nhỉ? Không sợ lão tử sẽ ăn thịt ngươi à?”
“Không sợ. Bởi vì thúc sẽ không làm vậy.” Tiểu Song Linh mở to đôi mắt
tựa trân châu nhìn thẳng hắn, không hề có một chút ghét bỏ hay sợ hãi
nào, thì ra ân nhân cứu mạng của mình có hình dáng như thế này.
“Ồ? Sao ngươi dám chắc chắn lão tử sẽ không?
“Vì ta thấy thúc rất quen.”
Như một dòng nước ấm áp chảy qua người, hắn cười trầm thấp.
“Ngươi còn nhỏ mà đã đòi học thuật ngự kiếm nguy hiểm vậy, tới lúc thực sự ngã chết không biết phụ mẫu ngươi sẽ đau khổ thành cái dạng gì.”
“… Sẽ không sao, ta sẽ cẩn thận hơn, lần tới chắc chắn sẽ thành công!”
“Thật sự?” Cả nửa năm nay ngày nào hắn cũng xem nhóc con sáng sớm lén đi
luyện tập, cũng chưa có thấy thanh kiếm bay lên được ly nào.
“… um.”
“Vậy có từng học qua cách thức ngự kiếm chưa?”
“…”
“…”
Con nhóc này, tới giờ vẫn chưa bị ngã chết quả thực là kỳ tích!
Hắn muốn đưa tay vò đầu nhóc vài cái xem nàng thực sự có phải “kỳ tài ngàn
năm có một” như mọi người đồn đãi hay không, nhưng vừa đưa tay ra, lam
quang lóe lên khiến hắn theo bản năng lùi lại ba bước.
Mặc kiếm đen tuyền từ trên trời giáng xuống cắm ngay chỗ hắn vừa đứng, linh quang trên thân kiếm phẫn nộ phát ra đầy đe dọa.
“Tiểu Mặc! Ngươi cũng rơi xuống đây sao?” Tiểu Song Linh không hề để ý đến
thân kiếm bén nhọn, trực tiếp chạy tới ôm Mặc Kiếm. “Ta nói nè, thúc
thúc này vừa mới cứu ta đó, ngươi không được vô lễ nhé?”
Mặc kiếm: “…” rung rung.
Rết tinh: “…”
Nhìn sắc trời, không chừng đã tới giờ phụ thân tìm nàng rời giường, Tiểu
Song Linh vội vã chào hắn, “Tới giờ ta phải trở về rồi, chào thúc nhé!”
Nàng khó khăn nhổ Mặc kiếm cắm sâu trong tuyết, sau đó lại dùng sức kéo lê…
bàn chân nhỏ bước từng bước tạo thành hai hàng dấu chân trên tuyết, kéo
theo còn có một vệt lõm dài sắc bén.
“Ngươi định trở về thế nào?”
“Đương nhiên là đi bộ về.”
“Ngươi xác định?”
Hắn hướng tới đỉnh Thanh Sơn cao hơn vạn trượng ở bên trên đầu nhìn lên.
“…” Tiểu Song Linh cũng theo hắn nhìn, ờ ha, nàng vừa mới từ trên đó ngã xuống… “Vậy… ta ngự kiếm trở về….”
“Ngươi có thể ngự kiếm rồi sao?”
“…”
“…”
...
“Để lão tử đưa ngươi trở về.”
“… Vậy, phiền thúc thúc..."